Anh Là Thanh Xuân Đẹp Đẽ Nhất

Chương 39: Đi biển



Những ngày tiếp theo, ba mẹ Hạ dự định đi thăm hỏi chúc tết bạn bè, đồng nghiệp. Tử Yên không muốn đi theo nên ba mẹ cô để cô ở nhà cùng Đông Quân.

Đông Quân sợ Tử Yên ở nhà sẽ buồn, liền xin phép ba mẹ cô để dẫn cô đi biển chơi. Chuyến đi khoảng hai ngày một đêm từ sáng mùng năm đến tối mùng sáu sẽ về lại còn có sự tham gia của Lạc Bội Sam và Lâm Lập Thành. Bội Sam đang đi cùng ba mẹ nghe nói có kèo đi chơi, sáng sớm đã có mặt tại nhà Tử Yên.

Cả bọn nghe nói được đi chơi biển hào hứng vô cùng, vội vội vàng vàng lên đồ đi ngay. Biển cũng cách trung tâm thành phố chừng hai tiếng lái xe.

Hôm nay Lạc Đông Quân sẽ đảm nhiệm vị trí lái xe. Tử Yên há hốc mồm không ngờ anh vậy mà có thể lái xe. Anh chỉ cười nhẹ nhàng bảo anh đã qua tuổi được phép lái xe rồi.

Tất cả ăn sáng xong thì xuất phát, đến chín giờ thì đến nơi.

Sau khi nhận phòng và sắp xếp đồ đạc xong xuôi, cả nhóm lại ra ngoài tìm chỗ đi chơi. Tử Yên và Bội Sam thấy biển liền muốn tắm, nhưng mà trời còn quá nắng, tắm giờ này không khéo mà đen ra. Thế nên, hai cô nàng đành nhẫn nhịn đợi đến xế chiều mát mẻ.

Trước tiên, cả đám kéo nhau đến khu vui chơi. Vốn dĩ nghĩ sẽ được đi chơi rất vui vẻ, ai ngờ trò nào Tử Yên cũng bị Đông Quân cấm chơi, vì sợ làm các khớp xương vừa lành lại bị nứt ra.

Trò tàu lượn siêu tốc, trò vượt thác Tử Yên rất muốn thử lại phải ngậm ngùi nhìn Bội Sam và Lập Thành chơi, còn cô chỉ có thể ở một bên mà tiếc nuối.

- Rốt cuộc anh đưa em đến đây làm gì? Cái nào cũng không chơi được hic… - Tử Yên trừng mắt nhìn Đông Quân đầy tức tối.

- Sao lại không, có trò mà em chơi được đó chứ! Đi theo anh!

Đông Quân nắm tay Tử Yên kéo đi, hóa ra trò chơi mà anh bảo cô có thể chơi chính là trò vòng quay ngựa gỗ. Tử Yên nhìn xung quanh toàn là trẻ con chơi trò này mà thôi. Cô đã bao nhiêu tuổi rồi chứ, chơi cái này có phải mất mặt lắm không.

Nhưng mà sao nhìn cũng vui vui á… Chơi chút chắc không sao đâu, ở nơi này cũng đâu ai biết cô là ai cơ chứ. Vậy là “Hạ Tử Yên ba tuổi" ném hết mặt mũi sang một bên mà bước lên vòng quay.

Đông Quân không tham gia, chỉ đứng bên ngoài trông chừng Tử Yên. Nhìn cô vui vẻ hào hứng trên vòng quay, thỉnh thoảng còn vẫy vẫy tay với anh. Anh bật cười, cô gái nhỏ của anh sao có thể đáng yêu như vậy. Lập tức, anh lấy điện thoại ra chụp lại những hình ảnh trong sáng thuần khiết của cô.

- Mẹ ơi, chị kia lớn rồi mà còn chơi vòng quay kìa! – Một em bé chỉ chỉ vào Tử Yên kêu lên.

