Ánh Trăng Mang Tên Anh

Chương 13: Kết hôn chớp nhoáng



Diệp Chu Mãn nhanh chóng thay đồ đạc để trở lại phòng khám, bước xuống sảnh thấy cảnh tường mọi người tụ lại một chỗ, đã vậy còn nghe tiếng mắng chữ ông Lữ không ngừng vọng lên, cô nghiêng người nhìn qua mới thấy cảnh tượng đó giật mình không thôi, chú ấy làm sao vậy?

Ánh mắt lơ đễnh nhìn thấy ngay người con gái không hiểu chuyện gì đang to mắt nhìn anh, con ngươi Lữ Nguyệt thay đổi trong tích tắc.

Cô đi lại gần, hỏi nhỏ Lan Nhiễm, Lan Nhiễm nghe xong giật mình nhìn qua, cô có chút nuốt nước miếng: ''Em, em, em nên hỏi chú tư đi.''

Thấy ánh mặt quái lạ của mọi người nhìn cô, Diệp Chu Mãn hơi cau mày, cô nâng tay nhìn đồng hồ thấy sắp trễ giờ rồi, nên cũng không quan tâm đến người quỳ ở đó, cũng chẳng muốn biết đã xảy ra chuyện gì, lúc này mới lên tiếng: ''Ông nội Lữ con còn có việc, hôm nào con sẽ ghé thăm mọi người.''

''Đi đâu, để tôi đưa đi.'', Lữ Nguyệt muốn đứng dậy đã ăn thêm một gậy của ông Lữ, lần này anh giả vờ rên la một tiếng, khẽ nhăn mặt vì đau.

Diệp Chu Mãn hốt hoảng: ''Ông nội Lữ, sao ông...'', Thấy cái nhăn mặt đó cô không kìm lòng, rốt cuộc chuyện gì mà ông Lữ lại giận dữ như vậy.

Nghe cô lên tiếng như vậy môi mỏng Lữ Nguyệt âm thầm nhếch nhẹ. Cô vẫn còn quan tâm anh.

''Sen Trắng nói cho ông biết, thằng chó chết này trước đây đã làm gì con?''

Lần nữa Diệp Chu Mãn giật mình, đưa mắt qua người quỳ kia, làm gì? Ngoài việc cô tỏ tình bị từ chối thì còn làm gì nữa?

''Dạ không có.''

Ông Lữ vẫn vô cùng tức giận, lòng ngực phập phồng lên xuống: ''Nó đã khai ra hết rồi, con đừng sợ, cứ nói ta làm chủ cho con.''

Diệp Chu Mãn vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì.

''Ba năm trước ở thôn, căn nhà gỗ còn nhớ không?'', Lữ Nguyệt thấy cô không hiểu nên mới cố ý nói ra, sẵn cho mọi người nghe thấy.

''Nhớ.'', Diệp Chu Mãn mờ mịt nhớ lại, cũng gật đầu.

Lữ Nguyệt gật đầu: ''Lúc đó chúng ta cùng chung một giường...", Anh không hề nói rõ ràng chỉ nói đầu nhưng không nói đuôi.

Nhất thời cô há miệng nhưng không nói được câu nào, ông Lữ thấy sắc mặt Diệp Chu Mãn thay đổi, cả người giận đùng đùng: ''Cầm thú! Tôi đánh chết anh! Lúc đó con bé nhiêu tuổi mà anh lại làm chuyện trái tính người như vậy? Tôi đây biết sớm mọi chuyện sẽ tống cổ anh vào tù!''

Cả nhà nghe chính miệng Lữ Nguyệt thừa nhận kinh ngạc vô cùng, cũng rất khó tin đến từ vị trí người đáng tin cậy trong nhà.

''Quả nhiên lão già vô dục tắc cương như anh lại thích gặm đóa hoa.'', Ông Lữ hiện giờ giận thở phì phò không thôi: "Đi! Tôi phải tống anh vào tù, cho anh ở mọt gông trong đó!"

