Ánh Trăng Mang Tên Anh

Chương 1: Đứa trẻ đáng thương



Mùa hạ đã bước vào nửa tháng nay, những cái nắng gắt vô cùng chói chang, đến cây cối bên đường đã chết héo. Diệp Chu Mãn đang chạy giữa chừng liền dừng lại, chống tay hai bên gối thở dốc, bàn tay vươn lên lau mồ hôi trên cái trán bóng loáng, sau đó tiếp tục cắm đầu chạy nhanh về phía trước.

"Tiền! Mày có đưa tiền tao không!"

Bà Diễm cũng không phải là người dễ bị ức hiếp, bà nhìn ông chồng say xỉn về đập phá đồ đác trong nhà, còn bắt phải đưa tiền cho ông ta, bà hung hăng quát lại: "Tôi không có tiền!"

"Mày nói láo! Mau đưa tiền cho tao mua rượu!", Ông ta đi đứng loạng choạng nắm lấy cổ áo Bà Diễm, rồi hét lớn: "Con đ* mày đưa tiền nhanh cho ông!"

Diệp Chu Mãn vừa đến đã chứng kiến cảnh hai người đang đứng trước sân nhà giằng co với nhau, người huýnh lên hốt hoảng chạy đến can ngăn.

"Dượng! Mau thả mẹ con ra!"

Ông ta đang say bị đẩy một cái không làm chủ được thân thể, người nghiêng nghiêng vẹo vẹo ngã nhoài xuống đất.

Bà Diễm hung dữ cầm chiếc dép quăng xuống người ông ta một cái, sau đó liền đi vào trong nhà.

Diệp Chu Mãn nhìn ông đã nằm không động đậy nữa, cô khẽ thở dài, thấy bóng lưng mẹ nhanh chân đuổi theo.

"Mẹ có bị thương ở đâu không?"

Bà không để ý đến lời của Diệp Chu Mãn, người vẫn bình thường cầm chén cơm ngồi ăn thản nhiên. Bà Diễm ngước nhìn, cô gái tầm 17, 18 tuổi, có làn da trắng trẻo hơn mấy cô nhóc ở trong thôn này, gương mặt xinh đẹp thuần khiết, đôi mắt sâu long lanh không nhiễm bụi trần, sạch sẽ, nhẹ nhàng, mát mẻ, tạo cảm giác cho người nhìn rất dễ chịu.

Thấy mẹ nhìn bằng ánh mắt dò xét người mình, Diệp Chu Mãn khẽ lùi lại, mím môi nhìn đồ ăn trên bàn.

"Muốn ăn à?"

Cô không trả lời. Nhưng bà Diễm cười ngắt lời trước: "Đi ôm củi về thì tao sẽ cho mày ăn."

Diệp Chu Mãn cắn răng, tay gồng lên nắm chặt thành quyền, nhưng cuối cùng lại buông lỏng, đáp vâng một tiếng ngậm ngùi quay đầu đi ra ngoài.

Vừa ra đến ngõ lại có người báo tin cho cô, nói mẹ cô và dượng đánh nhau, thế cô nôn nóng chạy về, cuối cùng nhận lại sự vô tâm của mẹ mình.

Bà Diễm hừ lạnh một cái không đếm xỉa đến.

Những người hàng xóm xung quanh thấy bóng dáng cô bé bên ngoài, liền hô: "Sen Trắng!"

Nghe có người gọi nhủ danh mình, Diệp Chu Mãn dừng chân thấy người trong nhà đang chạy nhanh ra đây, sau đó nhét một gói xôi vào tay cô.

"Dì đoán con cũng chưa ăn gì, nên dì giữ lại một phần cho con đấy, mau ăn no đi, ăn rồi hẵng đi lấy củi."

Diệp Chu Mãn nắm chặt gói xôi trong tay mình, ngước mắt nhìn người đối diện, có chút cảm kích: "Cảm ơn dì."

"Hôm nay mụ la sát đó lại bỏ đói con sao?", Nói đến đây đau lòng thở dài không thôi: "Chỉ có một cô con gái xinh đẹp lại ngoan ngoãn như vậy mà không biết trân trọng, lòng dạ cay nghiệt quá mà."

