Anh Rất Thích Em

Chương 5



Tô Vãn đứng trước quầy của [Hiệp hội máy tính] rất lâu, đàn anh đó vẫn đang không ngừng thuyết phục cô, nhưng cô không đáp lại, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Đàn anh có chút mất hứng, cũng không thuyết phục cô nữa.

“Đàn anh, em muốn tham gia Hiệp hội máy tính.” Đây là kết quả sau một quá trình ngẫm nghĩ của Tô Vãn.

Có 6 lý do:

Thứ nhất, câu lạc bộ này nằm trong khoa, cô có cảm giác danh dự tập thể.

Thứ hai, đây là câu lạc bộ cuối cùng, nghe tên có vẻ cao cấp và đáng tin cậy nhất ở đây.

Thứ ba, cô không thể bị hai đứa bạn trong ký túc xá coi thường được.

Thứ tư, nhiều nam sinh, như vậy sẽ không cần phải dây dưa đến mấy chuyện so bì tị nạnh giữa con gái.

Thứ năm, nhiều nam sinh, chắc chắn sẽ chăm sóc quan tâm nữ sinh.

Thứ sáu, Hiệp hội máy tính, còn cô là một tên ngốc trong công nghệ, cho nên có lẽ sẽ khá nhẹ nhàng đấy.

Xem xét đến điều thứ sáu, Tô Vãn không hề do dự đứng trước quầy của Hiệp hội máy tính, đưa ra một quyết định chắc chắn.

Mấy vị đàn anh phụ trách Hiệp hội máy tính đưa mắt nhìn nhau: Cuối cùng thì cũng có con gái rồi, còn là một tiểu bạch thỏ.

“Được, Chiến binh à, em điền vào đơn này đi.” Đàn anh đưa cho cô một tờ đơn, “Phải rồi, Chiến binh này, anh tên là Trương Thăng, năm 2 khoa Quản lí thông tin, sau này gọi anh Thăng là được.”

“Chiến binh, anh là Thẩm Đức, gọi anh Thẩm là được.” Một đàn anh bên cạnh nhanh chóng theo đó tự giới thiệu

“À dạ” Thật ra Tô Vãn không nghe kĩ lắm, lúc này cô đang chăm chú điền tờ đơn.

Tô Vãn là kiểu người không thể nào làm một lúc hai việc điển hình, nếu như khi đang tập trung làm một chuyện gì đó mà có người nói chuyện với cô, chắc chắn cô sẽ không nghe thấy.

Sau này, Hướng Thần cũng phát hiện ra vấn đề này của cô, cảm thấy cần phải thay đổi, nhưng trong một việc khác anh lại thấy loại bệnh này cũng rất tốt, khiến anh rất thích thú, vậy rốt cuộc có cần thay đổi không đây? Người con trai nào đó rất bối rối.

“Hả? Các anh vừa nói gì thế?” Tô Vãn cầm tờ đơn đưa cho Trương Thăng.

“......”

Đối diện với đôi mắt to tròn vô tội của Tô Vãn, Trương Thăng chỉ còn cách nuốt ngược sự khó chịu vào trong, tự giới thiệu lại một lần nữa, thậm chí còn bổ sung thêm rất nhiều tính từ, ví dụ như ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, nhanh mồm nhanh miệng.

Nhưng qua tai của Tô Vãn, chúng tự động được lọc ra, cuối cùng đưa ra kết luận rằng, người xấu xí là anh Thẩm, người còn xấu hơn là anh Thăng.

Trương Thăng, Thẩm Đức lặng lẽ rơi lệ.

Thực ra Trương Thăng, Thẩm Đức không hề xấu, chỉ là Tô Vãn từ nhỏ đã quen nhìn ngắm dung mạo thiên phú của Lạc Viễn, lại thêm vẻ đẹp tuyệt sắc của Hướng Thần, cho nên, người bình thường trong mắt cô đều trở nên xấu xí.

Nói theo cách của Tống Tư Phi thì là: Tô Vãn, cậu chính là một nhan khống giai đoạn cuối, nếu như có một ngày cậu bị Lạc Viễn bỏ rơi, tớ xem xem cậu đi đâu để tìm một tuyệt sắc như thế.

