Anh Trai Em Gái - Mộc Đầu Khai Hoa

Chương 8: Trai đẹp thì không tính tiền



Trước khi về nhà Trịnh Tây Tây đã xin nghỉ phép ba ngày ở tiệm bánh ngọt.

Vốn dĩ cô chỉ định xin nghỉ hai ngày, xin ba ngày là để đề phòng phát sinh ngoài ý muốn. Mặc dù lúc nghe mấy lời của bà chủ, trong mấy ngày nay nếu cô tìm được người mới sẽ sa thải cô. Nhưng bà chủ là bà chủ, cô cũng không thể vô trách nhiệm.

Quan trọng nhất là, tiền lương của cô vẫn chưa được thanh toán hết.

Dù bây giờ cô không thiếu tiền, nhưng thành quả lao động của cô thì không thể bị giẫm đạp lên được.

Lúc tối, Trịnh Tây Tây gọi điện cho đồng nghiệp của mình là Thất Thất để hỏi thăm tình hình.

Thất Thất nói: “Cháu gái của bà chủ hình như muốn đến phụ, nhưng ngày mốt mới đến, nếu ngày mai cậu có thời gian thì đến đây một chuyến đi.”

Công việc bán thời gian của Trịnh Tây Tây là vào buổi tối, mỗi ngày từ năm giờ chiều đến mười giờ tối.

Ban ngày đều là bà chủ một mình trông tiệm, nhưng đến tối vì muốn về nhà nên đã thuê người làm thêm. Trịnh Tây Tây trước đây làm thêm hè chính là ở tiệm bánh ngọt này, học việc rất nhanh, nên được trực tiếp nhận vào, bà chủ cũng vô cùng vừa ý cô.

Trịnh Tây Tây còn hy vọng mọi người có thể dễ hợp dễ tan.

Sáng sớm ngày thứ hai cô đã đi đến cửa hàng.

Cửa hàng cũng vừa mới mở cửa chưa lâu, Thất Thất đang chuẩn bị những nguyên liệu khác nhau cho ngày hôm nay. Bà chủ đang kiểm tra doanh số bán hàng của ngày hôm qua.

Khi Trịnh Tây Tây bước vào, bà chủ sững sờ trong giây lát.

“Cô trở về rồi.” Bà chủ nói.

Đã qua mấy ngày, bà chủ cũng không còn tức giận nữa: “Cô đến là tốt rồi, hôm nay tiệm thiếu người, cô làm đến hết hôm nay được không.”

“Vậy còn tiền lương…”

“Tôi sẽ giải quyết cho cô.” Bà chủ nói: “Cộng thêm hôm nay vào.”

Thời gian làm thêm của Trịnh Tây Tây ở đây không dài, tính hết thì cũng chỉ có vài trăm tệ.

Bà chủ sau khi bàn giao lại công việc liền rời đi, xem ra là có việc gì đó, cũng không có thời gian phân biệt rạch ròi với Trịnh Tây Tây.

Trịnh Tây Tây cũng không ngại làm thêm một ngày nữa.

Lấy được tiền lương là tốt rồi.

Cô ở lại tiệm bánh ngọt cả một ngày.

Vị trí cửa hàng ở ngay đầu ngõ, không tốt cũng không xấu, kinh doanh cũng tạm ổn.

Đến gần chín giờ tối, lượng khách đến cửa hàng cũng giảm đi đáng kể. Thỉnh thoảng mới có một người bước vào.

Thất Thất lấy điện thoại ra xem phim để giết thời gian. Trịnh Tây Tây vốn định lấy bài tập về nhà ra làm, nhưng hôm nay lại không có bài nào để làm. Sau đó, cô lấy điện thoại ra và mở trò chơi mà hôm qua cô mới học được.

Trịnh Tây Tây tự chơi một ván. Không có Cố Duẫn hộ tống, trải nghiệm chơi trò chơi của cô tệ hơn nhiều. Hai đồng đội không rõ tung tích, còn một người chưa nói đến việc không đáng tin cậy, còn liên tục chửi thề.

Trịnh Tây Tây tắt âm thanh, chỉ một lúc không chơi cả đội đều chết.

Không có ai vào tiệm, Trịnh Tây Tây đang do dự có nên chơi thêm một ván nữa không thì Cố Duẫn gửi tin nhắn đến: Em gái, đừng mê game nữa.

