Ánh Sáng Nơi Hoàng Hôn

Chương 6



Nam Cung Hàn đi ra ban công bên ngoài, nhìn xuống biển người đang lắc lư, nhảy nhót theo điệu nhạc.

Nếu hỏi hắn có phải vì thích những nơi thế này nên mới xây dựng nhiều bar, club như vậy không, thì câu trả lời hoàn toàn ngược lại. Nhưng muốn đứng vững được trong hắc đạo thì bar và club là nơi thu thập được nhiều nguồn tin và dễ dàng củng cố thế lực nhất.

Hắn chán ghét định trở vào trong thì đáy mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Uyển Thượng Lưu Ly mặc áo baby doll màu vàng nhạt kết hợp với chân váy xòe màu trắng, mái tóc đen mượt được uốn gợn sóng, xõa tung trên vai.

Nam Cung Hàn nhìn ra được cô đang rất không vui. Những người ngồi bên cạnh cô không biết nói gì, nhưng hắn đoán chắc cô đang bị ép uống rượu thông qua hành động của bọn họ.

Uyển Thượng Lưu Ly dường như cảm giác được có người đang nhìn mình, cô bất giác ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt hắn đang nhìn cô. Hai người cứ vậy nhìn nhau, không tránh né, không giao tiếp, nhưng cô biết, tại khoảnh khắc đó, trái tim của cô đã lỡ một nhịp rồi.

Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, như một vương giả đang nhìn xuống những vật nhỏ yếu ớt, khí chất cao quý nhưng lạnh lẽo làm cho người khác không dám nhìn thẳng. Cô cảm giác được mỗi lần gặp hắn cô đều cảm thấy hắn rất đáng sợ, giống như hắn sinh ra vốn đã như vậy, lạnh đến cực điểm. Cô không biết hắn đã phải trải qua những chuyện gì mới trở thành như vậy.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, nơi ban công kia đã không thấy một bóng người. Cô nháy mắt mấy cái vẫn không thấy bất kỳ ai đứng đó.

Cô thì thầm: "Là ảo giác sao, mình lại nhìn thấy người đàn ông đó sao."

Những người xung quanh không biết cô tại sao lại ngẩn người, nhưng khi thấy cô cầm ly rượu lên một hơi cạn sạch thì cũng chả quan tâm nữa. Bọn họ biết bước đầu kế hoạch đã thành công rồi.

Kế hoạch của cô ta là chuốc say Lưu Ly và Uyển Như rồi giao cho Hoàng Nam và Quang Trì. Cô ta không tin, khi Trạch Lương biết được thì có còn muốn theo đuổi Uyển Thượng Lưu Ly nữa không.

Cô ta và Hoàng Nam hào hứng rót thêm rượu cho Lưu Ly thì bị một bàn tay cản lại. Lương Trạch không vui nói: "Các cậu làm gì vậy, sao lại cho em ấy uống rượu mạnh được chứ."

Bạch Ngọc Như nũng nịu nói: "Chỉ uống một chút thôi không sao đâu mà."

Trạch Lương không trả lời cô ta mà nhìn Uyển Thượng Lưu Ly nói: "Em uống ít thôi, rượu này rất mạnh đó."

Uyển Thượng Lưu Ly chỉ gật đầu xem như trả lời.

Dương Tuệ cũng đi đến ngồi xuống, ngăn cản Quang Trì hai câu không được liền cũng mặc kệ.

Thấy vậy, bọn người Hoàng Nam càng quá đáng, rót rượu không ngừng cho hai cô, lấy đủ lý do để ép các cô uống, đồng bọn của gã cũng hùa theo làm hai người không thể từ chối được.

Trần Nguyệt cầm ly rượu lên rồi nói: "Mọi người cũng tụ họp đầy đủ cả rồi, chúng ta cụng ly một cái nào."

Những người khác thấy vậy cũng lên tinh thần, đùa giỡn rôm rả.

Uyển Như đã ngà ngà say bỗng đứng lên nói: "Em uống nhiều quá, xin phép đi toilet cái nha." Dáng đi xiêu vẹo như sắp ngã đến nơi.

Uyển Thượng Lưu Ly cũng đứng dậy xin lỗi mọi người rồi đi theo Uyển Như. Hai người vào WC để ý thấy không có ai thì bắt đầu nói chuyện.

"Mục đích rõ ràng như vậy cũng không giấu diếm, quá xem thường chúng ta rồi đi." Hoàng Phủ Uyển Như nào còn dáng vẻ say rượu, tỉnh táo ngắm nhìn mình trong gương, còn chớp mắt mấy cái với Uyển Thượng Lưu Ly nữa.

