Ánh Trăng Mang Tên Anh

Chương 14: Thím tư



Sau khi được Lữ Nguyệt sấy tóc cho cô xong, Diệp Chu Mãn vẫn còn đần ra đó, cảm giác vừa rồi cô không tiếp thu được việc ân cần của người này dành cho cô.

Lữ Nguyệt cất máy sấy tóc, rồi leo lên giường gọi cô gái vẫn còn ngồi ngơ ra đó: "Sen Trắng ngủ thôi."

Cô giật mình nhanh chóng nhìn qua: "Sao chú lại ngủ ở đây?", Dứt lời cô lại thấy bản thân mình ngu ngốc ngờ nghệch đến mức nào.

"Hửm?''

Diệp Chu Mãn ngượng ngùng giải thích: "Xin lỗi con chưa quen lắm."

Anh nhìn cô chăm chú, nhẹ nhàng đáp lại: "Không sao."

Hai người không nói gì, trong trạng thái im lặng nằm xuống giường, Diệp Chu Mãn kéo chăn, nhanh nằm đưa lưng về phía người bên cạnh, cô có chút không nhịn được cắn cắn môi, cảm thấy quá áp bức.

Lữ Nguyệt gối tay dưới đầu, thân thể nằm nghiêng, đôi mắt dán chằm chằm lên bóng lưng nhỏ trước mặt.

Một hồi lâu, Diệp Chu Mãn mở mắt ra, người hơi nghiêng lại, thấy người đàn ông đã ngủ sâu, cô nhẹ nhàng ngồi dậy, rón rén xốc chăn ra, rồi rời khỏi phòng ngủ.

Diệp Chu Mãn không chờ đợi nhanh chân đi vào bếp uống ly nước thay cho rượu, khủng khiếp thật giờ này cô muốn uống rượu, nhưng trong căn nhà của người này lại không có thứ cô muốn, sau khi đi ra cô lấy bao thuốc và cái bật lửa đi xuống ban công sát đất.

Cả người chìm vào bóng đêm, làn khói trắng không ngừng phả ra, bay vuốt trên cao sau đó lẳng lặng hòa vào màn đêm. Diệp Chu Mãn nhìn mảnh tối đen trước mặt như lâm vào trầm tư, cô nghĩ không biết mọi chuyện mình làm như vậy có đúng không, hiện giờ sai hay đúng cũng còn ý nghĩa gì, cô cười khổ một tiếng, kế tiếp híp mắt rít một hơi thuốc.

Ba năm trước và bây giờ cô vẫn không thể kìm được tiếng lòng rạo rực của mình.

Trước khi vào, cô đã để ý đến một chậu cây nhỏ bên cạnh, liền cầm bao thuốc và cái bật lửa giấu phía sau, nhìn sơ lại không có để lại dấu vết gì cô mới yên tâm vào trong. Diệp Chu Mãn ngửi được mùi thuốc nồng nặc trên người mình cô thở dài, liền chui vào phòng khách để tắm, nhìn xung quang chỉ có vài món vật dụng của nam, vẫn may ở đây có áo choàng tắm, nhưng nó to lớn như vậy chỉ có một cái duy nhất trong này, cô có hơi không tình nguyện mặc nó, có khi cái áo này người đàn ông đó đã mặc, hiện giờ cô mặc vào người mình lại có chút không được cho lắm.

Nhưng vẫn phải mặc đỡ nó một lát, giờ này quanh lại có khi sẽ đánh thức người khác, thì cô xong đời.

Tắm xong, cô quay lại phòng ngủ chính, như ăn trộm lén lén lút lút nhìn người trên giường, sau đó mở tủ quần áo, mới thấy tất cả quần áo nam nữ được treo chung với nhau, cô có hơi mím môi, nhón chân lấy bộ quần áo ngủ được xếp phía trên, rồi mới nhẹ nhàng đóng tủ quần áo lại.

Khi cái bóng vụt qua, Lữ Nguyệt mở mắt, lòng anh nặng trĩu, tay không ngừng ấn ấn trán.

