Ánh Trăng Mang Tên Anh

Chương 12: Chúng ta kết hôn đi



Khi người giúp việc hớt ha hớt hải chạy vào: "Cô Chu Mãn... Đến rồi!"

Diệp Chu Mãn bước vào trong, cảm giác giống như ngày đầu tiên cô bước chân vào nhà họ Lữ, mọi người vui vẻ không ngừng lại chào đón.

"Hoa Sen Trắng!"

Thấy mọi người như vậy cô không khỏi xúc động: "Vâng, con về rồi."

Bà Đường chạy đến ôm chầm lấy Diệp Chu Mãn, cô không tránh né mà còn vỗ nhẹ vai bà.

"Nhiễm Nhiễm nói không sai, Hoa Sen Trắng của chúng ta ngày càng xinh đẹp hơn."

Thật ra cô lại nói dối, lúc về nước cô vẫn chưa sẵn sàng trở về nhà họ Lữ nguyên nhân sợ lại đụng mặt với người trước đây cô tỏ tình, sau thời gian thông suốt cô mới có dũng khí đứng ở đây.

"Con đã ăn uống gì chưa?"

Nghe bà Đường hỏi, cô gật đầu: "Con đã ăn rồi."

Ông Lữ muốn nói chuyện riêng với Diệp Chu Mãn nên cô đã lên thư phòng cùng ông, đến một tiếng đồng hồ sau mới ra khỏi phòng.

"Ngủ lại một đêm, mai hẵng đi."

Diệp Chu Mãn cũng không từ chối ông Lữ, liền tạm ở đây, vào phòng ngủ, mới thấy nơi này vẫn không thay đổi chút nào, cô lắc đầu cười cười.

Mở tủ lấy một bộ đồ ngủ đã được chuẩn bị sẵn trong này, tay bỗng khựng lại, hình như cô đến ngay ngày người đàn ông đó không ở đây, như vậy thật tốt đỡ phải chạm mặt lại khiến cô nhớ lại những ngày đau thương.

Khi tắm ra, Diệp Chu Mãn đã quên một việc là chưa uống thuốc, cô vẫn không hay biết tiến thẳng đến giường, nhanh chóng nhắm mắt ngủ.

Lầu trên, Lữ Nguyệt vẫn chưa dám ra khỏi phòng, biết cô gái đó đã trở lại nhưng anh lại chưa gặp, Lữ Nguyệt ngậm điếu thuốc vào miệng, khẽ cúi đầu châm lửa, anh rít một hơi thuốc sau đó lại cười giễu chính mình.

Anh nghĩ hai người gặp lại thì như nào?

Ánh mắt chán ghét anh.

Hay vẫn còn thích anh?

Lữ Nguyệt lại bật cười một tiếng khàn đặc, anh thấy câu thứ nhất mới đúng, tự định nghĩa câu thứ hai quả thật có chút ảo tưởng.

Lúc đi xuống lầu, bóng trắng phớt ngang rất nhanh, Lữ Nguyệt tưởng nhìn lầm, cho đến khi thấy căn phòng mở toang ra, anh liền thấy có gì không đúng.

Diệp Chu Mãn nằm trên giường, mồ hôi trán không ngừng chảy xuống, làm thấm ướt cả gương mặt cô, cô nằm trên giường tay chân vặn vẹo, những mảnh ký ức không được tốt hiện trong đầu, lại là tiếng nói của người đàn ông kia vọng lên.

''Chúng ta không hợp.''

Câu đó lại lẩn quẩn trong đầu cô, trái tim Diệp Chu Mãn nhói đau. Sau đó lại một phân cảnh khác, chiếc xe dần phát ra lửa, giọng ông lão hét lên: ''Tiểu Mãn mau ra khỏi đây!''

Đùng!

Diệp Chu Mãn như chết lặng, cổ họng kẹt lại không thốt lên lời, cảm thấy khó thở, đúng vậy cô không thở được. Cô chợt mở bừng mắt, cả người mềm nhũn, cố gắng chống tay bò xuống giường, không thở được.

Bất chấp cơn mưa lớn lao ra ngoài, tay nhanh chóng mở cửa xe, điên cuồng lục lọi, tìm được hộp thuốc cô mừng đến phát điên, vội vã đổ thuốc ra không may tay quá run rẩy trượt thẳng ra ngoài, đến hộp thuốc cũng rơi xuống.