"Chúng ta trở về thôi, nhàm chán muốn chết." Uyển Thượng Lưu Ly chán nản nói.

Uyển Như bắt được điểm quan trọng liền hỏi: "Cậu sao vậy? Tự nhiên lại không vui thế?" Cô biết mấy chuyện này nhất định không ảnh hưởng được tâm trạng của Lưu Ly, nhất định còn chuyện gì khác.

"Không có, lúc nãy uống nhiều nên hơi mệt tí thôi."

Uyển Như thấy cô không chịu nói, cũng không hỏi nữa mà cùng cô ra ngoài.

┅┅┅┅

Sau khi hai người đi vào toilet không lâu thì Hoàng Nam và Quang Trì cũng đứng lên đi theo. Trạch Lương và Dương Tuệ muốn ngăn cản nhưng bị Bạch Ngọc Như và Trần Nguyệt nắm tay kéo lại, bọn họ giả bộ nói lảng sang chủ đề khác hòng giữ chân hai người, kéo dài thời gian cho hai tên kia hành động..

Uyển Thượng Lưu Ly và Hoàng Phủ Uyển Như bước ra liền nhìn thấy hai tên đáng ghét kia đang đứng đợi trước cửa. Không muốn dây dưa, Lưu Ly lạnh lùng nói: "Bọn em trở về trước, làm phiền tránh đường."

Bọn gã đâu thể để con mồi tới tay rồi mà chạy mất được, tiến lên vài bước, chặn lại hoàn toàn lối ra.

"Sớm như vậy, ở lại với tụi anh thêm chút đi, nếu em buồn chán thì cũng có thể vào phòng tâm sự riêng với bọn anh đó." Gã ta vừa nói với giọng ngả ngớn, vừa nhìn chằm chằm vào dáng người xinh đẹp của cô.

Uyển Thượng Lưu Ly biết gã đã lột mặt nạ ra không giả bộ nữa rồi, cô cũng không khách sáo nữa mà nói: "Tránh ra, tôi không có gì muốn nói với anh."

"Anh thích nét mặt này của em lắm đó, lát nữa ở trên giường cũng như vậy cho anh xem đi." Vừa nói bàn tay vừa đưa ra muốn chạm vào mặt của cô.

Nhưng vẫn chưa chạm vào được, gã đã bị một người đàn ông tháo khớp tay, hét lên một tiếng đau đớn, sau đó ngã quỵ trên sàn mà ôm cánh tay dãy dụa.

Hắc Phong làm xong liền nhường đường, Nam Cung Hàn từ phía sau bước lên, đứng cách Uyển Thượng Lưu Ly một cánh tay.

Cô nhìn hắn, không biết nên nói cái gì cho phải, lại cảm ơn nữa sao. Ngoài cái này ra thì cô còn có thể nói gì, à hay là hỏi hắn hôm nay đến để bắt cô hả.

Nam Cung Hàn nhìn cô rối rắm đứng đó, hắn cũng không vội lên tiếng.

Uyển Như thấy tình hình không ổn, liền lên tiếng xoa dịu: "Cảm ơn anh đã giúp đỡ, nếu không có các anh không biết bọn họ còn quấn lấy chúng tôi bao lâu nữa."

Thấy Nam Cung Hàn nhìn sang, cô cười nói: "Vậy chúng tôi đi trước đây."

Sau đó nắm tay Uyển Thượng Lưu Ly định ra ngoài. Nam Cung Hàn trầm mặc nãy giờ rốt cuộc lên tiếng: "Tôi đưa các người về."

Uyển Thượng Lưu Ly liền nhìn hắn đáp lại: "Không cần đâu, chúng tôi tự về được rồi."

"Em sợ tôi bắt cóc em sao?" Nam Cung Hàn hờ hững nói

Cô liền trả lời: "Không phải sao, anh đến đây không phải để bắt tôi à?"

Nam Cung Hàn nhìn thỏ con đang bật chế độ phòng bị, môi mỏng khép mở: "Nếu tôi nói không phải thì sao?"

"Tại sao tôi phải tin anh? Nếu không phải vì tôi.. thì chúng ta gặp nhau là trùng hợp à?"

Nam Cung Hàn biết thỏ con này trả lại cho hắn câu mà hắn từng nói. Hắn ngày càng có hứng thú với con thỏ này, nếu lúc trước hắn muốn theo dõi cô chỉ vì nụ hôn kia thì bây giờ là cảm thấy hứng thú với cô.

Nam Cung Hàn không phải người giữ mình mình hoàn toàn trong sạch, hắn cũng sẽ tìm người để giải tỏa dục vọng của bản thân, nhưng hắn không cho phép bạn tình hôn môi. Đây là điều cấm kỵ của hắn. Hắn đã từng thử rồi và lần nào cũng sinh ra sự bài xích, buồn nôn mãnh liệt.