Ông Lữ bỗng lôi người lên, làm cho nhà cũng huýnh theo, tay chân chạy nhanh đến ngăn cản.

"Người đâu! Chuẩn bị xe đến đồn cảnh sát!"

Lữ Nguyệt: "..."

Diệp Chu Mãn hiểu ra mọi chuyện, suýt chút nữa cô đứng không vững, cô thật sự không hiểu rõ rốt cuộc người này lại làm trò gì.

"Ba! Có gì từ từ!"

Ông Lữ hất tay mấy người ra, hung hăng vô cùng: "Không từ từ gì hết! Hôm nay phải tống nó vào tù! Để con chó già này nó có gan gặm hoa thì phải có gan ngồi tù!!"

Diệp Chu Mãn vội vàng chạy đến ngăn ông lại: "Ông nội Lữ!"

Lữ Nguyệt nhìn thấy mắt lóe lên, vội thoát khỏi tay ông Lữ đi ra phía sau lưng Diệp Chu Mãn đứng.

"Ba."

"Không được gọi ta!", Ông Lữ chỉ tay hét lại.

Nhưng người chịu thay là Diệp Chu Mãn cô giật mình hơi lùi lại, lúc này xoay qua nhìn người đàn ông đừng phía sau mình, cả gương mặt như bày ra dáng vẻ đáng thương khi bị bỏ rơi.

''Lữ Nguyệt, rốt cuộc chú muốn cái gì?''

''Đồng ý gả cho tôi.'', Anh nhìn cô chằm chằm, trước mặt mọi người rất thản nhiên nói ra.

Diệp Chu Mãn cắn răng: ''Không thể.''

Nhìn sự cương quyết đó của cô, Lữ Nguyệt liếm môi, sau đó cả hàm cũng đã siết chặt lại, nhưng tâm trí vẫn không lay động: ''Chúng ta có thể.''

Nghe câu này như kéo cô về cái hồi ức trước đây bị từ chối, Diệp Chu Mãn có chút kích động không kiềm được cảm xúc: ''Ba năm trước chẳng phải chính miệng chú nói chúng ta...'', Nói đến đây cô chợt dừng lại, mọi người vẫn còn nhìn, Diệp Chu Mãn liền bước đến nắm cổ áo Lữ Nguyệt lên, dùng sức lôi lên phòng.

"Rầm!"

Vừa vào phòng người bị ấn lên cửa là Diệp Chu Mãn, cô cũng ngơ ngác nhìn người đè sát đến cô: "Tránh ra!"

Lữ Nguyệt ấn hai tay cô lên cửa, nghiêm túc lặp lại: "Chúng ta có thể."

"Không thể!", Diệp Chu Mãn hung hăng trừng mắt lại.

Biết mình cố chấp lại vô lý, nhưng Lữ Nguyệt là con người như vậy, anh thật sự sẽ tìm mọi cách để cho Diệp Chu Mãn tình nguyện gả cho mình.

"Chú ý gì?", Con mắt Diệp Chu Mãn mở to, vừa nói răng vừa nghiến.

"Ý tứ tôi rất rõ ràng, bằng lòng gả cho tôi được không?", Lữ Nguyệt nói câu cuối vô cùng nhẹ nhàng như đang thỉnh cầu cô.

Diệp Chu Mãn không ngờ, người mà ba năm trước đây cô luôn cho gần là ánh trăng sáng lòng cô, cô đã hạ mình vứt bỏ đi những tai tiếng ra sau, mà thích người lớn hơn cô mười lăm tuổi, cuối cùng thì sao, chỉ là một câu nói nó bình thường hết sức là mình thường, nhưng lại ám ảnh trong tâm trí cô suốt ba năm nay.

"Lữ Nguyệt, chúng ta không thể."

