Ánh Sáng Nơi Hoàng Hôn

Chương 5



Trên đường trở về, Uyển Thượng Lưu Ly nhịn không được nói: "Sao cậu lại đồng ý với bọn họ, chúng ta cũng không thân, tớ thấy bọn họ không có ý tốt gì đâu."

Uyển Như nghịch ngợm lắc lắc đầu rồi nói: "Tớ biết nên mới đồng ý đó, tớ muốn xem bọn họ muốn làm cái gì, với lại cậu không muốn biết đàn anh của chúng ta giải quyết ra sao hả?"

Uyển Thượng Lưu Ly đúng là hết cách với cô, Uyển Như luôn thích những chỗ ồn ào, náo nhiệt như vậy. Đừng nhìn cô ăn mặc giống như học sinh cấp ba, ngây thơ, đơn thuần mà bị lừa, thật ra cô rất ham chơi, thường hay bày trò chỉnh người khác đến ba má nhìn không ra luôn.

┅┅┅┅

Ngoại ô thành phố, ba chiếc xe màu đen sang trọng phóng như bay trên đường, sau đó đỗ lại trước cửa một nhà kho cũ nát, những người trên xe đều mặc vest đen đồng loạt bước xuống, cung kính đứng sang hai bên. Nam Cung Hàn hôm nay chỉ mặc sơ mi lụa màu xám đậm mở bung hai cúc trên cùng quần tây đen, bước xuống từ chiếc xe ở giữa.

Hắn sải bước chân dài đi vào nhà kho, Hắc Phong và Bạch Phong đi song song nhau nối bước theo sau hắn.

Không có những cây cột mục nát, không có mạng nhện giăng khắp tường, bên trong được xây dựng những bức tường và cửa sắt kiên cố. Đây là một trong những kho hàng chứa vũ khí của Lam Diễm bang.

Hai giờ trước, tại đây đã xảy ra một trận cướp, trong nhà kho có nội gián mở cửa cho người của Huyết Mộc bang. Bọn chúng bị sự trở về của Nam Cung Hàn dọa cho hoang mang, lo sợ, lần này chơi lớn như vậy là muốn cướp đi đơn hàng quan trọng của Lam Diễm bang để Nam Cung Hàn đắc tội với đám người bên nước B, xem như chặt đứt con đường bành trướng thế lực của hắn.

Nhưng Nam Cung Hàn là ai, nếu hắn dễ dàng để cho người khác tính kế như vậy thì không biết hắn đã chết bao nhiêu lần rồi.

Bạch Phong vừa đi vừa báo cáo tình huống: "Toàn bộ người đều đã bị bắt, có mười tên trong lúc đánh nhau bị bắn chết. Tuy là người của chúng ta đã tìm ra manh mối là người của Huyết Mộc bang ra tay, nhưng không có bằng chứng. Bọn chúng vẫn chưa chịu khai ra."

Hàn khí lạnh lẽo tỏa ra trên người Nam Cung Hàn ngày càng mãnh liệt, đối mắt hắn nhìn đám người vừa bị tra tấn nằm quằn quại trên đất kia không có một chút độ ấm, giống như nhìn vật chết vậy.

Bờ môi mỏng nhạt màu gợi cảm kia khép mở lại phun ra những lời làm người khác rét lạnh: "Không chịu khai thì kéo từng tên ra giết, nhớ là phải giết trước mặt đồng bọn của chúng."

Tiếng súng đầu tiên vang lên, sau đó cứ cách một khoảng là có thêm một tiếng súng, cùng với đó là một người ngã xuống.

Không một ai dao động, chỉ như giết một con kiến không đáng nói đến. Nhìn đồng đội của mình lần lượt ngã xuống trên vũng máu, tinh thần bị tra tấn mãnh liệt, bọn chúng quả nhiên không chịu đựng nổi, từng người khai ra tất cả những gì mình biết.

Nam Cung Hàn cũng không ở lại xem toàn quá trình mà giao lại cho Bạch Phong xử lý.

"Cậu chủ, tối nay Thất Bàn muốn hẹn anh ở Break The Line, để tôi đi gặp hắn." Bạch Phong nói

"Không sao, để xem hắn muốn nói gì." Nam Cung Hàn lạnh nhạt nói.

┅┅┅┅

Tại Break The Line club, không khí cực kỳ sôi động, ồn ào, dòng người tận hưởng, thả mình lắc lư theo giai điệu của âm nhạc.

Nhóm người Bạch Ngọc Như vừa nhìn thấy Uyển Thượng Lưu Ly và Hoàng Phủ Uyển Như liền hết sức nhiệt tình kéo hai người ngồi vào bàn của mình. Xong cũng không quên cho Hoàng Nam và Quang Trì một ánh mắt ra hiệu.

"Đến rồi sao, bọn chị còn tưởng hai đứa sẽ không đến đó." Bạch Ngọc Như ngồi xuống bên cạnh Lưu Ly, đùa giỡn nói.

Sau đó giới thiệu: "Đây là bạn chị Trần Nguyệt, Quế Ngân.. em gặp lúc sáng rồi nhỉ, còn đây là Hoàng Nam và Quang Trì."

Nói rồi cũng xoay qua qua giới thiệu với những người khác: "Đây là đàn em đang được Trạch Lương và Tuệ Dương hướng dẫn, Lưu Ly và Uyển Như, mọi người làm quen đi."

Hoàng Nam liếc mắt một cái đã chọn trúng Uyển Thượng Lưu Ly, gã liền cầm ly rượu bước đến gần cô nói với giọng điệu hết sức buồn nôn: "Lưu Ly, tên đẹp như người, tuy là anh học khoa tài chính, không giúp được chuyên ngành của em, nhưng tính toán trái tim em thì anh giải được hết nha." Nói xong còn không quên nháy mắt với cô một cái.

