Anh Trai Em Gái - Mộc Đầu Khai Hoa

Chương 7: Không phải là anh nhìn trúng tôi rồi đấy chứ?



Xe của Cố Duẫn cũng phô trương y hệt như anh.

Chiếc xe thể thao này là màu đỏ nổi bật, trên thân xe có chi tiết thiết kế rất đặc biệt, giống một con quái thú đang giương nanh múa vuốt, trên mặt còn viết hàng chữ ‘Ông đây là thiên hạ đệ nhất’.

Trịnh Tây Tây kéo cửa xe quái thú ra ngồi vào trong đó, thắt đai an toàn, Cố Duẫn giẫm mạnh chân ga, chiếc xe xông thẳng ra ngoài, vứt những chiếc xe khác ở tít đằng sau.

Trịnh Tây Tây kéo khóa cặp sách của mình ra, lấy một cái bùa bình an từ bên trong đó buộc lên trước xe.

Cố Duẫn hơi liếc mắt sang nhìn thoáng qua.

"Bùa bình an, đáp lễ cho mèo chiêu tài."

Trịnh Tây Tây dừng lại một chút, sau đó bổ sung: "Cái này là do tôi tự làm."

Một câu ‘Xấu quá’ đã vọt lên tới miệng, lại bị Cố đại thiếu gia nuốt vào trong.

Thôi, anh đột phát lương tâm không đả kích cô nữa vậy.

Trịnh Tây Tây cũng không chịu buông tha cho anh, cô duỗi tay khảy khảy cái bùa bình an, hỏi: "Có phải là đẹp lắm không?"

Đây là một cái bùa bình an bình thường sao? Không phải.

Đây là cái bùa bình an đã tiêu tốn hơn một trăm của cô, còn có hai viên phỉ thúy dùng để điểm xuyết - là Nữu Hỗ Lộc bùa bình an. Đảo qua đảo lại mấy cái, còn có thể ngửi thấy hương vị tiền tài đang toát ra từ đó.

"Ừ." Cố Duẫn nhắm mắt lại, nói ra lời trái với lương tâm.

Lúc này Trịnh Tây Tây mới vui vẻ, cong môi cười: "... Anh cũng rất biết nhìn hàng nha."

Cố Duẫn: "..."

Bọn họ hẹn nhau ăn cơm ở Thất Vị Hiên, Trần Minh Viễn đã đến trước, đặt xong xuôi phòng riêng rồi chờ mọi người đến.

Vốn dĩ cậu ta cho rằng người tới chỉ có mấy người Đỗ Phong mà thôi, không ngờ lúc cửa phòng riêng bị đẩy ra, cậu ta lại nhìn thấy Cố Duẫn mang theo một em gái đi vào.

Trần Minh Viễn vốn đang ngồi bắt chéo chân dựa vào trên ghế chơi game, bởi vì quá mức khiếp sợ cho nên suýt nữa ngã từ trên ghế xuống.

"Cố Duẫn, cô ấy... Vị này, giới thiệu chút đi?"

Trần Minh Viễn đảo mắt nhìn cả người Trịnh Tây Tây từ trên xuống dưới, hiển nhiên là đã hiểu sai.

Hôm nay Trịnh Tây Tây trang điểm, một khuôn mặt xinh đẹp không gì sánh được, lại mặc một cái váy dài tươi mát, đứng cạnh bên Cố Duẫn giống như là một cặp trai tài gái sắc vậy.

Cố Duẫn từ trước tới nay lúc nào cũng để mắt trên đỉnh đầu, hiện tại đột nhiên mang theo một em gái xinh đẹp như vậy đến đây, cho nên không thể trách Trần Minh Viễn lại kinh ngạc như vậy.

Có điều, em gái này thoạt nhìn có vẻ hơi trẻ con, căng lắm cũng chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, Cố Duẫn làm như vậy là muốn trâu già gặm cỏ non hả.

Cố Duẫn đi tới vỗ một cái lên đầu cậu ta: "Bỏ ngay cái ánh mắt đáng khinh đó đi, đây là em gái của tôi."

Đánh người xong, Cố Duẫn lại cầm lấy tờ gọi món trên bàn đưa cho Trịnh Tây Tây: "Muốn ăn cái gì có thì gọi trước đi, để phòng bếp đi làm."

"Được." Trịnh Tây Tây cầm lấy tờ gọi món, cô không kén ăn, cũng không đặc biệt thích ăn món nào cả, cho nên tích bừa hai món phía trên.