- Chị ấy là em bé của anh! – Đông Quân nghiêng người nhìn cậu bé, môi mỏng khẽ cười một cái.

Cậu bé còn đang định thắc mắc chị ấy thế mà còn là em bé sao thì đã bị mẹ lôi đi mất rồi. Tội nghiệp thằng bé vẫn nhìn theo Đông Quân với ánh mắt đầy thắc mắc.

Đông Quân không để tâm, tiếp tục ngắm nhìn “em bé” của mình.

Chơi xong trò này, cũng là lúc Bội Sam và Lập Thành đến tụ họp. Cả nhóm quyết định sẽ lên đu quay ngồi ngắm cảnh. Để có không gian riêng tư, Đông Quân và Lập Thành tách ra riêng, mỗi cặp sẽ ngồi ở một buồng quay khác. Bội Sam và Tử Yên không chịu, muốn ngồi chung cả bốn người nhưng vì sức ép của hai người con trai kế bên, nào làm được gì khác.

Ngồi trong vòng quay, Tử Yên vẫn còn hờn dỗi. Cô cứ nhìn xung quanh ngắm cảnh mà không thèm nhìn Đông Quân.

- Thôi nào, em giận anh làm gì, anh chỉ muốn ở riêng với em thôi. Em không thấy chỉ có hai chúng ta lãng mạn biết bao sao? – Đông Quân ôm lấy cô dỗ dành.

- Anh đó đi chơi cả nhóm mà sao anh cứ thích tách ra vậy hả? – Tử Yên bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng.

Nhìn cái môi nhỏ đang chu chu ra biểu tình, Đông Quân liền hôn chụt một cái khiến Tử Yên giật mình. Cô vội lấy hai bàn tay che miệng lại, còn trừng mắt với anh.

- Anh… sao lúc nào anh cũng thích hôn lén em vậy!

- Chỉ có hai chúng ta, anh được quyền ôm em, hôn em mà không phải sao?

Tử Yên coi như hết cãi, đúng là cô có nói vậy. Cô biết điều không nói nữa, mắt đưa sang xung quanh ngắm nhìn cảnh đẹp. Cảm giác này thích thật, càng lên cao cảnh vật càng bé nhỏ lại trong mắt Tử Yên.

- Cảnh có đẹp không? – Đông Quân hỏi.

- Đẹp lắm! Anh nhìn này, dưới kia nhà cửa, người ta nữa, bé xíu xíu rồi! Chúng ta chụp hình đi anh! – Tử Yên gật đầu, còn đưa tay chỉ ra xung quanh, rồi kéo tay anh lại cùng chụp hình.

- Em có muốn cảnh đẹp hơn nữa không? – Anh lại hỏi, trên môi treo một nụ cười hơi không đứng đắn.

- Dạ? – Tử Yên thật thà chớp chớp đôi mắt to nhìn Đông Quân.

Bất ngờ, anh đưa tay ôm cô lại sát người mình. Chưa hết bất ngờ, cô đã cảm nhận cảm giác ươn ướt nơi môi mình. Thì ra là anh đang hôn cô, đôi mắt cô càng mở to hơn nữa. Nụ hôn lần này của anh tham lam hơn vừa rồi, anh cứ dây dưa mãi không chịu rời.

Anh mút mát hết mật ngọt trên đôi môi anh đào, rồi lại cường thế tách miệng cô ra, đưa lưỡi vào trong mà khuấy đảo. Cô có chút lúng túng không theo kịp anh. Lần nào anh cũng hôn cô đến trời đất quay cuồng.

Nhưng lần này hơi khác, cô quyết tâm không để anh ức hiếp vậy nữa. Cô vòng tay qua cổ anh, từ từ phối hợp với nụ hôn của anh. Mặc dù cô còn non nớt lắm, nhưng sự chủ động này lại khiến anh thích thú, lại càng mãnh liệt mà hôn cô.