Có điều cô không ngờ rằng câu nói này thế mà lại thành sự thật, nhưng mà, cô mệnh tốt, gặp được một tuyệt sắc giai nhân khác, cũng coi như bệnh nhan khống của cô đã được cứu chữa.

Buổi chiều thứ bảy diễn ra cuộc họp của [Hiệp hội máy tính], cũng là cuộc họp đầu tiên của người mới tới.

Lúc Tô Vãn đến nơi thì mọi người đều đã đông đủ, cô quét mắt một lượt, quả nhiên đúng như dự đoán của cô, tất cả đều là con trai.

Đối với việc đến muộn của một bông hoa như cô, cũng đã thể hiện được tấm lòng bao dung của đồng bào nam giới.

Tô Vãn không phải cố ý đến muộn, mà là do Lưu Mộc Mộc hôm nay có buổi phỏng vấn thực tập bên ngoài, thiếu mất một người gọi cô dậy, cho nên mới ngủ dậy muộn.

Cô và Tống Tư Phi đều là những người ngủ say như chết, bình thường đồng hồ báo thức không thể đánh thức được, vì thế Lưu Mộc Mộc liền trở thành chiếc đồng hồ bằng thịt của hai người.

Vấn đề vẫn là nằm ở chỗ Mộc Mộc không có ở ký túc xá.

Cái gọi là “Cuộc họp người mới của Hiệp hội máy tính” chẳng qua chỉ là thời gian phô trương của các đàn anh mà thôi.

Bởi vì, ngoài phần tự giới thiệu, tất cả quá trình còn lại đều là đàn anh giới thiệu về câu lạc bộ, người đại diện phát biểu, hội trưởng phát biểu, đàn anh cho ý kiến,v.v… Đây không phải là khoe khoang thì là gì?

Lúc tự giới thiệu bản thân, Tô Vãn lại một lần nữa cảm nhận được sức mạnh quần chúng.

“Chiến binh, mau kể chuyện cười cho mọi người nghe đi, không cần giới thiệu đâu.”

“Kể đi, kể đi,...”

“......”

Vậy là việc giới thiệu bản thân của cô chính là chuyện cười sao? Chẳng trách Tống Tư Phi lại nói rằng cô vốn dĩ là một trò đùa, đứng im một chỗ cũng có thể tấu hài.

“Tống Tư Phi, mọi người cũng biết cô ấy phải không, cô ấy nói mình chính là trò cười rồi, cho nên, bây giờ mọi người chắc chắn muốn nghe chuyện cười chứ?” Tô Vãn nghiêm túc nói, có điều đứng từ vị trí của cô chỉ có thể đối mặt với các tiền bối, còn những bạn học đồng trang lứa đang ngồi phía dưới kia, cô không có cách nào nhìn thấy biểu cảm của họ, nhưng mà, cô lại nghe nghe thấy được tiếng nói cười ầm ĩ, cùng với vẻ mặt kìm nén của các đàn anh.

Nhìn kìa, cô thực sự là một trò đùa.

Hướng Thần bước vào phòng từ cửa sau, nghe thấy tiếng cười nói bên trong, anh chỉ mỉm cười, khẽ dựa vào khung cửa, lắng nghe màn giới thiệu bản thân của cô.

“Kể đi, kể đi….” Người thích xem trò vui không bao giờ cảm thấy những trò đùa là quá lố hoặc quá nhiều.

“Hoặc là nhảy trái ba vòng phải ba vòng cũng được.” Trong đám đông vang lên một âm thanh lạnh nhạt không biết của người nào.

Tô Vãn quay đầu nhìn hướng theo phía âm thanh, cứ như thế, đôi mắt cười của Hướng Thần đã lọt vào ánh nhìn của cô đầy sống động.

“Nhảy đi, nhảy đi,...” Đây chính là di chứng để lại sau đợt huấn luyện quân sự.

Tô Vãn lập tức thu lại ánh mắt của mình, nụ cười đó quá dịu dàng, thật khiến cô dễ dàng chìm đắm,

Một hàng tiền bối đứng ở bên trên nhìn về phía Hướng Thần, đây có phải là Hướng Thần của bọn họ không vậy? Không phải Hướng Thần lúc nào cũng lạnh nhạt với mọi người hay sao? Hôm nay cũng bị đàn em này làm cho buồn cười rồi à?