Chỉ có lần đó, khi cô bất chợt hôn hắn, không có cảm xúc ghê tởm quen thuộc, chỉ có xúc cảm mềm mại và mùi hương nhẹ nhàng. Khoảnh khắc đôi môi thơm mềm kia rời đi, hắn vậy mà có chút tiếc nuối, muốn giữ nó lâu hơn.

"Quả thật là trùng hợp, tôi chỉ đến đây làm việc." Nam Cung Hàn trả lời.

Uyển Thượng Lưu Ly nghe hắn giải thích vẫn không tin, lôi kéo Uyển Như muốn rời đi. Thuộc hạ của hắn lập tức đưa tay chặn lại.

Thấy Uyển Thượng Lưu Ly phớt lờ đi Nam Cung Hàn cũng không tức giận, hắn nhẹ giọng nói lại lần nữa: "Tôi chỉ đưa em về, sẽ không làm gì em."

Nói rồi dẫn đầu đi trước, Uyển Thượng Lưu Ly biết mình không thể tự trở về được, đành cùng Uyển Như bước theo hắn.

Ra đến bãi đậu xe thì gặp phải đám người Trạch Lương, bọn họ thấy Uyển Thượng Lưu Ly thì lập tức đi lại đây.

Bạch Ngọc Như nói: "Về trước cũng không nói cho chị biết, làm hại chị lo lắng không biết tụi em có sao không? Còn đây là ai, bạn trai của em sao?"

Từ lúc nhìn thấy Nam Cung Hàn, đôi mắt của cô ta cứ dán chặt lên không rời, rõ ràng là đã chết mê chết mệt rồi.

Lưu Ly đang bực bội không muốn đáp lời, Uyển Như cũng không thèm nhìn cô ta, làm cô ta xấu hổ muốn chết.

Trạch Lương nhìn Uyển Thượng Lưu Ly đứng bên cạnh người đàn ông kia, càng nhìn càng khó chịu: "Lưu Ly, đây là ai, em quen biết sao, nếu muốn về thì để anh đưa em."

Cô nhìn đàn anh của mình, sau đó nói: "Không cần đâu, anh ấy sẽ đưa em về." Lúc nãy cô cũng nhìn thấy được sự nhu nhược của người đàn anh này rồi, nếu lúc trước cô còn có chút thiện cảm với anh ta, thì bây giờ cô thà về với Nam Cung Hàn còn hơn.

Nam Cung Hàn lạnh lùng nhìn hai người nói chuyện với nhau, hắn khoát tay lên vai cô kéo sát cô vào lòng. Nói với Trạch Lương bằng giọng cảnh cáo: "Người không phải của cậu thì đừng mơ tưởng."

Nói rồi tiếp tục bước đi, đồng thời cũng nửa ôm nửa kéo cô đi về phía xe.

Bạch Ngọc Như nhìn một màn như vậy không chịu nổi, lớn tiếng nói: "Anh cho mình là ai hả? Muốn nói gì cũng phải xem mình có tư cách đó hay không?"

Bạch Ngọc Như dù sao cũng là thiên kim của một tập đoàn đầu tư, ai cũng phải nịnh nọt, yêu chiều cô ta, nào gặp phải chuyện bị phớt lờ như vậy.

Vừa nói cô vừa tiến lên muốn đuổi theo, Bạch Phong đưa tay chặn lại nói: "Cô có nghe câu, người không nên đụng vào thì phải biết điều cách xa ra một chút, đừng để đến lúc hối hận thì muộn rồi."

Thấy hai người đã lên xe, Bạch Phong và Hắc Phong cũng dẫn theo thuộc hạ lên xe, để lại đám người vừa lo sợ vừa tức giận.

Uyển Thượng Lưu Ly bị Nam Cung Hàn đưa lên xe, Uyển Như muốn lên theo thì bị thuộc hạ của hắn cản lại. Anh ta đưa tay, chỉ một chiếc xe khác rồi mời cô qua đó.

Lưu Ly gấp gáp muốn lên tiếng thì Nam Cung Hàn nói: "Thuộc hạ của tôi sẽ đưa cô ấy về nhà an toàn."

Cô hết cách chỉ đành gật đầu ra hiệu với Uyển Như.

"Anh tốt nhất nên nói lời giữ lời, đưa cô ấy về nhà an toàn."

"Tôi chưa bao giờ thất hứa, càng không thất hứa với em." Nam Cung Hàn nghiêm túc nói.

Uyển Thượng Lưu Ly hừ nhẹ một tiếng rồi xoay đầu nhìn ra cửa sổ xe, một bộ dạng không quan tâm.