Cố Duẫn nhìn hai dấu tích đáng thương lẻ loi, tiện tay tích hết một loạt đồ ăn phía sau, rồi đưa tờ gọi món cho người phục vụ.

Trần Minh Viễn vẫn luôn đứng cạnh bên nhìn, chọc chọc Cố Duẫn một cái: "Từ lúc nào cậu có thêm một em gái nữa vậy, sao tôi lại không biết thế."

Cố Duẫn xác thật cũng muốn có một em gái, đáng tiếc...

Nghĩ đến mấy chuyện loạn cào cào của nhà họ Cố, Trần Minh Viễn xoa xoa đầu.

"Không phải bây giờ đã biết rồi sao?" Cố Duẫn lười giả thích, nghĩ ngợi một chút, giới thiệu cho Trịnh Tây Tây: "Cậu ta là Trần Minh Viễn."

Trịnh Tây Tây cười: "Chào anh, em tên là Trịnh Tây Tây."

"Á?" Trần Minh Viễn còn tưởng rằng mình nghe nhầm, họ Trịnh, chẳng lẽ...

Trần Minh Viễn còn đang sững sờ, lại bị Cố Duẫn đập một cái: "Có thế mà cũng kinh ngạc."

Cố Duẫn tùy tiện ngồi xuống một chỗ, Trịnh Tây Tây không quen biết với Trần Minh Viễn lắm, cho nên ngồi xuống bên cạnh Cố Duẫn.

Trần Minh Viễn hồi phục lại tinh thần cũng cảm thấy hành vi vừa rồi của mình có chút không quá lễ phép, nhưng cậu ta còn chưa kịp nói gì thì cửa phòng riêng đã mở ra, những người khác cũng tới rồi.

Lần này có một đám người chen chúc đi vào, chẳng những có Trịnh Hoài, còn có đài phát thanh trung tâm của chuyện bát quái Trịnh Nghi, Trần Minh Viễn đành nuốt những lời đang định nói lại.

Tuy rằng có nhiều người đến, nhưng cũng may trong phòng riêng cũng đủ lớn, nếu không bọn họ còn phải đổi sang phòng khác.

Mấy người trong phòng cơ bản có thể chia thành hai độ tuổi, mấy cô gái như Trịnh Tây Tây và Trịnh Nghi đều trên dưới mười tám tuổi, còn Trần Minh Viễn bọn họ thì khoảng hai mươi tư tuổi.

Hai nhóm người thường ngày không giao lưu với nhau nhiều lắm, kinh nghiệm xã hội cũng không giống nhau, nhưng cũng may có Trần Minh Viễn là cao thủ làm sôi nổi bầu không khí, hơn nữa mấy người bọn họ cũng rất nổi tiếng đối với các nữ sinh.

Trịnh Tây Tây nhiều lần nhìn thấy có người lén nhìn Cố Duẫn, có điều cũng không dám đến đây bắt chuyện, chỉ là lén liếc nhìn một cái rồi ngại ngùng e lệ chuyển tầm mắt sang chỗ khác, quay đầu đi nói chuyện với những người khác.

Ngoại trừ Trịnh Tây Tây, những người ở đây đều tốt nghiệp từ trường cao trung quý tộc của Văn Thành, mọi người rôm rả nói chuyện từ đoàn xã ở trường học, cho tới trận bóng rổ, lại tới các giáo viên nước ngoài trong trường học, không khí rất sôi nổi.

Trần Minh Viễn giống như là con công xòe đuôi, thường thường nói đùa làm cho mọi người cười to, Đỗ Phong và Trịnh Hoài ngẫu nhiên cũng sẽ nói chen vài câu.

Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn tới khá sớm, cho nên vị trí ngồi hơi sát bên trong.

Lúc này đồ ăn còn chưa được bưng lên, Trịnh Tây Tây không có thói quen uống nhiều nước trước khi ăn cơm, nhưng cứ ngồi không như vậy cũng có chút nhàm chán, còn có một chút xấu hổ không nói nên lời.

Đáng lẽ ra cô nên gọi thêm món sa lát rau trộn để ăn trước khi dùng cơm, Trịnh Tây Tây nghĩ.

Cố Duẫn cũng không tham dự vào cuộc nói chuyện của bọn họ, anh dựa lưng về phía sau, hỏi Trịnh Tây Tây: "Em muốn chơi trò chơi không?"

"Cũng được."

Hai người lấy điện thoại ra, ngồi trong một góc bắt đầu chơi trò chơi.