Cảnh vật đúng là càng thêm đẹp đẽ và lãng mạn. Qua hồi lâu, khi đu quay gần đi xuống tới nơi rồi, cả hai mới lưu luyến buông nhau ra.

Tử Yên khuôn mặt ửng đỏ như quả cà chua chín mọng, bẽn lẽn rúc mặt vào trong lồng ngực của anh. Cô không biết mình lấy đâu ra can đảm mà hôm nay lại dám bạo dạn như vậy. Có lẽ là do khung cảnh lãng mạn làm tâm hồn cô bay bổng.

Đu quay đã xuống tới, Tử Yên vẫn chưa dám mở miệng nói thêm câu nào, cũng không dám nhìn mặt Đông Quân.

Đông Quân nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô không khỏi nhịn cười. Nhưng là cũng may cô còn chưa nhận ra sự thay đổi khác thường nơi anh, chứ nếu mà cô nhìn ra chắc cô sẽ bị dọa cho ngây ngốc luôn rồi.

Anh thừa nhận là… khi thân mật với cô, cơ thể của anh cũng nảy sinh phản ứng… Nhiều lúc còn muốn làm những chuyện không đứng đắn, nhưng mà biết là chưa phải lúc, anh đều cố gắng khống chế bản thân mình. Chỉ mới hôn mà đã như vậy, nếu còn đi sâu e là cô gái nhỏ này bị hù dọa một phen.

Bội Sam và Lập Thành cũng đã xuống tới. Nhìn qua vẻ mặt có chút thỏa mãn của Lập Thành, Đông Quân biết ngay là cậu ta cũng vừa chiếm tiện nghi của em họ mình.

Tử Yên và Bội Sam thì đưa mắt nhìn nhau, phát hiện mặt của cả hai đều đỏ y như nhau, cũng đoán được người kia trong tình cảnh tương tự mình rồi.

Chơi bời mệt rồi thì cả đám đi ăn trưa. Hai cô gái chỉ ngồi im một chỗ mà ăn, không cần phải làm gì cả vì đã có hai người hầu cao cấp ở kế bên.

Mọi người xung quanh nhìn vào ngưỡng mộ không thôi, còn liếc sang bạn trai mình mà thở dài, tại sao đã không đẹp trai sáng sủa như người ta rồi mà EQ cũng thấp như vậy!

Ăn xong, cả nhóm cũng thấy hơi mệt nên về phòng nghỉ một chút. Tuy nhiên Lập Thành, Bội Sam và Tử Yên lại len lén nhau bàn tính kế hoạch gì đó…

Chiều xuống, mặt trời đã dịu đi không còn nắng nóng nữa, cả nhóm quyết định đi tắm biển.

Tử Yên vốn không biết nên mặc thế nào khi đi tắm biển, nhưng Bội Sam bảo cứ yên tâm, cứ để cô lo hết. Bội Sam cũng thường xuyên đi du lịch biển với gia đình, gì chứ đồ tắm cô có rất nhiều.

Ở trong phòng thay đồ, Tử Yên nhìn bộ quần áo tắm trên tay mình, không biết nên làm gì. Cô làm sao dám mặc đồ thế này ra ngoài đây.

- Mày không còn bộ nào hết à? Thế này làm sao mà mặc! – Tử Yên thở dài lắc đầu.

- Mày thật là, đi biển thì phải mặc bikini là đúng rồi, có gì mà phải ngại. Đồ này là bình thường mà! Với lại, mày phải mặc thế này để cho ông anh họ của tao một phen lao đao, cũng là để ra oai với đám ong bướm bên ngoài kìa. Lát nữa, anh Đông Quân mà chỉ mặc mỗi một cái quần bơi, để lộ ra thân hình thì mấy cô gái ngoài kia sao chịu được! – Bội Sam bình thản nói, còn yếm thử lên người Tử Yên.