Diệp Chu Mãn không để ý đến bản thân không đợi chờ một giây phút nào cô sẽ chết vì không thở được, cả người cuống đến nỗi quỳ bò ở dưới màn mưa, viên thuốc sắp bị trôi đi theo nước mưa, cô nhanh chóng dùng hai lòng bàn tay vợt lấy, tay run cầm cập đưa vào miệng, cũng không màn đến sự dơ sạch.

Cô loay hoay tìm hộp thuốc vừa rơi mất, nhưng lại không thấy, những hạt mưa lớn dồn dập trút xuống người cô, nhưng Diệp Chu Mãn chỉ muốn tìm thuốc của mình mà thôi, thần trí hiện giờ của cô có chút loạn, bất chợt nhìn thấy nó lăng ở bánh xe, cô đứng lên hấp tấp quá liền té nhào xuống đường, nước mưa bắn lên tứ tung, lại một lần muốn đứng lên nhưng chân không thể cử động được, chỉ biết nằm nhoài ra đó, tay cố gắng vươn thẳng để với lấy cho được hộp thuốc, nhưng nó chỉ cách cô một gang tay mà cô vẫn không tài nào với tới.

''Hức... Hức...'', Diệp Chu Mãn bất lực hạ tay xuống, từ tiếng nấc nho nhỏ càng lúc dâng cao, sau đó gào khóc đến thương tâm.

"A a a..."

Lữ Nguyệt từ trên lầu chạy nhanh xuống, nhìn xung quanh chẳng thấy ai, nhưng lại thấy cửa nhà đã được mở ra, anh theo đó chạy ra ngoài cùng lúc đó mới nghe thấy tiếng khóc, nhìn cảnh tượng đối diện cả các cơ trong bộ phân đều co lại hết.

''Diệp Chu Mãn.''

Lữ Nguyệt cũng xông ra khỏi màn mưa, vội xem tình hình của người nằm dưới đất: ''Làm sao vậy, đừng khóc, ngoan không khóc...''

Diệp Chu Mãn càng rống to hơn nữa, làm cho Lữ Nguyệt không biết làm sao, nhanh chóng đỡ người dậy, vội vàng bế vào trong nhà.

Nghe tiếng khóc vô cùng lớn truyền đến, cả sảnh sáng bừng lên, người trong nhà cũng bị tiếng khóc đau đớn đó mà tỉnh ngủ, cứ tưởng là mơ, khi thấy cảnh tượng hai cơ thể ướt sũng, Diệp Chu Mãn được Lữ Nguyệt ẵm trên tay, cả người run cầm cập, tiếng khóc vô cùng lớn, làm cho người nghe cảm thấy rất đau lòng.

Mọi người muốn lên tiếng hỏi, nhưng Lữ Nguyệt đi quá nhanh cho nên chỉ biết đuổi theo phía sau, đến khi theo lên tận phòng thì cửa phòng ầm một cái đóng lại, mấy bóng người đứng bên ngoài cũng ngơ ra.

Lữ Nguyệt đặt người xuống giường mình, nhanh chóng kéo chăn trùm lên người cô để sưởi ấm, anh nghe tiếng khóc không ngừng kia, trái tim nhói đau, vội vàng dùng hai tay run run ôm lấy mặt người con gái: ''Sen Trắng... Đừng khóc nữa mà em.'', Anh vừa nhẹ giọng nói vừa dùng tay của mình mà xoa ấm gương mặt cô.

Không còn cách nào để tiếng khóc cô dừng lại, Lữ Nguyệt kéo mặt Diệp Chu Mãn đến gần, nghiêng đâu, hé miệng cắn vào vành tai cô một cái, thấp giọng trấn an: ''Đừng khóc, em đừng khóc, Diệp Chu Mãn nghe lời, đừng khóc.''

Cơn đau ở tai như kéo tâm trí Diệp Chu Mãn trở về, tiếng khóc dần nhỏ lại, sau đó vì lượng thuốc vừa dung nạp vào người, cô không chống cự được, từ từ ngã người vào vai Lữ Nguyệt.

Một lúc không còn nghe tiếng khóc nữa, ông Lữ đập cửa: ''Lữ Nguyệt, đã xảy ra...''

