Anh Rất Thích Em

Chương 4



Tô Vãn chiếm giữ tin đầu của diễn đàn gần ba ngày, cho đến khi tất cả sinh viên năm nhất của đại học đến mới bị bài đăng [Tân sinh viên đẹp nhất] đẩy xuống.

Nhưng không ngờ rằng, trong bài đăng, tân sinh viên đẹp nhất lại thuộc về Tô Vãn, lý do là: dũng cảm đáng khen. Dưới bài đăng còn đính kèm link toàn bộ việc làm hôm đó của cô.

Tô Vãn nhìn bài đăng dở khóc dở cười, đây mà là bị đẩy xuống à, phải là một lần nữa lên tin đầu mới đúng.

Nhìn chung thì, con người quả thực là động vật cảm nhận bằng mắt, những người được chọn đều là những trai xinh gái đẹp. Nhưng đứng trong dàn mỹ nhân, Tô Vãn lại không có sức hấp dẫn đến thế.

Có điều, cô có một khuôn mặt rất trẻ con, ngũ quan thanh tú, cũng rất ngọt ngào đáng yêu.

Bởi vì sự xuất hiện của bài đăng này, sau đó liền có thêm một bài đăng để bình chọn [Ai đẹp nhất], lần nữa khiến Tô Vãn có mổ não ra cũng không ngờ rằng mình lại có tên trong danh sách, đã thế vị trí cũng không thấp, đứng thứ hai. Người đầu tiên là người đẹp Vu Yên Nhiên, thuộc dạng đẹp rung động lòng người, 360 độ không góc chết, cho nên, cũng hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đệ nhất hoa khôi năm nay.

Tuy thế, dù Tô Vãn xếp thứ hai nhưng cái tên mọi người đặt cho cô cũng không mấy hay ho: [Chiến binh]

Một chiến binh thực thụ dám đối mặt với cuộc sống ảm đạm, dám đối mặt với máu me đầm đìa.

Tô Vãn không thể ngờ rằng, một hành động vô tình ngày hôm ấy lại kéo dài lâu như vậy. Cũng vì thế, khi cô còn chưa mở lời trong lễ giới thiệu tân sinh viên thì đã bị mọi người nhìn ra, trực tiếp gọi cô là “Chiến binh”.

Sau này trong một đợt huấn luyện quân sự, khoa Quản lý thông tin cạnh tranh với khoa Kế toán, sau đó một người con trai bỗng thở dài: “Haizzz, Hoàn Tử à, em thật sự đã cứu vãn khoa Quản lý thông tin mình đấy.”

Cô không hiểu, người con trai đó kiên nhẫn giải thích: Vu Yên Nhiên là người của khoa Kế toán, còn em ở khoa Quản lý thông tin, mặc dù em chỉ đứng thứ hai thôi, nhưng mà người thứ nhất và thứ hai lại đối đầu trực tiếp. Cho nên cuộc cạnh tranh ban đầu giữa hai khoa đã trở thành cuộc đối đầu giữa cô và Vu Yên Nhiên.

Khi cô muộn màng phản ứng lại thì đã bị đẩy lên sân khấu, hơn nữa, một đợt hò reo xuất hiện ở phía dưới, cái tên “Chiến binh” cũng vang lên lanh lảnh. Khoa Quản lý thông tin chính là do con trai làm chủ, đương nhiên rất có tinh thần.

Khi “Hoa khôi” đối đầu với “Chiến binh”, khung cảnh là như thế này:

Hoa khôi: Thi cái gì? (Khí thế đã mạnh hơn cô rất nhiều, Tô Vãn chính là kiểu người gặp kẻ mạnh thì yếu ớt, gặp kẻ yếu thì mạnh mẽ điển hình)

Chiến binh: Kể chuyện cười đi. (Trong sự nghiệp cả đời của Tô Vãn, kể chuyện cười có thể tính là một niềm vinh dự)

Hoa khôi: Hả? (Hãy tự tưởng tượng ra một bức tranh không đáng nhìn của “Hoa khôi”, khuôn mặt xinh đẹp trở nên có chút khó coi vì âm thanh này)

Chiến binh: Hay là cậu quyết định đi. (Đương nhiên, cho dù cậu quyết định chọn cái gì thì tôi cũng chỉ biết kể chuyện cười thôi, Tô Vãn đã nghĩ như vậy.)

Quần chúng: Nhảy đi, nhảy đi, nhảy đi.