Diệp Chu Mãn hoàn tất màn uống thuốc cuối cùng người mới được thả lòng, cô nhẹ nhàng trèo lên giường, thấy người kia vẫn ngủ say giấc cô lại yên lòng hơn nhiều. Vừa khép mắt chưa được một phút tiếng "sột soạt" bên cạnh đã truyền đến, tiếng đó eo cô được một cánh tay ôm gọn lấy, cổ lại được hơi thở nóng phả đến, gần, rất gần, vô cùng gần nhau, cô chợt mở mắt nhìn qua, thở cũng không dám thở quá mạnh, tay luồn vào trong chăn kéo tay người nọ qua khỏi eo mình, người cũng nhích nằm xa ra, như ngay khắc đó cả người cô lại được lòng ngực ấm áp bao phủ, cảm nhận gương mặt đã chui vào hõm cổ cô, nhịp tim trở nên bất thường, Diệp Chu Mãn bị ôm chặt cứng đờ cô liếm liếm môi, mắt mở to nhìn trần nhà trắng xóa phía trên. Một lát cuối cùng thuốc đã cứu cô khỏi khoảnh khắc thân mật này của hai người, cô cứ thế ở trong lòng ngực ấm này mà chìm vào giấc ngủ.

Trời tờ mờ sáng là Diệp Chu Mãn đã thức, cô nheo nheo mắt một lát rồi rũ xuống cánh tay người đàn ông vẫn còn đặt trên người cô, đây là lần thứ ba hai người ngủ chung giường, nhưng đối với lần này là riêng biệt, thân phận của cả hai đã thay đổi. Diệp Chu Mãn hơi nhíu mày, đầu hơi nghiêng sang sau đó không kiêng nể gì đưa tay đẩy trán người nằm bên cạnh ra xa mình.

Lữ Nguyệt bị đẩy làm cho thức giấc, mắt hé mở mới thấy cô gái mở to mắt nhìn anh với vẻ mặt không vui, anh nhanh ngồi dậy, khàn giọng hỏi: "Tôi làm em thức giấc sao?"

Giọng khàn khàn vừa mới ngủ dậy, trầm xuống nhưng lại hấp dẫn người nghe, Diệp Chu Mãn quay đầu không nhìn, đồng thời cũng ngồi dậy: "Không có, chú ngủ tiếp đi."

Diệp Chu Mãn vừa đặt chân xuống giường thì tay đã được người phía sau kéo lại, cô quay đầu hỏi: "Còn chuyện gì?"

"Em đi đâu?"

"Đi làm."

Lữ Nguyệt khẽ thả lỏng tay, bàn tay mềm mại cũng đã rút ra khỏi lòng bàn tay anh: "Đi làm sớm như vậy?"

Cô nhìn ra sắc màu bên ngoài trời, tùy tiện trả lời: "Đến sớm còn vài việc phải làm."

Nghe rồi Lữ Nguyệt xuống giường: "Em thay quần áo đi, tôi đi làm đồ ăn sang cho em."

"Không cần.", Diệp Chu Mãn đứng lên, tóc vẫn còn xoã loạn hai bên vai, vẻ mặt xinh đẹp không có cảm xúc, lời nói không nóng không lạnh: "Con tự mình ra ngoài ăn, không cần làm phiền chú."

Bước chân Lữ Nguyệt nhấc lên không nổi, thấy cô lạnh lùng với anh như vậy, lòng có chút hụt hẫng, nhưng vẫn nói thêm một câu: "Đồ ăn ngoài không hợp vệ sinh, vẫn nên để tôi làm cho em ăn."

Diệp Chu Mãn miễn cưỡng nói tiếp: ''Không cần đâu, ba năm qua ăn ở ngoài cũng quen rồi.'', Nói xong cô không để đáp liền xoay người đi một mạch vào phòng tắm.

Lữ Nguyệt không kịp hô gọi cô lại, anh hít sâu một hơi, sau đó nghiến răng người vặn vẹo, người bực tức tay bứt tóc rối trên đầu mình. Cô gái này thật đang muốn hành hạ lại anh mà, từ sáng đến tối rất biết cách làm anh câm nít.

Trợ lý ngồi phía trước thấy tâm trạng sếp hôm nay không tốt lắm: ''Ngài bệnh sao?''

Lữ Nguyệt lắc đầu.

''Lịch trình hôm nay thế nào?''

''Vẫn như mọi ngày, chỉ có tối nay ngài có hẹn với người bên công ty đang cạnh tranh.''