Quả nhiên cô gái này đã đem câu nói đó áp dụng lên người anh. Nhưng Lữ Nguyệt không bỏ ý định, vẫn một lòng đến cố chấp: "Có thể, chúng ta thử cược đi?", Nhìn chằm cô, nói tiếp: "Hiện tại ai cũng biết chúng ta đã xảy ra quan hệ bất chính, cho nên em không gả cho tôi là việc không thể được."

Diệp Chu Mãn tức giận, cảm thấy nực cười vô cùng, chuyện tình cảm của cô người này coi như một trò đùa, bây giờ quay lại kêu cô đánh cược, hốc mắt cô đỏ bừng lên nhưng cô không khóc, vì cả người vô cùng phẫn nộ với con người đối diện, con mắt sáng quắc nhìn thẳng vào đôi mắt đen khó đoán của người đàn ông nọ, rồi nặn ra một tiếng từ cổ họng.

"Được."

Một chữ thôi đã khiến Lữ Nguyệt kích động muốn bay thẳng lên nóc nhà để bày tỏ sự vui sướng của mình, nhưng vẫn rất là kiềm chế vô cùng.

Diệp Chu Mãn đang muốn xem người này muốn gì.

Sau khi bày chuyện này ra người nhà họ Lữ thoáng chốc không dám nghỉ ngơi, ông Lữ cũng đau đầu nhưng chuyện đã thành ra như vậy rồi làm sao để cho con bé nó chịu thiệt được, cuối cùng phải nhắm mắt nói ra.

"Chọn ngày tốt tổ chức hôn lễ."

Lữ Nguyệt lòng rất vội nhưng ngoài mặt thì rất thản nhiên: "Lát nữa đi lãnh chứng trước đã."

"Anh...", Ông Lữ chỉ tay, nhưng cuối cùng thở dài thu tay lại: "Được, tôi nói hết lời với anh rồi, anh muốn làm gì đó thì mặc xác anh!"

Bỗng nhìn lại hạt giống do ông cáy ra không khỏi cười khinh thường: "Anh là con tôi lại chẳng giống tôi tí nào, tôi hèn hạ một thì anh lại gấp mười lần như vậy! Con người mưu mô xảo quyệt! Nếu như lúc trước tôi nhận ra anh có vấn đề thì tôi có chết cũng không cho Sen Trắng đến gần cái loại người như anh! Quả nhiên thằng chó già sống cô đơn lâu năm lại biến thái đến như vậy!", Uổng công ông đã tin tưởng người này hết mức, nhưng ở sau lưng lại có làm chuyện xấu với cháu gái ông nhận nuôi.

Lữ Nguyệt mặc ông mắng chửi, anh đứng lên, bình thản nhìn ông Lữ: "Ba."

"Ba! Ba ba cái gì?!"

"Đưa sổ hộ khẩu."

Ông Lữ nghe rồi giận muốn tím tái mặt mày, nhanh chóng lấy cuốn sổ quăng trên bàn: "Đi đi, cầm đi khuất mắt tôi!"

Hiện giờ mọi người ở trong nhà thấy Lữ Nguyệt liền né đi, rõ ràng sợ anh như sợ sói dữ.

Hôm nay thấy tâm trạng của Diệp Chu Mãn rất bất thường, Hứa Oanh Oanh hắng giọng: ''Làm sao? Đang tương tư chàng trai nào?''

Diệp Chu Mãn uể oải nghiêng đầu qua, sau đó lắc đầu.

''Sắp tan ca rồi, em muốn ở lại đây hay về nhà?''

Cô nhìn đồng hồ mới thấy gần hết giờ làm của mình, mới đứng lên dọn dẹp đồ đạc: ''Em về, tại có vài chuyện chưa xử lý.''

Sau khi ra khỏi phòng khám thì đã bắt thấy thân hình lười biếng của đàn ông đối diện, ba năm trước và bây giờ vẫn không thay đổi.

