Ánh Trăng Mang Tên Anh

Chương 2: Hoa sen trắng



Trong quán bar của phòng VIP, bọn người phú nhị đại đang ôm người phụ nữ trong lòng, cánh cửa đột ngột mở ra, ánh mắt liền dồn đến người đàn ông dáng dấp cao ráo có khuôn mặt yêu nghiệt đẹp đẽ đang đứng ở cửa.

Bọn người trong này liền vỗ vỗ đùi mấy người phụ nữ trong lòng mình: "Ra ngoài hết đi."

Mấy cô ả nghe xong có chút hờn dỗi, lúc đi ngang không kiềm được mà lén nhìn người đàn ông đang đứng ở cửa, có một người phụ nữ to gan õng a õng ẹo giả vờ trẹo chân bổ nhào đến người đàn ông nọ. Cái bóng người cao bước nhanh qua cô ta "ầm" một cái, người phụ nữ ngã úp mặt xuống đất.

Bọn nam nhân nhìn thấy cảnh này cười một trận thật to.

Lữ Nguyệt không để ý đến, đi đến tùy tiện mở một cúc áo khoác vest ra, người nhẹ nhõm dựa vào ghế salon.

Viễn Bạch thấy ai đó nhíu mày nhìn điếu thuốc trong tay của mình, hắn cười cười đem dụi tắt đốm lửa đi: "Được chưa lão tứ?"

Lữ Nguyệt giãn chân mày, nhàn nhạt đáp: "Ừ."

"Ái chà chà, lão tứ là người khó gặp, hôm nay có bão sao mà lại kéo đến đây vậy?", Tưởng Tần Hải có chút muốn đùa giỡn.

"Không hoan nghênh?"

"Nào có.", Tưởng Tần Hải nhìn người đàn ông ngồi trong góc có chút tối đó, ánh sáng xoay quanh lâu lâu dạ xuống, hiện lên gương mặt đào hoa kia, hắn có chút cảm một cái.

"Buồn phiền gì?"

Người đàn ông tên Lữ Nguyệt nhìn qua Đặng Văn, sau đó thờ ơ rời mắt đi không có ý muốn trở lời.

Tiếng điện thoại đổ chuông, bàn tay dài năm ngón vô cùng gọn gàng mò vào túi áo móc điện thoại ra. Viễn Bạch nhìn xong tặc lưỡi, quả nhiên người đẹp làm gì cũng thấy đẹp, bỗng giơ bàn tay nhìn năm ngón búp măng của mình, hắn có chút thất vọng.

"Ba già hồ đồ rồi phải không, rảnh rỗi lại nhận nuôi con người ta."

"Được, tùy ba.", Lữ Nguyệt cúp máy, không nói không rằng đứng lên, ra đến cửa mới mở lời: "Có việc về trước."

Ba người: "..."

Con mẹ nó!

Biết người này thủ thân như ngọc, vừa đến bọn họ lại đuổi hết mấy cô xinh đẹp đi, còn người này ngồi xuống chưa có hơi ấm thì liền rời khỏi.

Đùa vui chắc?

Lan Nhiễm nghe tiếng xe ngoài cổng liền biết ai đã về tới, khuôn mặt vừa xuất hiện ở cửa, cô ngoan ngoãn thưa một tiếng: "Chú tư!"

Cô bé nói tiếp: "Ông nội đợi chú trên lầu."

Lữ Nguyệt đáp ừ một tiếng, chân dài sải bước lên lầu.

Cô nhìn bóng lưng của chú tư liền bĩu môi: "Cả ngày mặt cứ như đưa tang, bảo sao đã từng tuổi này rồi còn chưa thấy người phụ nữ nào bên cạnh."

Nghe con gái nói khùng nói điên, bà Lan từ trong bếp đi ra: "Chú tư nghe thì con chết chắc."

Nhất thời nghe mẹ cảnh cáo Lan Nhiễm nhớ lại lúc bảy tuổi liền rùng mình một cái.

Cô thật sự rất sợ chú ấy.

Trên lầu.

Ông Lữ ngồi uống trà, thấy bóng dáng có người đi vào, ông đặt tách trà xuống: "Ngồi đi."