Lữ Nguyệt nghĩ vài giây sau đáp: ''Dời lịch hẹn lại đi.''

''Vâng.''

- -----

Mấy ngày nay thấy Diệp Chu Mãn về rất sớm, đã vậy rủ đi ăn cũng không đi.

''Hai người đi ăn đi, hôm nay em có chút việc riêng không đi cùng hai người được.''

Vì hôm nay là ngày cô đã hẹn với ông nội Lữ, nên tranh thủ tan làm, Diệp Chu Mãn tự lái xe đến nơi chỉ mất hai mươi phút, nhưng khi vào trong đã thấy sự xuất hiện của Lữ Nguyệt ở đó, cô có chút dừng bước, không ngờ lại đến sớm hơn cô như vậy.

Lan Nhiễm thấy Diệp Chu Mãn gương mặt không khỏi vui vẻ, định gọi thì thấy ánh mắt cảnh cáo kia, cô nuốt nước bọt, có chút rụt rè: ''Thím... Thím tư.''

???

Nghe xong, Diệp Chu Mãn trợn mắt hú hồn một phen. Mà đúng rồi, cô đã đăng ký kết hôn, đã là vợ trên danh nghĩa của Lữ Nguyệt thì xưng hô trong nhà cũng thay đổi.

Từ cháu gái nhà họ Lữ giờ lại lên thẳng con dâu nhà Lữ gia, Diệp Chu Mãn âm thầm hít một hơi thật sâu.

''Sen Trắng.''

''Dạ ông nội Lữ?'', Nói xong cô cũng cắn răng.

''Con gọi ta là gì?''

Diệp Chu Mãn khẽ liếc nhìn người ngồi bên kia, sau đó quay lại nhìn ông Lữ, cô cười gượng miễn cưỡng rặn ra một chữ: ''Ba.''

Bà Đường gãi đầu: ''Cái đó con... Em có muốn ăn gì chị dặn dò người giúp việc làm?''

Con gái chưa từng gọi bà một tiếng mẹ nữa thì thân phận liền thay đổi trong nháy mắt.

Diệp Chu Mãn cảm thấy thật không ổn, cô không thích ứng được rồi, híp mắt nhìn qua người đàn ông ngồi ở kia lần nữa, khẽ gọi: ''Chú, đi ra đây.''

Sau khi chỉ còn hai người đứng đối diện với nhau, Diệp Chu Mã há miệng nhưng nghĩ đến gì đó liền bặm môi lại, sao cô mắng được, trong khi đó không thể thay đổi việc người này là con của ông nội Lữ.

Lữ Nguyệt thấy cô gái đỏ mặt, hai tay cũng nắm chặt lại không nói gì, thấy thế anh mới lên tiếng: ''Em sao vậy?''

Cuối cùng cô cũng nghĩ thông, nhắm mắt lại xua tay: ''Không có chuyện gì.''

Vừa mở mắt người trước mặt di chuyển lại, áp sát đến cô, Diệp Chu Mãn lùi lại thì tay đã bị nắm lấy.

Anh thân mật vén tóc cô, dịu dàng hỏi: ''Mệt sao? Nếu mệt tôi đưa em về nhà nghỉ ngơi?''

Diệp Chu Mãn trợn mắt không dám nhúc nhích, liền thấy người này được nước làm tới.

Hai tay ôm mặt cô, đầu hơi cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt hạnh nhân của cô, giọng vô vùng ôn nhu: ''Mệt thì cứ nói, em đừng cậy mạnh.''

Lan Nhiễm đi lên thấy cảnh thân mật của hai người, lúng túng, ho nhẹ: ''Chú tư, thím tư, ông nội gọi hai người xuống nhà ạ.''

Quay lại thì người đã chạy đi, Diệp Chu Mãn đẩy Lữ Nguyệt ra, cũng ngại ngùng, bỗng nghe tiếng cười vô vùng nhẹ và trầm thấp, cô giương mắt bắt gặp nụ cười dịu nhàng như ánh trăng chiếu đến tận đáy lòng cô, trái tim không ngừng đập thình thịch.

''Đi xuống thôi.'', Lữ Nguyệt chủ động nắm tay cô, mười ngón tay đan xen lại với nhau.