Diệp Chu Mãn không nói gì, cầm gói xôi trong tay đi vào khu rừng nhỏ để lấy củi, đến khi đứng trước cây nở đầy quả phía trên, trong người có chút phấn khích, do thân cây không lớn nhánh cũng hạ thấp nên hái rất dễ. Trước lúc đi cô đã chuẩn bị sẵn một miếng vải vuông không lớn, để từng quả sơn tra chính đỏ vào, cẩn thận buột miếng vải lại không làm cho quả bên trong rơi ra.

Khi đem củi trở về, đã thấy dượng không còn say giống như vừa rồi, ông không ngừng năn nỉ bà Diễm tha lỗi. Đây không phải lần một lần hai, ông không uống rượu thì bình thường nhưng khi uống vào lại hoàn toàn biến thành con người khác.

Bà Diễm thấy bóng dáng ai vào nhà, mới hắng giọng lên nói: "Chết rồi, vừa nãy tao ăn mà quên chừa phần cho mày, thôi nhịn đỡ một ngày đi."

Nghe thấy lời này của bà, ông chồng quay qua hỏi: "Nhà không còn gì cho con bé ăn à?"

"Không còn! Tiền cũng không có lấy đâu mua nhiều đồ ăn!", Bà nói rồi hung dữ trừng mắt với ông.

Ông chồng nhìn qua, ánh mắt thương cảm dán chặt trên người Diệp Chu Mãn.

Diệp Chu Mãn im ru, vụt thẳng vào bên trong, đến căn phòng nhỏ chật hẹp của mình, kéo ghế ngồi xuống, trước mặt là cái bàn bằng gỗ nhỏ cũ kỹ, có khắp vết nứt trên mặt bàn nhưng vẫn còn sử dụng rất tốt, chiều dài và chiều ngang của cái bàn là 30cm, chỉ đủ cho để một quyển sách và một quyển tập.

Khẽ vươn tay đốt đèn dầu treo ở cửa sổ trước bàn học, khung cảnh sáng bừng lên, cô đem những quả sơn tra đã hái được bỏ lên bàn, tùy tiện lấy một quả để ăn lót dạ ban đêm. Bài tập hôm nay chưa làm đến đâu phải đi vào rừng kiếm củi, hiện giờ phải cắm đầu vào sách vở, lúc này nghe tiếng động khe khẽ bên ngoài cô chợt dừng bút.

Thấy Diệp Chu Mãn mở cửa, ông nhìn xung quanh một lượt, sau đó đưa cơm đã giấu ở phía sau đem ra trước mặt, ông cười cười: "Con mau ăn đi, đừng để mẹ con thấy."

Cô không nhanh không chậm chìa tay ra nhận lấy: "Cảm ơn dượng."

Diệp Chu Mãn trở lại bàn học, cô mở bọc nilon trắng ra, chỉ là cơm trắng ngoài ra không còn gì khác. Cô từ từ đưa lên miệng ăn một miếng, tiếng nấc nhẹ từ cổ họng tràn ra "tách" giọt nước mắt lặng lẽ nhỏ xuống trang giấy trắng, một giọt, rồi hai giọt... Càng lúc trang giấy đã thấm ướt.

Ba qua đời khi đó cô vừa tốt nghiệp sơ trung, chưa đầy được một năm mẹ cô đã tái giá, người đó chính là dượng hiện giờ của cô. Ông chỉ có tật xấu khi say rồi là không kiềm được cảm xúc của mình, còn thứ khác thì khá tốt, ông ấy không như mẹ cô, cũng không như bà mà bỏ đói cô cả.

"Có phải cơm trong đây ông đem cho nó rồi phải không?!"

Ông chồng có chút sợ vợ nên không nói gì, làm như vậy còn khiến cho bà Diễm tức điên lên: "Miệng đâu! Ông không nói tôi nhét đất vào họng cho ông câm cả ngày!"

"Nó là con gái bà đó!"

Bà Diễm hùng hổ đẩy cửa phòng Diệp Chu Mãn, bắt thấy bọc cơm trên bàn, bà cầm lấy không thương tiếc gì ném ra bên ngoài cửa sổ.