Đàn em à, em quả nhiên là một trò cười, ngay đến cả tảng băng cũng phải cười vì em.

Rõ ràng những tân sinh viên khác không hề để ý đến sự xuất hiện của nhân vật ở phía sau, chỉ cho đó là đổ thêm dầu vào lửa để cô nhảy một bài.

Cô không thể hiểu được, không phải bọn họ chưa bao giờ được học nó ở trường mẫu giáo chứ?

“Được rồi, vậy mình kể một chuyện cười nhé.”

Lạc Viễn đã từng nói bố Tô Gia Minh của cô bao bọc cô quá tốt, còn “công chúa” hơn cả công chúa thật.

Cô hỏi vặn lại: Cậu đã bao giờ nhìn thấy cô công chúa nào biết kể chuyện cười chưa?

Đám đông lúc này đều yên lặng, mong đợi câu chuyện cười có thể chấn động của cô.

“Có một lần, mình và Tống Tư Phi đã đề nghị cùng nhau làm một việc vô liêm sỉ nhất, sau đó chúng mình liền từng người một cầm điện thoạt gọi cho dịch vụ 10086*. Nếu là nữ trả lời thì sẽ cúp máy, còn nếu là nam thì phải trêu ghẹo, cuối cùng chúng mình gọi đến 10086 lại chẳng có ai nghe máy cả, hahahahaha….” Nói xong Tô Vãn liền tự mình cười lớn.

*10086: Là tổng đài hỗ trợ bên Trung Quốc, có rất nhiều dịch vụ, trong đó có dịch vụ trả lời tin nhắn tự động. Mình gửi tin nhắn tới tổng đài, 10086 sẽ gửi tin nhắn trả lời tự động lại.

Đây có thể coi là một chuyện vô liêm sỉ nhất mà Tô Vãn công khai trước nhiều người, sau khi Tống Tư Phi biết được chỉ hận không thể treo cô lên cổng trường để mọi người tham quan.

“Vậy có ai là nam trả lời không?” Các câu hỏi không ngừng vang lên từ phía quần chúng.

Không

“Vậy hai người sao lại không trêu chọc con gái?”

Không có hứng thú

“Vậy… Tống Tư Phi có bạn trai chưa?”

Không liên quan, không trả lời.

“Vậy….” Phía dưới vẫn có những sinh viên muốn tiếp tục đặt câu hỏi, là một phần trong đông đảo nam giới. Họ cảm thấy vô cùng tự trách, vì sao họ không tìm được bạn gái? Bởi vì con gái thật biết cách chơi đùa.

“Trương Thăng, mục tiếp theo đi.”

Hướng Thầ đỡ trán, nếu như còn tiếp tục thế này thì cuộc họp sẽ biến thành cuộc biểu diễn cá nhân của cô mất.

Ơ? Anh không phải là nam thần khoa Luật hay sao? Chạy đến Hiệp hội máy tính này làm gì? Có điều hôm nay trang trọng hơn lần gặp mặt trước rất nhiều.

Đôi giày da kiểu Tây màu đen, mái tóc cắt ngắn, hai tay tùy tiện để túi quần, cả người toát ra sự lười biếng một cách khó hiểu.

Mà anh của ngày hôm đó rõ ràng có một khí chất mà không ai dám lại gần.

“E hèm, tất cả yên lặng, hôm nay chúng ta sẽ thay đổi quá trình một chút, mời mọi người cùng hoan nghênh hội trưởng lên phát biểu.”

Trương Thăng rất có mắt nhìn, lập tức thay đổi kịch bản.

Vị ngày không biết vì sao lại đến, không phải trước nay anh không bao giờ tham gia những cuộc họp phi thực tế như này à, nhìn dáng vẻ của anh hôm nay cũng có vẻ khá thích thú.

Vì thế, bài phát biểu của hội trưởng thực chất là Thiện Nhiếp - phó hội trưởng Hiệp hội phát biểu.

Đợi đến khi Thiện Nhiếp cũng tới, vậy thì thật là khiến anh ta nở mày nở mặt.

Hội trưởng và Phó hội trưởng có thể tới đều là đao quang kiếm ảnh, tiểu dân như anh chỉ có thể chớp lấy thời cơ hành động rồi.