Diệp Chu Mãn ở phía sau nhìn đến ngớ người ra. Khi cô bình tĩnh lại liền rút tay ra, bước chân phía trước dừng lại, cô cũng vì thế dừng chân theo.

Nhìn bàn tay trống không của mình, Lữ Nguyệt hơi nhíu mày, vừa ngẩng đầu lên thì bóng người đã vụt qua anh, cuối cùng anh chỉ có thể nắm chặt tay đi theo sau cô.

Trên bàn ăn, mọi người có chút ngại ngùng lúng túng, bà Đường mới mở lời để giảm bớt tình cảnh hiện tại này: ''Sen Trắng, em ăn thử xem.''

Nhìn vài phần ăn chay trên bàn cô mỉm cười: ''Thật ra con không còn kén ăn như lúc trước nữa, có thể ăn thịt cá được rồi ạ.''

Lữ Nguyệt nhìn qua: ''Từ khi nào?''

''Ba năm trước, khi vào đại học không lâu.''

Ông Lữ nghe rồi, cũng lên tiếng hỏi thăm: ''Ông nội con cũng khỏe hả?''

Nhắc đến tay cô không tự chủ mà run nhẹ, khóe môi cũng co rút lại, cô hơi cúi đầu xuống để che đi nét mặt mình, rồi mới nói: ''Ông nội con đã qua đời.''

Bỗng chốc cả nhà không ai động đũa, ông Lữ Kinh ngạc: ''Qua đời?''

''Vâng. Mất cũng gần ba năm.''

Ông Lữ đã bị kích động: ''Vậy mấy năm đó con sống bên đó với ai?''

''Một mình ạ.''

Lữ Nguyệt sững người trong giây lát, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô gái ngồi bên cạnh mình.

Diệp Chu Mãn còn rơi vào chuyện của mình chưa thoát ra được, bỗng đùi có luồn hơi nóng, cô nhìn xuống giật nảy mình: ''Chú làm gì đó?''

Mọi người dồn ánh mắt qua, Lữ Nguyệt sửng sốt rút tay lại, sau đó vuốt vuốt mũi: ''Xin lỗi, tôi không có ý đó với em.''

Cô nghe rồi trừng mắt lên: ''Rõ ràng chú sờ đùi con mà giờ lại nói không có ý đó?"

Lan Nhiễm há họng, nhả ngược thức ăn vào chén, cầm ly nước uống mà tay run cầm cập, không ngờ chú tư trước giờ là người nghiêm túc, biệt danh là người vô dục tắc cương, cùng ấy thế mà hiện giờ lại có chút dè dặn, quả thật là lạ lẫm đến kinh sợ.

Diệp Chu Mãn ý thức mình lỡ lời, cúi gầm mặt.

Lữ Nguyệt hỏi nhỏ: ''Ăn cá nhé? Tôi bóc xương cho em?''

Cô không biết làm sao chỉ gật đầu.

"Tôi múc canh cho em nhé?"

Cô cũng gật đầu.

Lữ Nguyệt tiếp tục nghiêng đầu qua hỏi: "Có muốn ăn một ít đậu que xào không?"

Cô không đáp chỉ gật đầu.

Nhà thấy tình cảnh này cũng không biết nói cái gì, đũa không muốn động, đưa mắt nhìn chằm chằm chú tư đang dịu dàng chăm sóc người khác, à không vợ mình mới đúng.

Việc ăn uống của Diệp Chu Mãn từ a đến z được Lữ Nguyệt lo liệu, đến mọi người trong nhà nhìn thôi đã nuốt thức ăn không nổi.

Ông Lữ nhìn rồi hừ hừ trong lòng, sau đó chậc chậc lưỡi không ngừng, trước đây cứ tỏ vẻ ta đây, lúc nào cũng cao cao tại thượng, bây giờ lại thành kiếp thê nô.

Quả nhiên ông trời sắp đặt.

Hiện giờ đối với Lan Nhiễm mà nói muốn tìm kiếm Diệp Chu Mãn như khó lên trời.

Cô gãi đầu, có chút e dè hỏi: "Chú tư, thím tư đâu rồi ạ?"

Lữ Nguyệt khoanh tay lại, hắng giọng lên: "Tìm vợ chú làm gì?"