Lữ Nguyệt lười nhác dựa người vào xe, hơi cúi đầu, hai tay khoanh trước ngực, đôi chân dài chống dưới hơi chùng xuống, thấy có cái bóng người dừng lại, anh vội ngẩng đầu lên.

''Có mệt không?''

Anh rất tự nhiên nói, còn cầm lấy túi xách cho Diệp Chu Mãn, cô nhất thời hơi nhíu mày, thấy ban tay vươn tới cô nhanh chân lùi lại tránh bàn tay này.

Thấy vậy, Lữ Nguyệt mím môi thu tay về, sau đó quay sang, ân cần mở cửa xe ra: ''Vào xe đi.''

Diệp Chu Mãn chui vào, vài giây sau chiếc xe đã chuyển động.

''Em có đói không?''

Cô hờ hững đáp: ''Con không đói.''

Lữ Nguyệt không hề bị sự lạnh lùng của cô gái làm cho lùi bước, anh ôn nhu nói tiếp: ''Giờ này cục dân chính vẫn còn mở cửa, em ăn một ít gì đó đi chúng ta đến trễ một chút cũng không sao.''

Diệp Chu Mãn không nhìn người ngồi ở ghế lái, ngữ khí vẫn như một: ''Con không ăn, chú lái xe qua chung cư trước đi.''

Bàn tay nắm chặt vô lăng bỗng siết lại, Lữ Nguyệt không thuyết phục được cô cũng đành im lặng, anh vẫn còn nhiều chuyện để hỏi, nhưng cô gái này lại không muốn nói chuyện với anh, chính xác là không muốn nói. Bây giờ đây anh mới cảm nhận được câu nói ''chúng ta không thể'' quả thật rất đau, trái tim nhói từng cơn, anh khẽ đưa mắt nhìn qua cô gái bên cạnh, sau đó lại âm thầm cười châm biếm bản thân mình.

Lữ Nguyệt ơi, từ đầu đến cuối mày là người tạo ra nghiệp, giờ đến lúc phải chịu quả báo, cũng mày tự trút họa vào thân.

Mở cửa vào trong, Diệp Chu Mãn khom người thay giày, sau đó nói: ''Không có dép nam, chú cứ mang giày vào trong đi.''

Diệp Chu Mãn chạy vào trong bếp, mở tủ ra, ngoài nước lọc ra thì không còn cái khác, ừ quên mất, còn có một hàng bia lạnh cô mới mua nhưng chưa kịp uống, cái lưỡi bên trong đẩy đẩy gò má hơi phồng lên, sau đó đóng tủ lạnh lại, cầm ly nước đi ra ngoài, giọng điệu vẫn giữ chừng mực với bậc trưởng bối.

''Trong nhà chỉ còn nước lọc, chú uống đỡ đi.''

Từ khi ngồi xuống ghế mắt Lữ Nguyệt vẫn nhìn cái gạt tàn thuốc trên bàn, lúc này anh giương mắt lên, nét mặt không cảm xúc hỏi: ''Em hút thuốc?''

Cô a một tiếng mới chú ý cái gạt tàn thuốc trên bàn, Diệp Chu Mãn quên đem giấu nó đi, cô lại rất nhanh mà đáp lại: ''Thấy đẹp nên mua để trang trí.'', Cũng may sáng nào cô cũng rửa sạch cái gạt tàn thuốc, nên giờ mới có thể mạnh miệng mà biện hộ cho chính mình.

''Trang trí?'', Lữ Nguyệt muốn cười mà cười không nổi: ''Đột nhiên lại mua gạt tàn thuốc trang trí nhà cửa?''

Diệp Chu Mãn vẫn không chịu chết dưới chân người này: ''Đương nhiên mua đã có mục địch riêng. Nó rất có ít, thân con gái một mình ở đây, lỡ đâu có ăn trộm lẻn vào lấy đồ khi thấy cái gạt tàn thuốc may đâu nó nghĩ người trong phòng là nam sẽ không đi vào.'', Tự mình nói xong cô cũng thấy nó rất là hợp lý.