Thực ra, Hướng Thần trước nay vẫn luôn khiêm nhường, nhưng không ngờ năm nay lại nổi tiếng trong số các tân sinh viên, mà nguyên nhân chính là vì người con gái vẻ ngoài ngây thơ đang đứng ở trên kia.

Chỉ bởi vì lúc vô tình đi ngang qua văn phòng của Hiệp hội máy tính nghe được tin cô tham gia câu lạc bộ, anh bỗng giống như một thằng nhóc non choẹt xuất hiện ở đây.

Chuyện về cô anh đã nghe không ít, trong khuôn viên trường, trên diễn đàn, ở đâu cũng có thể nghe thấy tên cô, bản lĩnh cũng rất lớn.

Hôm nay tới chứng kiến, cảnh tượng quả thực náo nhiệt hơn miêu tả rất nhiều.

Điều khiến Tô Vãn không ngờ tới là Hiệp hội máy tính vốn dĩ thuộc khoa Quản lý thông tin, mặc dù cũng có những người ở khoa khác có hứng thú với máy tính tham gia, nhưng mà, tại sao ngay cả hội trưởng cũng bị khoa khác giật mất thế này? Cũng thật là yếu quá đi.

Bỗng nhiên cảm thấy cô chọn [Hiệp hội máy tính] là một quyết định sai lầm.

Hướng Thần bước lên, rút hai tay từ túi quần đặt lên bục, tất cả những cảm giác lười biếng ban nãy đều được thu lại, thay vào đó là quyền uy của người đứng đầu.

Đây có phải là có những người trời sinh đã được định sẵn cao cao tại thượng như Tống Tư Phi nói hay không?

“Hôm nay tôi chỉ là đi qua xem xét một chút, không có ý định chiếm nhiều thời gian của mọi người, còn về việc vì sao một người khoa khác đứng ở đâu, đợi lát nữa đàn anh của các bạn nhất định sẽ nói rõ về một câu chuyện huyền thoại, cho nên, các bạn...tiếp tục đi.”

Hả? Đây là bài phát biểu của hội trưởng ư? Thật là ngắn gọn quá đi.

Tô Vãn vẫn còn đang ở một bên tiêu hóa nốt bài phát biểu ấy thì anh đã tiến đến trước mặt cô, “Bọn họ nói, em là một huyền thoại.”

A?

Không đợi Tô Vãn kịp có phản ứng lại, anh đã đến từ đâu trở về từ đó rồi.

Chỉ để lại một bóng lưng khiến cô tức giận nghiến răng.

Cô là một huyền thoại? Ngụ ý muốn nói cô là một tên kì quái?

Hừ.

Trương Thăng chỉ biết haha, một cuộc họp vốn dĩ tốt đẹp đã bị anh quấy rầy, thật là không tốt chút nào.

Hội trưởng vừa đi khỏi, cuộc họp vẫn tiếp tục như cũ, chỉ là khí thế của anh vẫn quanh quẩn xung quanh.

“Nghe nói Hướng Thần đã tới đây à?”

Người chưa thấy đâu nhưng đã nghe thấy tiếng, một giọng nói thô lỗ vang lên từ cửa sau phòng học.

Tại sao ai cũng thích đi cửa sau vậy?

Màn kịch nhỏ:

A: Hoàn Tử, pha giúp anh một tách cà phê.

B: Chiến binh, tới đây giúp anh dịch chuyển cái máy tính đó một chút

C: Hoàn Tử, mua hộ anh một bánh mỳ kẹp thịt

D: Hoàn Tử, gửi cho Mộc Mộc ở phòng em bức thư tình này giúp anh nhé

E: Hoàn Tử, em mời bọn anh đi hát Karaoke đi

……

Cái gì mà tốt cho nữ sinh, cái gì mà nhẹ nhàng đơn giản, cái gì mà tình bạn đoàn kết chứ, cái gì mà….

Tống Tư Phi: Đáng đời cậu

Lưu Mộc Mộc: Giúp tớ từ chối anh ta nhé, trông giống hệt như là Astro boy (ai ý không biết), Vãn Vãn à, sau này có ai đưa thư tình cậu có thể giúp tớ sàng lọc một chút không?

Cái gì mà bạn thân, cái gì mà cao lãnh hả, cái gì mà…?