- Nhưng mà… nhưng mà dáng tao đâu có đẹp như vậy… vòng một của tao hơi khiêm tốn mày biết mà! – Tử Yên xụ mặt.

- Không… không đâu, tao thấy là nó có tăng size đáng kể đó. Cỡ này mặc là vừa đẹp rồi! – Bội Sam đưa tay lên sờ sờ bóp bóp rồi phán.

- Thật… thật sao? – Tử Yên nghi hoặc đưa tay lên chạm ngực.

Dưới sự thúc ép của Bội Sam, Tử Yên cuối cùng cũng đồng ý mặc bộ áo tắm này.

- Mày thấy chưa, mày đẹp như vậy cơ mà! – Bội Sam nhìn Tử Yên gật đầu tán thưởng.

Tử Yên nhìn ngắm mình trong gương, có chút xấu hổ. Cô mặc bộ đồ tắm màu xanh biển, phần trên là chiếc áo tắm có bèo nhún với dây đeo vòng qua cổ, nhưng mà có hơi nhỏ, vòng một của cô cứ bị o ép. Bên dưới là chiếc quần dáng váy, bên trong váy có chiếc quần đùi nhưng mà rất ngắn, chỉ vừa qua khỏi khu vực nguy hiểm chút.

Nhưng mà thân hình cô vô cùng cân đối. Hóa ra nhìn cô cũng đẹp lắm chứ bộ. Ưu điểm của cô là chiếc mông căng tròn, với chiếc eo thon nhỏ dù cho có uống bao nhiêu ly trà sữa. Cô chỉ có mỗi không hài lòng về vòng một. Nhưng mà hôm nay hình như có sự phát triển tốt, nhìn cô cũng khá đầy đặn. Công sức uống đậu nành và ăn đu đủ của cô đã được đền đáp xứng đáng rồi.

Bội Sam cũng mặc bộ đồ thiết kế khá giống như của Tử Yên, nhưng là màu vàng nhạt. Vòng một của Bội Sam cũng đầy đặn hơn Tử Yên một chút, cô mặc bộ đồ bơi này càng thêm tôn dáng. Cả hai còn buộc chiếc khăn voan mỏng dưới thắt eo trông vô cùng hợp mốt.

Tử Yên cứ khép nép đi phía sau Bội Sam vì vẫn thấy ngượng. Cả hai nhẹ nhàng từng bước đi về phía Đông Quân và Lập Thành. Hai anh chàng đang bị đám con gái vây quanh. Cả hai chỉ mặc chiếc quần bơi ngắn, để lộ ra thân hình rắn chắc cùng làn da hơi rám nắng.

Nhưng sự xuất hiện của Tử Yên và Bội Sam liền dời sự chú ý của mọi người. Đi đến đâu, bọn con trai ở bãi biển cứ nhìn theo chăm chú đến đó, bỏ quên luôn bạn gái ở bên cạnh. Còn mấy cô gái chỉ biết nhìn theo hai cô nàng với vẻ ganh tị.

Đông Quân và Lập Thành nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp như nữ thần tỏa sáng dưới ánh chiều tà, tim bị rớt một nhịp, mắt nhìn đến không chớp được.

Cả hai cô đều có nước da trắng ngần, gương mặt thanh tú, hôm nay mặc thế này càng làm tôn lên thân hình cân đối. Vòng một bị chiếc áo tắm chèn ép đến nghẹt thở, hiện lên chiếc rãnh vô cùng quyến rũ. Chiếc khăn voan chỉ che được một bên, làm lộ ra một bên đùi trắng nõn, còn bên kia cứ lấp ló ẩn hiện trong làn khăn mỏng. Đôi chân thon dài không thể che giấu.

Đông Quân và Lập Thành nuốt nước bọt ực một cái. Không thể ngờ được hai cô nàng lại có dáng vẻ mê người thế kia. Chỗ nào đó của đàn ông tự dưng ngóc đầu. Cả hai vội quay đi, dời ánh mắt sang nơi khác.