Lữ Nguyệt còn muốn lên tiếng, thì cô gái này đã nói trước: ''Chú ngồi đây đi, con tắm xong thì chúng ta đến cục dân chính.'', Nói rồi cô liền xoay người đi vào phòng, không nhìn đến nét mặt của người sau lưng như thế nào.

Chuyện làm thủ tục kết hôn cũng không phức tạp như Diệp Chu Mãn nghĩ, sau khi ra khỏi cục dân chính cô lại có chút khó tin, nó như một giấc mơ vậy, người đàn ông cô thầm thích ba năm trước đây giờ đùng một cái đã thành chồng cô, bàn tay cầm cuốn sổ đỏ có chút siết chặt lại.

''Sen Trắng lên xe.''

Diệp Chu Mãn bị anh gọi ngủ danh có chút giật mình mà đưa mắt nhìn sang, sau đó nhanh chóng gật đầu.

Khi chiếc xe dừng lại khu chung cư rất lớn, Diệp Chu Mãn có khó nhìn qua người bên cạnh: ''Đây là?''

''Nhà riêng của tôi.''

Ra là căn nhà cô hồn mà ông Lữ hay thường nói, quả nhiên vào trong rồi cô mới thấy cảm giác lạnh lẽo bao quanh đến, người cô hơi run nhẹ.

Đột ngột thấy cô gái hơi nép đến người anh, Lữ Nguyệt nhanh hỏi: ''Sao vậy?''

Cô nhìn xung quanh mà lắc đầu.

''Mang dép vào đi, tôi vừa mới mua, chắc sẽ vừa với chân em.''

Diệp Chu Mãn nhìn đôi dép lông ở dưới đất, thật sự không muốn mang lắm, cô vẫn thích để trần hơn, nhưng đã có lòng như vậy cô đành sỏ chân vào, không quên nói tiếng cảm ơn, người này biết cô sẽ đến đây cho nên mọi thứ đã chuẩn bị hết.

''Một lát nữa đồ đạc của em sẽ chuyển đến, vào phòng xem có gì không thích cứ nói với tôi.''

Thoáng cái cô ngây người: ''Chú chuyển đồ đạc con qua đây?'', Nhất thời nói xong cô quên mất vợ chồng phải sống chung với nhau: ''Xin lỗi, con có chút kích động.''

Lữ Nguyệt lắc đầu, tay vươn lên xoa đầu cô: ''Sáng giờ chắc em cũng mệt rồi, vào trong nghỉ ngơi một chút đi.''

Trước đây có mệt thì cô chỉ ngã lưng nhắm mắt thôi, thật sự không ngủ, đột ngột có chút ngứa tay, lần trước cô chật vật đã bị thấy hết, nhưng người này không hỏi chuyện đó nên cô cũng đỡ lo lắng.

Lúc cô xoay người lại thì một lực không nặng không nhẹ kéo cô lại, hai cơ thể dán vào nhau làm tim cô không khỏi nhảy dựng lên: ''Chú, chú định làm gì?''

Bàn tay Lữ Nguyệt đặt sau cái ót mịn màng của cô, hơi kéo lại sau đó hôn nhẹ vào cái trán trắng nõn trước mặt: ''Chỉ là muốn hôn em thôi.''

Cô giật mình vì nụ hôn này, lại kinh ngạc lời nói thẳng thắn kia, đầu Diệp Chu Mãn trống rỗng, cô như người mất hồn lùi lại, xoay người đi vào phòng.

Nhìn bóng lưng đó, tay Lữ Nguyệt nắm chặt lại sau đó buông lỏng, anh có chút đau đầu, ấn nhẹ huyệt thái dương, không sao hiện giờ cô đã là vợ anh rồi ngày tháng còn dài.