Chiến binh: Hay là cậu nhảy đi, còn tớ kể chuyện cười? (Tô Vãn nhẹ nhàng hòa giải.)

Khán giả: Không được, đều phải nhảy, đều phải nhảy.

Sĩ quan huấn luyện: Bắt đầu

Nhạc nền: Quân Trung Lục Hoa - Cung Nguyệt

Tô Vãn và Vu Yên Nhiên: ……

Vu Yên Nhiên lợi hại hơn cô nhiều, sau vài giây đầu ngơ ngẩn đã bắt đầu nhún nhảy uyển chuyển theo điệu nhạc. Tô Vãn thật sự không biết nhảy, từ nhỏ tới lớn, chỉ cần có ai ép cô hát và nhảy thì chính là đang sợ thiên hạ chưa đủ loạn.

Hiện giờ, có nhiều cặp mặt đang nhìn chằm chằm vào cô thế kia, mặc kệ vậy.

Điệu nhảy “phải ba vòng, trái ba vòng” mà hồi mẫu giáo cô được học cực kỳ tấu hài.

Sau chuyện này, Tống Tư Phi đã cho cô xem video quay lại cảnh khi đó, Tô Vãn không thể không cảm thán dũng khí của mình, thì ra, cô thực sự đã trở thành “Chiến binh” rồi.

Một bài nhạc kết thúc, khán giả vẫn chưa toại nguyện.

Chiến binh rụt rè mở lời, “Tôi quả thực là không biết nhảy, vẫn là nên kể cho các bạn một câu chuyện cười đi.”Còn chưa đợi khán giả đồng ý, Tô Vãn đã bắt đầu biểu diễn.

Chiến binh: Có một lần, tôi đi chung xe taxi với một người phụ nữ, bà ấy xuống xe trước, sau khi xuống rồi mới phát hiện ra chìa khóa vẫn còn ở trong xe, thế nhưng lúc này xe đã chuyển động rồi, bà chạy theo suốt cả dọc đường, liên tục hét lớn: “Chìa khóa của tôi vẫn còn ở trong xe, chìa khóa của tôi ở trong xe.” Kết quả, tài xế taxi đã nhấn ga phóng nhanh về phía trước, lẩm bẩm trong miệng: “Đúng là người đàn bà điên, còn muốn chết trong xe của tôi.” (Hãy tưởng tượng Tô Vãn một bên hùng hồn kể chuyện, một bên nghiêm túc rượt đuổi theo xe.)

Chú ý: Trong phương ngữ Trường Sa, “chìa khóa” (yaoshi - 钥匙) đồng âm với “muốn chết” (yaosi - 要死)

Các bạn học đều đến từ năm châu bốn biển, người nghe hiểu được rất ít, sau một hồi trầm mặc, cuối cùng một vài người ít ỏi cất tiếng cười lớn, sau đó lần lượt có tiếng cười vang lên.

Tất nhiên, Tô Vãn sẽ không biết rằng bọn họ thực ra đang cười mình.

Sĩ quan huấn luyện: Bắt đầu bỏ phiếu.

Khán giả: Chiến binh, chiến binh,.... Hoa khôi, hoa khôi,...

Từng đợt từng đợt âm thanh lấn át nhau vang lên.

Tất nhiên, cuối cùng sau khi tiếng còi của Sĩ quan cất lên, tất cả mọi người ngay lập tức ngoan ngoan ngồi vào chỗ của mình.

Từ đó về sau, rất nhiều người khi gặp Tô Vãn liền trở thành “Tôi muốn chết trên xe, tôi muốn chết trên xe”, xấu hổ nhất là còn bắt chước cả hành động của cô.

Tô Vãn không ngờ rằng trường đại học của mình lại cao cấp đến vậy.

Kết quả là, video biểu diễn ngày hôm đó của Vu Yên Nhiên và Tô Vãn phá vỡ lịch sử video có lượt xem cao nhất của trường, Tô Vãn lại lần nữa làm người nổi tiếng.

Nửa tháng sau mọi chuyện mới lắng xuống, tức là sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, bởi vì sau đó, mọi người phải bận rộn chọn câu lạc bộ, xoay vòng vòng chóng mặt hơn cả con quay.

“Hoàn Tử, cậu muốn tham gia câu lạc bộ nào?” Tống Tư Phi trở về kí túc xá với một đống tờ rơi rải trên giường, nhưng cô nhìn đi nhìn lại vẫn không biết nên quyết định chọn cái nào.