Hai người đàn ông nhìn nhau trong giây lát, ông Lữ là người lên tiếng trước: "Đây không phải trên thương trường, con có cần nhìn ba bằng ánh mắt kẻ thù đó không?"

Lữ Nguyệt rời mắt đi nơi khác, giọng điệu thốt ra có chút không kiên nhẫn: "Ba nói gì thì nhanh lên, con còn rất nhiều việc để làm."

"Mai đi rước cháu gái ba về đây.", Ông Lữ nói rồi, nhàn nhã cầm tách trà lên thưởng thức.

"Kêu trợ lý của ba đi."

Ông Lữ liếc mắt: "Không thích, ta tin tưởng con hơn. Dành ra nửa ngày vì ba mình cũng không được à?"

Bầu không khí áp bức đình trệ lại trong vài phút, Lữ Nguyệt ấn nhẹ hai bên lông mày: "Con đi."

"Ừ. Nhớ cẩn thận với cháu gái ba một chút, phải đưa con bé về đây, trầy xước miếng da nào ta rút gân con."

Lữ Nguyệt khựng tay, ngước mắt nhướng mày với ông: "Quan trọng đến vậy?"

"Quan trọng."

"Đừng nói là con gái của người tình nào ngoài đường của ba?"

Ông Lữ cầm tờ báo chí trên bàn ném thẳng lại đằng đó: "Ăn nói hàm hồ, mẹ con mà nghe được tối nay về báo mộng bóp cổ ba thì sao?"

"Đó là chuyện của ba."

Nhớ lại hoàn cảnh của con bé đó ông đau lòng, thở dài một tiếng: "Con cứ đón con bé về đi, còn chuyện khác không cần lo."

Được một lúc người giúp việc lên gọi hai người xuống dùng bữa tối.

Trên bàn đã đầy đủ người, vừa ngước mắt đã thấy hai người đàn ông đi vào, không biết người bên cạnh đã nói gì mà ông Lữ ghét bỏ ra mặt, sau đó mắng lại một câu.

"Ta vậy đó thì sao làm, đã 33 tuổi rồi còn chưa ngửi được mùi gái là mùi gì. Không có tiền đồ!", Ông Lữ hừ một cái khinh bỉ không thôi.

"...?"

Lan Nhiễm nhất thời thấy ông nội làm vậy, vỗ bàn ăn bật cười nghiêng ngả, đang cười quét mắt qua chú tư nụ cười chợt tắt dần.

Lữ Nguyệt nhíu mày nhìn ông một cái, cũng lười nói chuyện, kéo ghế ung dung ngồi xuống.

"Hôm nay em ngủ ở đây hay về?", Anh ba khẽ hỏi.

"Ở đây."

Nhà chính mọi người sống chung với nhau, từ khi Lữ Nguyệt 24 tuổi đã tiếp quản công ty ba mình, sau đó liền mua nhà ra ở riêng, lâu lâu rảnh rỗi mới về nhà chính một lần.

Anh hai cũng lên tiếng hỏi thăm: "Công ty dạo này có vấn đề gì không?"

"Không có."

Ông Lữ nhìn thẳng con thứ tư này có ý muốn chọc: "Nhìn đi, anh hai kết hôn đến con gái cũng đã lớn, anh ba cũng sớm đã có vợ, vậy không biết anh tư đây khi nào mới chịu thành gia lập thất?"

Lữ Nguyệt nhìn ông, hiếm khi cong môi cười: " Con trai còn phụng dưỡng ba đến già, làm sao nỡ lòng thành gia lập thất mà bỏ ba một mình cô đơn được."

"Hừ! Buồn nôn.", Ông Lữ cũng lười nói chuyện với người "vô dục tắc cương" này.

Lan Nhiễm nhớ đến việc lúc sáng, nhanh chóng cất giọng hỏi: "Ông nội nhà chúng ta sắp có thành viên mới sao?"

"À đúng rồi, con bé Hoa Sen Trắng đó chắc bằng tuổi với con đấy."

"Tên Hoa Sen Trắng sao? Thật lạ."

Ông Lữ cười cười: "Không phải, chỉ là nhủ danh thôi, tên thật là Diệp Chu Mãn."