Sau khi đánh xong một ván, đồ ăn đã được bưng lên, đề tài nói chuyện lúc nãy cũng kết thúc, mọi người bắt đầu dùng bữa.

Từ Hưng Châu vốn dĩ muốn ngồi bên cạnh Trịnh Tây Tây, nhưng mà hắn ta đến hơi muộn một chút, hai bên Trịnh Tây Tây đã có người ngồi, nếu hắn ta muốn đổi chỗ ngồi thì có vẻ quá mức gây chú ý, chỉ có thể ngồi đối diện cô.

Người ngồi bên trái hắn ta là một chị em bạn dì thân thiết chơi từ nhỏ tới lớn của Trịnh Nghi, cũng là bạn học cùng lớp năm nhất cao trung của Từ Hưng Châu.

Lúc trước bọn họ đang nói về chuyện hội diễn nghệ thuật các thứ, thấy Từ Hưng Châu cứ nhìn sang phía Trịnh Tây Tây vài lần, nữ sinh rất khó chịu, đột nhiên kéo cao âm thanh hỏi: "Trịnh Tây Tây, ở trường cô có hội diễn nghệ thuật không?"

Đột nhiên bị người khác nhắc tới, Trịnh Tây Tây hơi sửng sốt, nói: "Không có, chỉ có liên hoan văn nghệ thôi."

"Cũng là biểu diễn tiết mục đúng không?" Nữ sinh hỏi: "Có phải là cô cũng phải tham gia không."

Một nữ sinh khác ngồi bên cạnh nói tiếp: "Trường học của chúng tôi cũng chỉ có cái hội diễn nghệ thuật này là phiền phức thôi, tất cả mọi người đều phải tham gia, còn phải chuẩn bị tiết mục, sau đó rút thăm trúng ai thì người đó phải lên dài biểu diễn."

"Năm ngoái Trịnh Nghi còn lấy được giải ngôi sao nghệ thuật, tài đàn tỳ bà của Văn Văn cũng rất tuyệt vời."

Mọi người bắt đầu thổi phồng tài nghệ lẫn nhau, mà nữ sinh khơi mào ra chuyện này lại hỏi: "Trịnh Tây Tây, tôi còn chưa hỏi cô đâu, cô từng biểu diễn tiết mục gì vậy."

Tuy rằng vẻ mặt của cô ta rất chân thành, nhưng trong câu hỏi lại không có chút ý tốt nào.

Bọn họ đều là những người đã được trải qua nền giáo dục hàng đầu, ngoại trừ việc đọc sách học văn hóa còn phải rèn luyện những tài năng khác, chỉ kéo bừa một người ra cũng biết chơi vài loại nhạc cụ.

Trịnh Tây Tây đã có thể đỗ vào đại học Văn đã là quá may mắn rồi, cô ta không tin cô còn biết những thứ khác.

Quả nhiên, Trịnh Tây Tây lắc đầu nói: "Tôi chưa từng biểu diễn tiết mục nào cả."

"Mỗi lần như vậy tôi đều được cử làm đại biểu học sinh, lên đài đọc diễn văn."

Trịnh Tây Tây nghĩ ngợi: "Có phải cái này cũng coi như là một tiết mục đúng không?"

"Tiết mục thôi miên bằng phép thuật."

"Khụ..."

Trần Minh Viễn suýt chút nữa phọt một ngụm nước ra.

Cố Duẫn mỉm cười ngồi cạnh cô giơ một ngón tay cái.

Trịnh Tây Tây cũng cười theo một chút.

Trịnh Tây Tây học trường cao trung Nhị Trung ở Huyện Nguyên, dựa vào thành tích của cô vốn dĩ có thể theo học tại trường Nhất Trung, là trường tốt nhất trong huyện thành, nhưng thầy chiêu sinh của Nhị Trung đã tìm đến nhà cô, nói có thể miễn phí toàn bộ học phí cùng với các khoản phụ thu cho cô, còn hứa sẽ cho cô được hưởng tài nguyên tốt nhất của Nhị Trung, thành công cướp cô về Nhị Trung.

Tỉ lệ học lên đại học của Nhị Trung kém hơn so với Nhất Trung, chất lượng học sinh cũng không sánh bằng, sau khi nhập học, Trịnh Tây Tây gần như là được các thầy cô giáo nâng trong lòng bàn tay, từ năm nhất đến năm ba, hầu như bất kỳ lần nào cần có học sinh lên đài đọc diễn văn đều giao cho Trịnh Tây Tây thực hiện.