Tô Vãn lại ở một bên cầm điện thoại, không biết là đang làm trò gì.

Bỗng nhiên, một tiếng cười kì lạ phát ra từ phía Tô Vãn, dọa cho Tống Tư Phi ngẩn người, còn tưởng rằng cô bị bệnh.

“Phi Phi, thực ra tớ cảm thấy bản thân rất có năng khiếu kể chuyện cười đấy.” Cô tháo tai nghe, tinh nghịch nháy mắt với Tống Tư Phi.

Tống Tư Phi coi như đã hiểu, thì ra cô đang chăm chú nghiên cứu đoạn video trong quá trình huấn luyện quân sự.

“Không phải cậu có năng khiếu kể chuyện cười, mà cậu trời sinh đã là một trò cười.” Chính là kiểu đi đến đâu cũng khiến người khác buồn cười.

Đúng, chính là trò khôi hài cực kì cạn lời của vũ trụ.

“Đáng ghét.” Cô bò sang giường của Tống Tư Phi, “Mộc Mộc, cậu cũng cảm thấy thế sao?” Tô Vãn trông thấy Lưu Mộc Mộc bật cười, cố tình làm ra vẻ mặt đau khổ đáng thương làm nũng với Lưu Mộc Mộc.

“Ừm, Tống Tư Phi nói rất đúng.” Lưu Mộc Mộc là một trong ba bông hoa vàng ở phòng 706, kí túc xá bọn họ ở được mệnh danh là “Bạch cung”, là nơi tốt nhất toàn trường, tất cả các phòng ở bên trong đều là phòng ba người.

Cũng bởi vì Tống Tư Phi và Tô Vãn là bạn thân, cho nên giữa Lưu Mộc Mộc và bọn họ cũng có chút khoảng cách, nhưng cả ba đều là người hòa thuận, vì thế cũng không có vấn đề gì, trừ phi là chuyện bất đồng quan điểm.

“Này chiến binh, cậu rốt cuộc đã nghĩ xong đến câu lạc bộ nào chưa?” Tống Tư Phi hỏi. Vừa nãy trêu chọc Tô Vãn bỗng nhớ ra cái biệt danh này, cô cảm thấy cũng khá thú vị.

“Chiến binh đây đương nhiên phải vào câu lạc bộ chiến binh rồi.”

“Mộc Mộc, cậu thì sao, đã nghĩ xong chưa?” Tống Tư Phi cảm thấy đối với một sinh vật không có não, kết cấu đơn giản như Tô Vãn, chính là không có hứng thú tán gẫu.

“Tớ điền một vài cái, đến lúc đó xem xem cái nào có thể chọn được thì chọn cái đó.” Lưu Mộc Mộc là người có kế hoạch, giống như ngày đầu tiên đi học, cô đã viết ra cả một danh sách những việc cần làm khi vào đại học, dọa hai người họ hốt hền.

“Những cái nào cơ? Tớ cũng muốn điền.”

“ MC đài phát thanh, phóng viên, tòa soạn báo, còn có câu lạc bộ bale nữa.”

“Omg, Mộc Mộc, cậu vẫn là nên một mình đi đi, tớ không đi cùng cậu đâu.” Tống Tư Phi cảm thấy những thứ đó quá cao cấp rồi, người như cô chắc chắn không có cửa bước vào.

“Không chọn khoa à?” Tô Vãn hỏi.

“Có một hiệp hội máy tính, nhưng tớ không có hứng thú nên không chọn.” Ba người họ đều là những đứa trẻ cực khổ mà...Vì nghe theo sự sắp xếp ban đầu của chuyên ngành đã chọn nên đã trực tiếp bước vào khoa toàn con trai.

“Mộc Mộc, nếu cậu đến hiệp hội máy tính đó, đám con trai ở đấy chắc là ngủ không nổi rồi.” Tô Vãn thèm muốn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Mộc Mộc.

Lưu Mộc Mộc lúc đó xếp hạng thứ năm trong bảng [Tân sinh viên đẹp nhất], vì thế nếu không tính ngoại lệ là Tô Vãn thì Mộc Mộc chính là hoa khôi của khoa Quản lý thông tin.

Hoa khôi, vô cùng xứng đáng.

Lưu Mộc Mộc không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, mà điều gây ấn tượng nhất đối với người khác là mái tóc thẳng mềm mại dài ngang lưng, hoàn toàn giống với kiểu người tình trong mộng.