Lan Nhiễm nghe xong trong người cô chút mong đợi: "Ông nội, có xinh không ạ?"

"Rất xinh đẹp, cười lên một cái không khác gì đoá hoa sen nở rộ cả."

Lữ Nguyệt nghe xong hừ lạnh trong lòng, nói thái quá.

Ông Lữ lúc này căn dặn: "Con không được ức hiếp người ta đó, từ nay con bé chính là con gái của chú ba và thím ba con, về sau cũng là em của con, nên con phải biết yêu thương em gái mình."

"Vâng, vâng."

Vợ chồng chú ba đã kết hôn 20 năm nay vẫn chưa có con, nghe đâu người vợ vô sinh. Nhưng ông Lữ không phải là người xưa, không có con liền nạp thê thiếp cho con trai mình, ông trước giờ đức tính con người vô cùng tốt nên không để ý đến chuyện đó.

Bà Đường nghe xong hốt hoảng quay qua nhìn chồng mình, ông chồng khẽ vỗ nhẹ lên mu bàn tay vợ, mỉm cười nhẹ. Bà Đương nhìn ba vô cùng cảm kích, hốc mắt có chút đỏ, nghẹn ngào nói.

"Cảm ơn ba."

Ông Lữ xua tay: "Thôi, ăn cơm ta không muốn nói nữa."

- -----

Diệp Chu Mãn đã quỳ gối trước mặt mộ ba mình đã hai tiếng đồng hồ, gương mặt không một chút cảm xúc, ánh mắt mơ hồ như đã thả hồn mình theo mây gió, đến một lát sau.

"Ba, hình như con thật sự sắp phải đi rồi.", Nói xong lời tạm biệt, cô đứng lên, nhưng chỉ vừa đứng thì hai đầu gối nhũn ra khuỵu xuống, nước mắt nghẹn từ nãy đến giờ lúc này nó cũng ào ạt chảy xuống, cùng lúc ông trời cũng buồn bã kéo bầu mây đen đến, tiếng sét ầm ầm, cơn mưa lớn nặng nề cũng bắt đầu trút xuống.

Trong nghĩa trang lạnh lẽo u uất, ngoài tiếng mưa lại còn nghe lẫn tiếng khóc thảm thiết của một cô gái, vài người đi ngang vô tình nghe được sợ đến buông dù trong tay bỏ chạy thục mạng.

Khi Diệp Chu Mãn xuất hiện trước cửa nhà với bộ hình chật vật, từ trên xuống dưới ướt nhẹp, nét mặt vì lạnh đến trắng bệch không có giọt máu, đôi môi tím tái đi, cả người vì lạnh không ngừng run rẩy.

Đó là lần đầu tiên nhìn thấy "Hoa Sen Trắng" mà ba vừa nhắc hôm qua.

"Mày giờ này mới lú mặt ở đây, tao còn tưởng mày đã treo cổ chết theo ông ta rồi chứ.", Lời nói cay nghiệt của bà Diễm thốt lên.

Diệp Chu Mãn thức tỉnh lại, ngước mắt mới vô tình biết trong nhà còn có người lạ. Người đàn ông ăn mặc lịch lãm, trang nhã, bắt mắt nhất là khuôn mặt đẹp, đôi mắt dài sâu đen thăm thẳm, cái mũi cao thẳng hai bên cánh mũi nhỏ gọn, đôi môi mỏng, bên hai sườn mặt tạo góc vô cùng rõ nét.

Nhưng cô nhìn xong liền rời mắt, đi thẳng vào trong phòng.

"Còn không mau đi đi, đã đuổi mà cứ ở lì trong nhà!"

Bà Diễm vừa nói xong, trong phòng bỗng chốc có tiếng "ầm" rất lớn, bà sựng người vài giây, rồi hắng giọng vào: "Hay cho mày, chuẩn bị rời đi liền đập phá đồ đạc của tao sao?!"

"Bà bớt gây sự đi.", Ông chồng nhắc nhở.

Ông thở dài, chạy vào bên trong khi đi ra trên tay cầm một ly nước ấm, lại bị bà Diễm soi mói: "Ông lại đem cho nó?"

