Anh Là Thanh Xuân Đẹp Đẽ Nhất

Chương 40: Bữa tiệc bất ngờ



Nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của bọn đàn ông ngoài kia, cả hai không nói không rằng, nhanh chóng đến ôm lấy người của mình mà đi, cố gắng che đi những chỗ cần che, còn ném cho bọn họ cái nhìn cảnh cáo. Đông Quân còn bá đạo rút chiếc khăn voan đang buộc dưới thắt eo Tử Yên ra, quấn lên người cô.

- Em… em sao lại mặc thế này! Có biết bao nhiêu người dòm ngó đấy! – Đông Quân có vẻ tức giận nói.

- Em… em đâu có đồ để mặc. Bội Sam chỉ chuẩn bị cho em bộ này thôi! Em… em mặc xấu lắm sao? – Tử Yên bĩu môi nói.

- Không… rất đẹp… chính vì đẹp anh mới… mới không muốn em mặc…

- Là sao?

- Em mặc đẹp để người khác ngắm, anh không thích… Chỉ có anh mới được thấy dáng vẻ xinh đẹp của em thôi! – Đông Quân khó khăn nói hết câu.

- Anh… anh xấu xa!

Tử Yên xấu hổ trước những lời nói của Đông Quân, liền trốn tránh ánh mắt của anh, rồi một mình đi đến phía biển. Cô ngồi trên bờ, nghịch nghịch cát để che đi sự bối rối của mình.

Đông Quân hít thở sâu trấn tĩnh bản thân rồi chạy đến ngồi bên cạnh cô. Cô ăn mặc như thế kia, anh phải theo sát mới được, tránh cho có những kẻ tiểu nhân cơ hội.

- Em có muốn bơi không? – Anh nắm lấy tay cô nói.

- Em không biết bơi, em chỉ muốn loanh quanh gần bờ thôi cho an toàn. – Cô đáp.

- Đừng lo có anh mà, anh dạy em!

- Em… em thấy hơi sợ…

- Không sợ, đi theo anh nào!

Chưa kịp để cô phản ứng lại, anh đã nắm tay cô dắt về phía Lập Thành và Bội Sam đang bơi. Càng ra xa bờ, Tử Yên càng hoảng sợ, chỉ biết bấu víu vào anh thật chặt.

- Tử Yên đến đây, đừng sợ, có cả bọn ở đây mà! – Nhìn thấy vẻ mặt hơi sợ hãi của Tử Yên, Bội Sam vội trấn an.

- Đúng đó, không sao đâu, anh họ, chị dâu mau đến đây! – Lập Thành cũng réo gọi.

Đông Quân nắm chặt tay Tử Yên, đến nơi mực nước hơi sâu, Tử Yên bất ngờ hụt chân chìm xuống nước. Cô hoảng loạn tay chân vung vẩy khắp nơi.

Đông Quân lập tức chạy đến đỡ lấy cô. Như vớ được phao cứu sinh, Tử Yên vội ôm lấy anh, hai tay kẹp chặt cổ anh, hai chân còn quấn chặt dưới hông anh.

- Em… em sợ… em sợ lắm anh Quân! – Cô la lên.

- Không sao, có anh ở đây mà! Em muốn tập bơi phải làm quen với nước… Nào thả lỏng đi, anh đỡ em! – Đông Quân vuốt vuốt lưng cô dỗ dành.

- Không… không em không muốn… Anh… anh đừng thả em xuống mà hu hu… - Tử Yên vừa nói vừa ra sức bấu chặt người Đông Quân.

Bị cô kẹp chặt, lại còn giãy giụa không yên trên người anh, chỗ đó vô tình bị ma sát mà phản ứng. Đông Quân hít thở khó nhọc, tình huống này là sao đây…

- Yên Yên… em đừng cử động lung tung nữa... anh… anh không bình tĩnh nổi bây giờ!

Tử Yên nghe lời Đông Quân nói, lại cảm nhận được bên dưới mông mình có gì đó cưng cứng. Qua vài giây cô lập tức im bặt, ngoan ngoãn mà yên một chỗ. Cô cũng đã sắp tròn mười tám rồi, cũng có học qua giáo dục giới tính mà, đương nhiên biết cái… cái kia là gì rồi… Đầu óc cô mụ mị hẳn đi, cả người nóng lên như máy sưởi. Cô gục mặt vào cổ anh, như để che giấu gương mặt xấu hổ của mình.

- Anh… anh đưa em lại chỗ cạn một chút đi, để em có thể đứng được… - Cô lí nhí nói.

Đông Quân gật đầu đã hiểu, liền ôm cô quay lại gần bờ. Đến chỗ mực nước thấp, anh liền thả cô xuống rồi lại quay đầu nhảy tõm xuống nước mà bơi. Anh không ổn rồi, đành phải nhờ làn nước lạnh xoa dịu tâm trí.