Tin nhắn hiện trên màn hình một lúc mới biến mất. Trịnh Tây Tây định thoát ra để trả lời, thì tin nhắn lập đội của Cố Duẫn gửi đến.

Trịnh Tây Tây cong môi nhấp vào: ‘Chấp nhận.’

Có Cố Duẫn bên cạnh quan sát, Trịnh Tây Tây ôm súng chạy theo sau, không chút lo lắng, như thể không giống với trận trước đó mới chơi.

Sảng khoái thắng được một ván, ngoài cửa liền truyền đến một tiếng động. Hai cô gái đứng ở cửa sổ nhìn vào. Trinh Tây Tây vội nói với Cố Duẫn: Tôi bận làm việc, anh chơi trước đi.

Trịnh Tây Tây cất điện thoại vào và nhìn về hướng cửa. Hai cô gái này đẩy qua đẩy lại đi vào trong, gọi một phần pudding xoài.

Trịnh Tây Tây thanh toán xong, Thất Thất liền quay người, bắt đầu làm bánh tráng miệng.

Tất cả các vật liệu, dụng cụ đều đã được chuẩn bị sẵn. Chẳng mấy chốc, Thất Thất đã làm xong.

Trịnh Tây Tây đặt hai chiếc thìa vào, rồi bưng qua cho hai cô gái đang ngồi bên cạnh cửa sổ: “Mời quý khách từ từ thưởng thức.”

Sau khi trở lại, Trịnh Tây Tây mở điện thoại lên liền thấy tin nhắn của Cố Duẫn gửi tới:?

Cố Duẫn: Làm việc? Trễ như vậy rồi em còn làm việc ở đâu?

Trịnh Tây Tây lướt lại xem tin nhắn trước đó, mới nhận ra những gì cô trả lời lúc vội vàng.

Cô nên nói là có việc bận.

Có điều, tin nhắn cũng gửi đi rồi, Trịnh Tây Tây đành thành thật trả lời: Công việc làm thêm trước đây tìm, hôm nay là ngày cuối.

Cố Duẫn cầm điện thoại, nhíu mày nói: Gửi địa chỉ cho anh.

Ban đầu Trịnh Tây Tây không cho, nhưng Cố Duẫn lại gọi điện thoại trực tiếp nên cô chỉ đành đưa địa chỉ cho anh.

Sau đó, lại bắt đầu lần lượt có nhiều người đến tiệm.

Đến lúc sắp đóng cửa, thì cánh cửa lại được đẩy ra.

Trịnh Tây Tây mỉm cười nhìn về phía cửa: “Xin chào quý khách…”

Rồi ngây người trong giây lát.

Cố Duẫn mở cửa đi vào, nhìn thấy bộ đồng phục cô đang mặc, rồi nhướng mày nhìn.

Thất Thất khẽ đẩy nhẹ tay Trịnh Tây Tây và thì thầm: “Đẹp trai thật.”

Rất đẹp trai.

Trịnh Tây Tây lấy lại tinh thần: “Quý… quý khách có muốn gọi món gì không?”

Cố Duẫn không hay ăn đồ ngọt, ánh mắt của anh dừng trên người Trịnh Tây Tây một lát, sau đó nói: “Cứ chọn một món… em làm ngon nhất.”

“Mời vào chỗ ngồi đợi ạ.”

Trịnh Tây Tây từng ăn cơm với Cố Duẫn, cảm thấy anh không thích ăn đồ ngọt cho lắm. Vì vậy, cô đã pha cho anh một cốc cà phê.

Bà chủ vốn rất thích uống cà phê, trong tiệm cũng có rất nhiều cà phê có nguồn gốc khác nhau.

Cà phê mới xay rất thơm và đậm đà. Trịnh Tây Tây dùng bọt sữa vẽ hình con mèo, sau đó bê qua cho Cố Duẫn: “Ưu đãi đặc biệt hôm nay, miễn phí cho trai đẹp.”

Cố Duẫn nhíu mày: ‘Ồ! Hôm nay em miễn phí bao nhiêu đơn rồi?”

“Một đơn.” Trịnh Tây Tây nói: “Ưu đãi đặc biệt này chỉ mới ra cách đây vài giây.”