Không trả lời, đi đến phòng thấy cánh cửa hé ra, ông mới đẩy cửa "Choang" cái ly vỡ ra thành nhiều mảnh: "Diệp Chu Mãn!!!"

Tiếng hét của ông làm kinh động đến hàng xóm xung quanh, người ở gần là Lữ Nguyệt cũng nhìn qua, mày nhíu chặt vô thức biết chuyện gì xảy ra, vội vàng đến thì thấy cái ghế gỗ ngã dưới đất, trên kia là cô gái thân thể vẫn còn ướt đẫm đang treo cổ phía trên, cả người lơ lửng trên không, nhất thời Lữ Nguyệt cũng bị tình cảnh này dọa nhanh chóng tiến chân đến.

Bà Diễm thấy con gái mặt mày trắng xanh, bà thoáng một cái lòng nhảy dựng kinh ngạc không thôi.

Lữ Nguyệt ôm người trên tay chui vào xe: "Đến bệnh viện gần nhất."

Sau khi mở mắt ra, Diệp Chu Mãn nhìn chằm chằm trần nhà của bệnh viện, lúc gần mất đi ý thức cô cảm nhận có một cơ thể to lớn bao bọc cô vô cùng ấm áp, chưa bao giờ cô có cảm xúc an toàn đối với một người mới lần đầu gặp mặt, đến một chữ cũng chưa từng nói.

"Tâm trạng bệnh nhân vẫn chưa ổn định lắm, người nhà nên khuyên nhủ một chút, còn không thì đừng nói gì tránh kích động đến bệnh nhân."

Lữ Nguyệt gật đầu, đúng lúc điện thoại reo, anh nhấc máy, kế tiếp là một màn mắng chửi.

"Lúc đi ta đã nhặn dò anh như thế nào! Ta không biết, anh phải đem người an toàn trở về đây, có xảy ra chuyện gì ta rút sạch gân trong người anh!"

Lữ Nguyệt không đáp, trực tiếp cúp máy, sau đó còn tắt cả nguồn điện thoại.

"Từ nay con cũng không phải sợ bà ta mắng chửi nữa rồi, sống nơi khác nhớ chăm sóc tốt cho bản thân của mình."

Diệp Chu Mãn ngồi trong xe, mặt bơ phờ, vài giây sau cô chuyển tầm mắt qua: "Dượng."

"À... Hả?"

Môi tái nhợt mấp máy một lát: "Cảm ơn."

Nhìn chiếc xe đã lăn bánh ông mới yên tâm trở về nhà.

Không khí trong xe không có một tiếng động nào phát ra, Lữ Nguyệt vẫn nghiêm mặt nhìn ra ngoài cửa, nhưng thật chất đang xem xét biểu cảm gương mặt của cô gái thông qua tấm kính xe, nét mặt cô từ lúc ngồi trên xe đến giờ vẫn là một, hai tay khoanh trước ngực người hơi co lại.

Hiện giờ Lữ Nguyệt cũng phải thừa nhận trong lòng mình, quả thật là đoá hoa sen trắng không nhiễm bụi trần, nhưng đoá hoa này hiện tại không có một chút sức sống nào, vừa rồi anh ôm trên tay, cả người lạnh ngắt bé nhỏ đáng thương, có hơi động đậy nép sát vào lòng mình, chưa bao giờ anh ẵm người nào trên tay, hôm nay lại được làm một lần, quả thật cô gái nhỏ này quá nhẹ.

Diệp Chu Mãn còn đờ người, bỗng trước mặt xuất hiện một bàn tay thon dài gân guốc, đang cầm chiếc chăn mỏng màu xám đen, lúc này cô mới nghiêng đầu qua nhìn.

"Không cần đâu, cảm ơn."

Âm giọng thanh thoát nhẹ nhàng dễ nghe vô cùng, Lữ Nguyệt lại lần đầu tự động đắp chăn cho người khác, mà người này là con gái, không phải, hoa sen trắng đang được trong chùa bảo tồn, cho nên anh cũng hết sức là nhẹ nhàng.

Ngay tức khắc, cơ thể cô liền được sưởi ấm, Diệp Chu Mãn siết chặt chăn trong tay, một lần nữa nói một tiếng cảm ơn.