Bội Sam nhìn thấy Tử Yên ở trên bờ tay chân cứ cuống vào nhau, còn anh họ mình thì lại cứ cắm đầu mà bơi, vô cùng thắc mắc không hiểu chuyện gì.

- Có chuyện gì thế nhỉ, hai người đó sao vậy? – Cô quay sang hỏi Lập Thành.

- Chắc là anh họ thấy nóng bức trong người quá đó mà…

Lập Thành nhìn dáng vẻ của Đông Quân liền hiểu vấn đề. Anh cũng là đàn ông, đương nhiên biết cảm giác đó nó khó chịu ra sao rồi. Huống hồ anh họ cũng là đang ở tuổi sức lực dồi dào. Mà nói chi ai, anh đây cũng đang phải cắn răng chịu đựng đấy thôi, bạn gái nhỏ của anh cũng không biết điều gì cả, cứ chọc cho anh bạn nhỏ của anh thức dậy thôi!

***

Sau một thời gian vật vã ở biển, cả nhóm đến một nhà hàng để ăn tối. Lập Thành đã đặt phòng riêng. Tất cả cũng đã tắm rửa thay quần áo mới. Bội Sam và Tử Yên lại cùng mặc đồ đôi, cả hai mặc đầm hai dây kiểu rộng dài tới gót chân. Một người màu hồng, một người màu đỏ. Cả hai mỗi khi đi mua sắm hay lựa chọn những kiểu quần áo giống nhau để khi đi chơi có thể diện đôi.

Đông Quân và Lập Thành ngồi ở ngoài chờ, còn Bội Sam và Tử Yên viện cớ đi đâu đó.

Lập Thành chịu trách nhiệm phân tán sự tập trung của Đông Quân để cho các cô gái dễ bề hành động.

Nhìn thấy Tử Yên và Bội Sam đến gần, Lập Thành ra hiệu oke.

Đột nhiên, đèn trong phòng tắt hết cả, kèm theo đó là tiếng hát vang lên.

- Happy birthday, happy birthday, happy birthday… to you… - Cả ba đồng thanh hát, Tử Yên còn cầm trên tay chiếc bánh kem trái cây đưa đến trước mặt Đông Quân.

Đông Quân nãy giờ cứ ngơ ngơ ngác ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, đến khi thấy Tử Yên vừa hát vừa đến trước mặt mình, anh mới hoàn hồn lại. Đèn lúc này cũng đã bật sáng lên, anh có thể nhìn rõ hình ảnh xinh đẹp của người con gái anh yêu. Cô đang nhìn anh nở nụ cười ngọt ngào.

- Chúc anh sinh nhật vui vẻ! Anh mau ước rồi thổi nến đi! – Tử Yên dịu dàng nói.

Đông Quân nghe theo cô, chắp tay lại ước gì đó rồi nhanh chóng thổi tắt nến, sau đó đỡ chiếc bánh kem trên tay cô đặt xuống bàn.

Anh lại nhìn thấy trên màn hình chiếu hiện lên rất nhiều hình ảnh, những tấm hình anh lúc ở hội thao, lại có những tấm hình chụp chung của anh và cô. Bên dưới còn chạy ra dòng chữ “Lục Đông Quân, cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời em! Em yêu anh!”

- Tất cả là do Tử Yên lên kế hoạch tổ chức cho anh đó! – Bội Sam lên tiếng.

Đông Quân không thể giấu nổi hạnh phúc, trong lòng ấm áp không tả nổi. Tử Yên của anh lại chuẩn bị sinh nhật cho anh thế này. Đưa cô đi chơi, anh cũng không bận tâm đến ngày sinh nhật này làm gì. Anh thậm chí còn chưa từng nói với cô sinh nhật của anh là ngày nào. Vậy mà cô lại biết còn cho anh một bất ngờ.

- Yên Yên, cảm ơn em! Anh yêu em! – Anh vừa nói vừa ôm lấy cô vào lòng, siết thặt chặt như chỉ muốn giữ mãi cô bên cạnh thế này.

Tử Yên không ngại có người khác vẫn đáp lại cái ôm của anh. Cô cũng chỉ mong có thể khiến anh vui vẻ. Anh chưa từng nói với cô ngày sinh nhật, là do cô vô tình nhìn thấy được trên bảng lý lịch học sinh mà cô chủ nhiệm nhờ cô đem lên văn phòng. Lúc đó cô và anh còn chưa chính thức quen nhau, nhưng cô đã bắt đầu cảm mến anh, cho nên mới ghi nhớ những gì liên quan đến anh. Đặc biệt là anh và cô đều là cung Bảo Bình, anh là 5/2, còn cô là 14/2.

Hồi lâu, hai người mới buông nhau ra, rồi cùng ngồi xuống nhập tiệc. Một bàn hải sản tươi ngon đang chờ đón cả bốn người.