Cho nên cô nói mình có thể thôi miên cũng không phải là nói đùa, ngay cả chính bản thân cô cũng cảm thấy rất bị thôi miên.

Lần làm khó dễ này đã bị Trịnh Tây Tây nhẹ nhàng hóa giải, còn khiến cô trở nên nổi bật hơn, sắc mặt của nữ sinh có chút khó coi, nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa.

Lại nói tiếp, thì sẽ có vẻ hùng hổ dữ tợn, làm cho người khác khó chịu.

Có một lần như vậy, lúc sau cũng không có ai nhắc gì đến Trịnh Tây Tây nữa.

Dù sao mọi người cũng không thân quen với nhau lắm, ngày thường cũng không có giao lưu gì, sau khi ăn cơm xong mọi người tự mình đi về.

Nhớ đến bản thân còn phải đi nhờ xe, Trịnh Tây Tây hỏi Cố Duẫn: "Anh định về chỗ nào?"

"Yên tâm, anh đây đã đưa em ra ngoài chơi, tất nhiên cũng sẽ đưa em trở về."

Cố Duẫn ném chìa khóa của mình cho Trịnh Tây Tây, để cô tìm chỗ nào đấy đứng đợi anh, còn anh thì nói thêm mấy câu nữa với mấy người Trần Minh Viễn.

Trịnh Hoài cũng rất khó xử, mấy nữ sinh còn chưa rời đi, anh ấy cũng không thể để mặc bọn họ ở lại đây được, thấy Cố Duẫn đồng ý đưa Trịnh Tây Tây về, anh ấy cũng nhẹ nhõm thở phào.

Khi Cố Duẫn đi ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Trịnh Hoài dẫn mấy người Trịnh Nghi lên xe.

Anh lấy lại chìa khóa để khởi động xe, nói với Trịnh Tây Tây: "Nói thật, em làm em gái của anh còn tốt hơn làm em gái Trịnh Hoài nhiều, ít nhất anh sẽ không ném em lại cho người khác."

Cố Duẫn mở cửa xe ra ngồi vào trong, Trịnh Tây Tây cũng chui vào.

Cô chống cằm suy nghĩ, hỏi: "Làm em gái của anh thì có chỗ nào tốt chứ?"

"Có nhiều chỗ tốt lắm." Âm điệu của Cố Duẫn cất cao lên: "Em thích cái gì anh cũng có thể mua cho em, có người dám bắt nạt em, anh sẽ đánh kẻ đó, đương nhiên, quan trọng nhất là..."

Anh dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn cô: "Anh đây cực kỳ đẹp trai, có thể làm em gái của anh đã là phúc phận từ mấy đời rồi."

Trịnh Tây Tây: "..."

Người này đã tự luyến hết thuốc chữa rồi.

"Nếu theo như lời anh nói thì tôi không bị thiệt tẹo nào cả, đúng không."

Cố Duẫn nhướng mày: "Đương nhiên rồi."

"Nhưng mà tôi cũng nghe nói bầu trời sẽ không rơi bánh có nhân, vô cớ xum xoe, không phải gian dối cũng là trộm cắp." Trịnh Tây Tây ghé sát vào anh, đôi mắt rực rỡ lấp lánh: "Không lẽ là anh đã thích tôi rồi hả."

"Khụ..." Cố Duẫn bị sặc nước.

Anh khụ một hồi lâu, vặn chặt nắp chai nước trên tay, nhìn cô một cái: "Em cũng dám ảo tưởng như vậy."

"Lại nói tiếp, tính tình này của em quả thật chẳng giống nhà họ Trịnh tẹo nào, ngược lại càng giống như là con cháu nhà họ Cố bọn anh."

Anh vừa nói, vừa cực nhanh bứt một cọng tóc từ trên đầu Trịnh Tây Tây xuống.

Trịnh Tây Tây bị đau, tức giận nói: "Anh làm cái gì vậy?"

"Làm giám định." Cố Duẫn cũng rút một sợi tóc trên đầu mình xuống, bỏ chung vào một cái túi, bình tĩnh nói: "Anh càng nhìn càng cảm thấy, em là con cháu nhà họ Cố thì đúng hơn."

"..."

"Tính tình tự luyến này của em, giống anh."

"..."

Cố Duẫn cất cái túi đi, vỗ đầu cô: "Chắc là không bao lâu nữa sẽ có kết quả thôi, đến lúc đó em có thể gọi anh là anh trai."

Trịnh Tây Tây: "..."