Diệp Chu Mãn vào phòng, nhanh chóng cầm điện thoại, lần rồi cô làm rơi hộp thuốc đi, hiện giờ phải xin bác sĩ Đỗ, cô nhanh chóng điền thông tin cho người giao hàng, 15 phút sau hàng được đưa đến.

Lúc cầm trên tay thì Lữ Nguyệt vừa tắm ra, đang cầm khăn lau tóc, anh hỏi: "Em đặt gì trên mạng sao?"

Diệp Chu Mãn chột dạ nhưng cố bình tĩnh nói: "Vật dụng bình thường thôi."

Nhưng thấy hộp gói rất nhỏ, Lữ Nguyệt thắc mắc: "Là gì vậy?"

Cô âm thầm nghiến răng, sau đó trừng mắt với anh, âm giọng nhẹ bổng: "Quần lót."

Đinh một tiếng, đại não Lữ Nguyệt trống không, sau đó lại hiện lên cô gái mặc nó đứng trước mặt anh, nhất thời tai bừng nóng lên, anh nhanh chóng xoay lưng i ho nhẹ một tiếng.

"Tôi đi sấy tóc."

Diệp Chu Mãn líu lưỡi, nhìn bóng lưng vội vã kia mà gương mặt cô cũng ửng hồng, có nhiều cái để nói sao cô lại dùng hai từ đó.

Bước chân Lữ Nguyệt gấp gáp, chạy vào phòng tắm dành cho khách, không kịp cởi quần áo đã mở nước ào ào xuống.

Quả nhiên một người già ba mươi ngoài như anh vẫn luôn chờ đợi ba năm, thế mà vợ đã nằm trong tay rồi anh lại không thể chạm vào.

Số 36 hiện trong đầu, Lữ Nguyệt giật mình, không biết cô gái đó chê anh già không?

Lữ Nguyệt nôn nóng tắm nhanh ra liền quay lại phòng chính.

"Em..."

Diệp Chu Mãn cũng vừa tắm xong, tóc dài xõa từng lọn nhỏ vẫn còn ướt đẫm, còn có vài giọt trong suốt rơi xuống xương quai xanh tinh tế kia, Lữ Nguyệt đảo đầu lưỡi vòng trong khoang miệng, nhìn cô gái nhỏ trước mặt đến không chớp mắt, còn định nói gì đã bị cảnh tượng kiều diễm này làm cho phân tâm.

Thấy người đàn ông bất ngờ xông vào, không nói gì lại dùng ánh mắt không rõ ý tứ dừng trên người cô, Diệp Chu Mãn có chút lúng túng, hơi mất tự nhiên hỏi: "Sao chú vào không rõ cửa?"

Lữ Nguyệt tỉnh táo lại, nheo mắt một cái: "Xin lỗi, lần sau sẽ gõ cửa."

Tiếp tục bầu không khí trong phòng trở lại yên tĩnh, hai người đứng đối diện cách nhau mười bước chân nhưng không ai nói gì. Diệp Chu Mãn thấy thấp thỏm trong lòng, để ý đến tóc tai người kia ướt còn hơn lúc nãy, bộ đồ trên người cũng được thay mới, cô không nhịn được lên tiếng.

"Chú chưa sấy tóc sao?"

Hiện tại còn rất nhiều chuyện mà Lữ Nguyệt muốn nói, phẫn nộ nhất là cách xưng hô của cô đối với anh. Thôi đi, tốt lắm mới vớt cô vào tay được, chuyện gì cũng để từ từ, còn về mặt xưng hô không gấp, nên để cô dần dần thích nghi một chút, nhưng nghe "chú và con" từ miệng vợ mình thái dương anh không khỏi giật, một vài chữ như vậy như thể là nhắc nhở tuổi tác anh già hơn cô không bằng, nếu thật sự ra ngoài gọi như vậy người khác còn tin, không được phải nên tìm lúc thích hợp để nói chuyện này với cô.