"Thà cho chó nó ăn, còn hơn là cho nó ăn!"

Diệp Chu Mãn giật mình từ ghế ngồi đứng lên, cô nhìn ra hướng bà vừa quăng cơm đi, hốc mắt càng lúc sâu thêm, mặt thoáng chốc trắng rồi lại đỏ, giọng nói kiềm chế đi khung bật cảm xúc của mình.

"Mẹ đang làm gì vậy?"

Thấy nó bình tĩnh mà hỏi, bà Diễm nảy sinh ra tức giận cầm quyển tập trên bàn đánh liên tục vào người Diệp Chu Mãn, còn lớn tiếng buông ra những lời lẽ dung tục.

"Tại sao! Tại sao mày không biến đi khuất mắt tao! Mày chết theo ông ta thì càng tốt!"

Ông chồng vội chạy vào kéo bà Diễm ra: "Bà làm cái gì đó! Sao lại đụng tay đụng chân đánh người!"

"Tránh ra một bên, không liên quan đến ông! Tôi đang dạy con mình đừng có xen vào!"

Bà Diễm quay qua, lại thấy cái gì trên bàn, giật lấy: "A, còn lén lút giấu trái cây ở đây." Bà nói xong liền vứt ra ngoài.

Diệp Chu Mãn trở tay không kịp, ngơ ngác nhìn bà đem hết đồ ăn thay cơm của cô: "Rốt cuộc mẹ làm gì! Sao lại ném đồ của con?!"

"Tao thích!", Bà còn cầm sách vở của Diệp Chu Mãn xé toạc đi: "Học hành gì! Tốn kém!"

Cô không nhịn được nữa, giật lấy tập sách trong tay bà, hai mẹ con giằng co, sức lực cô không bằng bà liền bị đẩy ngã xuống đất, vô tình va phải cái ghế, tạo âm thanh có chút chói tai.

Ông vội vàng đỡ lấy Diệp Chu Mãn: "Bà còn làm như vậy thì tôi sẽ ly hôn với bà!", Ông cũng vô cùng bức xúc những chuyện này mà buồn bã ngã vào con đường rượu chè.

"Có giỏi làm đi!"

"Bà tưởng tôi không dám sao!", Ông đứng dậy thở phì phò: "Một khi tôi ly hôn bà rồi, bà thử xem cả cái xóm này ai cần bà, chỉ có tôi! Tôi không cần bà thì không còn ai cần bà đâu!"

Bà Diễm nhất thời ngây người ra một lát, trừng mắt với Diệp Chu Mãn đang còn ngồi dưới đất, hậm hực mở rầm cửa đi ra ngoài.

"Con không sao chứ?"

Diệp Chu Mãn đứng lên, uể oải lắc đầu với ông: "Con không sao, dượng đừng lo."

Ông mím môi xoa đầu cô một cái: "Cực khổ cho con rồi."

Cô không nói gì, vẫn lắc đầu như cũ.

Tay ông mò vào túi lấy ra một ít tiền: "Con cầm đi, có đói thì ra đầu ngõ ăn, số tiền này cũng đủ một bát mì."

Diệp Chu Mãn ngước mắt nhìn ông vài giây, cô cắn răng nhận lấy tiền, không quên cảm ơn ông một tiếng.

Sáng vừa ra khỏi phòng ngủ, cô đeo cặp trên vai, đi ngang bàn ăn không thèm liếc mẹ mình một cái, ra khỏi sân nhà được vài bước thì dượng gọi cô lại.

"Cơm trắng."

Ông nhìn thân hình có chút gầy này mà nói: "Không mấy con đừng ăn như vậy nữa, tập dần lại với thịt cá đi, như vậy mới có sức mà học tập."

Diệp Chu Mãn lắc đầu, nhẹ cong môi với ông: "Đã quen rồi ạ."

Nhìn cô gái nở nụ cười không khác gì đó hoa xinh đẹp nở rộ ra vậy, quả thật gọi Sen Trắng không sai, sạch sẽ lại thoát tục.

"Con đi học đi."