Đơn miễn phí đều do tự mình bù vào và Cố Duẫn thực sự là người được miễn phí đầu tiên của Trịnh Tây Tây.

Trịnh Tây Tây nhếch môi cười, cảm thấy mình thật sự rất hào phóng với Cố Duẫn.

Không biết Cố Duẫn tốn bao nhiêu tiền xăng để tới đây. Cô hào phóng miễn phí cho anh đơn mười tệ.

Nghĩ tới đây, Trịnh Tây Tây lại cười.

Đây cũng là lần đầu tiên Cố Duẫn uống cà phê do Trịnh Tây Tây pha, kỹ thuật có vẻ khá điêu luyện và chú mèo trên mặt cốc cũng khá đáng yêu.

Anh nhấp một ngụm, mùi vị cà phê rất thơm, đặc biệt là cà phê mới xay, mùi vị rất thuần túy.

Sau khi phục vụ cà phê xong, Trịnh Tây Tây trở vào trong và thay đồng phục trên người ra.

Thất Thất liếc nhìn qua bên đó rồi hỏi cô: “Hai người quen nhau à?”

“Ừm, một người anh.”

“Anh ấy thực sự rất đẹp.” Thất Thất phấn khích nói.

Trịnh Tây Tây và Thất Thất cùng nhau dọn tiệm. Cố Duẫn cũng uống hết cà phê.

Ba người cùng đi ra ngoài, Cố Duẫn còn giúp đóng cửa.

Thất Thất chạy chiếc xe đạp điện nhỏ của cô ấy: “Tớ đi trước đây.”

“Ừm, tạm biệt.”

Xe của Cố Duẫn đậu ở bên đường. Anh mở cửa cho Trịnh Tây Tây đi vào.

Lúc Cố Duẫn đến tiệm cũng đã gần mười giờ, bây giờ cũng đã hơn mười giờ.

Cố Duẫn hỏi: “Người nhà có biết em ra ngoài không?”

“Em có nói với Lý bá rồi.”

Nhà họ Trịnh rất lớn, có ba tầng và một căn gác xép, còn có hai tầng hầm bên dưới, một tầng là hồ bơi, một tầng là phòng tập thể hình.

Mỗi một tầng đều chiếm vị trí rất lớn.

Dù có ở chung một nhà nhưng cũng chưa chắc gặp được nhau. Cha Trịnh là người bận rộn nhất. Trừ lần đầu Trịnh Tây Tây trở về nhà nhìn thấy ông ấy, bình thường đều rất khó gặp, bữa tối cũng hiếm khi về nhà ăn cùng.

Trịnh Hoài cả ngày ở bên ngoài, Trịnh Nghi và Trịnh phu nhân đều có những mối quan hệ xã hội của riêng mình.

Cả nhà đều không có ngồi không ở nhà, không ai quản ai được, lịch trình của bọn họ chỉ có Lý bá là biết rõ nhất.

Có điều như vậy cũng tốt, không đụng mặt nhau thì thoải mái hơn.

Cố Duẫn “xùy" một tiếng chế giễu.

Cha Trịnh quả thực rất bận, nhưng còn những người khác tranh nhau chạy ra ngoài, có lẽ là vì không muốn ở trong nhà.

Tại sao không muốn ở nhà, đó là vì không muốn đối mặt với Trịnh Tây Tây.

Trịnh Nghi là người yếu đuối, trước đây cũng đã từng làm ầm lên rồi bỏ nhà ra đi. Những người khác lo lắng cho Trịnh Nghi, cũng không biết đối mặt như thế nào với Trịnh Tây Tây. Không nghĩ tới Trịnh Tây Tây mới là người bị bọn họ đánh mất, là người cần được bù đắp nhất.

Tiệm đồ tráng miệng cũng gần đại học Văn, Trịnh Tây Tây vốn định quay về đó ngủ, không cho Lý bá kêu người đến đón, không ngờ Cố Duẫn lại đến.

Khi cô trở về nhà học Trịnh, bất kể là nhà họ Trịnh hay là bản thân cô, vẫn không cách nào nhập vai.

Cô vốn không định muốn gần gũi với mọi người, người nhà họ Trịnh cũng không có ý định bồi đắp tình cảm với cô. Trạng thái như vậy cũng thoải mái cho đôi bên.