Còn chưa dứt hết câu cửa phòng đã mở, Lữ Nguyệt toàn thân ướt nhẹp, cả người hơi thất thần, giọng lạnh lạnh cất lên: ''Lan Nhiễm vào thay đồ cho Diệp Chu Mãn đi.''

Ba hồn bảy vía được kéo về, Lan Nhiễm gật đầu như gà mổ, nhanh chân vọt vào trong phòng.

Nhìn bộ quần áo được chuẩn bị bên cạnh, vội vàng mặc vào cho người đang nằm trên giường, do gấp gáp tay mặc đồ không ngừng run.

Sau khi cởi áo Diệp Chu Mãn ra, cô có chút bất ngờ, nhưng tay vẫn nhanh nhẹn mặc vào.

Bên ngoài mọi người nhìn chằm chằm Lữ Nguyệt, không ai mở miệng nhưng im lặng để chính chủ nhân trong cuộc hé lời, nhưng đợi mãi người đàn ông vẫn không lên tiếng, cả người đứng dựa vào tường như muốn bất động đi, đợi cánh cửa mở ra, Lữ Nguyệt vội vào trong, tay cầm chốt cửa, đảo mắt qua một vòng đám người trước mặt, giọng hờ hững.

"Khuya lắm rồi mọi người về phòng đi.", "cạch" cửa đóng lại.

!!!

Diệp Chu Mãn còn bên trong!!!

"Hoa Sen Trắng đâu?!"

Lữ Nguyệt nhíu mày, mở cửa lần nữa, mặt cực kỳ không vui lại không kiên nhẫn: "Con bé mới khóc khó khăn lắm mới ngủ, mọi người đứng đây ồn ào cái gì?"

Ông Lữ hừ lạnh một tiếng: "Ngày mai không nói rõ ra, ta đây tự tay rút gân anh."

"Em tư... Chị thấy nên để con bé trở về phòng mình thì hơn..."

Không cho bà Đường nói hết câu, Lữ Nguyệt đã cắt ngang: "Chị ba, hiện tại chị muốn gì em tình nguyện đứng cùng chị đến sáng để nói chuyện, nhưng con bé bắt buộc đêm nay phải ở trong phòng em."

Mặt bà Đường cứng đờ, đưa tay đụng nhẹ chồng mình.

Lữ Thành cũng thấy chuyện này không được thích hợp: "Anh thấy chị ba nói đúng, nên để con bé về phòng thích hợp hơn."

"Có chỗ nào không thích hợp?", Lữ Nguyệt cười lạnh: "Em có lét lút làm chuyện sai với tính người sao? Rõ ràng đường đường chính chính như vậy mà?"

Nhìn thấy hai người không nói gì, Lữ Nguyệt lên tiếng: "Nếu muốn đứng đây em không cản, cứ thoải mái.", Lần này Lữ Nguyệt đóng cửa thật, bất cứ ai gõ cửa anh cũng không mở.

Lữ Nguyệt thay đồ khác rồi mới tiến lại phía giường, khom lưng nhẹ nhàng ôm Diệp Chu Mãn đặt xuống sô pha, anh nhanh chóng thay ra giường khi nãy dính nước mưa, cả chăn cùng gom vứt chúng đi hết, thay ga giường mới rồi sau đó quay lại bế người còn ngủ kia lên giường. Bàn tay áp lên mặt cô để thử nhiệt độ, vẫn còn lạnh, anh lại hạ nhiệt độ trong phòng xuống.

Qua một lát sau, mới nhẹ tay xốc chăn lên, xoay người nằm nghiêng, đưa mắt nhìn chằm chằm cô gái nằm bên cạnh mình, ba năm không gặp quả thật đã thay đổi. Mất một lúc, Lữ Nguyệt xích đầu lại gần, trán đặt lên trán cô, tay ôm chặt người vào lòng.

Đây là lần thứ hai anh được ngủ cùng với cô gái này, cảm thấy mình có chút ấu trĩ, nhưng làm vậy rất đáng.

Đến khi Diệp Chu Mãn tỉnh giấc thì trời cũng đã sáng, cô xoay người qua, đại não hiện lên phân cảnh hư không. Bất ngờ có gì đó đang di chuyển phía sau lưng cô, chính xác là bàn tay!