Không đợi Uyển Thượng Lưu Ly trả lời, gã tự tiện rót cho cô một ly rượu mạnh: "Nào, uống cùng anh một ly."

Uyển Thượng Lưu Ly thật ghét muốn chết mấy tên công tử chỉ biết ăn chơi tán gái như này, không muốn mở miệng nói chuyện cùng gả. Nhưng vẫn còn nhiều người khác ở đây nên phải miễn cưỡng mở miệng: "Em không biết uống rượu, em lấy nước trái cây thay rượu vậy."

Bạch Ngọc Như lên tiếng: "Không cần sợ, đây chỉ là rượu trái cây thôi. Em không uống khác gì không nể mặt đàn anh đâu chứ."

Đùa nhau à, nếu đây là rượu trái cây thì cô sẽ dùng tay trái để vẽ tranh có được không? Uyển Thượng Lưu Ly là một thiên kim tiểu thư chính hiệu, Lưu Mục lại còn chuyên sưu tầm rượu để trưng bày. Cô không thích uống rượu không có nghĩa là cô không biết.

Bên kia Uyển Như cũng không khá hơn, sau khi Hoàng Nam đến tiếp cận Lưu Ly thì Quang Trì cũng sấn tới ve vãng Uyển Như. Đôi mắt của gã không ngừng lia lên lia xuống khuôn mặt và đôi chân thon dài của cô lộ dưới chiếc váy đen ngắn.

Uyển Như tất nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt như sói đói kia, cô mỉm cười đầy ngây thơ, sau đó bắt đầu một vòng chuốc rượu của mình. Gã ta nhìn thấy cô cười với mình thì người cũng nhũn ra, rót bao nhiêu thì uống bấy nhiêu.

Uyển Thượng Lưu Ly bất đắc dĩ cầm chiếc ly lên, uống một ngụm để ứng đối. Cho dù bọn họ có nói gì cũng không uống thêm.

Khu vực phòng VIP, trong một căn phòng với thiết kế chỉ hai tông màu trắng đen, ngăn cách hoàn toàn những âm thanh ồn ào ngoài kia.

Nam Cung Hàn ngồi trên sofa, lắc nhè nhẹ ly rượu trên tay, chất lỏng màu vàng cam xoay vòng gợn sóng lăn tăn.

Hắc Phong mở cửa bước vào, theo sau anh còn có một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng người to lớn, nhìn vào mặt gã sẽ bất giác cảm thấy gã là một người rất gian manh, xảo quyệt. Mà sự thật cũng đúng là như vậy.

"Hàn lão đại, rất vui được gặp ngài. Tôi đúng là quá vinh hạnh mới được nói chuyện trực tiếp với ngài." Gã ta nịnh nọt rất chi là trôi trải.

Từ lúc gã bước vào, Nam Cung Hàn chưa từng cho gã một ánh mắt, ngược lại Bạch Phong ở phía sau lên tiếng: "Ren lão đại đến trễ 10 phút rồi. Chắc hẳn anh cũng biết quy tắc ở đây."

Người được gọi là Ren lão đại bắt đầu xoắn xuýt lên, mồ hôi lạnh cũng ứa ra. Quy tắc ở đây là cái gì chứ, là địa ngục ma quỷ. Trước kia có một vị lão đại đến trễ 3 phút đã bị hắn cho người phế đi một cái chân. Gã đã trễ tận 10 phút rồi.

"Hàn lão đại, cậu nghe tôi nói, tôi đến trễ cũng đều có lý do cả, tất cả đều vì cái này đây." Gã để tập tài liệu lên bàn, rồi đẩy đến trước mặt của Nam Cung Hàn.

Nam Cung Hàn cũng không nhận nó mà chỉ hờ hững ngẩng đầu, nhìn gã ta. Chỉ một cái nhìn thôi cũng làm gã lạnh toát sống lưng.

Gã tiếp tục biện hộ: "Cậu cũng biết, lô vũ khí lần này của tôi đang bị bọn người kia hăm he mà, tôi chỉ có thể đi đường vòng đến đây để cắt đuôi bọn họ. Tài liệu này là thỏa thuận của Huyết Mộc muốn cho đám người bên nước B."

Không thấy bị ngắt lời, gã lén nhìn hắn một cái rồi nói tiếp: "Tôi biết Hàn lão đại cũng đang quan tâm đến chuyến hàng lần này, tôi muốn hợp tác với cậu."

"Điều kiện là gì?" Nam Cung Hàn hỏi

"Tôi muốn nâng giá lô vũ khí này lên 4%, chỉ có như vậy." Gã biết Nam Cung Hàn sẽ đáp ứng gã.

"Được. Tiễn khách." Nam Cung Hàn không muốn tốn thêm chút thời giờ nào với gã.

Gã ta sửng sốt đứng dậy, nhưng gã rất nhanh đã tỉnh táo lại, bởi người đưa hắn ra là Bạch Phong cùng thêm ba người khác nữa. Cho dù đàm phán thành công quy tắc vẫn phải được thực hiện.

Hắc Phong đắn đo một chút liền hỏi Nam Cung Hàn: "Cậu chủ, tại sao phải là hắn ta, nếu tăng thêm 4%, chúng ta liền mất lợi thế khi đàm phán, trong khi bên Jen giá thấp hơn."

Nam Cung Hàn đưa bản thỏa thuận cho Hắc Phong: "Chúng ta vẫn chưa lấy được tin tức, vậy mà hắn đã đem đến rồi."

Hắc Phong liền hiểu, lão đại là muốn nguồn tin của Ren lão đại, gã ta nhất định đã cài được người vào nội bộ cấp cao của Huyết Mộc..