Ngược lại, Cố Duẫn không có quan hệ gì với cô còn nhập vai hơn, đưa đón cô, còn lái xe cả quãng đường dài để đón cô về.

Là anh trai ư? Trịnh Tây Tây nghĩ.

Xe dừng ở bên ngoài, Trịnh Tây Tây gật gù suýt nữa là ngủ gật. Nhưng khi thấy xe dừng lại, cô đột nhiên tỉnh dậy.

“Đưa điện thoại cho anh.” Cố Duẫn nói.

Trịnh Tây Tây không biết tại sao, khi cô mở mắt ra người vẫn còn mê man một lúc. Cô xoa đầu mình rồi lấy điện thoại đưa qua cho anh.

Cố Duẫn nhập vào một dãy số, lưu lại: “Đây là số điện thoại tài xế của anh, em có thế gọi là chú Lâm. Nếu như nhà họ Trịnh không sắp xếp tài xế đưa đón em, em có thể gọi điện cho chú ấy. Anh sẽ nói với chú ấy.”

Anh trả lại điện thoại, rồi gõ nhẹ đầu cô một cái: “Từ nay về sau, buổi tối không được tùy tiện ra ngoài, cũng không được tùy tiện bắt xe.”

“Vào nhà đi, ngủ sớm đó.”

“Cảm ơn.”

Trịnh Tây Tây không biết phải nói gì.

Khi Cố Duẫn nghiêm túc dặn dò, cô đột nhiên cảm thấy cánh mũi có chút cay, không biết từ đâu mà ra.

Cô cởi dây an toàn rồi xuống xe.

Đèn đường tỏa ra ánh sáng vàng mờ ảo. Đột nhiên cô nghĩ tới điều gì liền quay lại gõ vào cửa kính xe.

“Hửm?” Cố Duẫn hạ cửa kính xe xuống.

“Tôi đột nhiên nhớ ra, buổi tối không nên cho anh uống cà phê.” Trịnh Tây Tây do dự một lúc nói: “Anh uống cà phê rồi buổi tối có ngủ được không?”

Cà phê có tác dụng lấy lại tinh thần, lúc đó cô chỉ nghĩ đến Cố Duẫn có thể uống thứ gì mà quên mất đi chuyện đó.

Trinh Tây Tây đưa qua cửa sổ xe một hộp sữa, được đựng bằng hộp giấy, vị dâu tây: “Nghe nói trước khi đi ngủ, uống một ly sữa bò giúp dễ ngủ hơn.”

Cố Duẫn nhìn hoa văn trên hộp giấy, xấu xa nói: “Không cần, không có tác dụng gì với anh.”

Trịnh Tây Tây vẫn đưa hộp sữa cho anh: “Hộp này cho anh, tôi vẫn còn rất nhiều.”

Cố Duẫn chán ghét nhìn, nhưng vẫn miễn cưỡng không ném ra ngoài.

Anh lái xe về nhà, đem hộp sữa cất vào tủ lạnh.

Cố Duẫn sống một mình, ngoại trừ thỉnh thoảng có người dì đến dọn dẹp, hoặc có người đưa đồ ăn đến. Những lúc khác, anh đều không thích người khác làm phiền.

Anh không thích uống sữa bò, trong nhà cũng không có sản phẩm làm từ sữa. Hộp sữa dâu tây này nằm trong tủ lạnh có vẻ lạc lõng.

Anh đóng tủ lạnh lại, đi tắm rửa rồi lên giường nằm.

Anh nằm trên giường một lúc, không thấy buồn ngủ.

Trở mình cũng không ngủ được.

Lại trở mình lần nữa.

Bình thường anh cũng uống cà phê, nhưng cũng không bị ảnh hưởng nhiều. Nhưng hôm nay không biết có phải do tâm trạng hay không, trong đầu liên tục hiện lên cảnh Trịnh Tây Tây và anh nói chuyện với nhau.

Có khi nào cả đêm ngủ không được.

Có khi nào ngủ không được.

Ngủ không được.



Nằm phơi cả một canh giờ, Cố Duẫn đột nhiên bật dậy: “Mẹ kiếp!”

Anh đi xuống dưới lầu, vẻ mặt lạnh lùng, mở tủ lạnh lấy hộp sữa dâu tây mà Trịnh Tây Tây cho, mặt không cảm xúc mà uống hết.

Chậc, khó uống quá.