Diệp Chu Mãn nhanh chóng mở mắt ra, gương mặt đã xuất hiện trong giấc mơ cô vô số lần, nhưng hiện giờ lại gương mặt rất gần với cô, đến hơi thở nóng hổi khe khẽ từng nhịp phả vào mặt cô. Diệp Chu Mãn ý thức đây là thật không phải mơ, cô từ trong lòng người này bật dậy, do kích động quá mức làm người đàn ông thức giấc.

Mở mắt ra, đầu tiên là thấy cô gái với vẻ mặt hoang mang đầy khó tin mà dừng trên mặt anh. Lữ Nguyệt chống tay ngồi dậy thì phản ứng của cô gái né ra xa, người anh lập tức dừng động đậy.

Ngoài trời là ánh nắng sáng ấm áp, nhưng đối với căn phòng này hiện giờ là không khí nóng bức, vô cùng quẫn bách. Người đàn ông ba năm nay vẫn không thay đổi gì, chỉ ngoài ánh mắt nhìn cô trông rất khác lạ, nhưng tình trạng bây giờ của hai người làm Diệp Chu Mãn có chút khó tin.

"Tại sao chúng ta lại ngủ cùng giường?"

Lữ Nguyệt nhìn ánh mắt trống rỗng đối diện, sức lực nói chuyện của anh yếu dần: "Tại sao đêm qua lại chạy ra ngoài dầm mưa?", Anh không trả lời câu hỏi trên, ngược lại nói vấn đề khác.

Ý thức đến vài thứ, Diệp Chu Mãn mím môi như lâm vào đường cùng, bỗng cô thấy trong lòng phức tạp, giọng cũng hơi nặng nề: "Không nhớ."

"Không nhớ?", Lữ Nguyệt nhìn cô mà cau mày lại.

Diệp Chu Mãn thật sự không muốn ở đây một giây phút nào, nhất là ở gần người đàn ông này, cô không muốn tâm trí trở nên trầm trọng hơn, liền xoay người đặt hai chân chạm xuống sàn, lúc này mới để ý bộ phần áo nam trên người mình, cô kinh ngạc quay lại.

Biết cô thắc mắc chuyện gì, Lữ Nguyệt rất nhanh giải thích: "Lan Nhiễm thay."

Bàn tay vừa nắm chốt cửa vặn ra nhưng cửa lại không mở, cô nhíu mày lắc chốt vài cái nhưng vẫn không được, cuối cùng biết chuyện này do đầu mà ra, Diệp Chu Mãn xoay người lại nhìn chằm chằm người đàn ông vẫn còn ngồi trên giường, nhưng bất ngờ thay người nọ cũng đang nhìn cô.

"Chú khóa cửa?"

Lữ Nghe nghe một đằng nhưng lại nói một nẻo: "Chúng ta kết hôn đi."

Nghe câu này cả người Diệp Chu Mãn chấn động, cô trợn to mắt mà nhìn gương mặt người kia, nhưng qua vài giây sau cô bật cười một tiếng: "Chú tư mới thức giấc đầu óc còn chưa thức tỉnh sao?"

"Tôi nghiêm túc."

Khoé môi Diệp Chu Mãn cứng lại, ánh mắt trống rỗng nhìn người kia dần dần không chứa cảm xúc gì, thay vào đó là sự lạnh lẽo đến tận xương: "Chú nói chuyện thật dễ nghe, ba năm trước chú đã từ chối tình cảm của con, sau ba năm gặp lại, chú mặt dày mày dạn mà nói ra câu đó được sao?"

Lữ Nguyệt nghe xong, trái tim như bị thứ gì đè nén lại, nhưng lời nói vẫn chân thành và nghiêm túc: "Thì cứ cho tôi là mặt dày đi."

Sáng ngày thức dậy gặp lại gương mặt mà cô không muốn gặp, hai người còn thân mật ôm nhau ngủ, sau đó lại nghe một câu nói thản nhiên từ người này.

"Kết hôn sao? Vậy thì nằm mơ đi.", Diệp Chu Mãn tức giận nói.