Cô gật đầu, từ khi ba mất cô chỉ ăn cơm rau luộc, thịt cá bà ta không cho cô động vào, ngày qua ngày cô ngửi được mùi thịt cá rất khó chịu và nôn không ngừng, hiện tại kêu cô ăn thật sự không được, ngửi cũng không được thì làm sao mà ăn đây.

- -----

Ông Lữ từ thành phố A đi theo mọi người làm tình nguyện viên, đồ đạc thức ăn rất nhiều, mỗi một thứ là một hộ gia đình.

Bà Diễm rất sĩ diện mà không nhận.

Ông Lữ nhẹ hỏi: "Chê quà ít sao?"

"Cho tiền thì lấy chứ ba đồ ăn thức uống này lấy làm gì, đâu đến nỗi đói không có gì ăn đâu mà bố thí."

Đoàn người ở phía sau nghe xong cũng giật mình, sắc mặt có chút không tốt.

Thấy bà Diễm như vậy, ông chồng thở dài, nhận lấy cúi đầu không ngừng cảm ơn và xin lỗi: "Xin ông và mọi người đừng để ý lời nói vừa rồi, còn món quà này rất quý giá nên tôi xin nhận lấy."

Ông Lữ gật đầu, nghe lời nói tử tế này rồi ông cũng không chất vấn người phụ nữ kia.

Lúc đi ngang vô tình nghe một vài lời nói của người dân ở đây.

"Con mụ la sát đó lúc nào cũng hống hách như thế, không ngờ ông chồng mới này cũng rất là nhịn nhục. Còn đứa nhỏ kia, nhắc đến khiến người khác đau lòng không thôi, người gì có đứa con gái ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, ấy mà bà ta lại không thương yêu đứa nhỏ, thường xuyên bỏ đói, cũng may cô bé rất được những người ở đây yêu quý nên thường xuyên cho một ít đồ ăn, còn người chồng này cũng rất được, đôi khi giấu đồ ăn đưa cho Sen Trắng đều bị bà ta chửi bới um xùm."

Mấy người tình nguyện viên nghe xong cũng có chút thương tiếc.

"Sen Trắng?"

Có người quay qua gật đầu với ông Lữ: "Nhủ danh ở đây thường gọi cô bé đó là Hoa Sen Trắng, gọi ngắn là Sen Trắng. Mọi người thấy nhất định sẽ yêu thích cô bé đó."

"Nhà cô bé đó ở đâu?"

"Ngôi nhà nào có cây cổ thụ lớn trước sân thì chính là nhà đó."

Ông gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhất thời lên tiếng hỏi thêm: "Ba ruột cô bé đó mất rồi sao?"

"Đúng vậy, chắc mất cũng hơn hai năm rồi thì phải. Đúng thật là đáng thương, mẹ ruột nỡ lòng nào lại đối xử với con mình như vậy."

Diệp Chu Mãn vừa đi học về lại nghe tiếng chửi rủa của mẹ mình không ngừng vang dội, cô mím môi định không vào nhà.

"Mau vứt nó cho tôi!"

"Bà làm sao? Người ta tốt lòng cho, mà không nhận thì tôi nhận, tôi tự ăn không mượn bà ăn nó!"

Diệp Chu Mãn đứng đó chỉ biết nhìn mà không hề có ý can thiệp vào, đột nhiên phía sau có người khều khều vai cô, vừa xoay người lại liền đón nhận ngay nụ cười ôn hoà của một ông lão.

"Ông cần gì sao ạ?"

Ông Lữ nhìn cô gái nhỏ này một lúc, rồi gật đầu cất lời: "Hoa Sen Trắng à?"

Cô ngớ ra, nhìn ông lão trước mặt mình, ăn mặc rất sạch sẽ lại là quần áo chất vải tốt rất là sang trọng, hình như không phải là người ở đây.

"Ông biết con sao?"

Đúng là cô bé này rồi, ông nhìn nhìn rồi cười rộ lên: "Quả thật rất giống hoa sen trắng, vậy là bọn họ không lừa ta rồi."

Trong đầu Diệp Chu Mãn hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng, cô mím môi, còn muốn lên tiếng liền bị tiếng quát của bà Diễm bên trong làm cho giật mình.