Đông Quân dù là nhân vật chính của buổi tiệc nhưng vẫn lo chăm sóc cho Tử Yên. Anh cứ lột tôm, rồi lại tách cua ra cho cô ăn. Tử Yên thấy đáng ra cô mới là người nên làm như vậy vì hôm nay là sinh nhật anh, nhưng anh lại bảo cô cứ ngồi yên, sinh nhật gì đó chẳng qua cũng chỉ là một ngày như bao ngày, còn chuyện anh chăm sóc cô là trách nhiệm của mình.

Cả bốn người đang ăn uống vui vẻ, đột nhiên có người mở cửa phòng ra. Tất cả giật mình nhìn theo, người kia mới bối rối nói xin lỗi, là do đi nhầm phòng. Đột nhiên, người đó chững bước chân lại, nhìn về phía Đông Quân mà phấn khích kêu lên.

- Lục Đông Quân, là cậu đúng không? Cậu về lúc nào vậy?

Đông Quân muốn giả vờ trốn tránh như không quen không biết, nhưng Tô Lãng cứ tự nhiên mà đi vào phòng, còn muốn đến gần Đông Quân nhìn cho rõ.

- Trời ơi, đúng là cậu rồi này! Sao lại làm ra vẻ không quen thế, tôi Tô Lãng đây! – Xác nhận đúng là Đông Quân, Tô Lãng càng thêm vui mừng.

Tô Lãng và Đông Quân đều thuộc top thiên tài, cả hai đều mới mười sáu tuổi đã được cử sang nước ngoài hoàn thành luận án tiến sĩ. Dù Đông Quân tỏ ra lạnh lùng, nhưng cậu ta vẫn bám theo tò tò. Dù gì ở nơi xứ lạ quê người, có đồng hương đương nhiên là tốt rồi.

- Tôi biết rồi, cậu làm gì mà hét lên vậy! – Đông Quân biết không thể ngó lơ được nữa, đành lên tiếng. Sau đó đứng dậy kéo Tô Lãng ra ngoài, sợ cậu ta sẽ làm lộ hết mọi chuyện.

Tô Lãng còn muốn làm quen với mọi người trong phòng, đã bị Đông Quân kéo đi.

- Cậu sao vậy, hôm nay là sinh nhật cậu à, cho tôi ăn mừng với chứ! – Tô Lãng không vui vì bị Đông Quân đối xử vô tình.

- Được rồi, để hôm khác tôi mời cậu đi ăn. Bây giờ không tiện gặp cậu, cậu mau đi đi! – Đông Quân tìm cách đuổi Tô Lãng đi khỏi.

- Cậu… tôi nói này Lục đại thiếu gia, sao lúc nào cũng lạnh nhạt với bạn bè thế? Lúc còn là nghiên cứu sinh tiến sĩ ở Mỹ cũng vậy, cậu cứ phớt lờ tôi! Dù gì chúng ta cũng lăn lộn cùng nhau ba năm bên đó còn gì!

- Đừng nói nữa, có gì tôi sẽ giải thích sau, mau đi đi!

Đông Quân lo lắng Tử Yên sẽ nghe được những lời này, liền vội vàng đẩy người đi. Tô Lãng ôm một bụng tức giận rời đi.

Sự xuất hiện của Tô Lãng càng làm cho những hoài nghi của Tử Yên bùng lên dữ dội. Thêm thái độ của Đông Quân, cô càng chắc anh đang giấu cô gì đó. Nếu không, anh sẽ không cần phải hấp tấp lo lắng mà chặn miệng bạn mình lại như vậy.

Cô bất chấp Bội Sam ngăn cản quyết chạy theo anh. Ai ngờ vừa hay nghe được một số chuyện. “Đại thiếu gia”, “tiến sĩ”? Mấy chữ này như búa tạ đập vào đầu cô thật mạnh.

- Anh Quân, mọi chuyện là sao? Anh Tô Lãng nói gì thế? – Tử Yên nhất thời hít thở nặng nề, cố gắng giữ lấy bình tĩnh để hỏi anh.

- Yên Yên… em… em ra đây lúc nào… - Đông Quân hốt hoảng khi nhìn thấy Tử Yên.

- Anh trả lời em biết đi, tất cả là thế nào! – Tử Yên hét lớn.

Đông Quân nhìn thấy sự tức giận và lạnh lùng ánh lên trong đáy mắt Tử Yên, vô cùng lo lắng. Anh biết hôm nay mọi chuyện không thể che giấu được nữa rồi. Anh vội nắm lấy tay cô nhưng lại bị cô lạnh nhạt đẩy ra.

Anh sợ, thật sự vô cùng sợ hãi trước phản ứng của cô. Sợ cô ghét bỏ anh, sợ cô không chấp nhận anh. Không có cô, cuộc sống của anh phải làm sao chứ…