Thật ra cô đang muốn hỏi cái hình xăm lần trước thay đồ cho Diệp Chu Mãn vô tình thấy nó, làm cô có chút tò mò, nên không kiềm được mới lên đây tìm người.

"Con có chuyện muốn nói với thím tư."

"Vợ chú đang tắm, muốn nói gì thì nói đi một lát sau chú chuyển lời đến cô ấy."

Lan Nhiễm lắc đầu: "Dạ thôi, nữa con nói chuyện với thím ấy sau vậy."

Ra khỏi phòng tắm thấy Lữ Nguyệt đang đứng trước cửa nói chuyện với ai, cô mới bước lại: "Chị Nhiễm Nhiễm?"

"A... Thím tư!"

Diệp Chu Mãn giật mình: "Tìm em sao?"

Xoay mặt thấy chú tư nhíu mày, Lan Nhiễm vội kéo Diệp Chu Mãn ra: "Con muốn trò chuyện với thím một lát."

"Được."

Lữ Nguyệt nhìn bóng lưng đã đi xuống cầu thang, anh hừ lạnh rồi đóng sầm cửa lại, vợ không quan tâm, vợ luôn đối xử lạnh lùng với anh, cô ấy không còn thích anh như ba năm trước nữa.

Nghĩ đến trái tim không khỏi đau.

Bị kéo vào phòng Lan Nhiễm, lúc này Diệp Chu Mãn mới lên tiếng: "Chị đừng gọi em là thím tư, nghe thật không quen lắm."

Lan Nhiễm kiên quyết lắc đầu: "Không được đâu, giờ thân phận đã khác, nên phải xưng hô đúng vai vế, nếu gọi bậy chú tư nghe thấy sẽ mắng một trận."

Đúng, sự thật là như vậy, dù sao đi nữa cô cũng phải tiếp nhận nó và tập làm quen.

"Có chuyện gì sao?"

Lan Nhiễm mới đưa tay chỉ chỉ vào ngực trái: "Cái đó... Hình xăm?"

Cô sựng người trong giây lát, lần trước Lan Nhiễm đã thay đồ cho cô nên không tránh được bị lộ ra, như Diệp Chu Mãn rất bình tĩnh nói: "Thấy nó đẹp nên xăm."

"Có thể cho con nhìn một chút được không? Con muốn xem kỹ hơn."

Diệp Chu Mãn hơi cắn răng, vài giây sau mới nói được, cô cởi một cái cúc áo xuống, tiếp đó mới kéo một bên vai áo xuống, để một mảnh vai mảnh khảnh trắng ngần hiện ra.

Lan Nhiễm nhanh chóng đưa mắt lại gần để nhìn, cô há miệng: "Đúng là thật đẹp.", Chỉ là nửa một mặt trăng nhỏ nho, nhưng xăm ở trên làn da trắng nõn như vậy thật nổi bật.

"Có đau không vậy?"

Trầm ngâm một lúc Diệp Chu Mãn lắc đầu: "Lâu quá quên cảm giác rồi."

Lan Nhiễm a một tiếng rồi giúp Diệp Chu Mãn kéo áo lên: "Thím xăm từ lúc nào vậy?"

"Lâu quá cũng không nhớ rõ."

"..."

Lan Nhiễm có chút gấp gáp nói: "Thôi thím trở về phòng đi, không mắc công một lát chú tư lại đến tìm thím nữa."

Cô cười bật ra một tiếng: "Chú ấy không đến đây đâu."

Diệp Chu Mãn thấy vô cùng nhạt miệng, cô ngoắc ngoắc Lan Nhiễm đến gần, rồi hỏi nhỏ.

Nghe xong Lan Nhiễm hơi kinh ngạc, liền gật đầu: "Con nhớ không lầm là có ạ, nếu muốn uống thím ở đây đợi con một lát đi."

Rất nhanh nghe có con mắt Diệp Chu Mãn sáng quắc lên, vội vã gật đầu, trước khi đi kéo Lan Nhiễm lại dặn dò một chút.

"Thím yên tâm giờ này mọi người đã ở trong phòng hết rồi không ai phát hiện đâu, thím đợi con 5 phút sẽ có ngay."

Diệp Chu Mãn rất tin tưởng, nên yên tâm mà gật đầu một cái.