"Bước vô, tao không có phép mày nhận đống đồ thối của ông ta!"

Diệp Chu Mãn không hiểu xảy ra chuyện gì, cô nhìn ông lão vài giây, lễ phép cúi đầu chào ông một cái rồi mới đi vào nhà.

Đột nhiên khúc củi trong tay bà Diễm bay thẳng đến bắp chân của Diệp Chu Mãn, ông Lữ nhìn được cảnh tượng này khuôn mặt không khỏi sửng sốt.

Diệp Chu Mãn nhăn mày, mắt nhìn chằm chằm mẹ mình.

"Đi vào nhà!", Còn cầm lên một khúc củi khác trong tay trừng mắt hù dọa cô.

Nhìn bóng lưng nhỏ kia đã vào trong, lúc này ông Lữ rất tức giận, chưa bao giờ ông thấy người mẹ nào lại làm vậy với con mình.

"Mụ la sát kia bỏ cây xuống!", Ông Lữ học theo mấy người trong xóm lên tiếng gọi "mụ la sát".

Bà Diễm nghe xong nghiến răng: "Ông già kia ở đâu thì cút về đi! Ai cho ông gọi tôi như vậy?!"

Ông chồng chạy ra thấy bà vợ lại nổi điên: "Bà lại gây sự gì nữa?"

Lúc này ông Lữ mới ngoắc tay gọi người đàn ông kia ra đây: "Nói chuyện một lát."

Nghe ông lão nói rồi liền kinh ngạc: "Đưa con bé cho ông? Không được, tôi không phải ba ruột nên không thể thương lượng chuyện này với ông, nếu ông vẫn muốn nhận nuôi con bè thì nên nói chuyện với vợ tôi đi."

Ông Lữ gật đầu.

Sau khi truyền đạt hết lời nói trong lòng, ông Lữ cũng mong muốn có thể nhận cô bé đó về nhà.

"Khi không ông muốn dắt đi là dắt sao?" Bà Diễm nhíu mày, nhìn ông lão này chắc là dân có tiền, thế đưa thêm đề nghị: "Tôi bán chứ không cho không."

Ông chồng nghe nhất thời hô lên: "Con gái bà mà bà lại dùng từ "bán" để nói sao?"

"Câm miệng! Không phải chuyện của ông, con của tôi, nên đừng có chen miệng vào!"

Ông Lữ lắc đầu, quả nhiên người phụ nữ này có lòng tham: "Tôi sẽ không mua, tôi nhận con bé về, tiền thì theo như mười mấy năm qua đã nuôi dưỡng cháu gái tôi."

Bà Diễm cười khinh, chưa gì đã kêu cháu gái rồi, bà cũng chẳng tiếc đứa con này, thẳng thắn thỏa hiệp: "Được thôi."

"Đem nó đi rồi cái nhà này thoải mái biết bao nhiêu, tối ngày nhìn mặt nó không khác gì nhìn thằng chồng cũ, chướng mắt vô cùng."

Ông Lữ cảm thấy làm như vậy rất đúng, cô bé đó còn nhỏ tương lai càng rộng mở, tại sao phải ở đây để cho con mụ la sát điên khùng này hành hạ.

Lúc trước khi chồng bà Diễm qua đời cũng chính là ba ruột của Diệp Chu Mãn, đêm trước lúc mất họ cãi nhau rất dữ dội còn định sẽ ly hôn với nhau, nhưng cuối cùng đến sáng hôm sau ông lại treo cổ tự tử trước cây cổ thụ ngoài sân nhà. Đó là cái nổi ám ảnh đến bà Diễm, lại mang tiếng xấu hại chết chồng, bà ghét cay ghét đắng thêm, cho nên nhìn mặt đứa con gái lại giống ông chồng đã mất kia, càng nhìn càng không ưa.

Diệp Chu Mãn ở trong phòng nghe hết lời thoại, cô cắn môi, không ngờ mẹ lại ghét bỏ cô đến vậy. Khi ba mất rồi cô lại trở nên khốn khổ như vậy, cô là con ruột của bà ấy mà, sao lại tuyệt tình với cô như thế, muốn bán là bán, muốn vứt là vứt.