Sau khi chiếc xe dừng lại, Diệp Chu Mãn bước xuống nhìn căn biệt thự đồ sộ trước mặt, nhất thời cô nắm chặt tay rồi buông lỏng ra, cô không ngờ ông lão giàu có như vậy, vậy mà chấp nhận cho một người xa lạ như cô bước chân vào nơi ở sang trọng này.

Diệp Chu Mãn bước vào trong, một đám người từ đâu ùa đến, bà Đường lại gần nhìn một cái lên tiếng trách mắng: "Con bé này sao lại gầy như vậy chứ."

Ông Lữ gấp rút nói: "Sen Trắng con có sao không đó?"

Đột ngột bị một màn trước mặt dọa, cô theo bản năng lùi người lại, lần đầu được người lạ đối xử ân cần thế này cô chút không được quen.

Nhìn biểu hiện tránh né đó, ông Lữ kêu mọi người lui lại một chút, ông tiến lên một bước, cười rất ân cần: "Từ nay con chính là cháu nội của ta, là thành viên trong nhà này, cho nên con đừng sợ bọn ta không có ác ý gì đâu."

Người trong nhóm này mà khiến cho Diệp Chu Mãn yên tâm nhất chính là ông, cô không biết đáp làm sao, nên vâng một tiếng.

"Tốt, không sao rồi, sau này có thắc mắc gì đến tìm ông nội."

"Có.", Diệp Chu Mãn liếm môi: "Ông không sợ một người lạ như con sau này sẽ ôm hết tài sản ở đây mà bỏ trốn sao?"

Câu nói dứt ra, mọi người nghe được bật cười không thôi, đến ánh mắt Lữ Nguyệt nhìn cô có chút vui vẻ trong thức thời.

Ông Lữ cười rộ lên: "Không sao, sản nghiệp nhà họ Lữ rất lớn, chỉ sợ con ôm không hết thôi. Ha ha."

Diệp Chu Mãn: "..."

Hình như cô thấy mình có chút ngốc nghếch.

Bà Đường vô cùng hăng hái níu lấy tay Diệp Chu Mãn đi lên lầu, bà cười đến không khép được miệng: "Sau này ta chính là mẹ con, người bên cạnh là ba con."

Diệp Chu Mãn to mắt nhìn qua hai người vừa gọi cô xưng họ bằng ba mẹ, đầu cô hơi lâng lâng khó tiếp thu chuyện này.

Thấy con bé có vẻ hơi thẹn, bà vội giải thích: "Không sao, từ từ, ba mẹ không gấp gáp gì ở con."

Diệp Chu Mãn nhìn căn phòng được sắp xếp vô cùng khang trang rất đẹp mắt, cô có chút kinh ngạc, đây là phòng ngủ sao? Trước đây phòng ngủ cũ của cô đơn giản chỉ có một cái giường nhỏ và một cái tủ quần áo tất cả đều làm bằng gỗ vô cùng cũ kỹ. Hiện giờ trước mặt cô là một căn phòng rộng lớn, giường lớn, đệm êm, tủ quần áo lớn và bàn học rộng rãi.

"Chuẩn bị chỗ này có đắt quá không."

Bà Đường nghe giọng lẩm bẩm kia, cười nói: " Đừng lo lắng chuyện đó, nơi này chẳng tốn kém là bao nhiêu."

Biết đi đường xa đã mệt, cộng thêm vừa rồi nghe con bé treo cổ tự tử nhưng không thành, cho nên bà ra ngoài để con bé nghỉ ngơi một lát. Bà Đường định ngủ lại, để bảo đảm sự an toàn, nhưng nghĩ lại sợ dọa con bé nên đành thôi.

Khi cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn mình cô, ánh mắt nhìn một lượt xung quanh căn phòng này một lần.

Sau đó Diệp Chu Mãn đưa tay sờ cái giường, từ từ ngồi xuống rồi mới hạ mình nằm lên giường, cảm giác mềm mại từ lưng truyền đến bộ não của cô, ánh mắt bắt đầu đấu đá với nhau, chỉ muốn nằm thử mà thôi nhưng không ngờ cơn buồn ngủ ập đến làm cô không thể chống cự được mà khép mắt lại.

Thật sự nó rất thoải mái.