“Nhưng mà, vẻ đẹp của cậu chỉ có thể cho bọn tớ xem. Hừ!” Tô Vãn như đang đánh dấu chủ quyền.

Cả bốn câu lạc bộ Mộc Mộc lựa chọn cô đều qua, nhưng cô đã từ bỏ hai nơi, quyết đinh ở lại “MC đài phát thanh” và “Kí giả”

Tô Vãn không thể hiểu nổi, cả hai câu lạc bộ này đều mệt chết người, một cô gái xinh đẹp như thế làm mỹ nhân an tĩnh thì không chịu, tại sao nhất quyết phải đi chịu khổ chứ.

Còn Tống Tư Phi, vì đam mê trai đẹp đã trực tiếp vào câu lạc bộ bóng rổ của khoa, theo cách nói của cô chính là: “Thực ra lão nương đây cũng muốn vào đội bóng rổ của trường, nhưng bọn họ nói tớ và “Chiến binh” là một đội, chắc chắn không dễ chào hỏi, thế nên liền đẩy tớ đi, Tô Vãn, cậu phải bồi thường tổn thất tinh thần cho tớ.”

Tô Vãn nghĩ mãi không thông, cái này thì liên quan gì đến cô chứ.

Trong lễ cưới của Tô Vãn và Hướng Thần, đội trưởng đội bóng rổ của khoa năm đó cũng tham dự, Tô Vãn rất nghiêm túc hỏi câu hỏi đó, nhưng câu trả lời của đội trưởng lại là: Đội bóng của bọn anh đều là chậu đã có hoa rồi.

Ngụ ý chính là sợ Tống Tư Phi tới đập hoa cướp chậu…..

Tống Tư Phi nghe xong liền trực tiếp rót cho đội trưởng ba cốc rượu.

Đợt tuyển thành viên cho câu lạc bộ dàn kết thúc, chỉ còn một vài câu lạc bộ ít ỏi chưa tìm đủ người hoặc là căn bản không có ai muốn tới.

Tô Vãn lang thang trong những câu lạc bộ, cờ vua? Ngoại trừ việc voi Dumbo có thể qua sông thì chuyện gì cô cũng ù ù cạc cạc. Bộ phận hậu cần, aizz nghe cái tên này chắc là phải phụ trách hậu cần rồi, vậy thì chẳng bằng nằm lười biếng trên giường. Diễn đàn Bát Quái, ơ, cái tên này nghe có vẻ sốt dẻo, đáng lẽ phải là nơi tập hợp nhiều người lắm chuyện, nhưng sao lại vẫn chưa đủ thành viên? Chắc chắn phải có lý do, không đi. Cô kiểm tra từng cái một, cũng đi tới cuối đường lớn rồi, cuối cùng chỉ còn lại hai câu lạc bộ.

“Chiến binh, chiến binh,...” Tô Vãn quay đầu, là người của Diễn đàn Bát Quái đang gọi cô, Tô Vãn chậm rãi đi tới, “Đàn anh, anh gọi em ạ?”

Vị tiền bối không hề ngại ngùng gật đầu như gà mổ thóc, “Chiến binh, Diễn đàn Bát Quái của bọn anh chỉ thiếu những người mới như em, em mau điền vào biểu mẫu này đi, điền xong sẽ trở thành member của diễn đàn rồi.”

Sự nhiệt tình của đàn anh khiến cô cảm tưởng như mình đang rơi vào một âm mưu nào đó.

Không có chuyện gì mà lại tỏ ra ân cần, không phải kẻ gian thì cũng là kẻ trộm. Đây là đạo lý mà Tô Gia Minh đã dạy cô khi còn nhỏ.

“Đàn anh, diễn đàn Bát Quái phải làm gì ạ?”

“Báo cáo những người tạo ra tin đồn.”

“...” Chẳng trách không có ai muốn tới, đàn anh à, anh có thể giả bộ hoảng loạn một chút được không

Đàn anh: Anh là một đứa trẻ trung thực.

“Nhưng mà…” Tin đồn thì tại sao lại phải báo cáo? Hơn nữa diễn đàn Bát Quái không phải là cần đi thu thập tin đồn sao?

“Thu thập tin đồn được gọi là Diễn đàn Cửu Quái, lúc đó bọn anh đã dùng cái tên này trước rồi.

Thật là kì quặc mà.

Tô Vãn lắc lắc đầu bỏ đi.