Cô gái này đã cứng rắn hơn rất nhiều, hiện tại còn đứng trước mặt anh người lạnh lùng đối chọi từng tiếng với mình, Lữ Nguyệt cảm thấy bản thân cực kỳ vô lý, lúc trước chẳng phải mày từ chối người ta sao? Bây giờ lại lấy quyền hạn gì bắt người ta phải kết hôn với mày chứ?

"Mở cửa."

Gương mặt Lữ Nguyệt không cảm xúc gì, nhưng trong ánh mắt hiện lên nét bi thương vô cùng, nhớ đến cô gái nằm co người dưới đất, tiếng khóc đau đớn đánh mạnh vào lòng ngực của anh, từng cái từng cái nhói đau như có hàng ngàn cây kim đâm vào trái tim anh vậy.

Cửa mở ra, Diệp Chu Mãn đi thẳng ra ngoài đến cái ngoái đầu nhìn lại cũng không có.

Sau khi nghe chính miệng Lữ Nguyệt nói ra, ông Lữ phẫn nộ vô cùng: "Hồ nháo!"

"Anh bao nhiêu tuổi? Con bé nó bao nhiêu? Mà anh lại có thể mở miệng ra đòi kết hôn với con bé?"

Lữ Nguyệt vẫn giữ vững trạng thái không nóng không lạnh của mình, một lời là một lời không nói lời thứ hai: "Con đã quyết định."

"Quyết định? Ai cho anh cái quyền đó?!", Ông Lữ cầm gậy chỉ vào người Lữ Nguyệt, tay giận đến phát run, hiện tại người này nói câu nào kích động đến ông ngay lập tức giáng thẳng cái cây này xuống.

"Đêm qua cả nhà đều thấy con và Diệp Chu Mãn cùng một phòng đó sao? Trai chưa vợ gái chưa chồng lại ngủ cùng một giường, để người ngoài biết người mang tai tiếng nhất định không phải là con."

Lần này Lữ Nguyệt đã dùng ra hành động bỉ ổi chỉ vì muốn kết hôn với Diệp Chu Mãn.

Ông Lữ nghe xong thật sự đã phát điên, không kiêng nể mà một gậy giáng vào lưng Lữ Nguyệt: "Đi! Đi đến giữa nhà quỳ xuống cho tôi! Hôm nay không đánh anh tôi không mang họ Lữ!!"

Sáng ngày ra đã thấy cảnh Lữ Nguyệt đang quỳ ở kia, bên cạnh ông Lữ vô cùng tức giận giơ gậy chửi mắng gì đó, mọi người cũng giật mình, xưa nay chuyện ông Lữ thường xuyên xích mích với con trai thứ tư, lời qua tiếng lại nhưng chưa từng giận đến mức mà bắt quỳ bao giờ.

"Có ngon thì lặp lại lần nữa?"

Lữ Nguyệt bị ăn một gậy cũng không hơi hám gì, ánh mắt ngước lên tuy không có cảm xúc gì nhưng vô cùng kiên định: "Con đã nói, Diệp Chu Mãn không làm vợ con thì con sẽ cạo đầu xuất gia."

Mọi người: "...?"

"Bụp", Cây gậy ông Lữ đập xuống Lữ Nguyệt: "Anh được lắm, nếu tôi biết trước anh là người đổi trắng thay đen như vậy thì đêm qua nên trực tiếp đưa Hoa Sen Trắng đi, để xem anh có gì để lật lọng!"

Lữ Nguyệt bị đánh nhưng không có một cái nhăn mặt nào, còn đưa ánh mắt cười nhạt mà nhìn ông: "Nếu đêm qua không ngủ chung thì cũng không phải là lần đầu."

Nghe xong sắc mặt ông Lữ thoáng trắng rồi lại chuyển qua đỏ, ngón tay run rẩy chỉ thẳng mặt Lữ Nguyệt: "Anh, anh vừa nói gì không phải lần đầu?"

"Chát" một cái tát vào mặt Lữ Nguyệt, ông Lữ trừng mắt khó tin, sau đó như đã biết được chuyện gì, cảm thấy thật nực cười: "Á thì ra mọi chuyện trước giờ vẫn là anh, hèn gì lúc đi con bé lại cầu xin nhất quyết không để ai biết nơi mình sinh sống, thì ra nguyên nhân phòng ngừa con chó như anh tìm đến tận nơi!"

Cả nhà nghe xong cũng khiếp sợ.