Ánh Trăng Mang Tên Anh

Chương 15: Tôi đợi em



Cánh cửa mở ra, Lữ Nguyệt nâng mắt: ''Sao đi lâu vậy?''

''Đã lâu chưa tâm sự.'', Diệp Chu Mãn đóng cửa, nhanh vọt vào phòng tắm để đánh răng, cô ợ một hơi mùi rượu từ cổ họng đẩy hơi lên, khiến mũi cô cay nồng.

Cái loại rượu này cô chưa từng uống, nên đầu hơi choáng váng, Diệp Chu Mãn hơi lắc lắc đầu để tỉnh táo, cô mở mắt nhìn vào gương, mặt cô hơi ửng hồng, thôi chết có bị phát hiện không đây.

Lữ Nguyệt ở bên ngoài thấy người trong phòng tắm vẫn chưa ra, anh đặt văn kiện xuống bàn, nhanh đi đến đó gõ cửa phòng: ''Em làm gì trong đó lâu thế?''

Không nghe ai đáp, Lữ Nguyệt gõ cửa hỏi lại lần nữa, anh nhíu mày đẩy cửa phòng tắm thử mới biết là không khóa bên trong.

Độ nóng bên trong phòng tắm quay quanh bao trùm, xung quanh không có ai, tấm kính trắng ngăn cách bên kia, Lữ Nguyệt rời mắt lên nước đọng mờ mờ ở tấm kính thủy tinh, mắt di chuyển xuống dừng ngay bồn tắm lớn, chỉ thấy trên mặt là bọt xà phòng trắng xóa, thấp thoáng có gì đen đang động đậy nhẹ, anh mình giật chạy vào, còn chưa kịp kéo người lên, thì người dưới nước bật lên một cái.

"Rào", Diệp Chu Mãn lau nước trên mặt, tay buông xuống liền thấy người trước mặt, cô khiếp sợ trợn mắt.

''A a a a!''

Lữ Nguyệt bị đẩy bất ngờ, anh trượt chân ''ào'' một cái té ngay vào bồn tắm.

Vừa mới ngoi dậy thì bị đè cho chìm xuống, Diệp Chu Mãn đưa mặt lên khỏi mặt nước, cô ho sặc sụa.

Anh chống tay lên bồn ngồi dậy, hơi dùng sức kéo cô: ''Em không sao chứ?'', Nói rồi ánh mắt hơi nhìn sang khác.

Diệp Chu Mãn dùng tay che người lại, có chút giận dữ quát: ''Còn không mau đi ra ngoài!''

Thấy cô gái giận như vậy, anh cũng nhanh chóng đi ra khỏi phòng, không quên đóng cửa lại, lúc nãy mới ăn một chút đậu hủ từ cô gái bên trong, vành tai anh phiếm hồng. Vừa nãy anh còn chưa nhìn kỹ nữa, do cái bọt trắng khốn khiếp đó che khuất làn da mềm mại của cô, làm cho anh không nhìn thấy được gì, nhưng nó mờ mờ ảo ảo không ẩn cũng không hiện rõ, chỉ mới vậy thôi đã quyến rũ như vậy rồi.

Lữ Nguyệt không khỏi mắng thầm một câu, lại bị vợ hắt hủi, nhìn lại người mình anh thở dài, cầm lấy quần áo mới qua phòng khách để thay.

Khi trở lại, anh thấy người ngồi trên giường đưa mắt nhìn mình, bước chân anh chợt dừng lại, im lặng một lúc anh ho nhẹ một cái: ''Vừa rồi tôi gọi nhưng em không nghe, còn tưởng em xảy ra chuyện gì mới vào bên trong.''

Diệp Chu Mãn hơi híp mắt, phun ra một câu: ''Không có gì.'', Cô xốc chăn lên nằm xuống giường, nhắm mắt để đầu óc bình phục lại, ra thì cô ngâm mình dưới nước để cho giải rượu, nên cũng không nghe thấy tiếng gọi, thôi không nên trách, vẫn may vừa rồi không lộ gì, nhất là cái hình xăm.

"Sen Trắng phiền em giúp tôi bôi thuốc."

Nghe xong cô liền ngồi dậy, duỗi lòng bàn tay ra: "Thuốc đây."

Lữ Nguyệt nhanh tay cởi áo để lộ cái lưng dài bầm xanh của mình.

Cô im lặng không nói, tay nhẹ nhàng bôi lên, nhìn cái vết bầm cô có chút rung trong lòng, bôi xong nhanh vặn nắp lại: "Xong rồi.", Nói xong cô liền nằm xuống giường.

Thấy cô lại không quan tâm đến anh, Lữ Nguyệt mím chặt đôi môi thẳng một đường, vài giây sau anh mới kéo chăn nằm xuống bên cạnh cô, lúc này anh mặt dày xin xỏ: ''Hoa Sen Trắng, tôi có thể ôm em ngủ không?''

Đáy lòng nghe câu nói đó không khỏi rục rịch.

Anh nhìn cô nhắm mắt lại không đáp, liền thấp giọng lặp lại lần nữa: ''Có thể ôm em được không?''

Đáng ra hai người còn chưa động phòng, hiện tại cô vẫn còn một chút hiềm khích với người này, nhưng đã là vợ chồng mà cô lại hẹp hòi không cho ôm thì có chút không phải lý, cuối cùng cô mở mắt, hé môi trả lời: ''Có thể.''

Đôi môi trong bóng tối mờ ảo khẽ cong lên, Lữ Nguyệt không chần chừ nằm xích qua, tay liền ôm lấy cơ thể mềm mại này vào lòng, thật thơm, làm anh vô cùng thích, nên tay không kiềm được có chút siết lấy cái eo nhỏ cô.

''Tại sao lúc ông nội mất em không quay về đây?''

Bất ngờ nghe câu hỏi này, Diệp Chu Mãn lại không muốn đáp, nhưng miễn cưỡng nói một câu: ''Bên đó khá tốt.''

''Bên đây không tốt?'', Lữ Nguyệt rũ mắt nhìn đỉnh đầu cô.

Diệp Chu Mãn không đáp lại, lần này cô im lặng không trả lời, cô như vậy lại làm cho lòng Lữ Nguyệt có chút không được yên.

''Có phải vì tôi nên em mới không muốn quay lại đây?''

Nhắc đến chuyện cũ thì Diệp Chu Mãn càng cứng đầu không hé môi, thật sự cô không muốn gặp lại cái hồi ức luôn khiến cô ngày đêm ngủ không yên, càng không muốn thấy người này. Nhưng mọi chuyện như thế nào? Cuối cùng lại kết hôn, giờ lại ôm nhau cùng ngủ chung một giường, cô cảm thấy hơi khó tin.

''Ba năm trước em nói thích tôi, vậy bây giờ em còn thích tôi không?''

Diệp Chu Mãn ngẩng đầu, giọng thờ ơ: ''Chú nghĩ sao?''

Thấy cô hờ hững như vậy, trái tim anh đau nhói, răng cũng cắn chặt lại, cổ họng có hơi nghẹn: ''Không còn thích tôi nữa sao?''

Hai giây sau cô mới thốt, nhưng khi cô mở miệng ra lại nói trái với lòng mình: ''Không còn.''

Bàn tay đang ở eo cô nắm chặt thành quyền, quả nhiên cô thích anh chỉ là cái nhất thời: ''Vậy tại sao đồng ý cùng tôi kết hôn?''

Cô bỗng cười một cái: ''Chú quên là ai cố chấp bằng được, lại muốn ai phải đồng ý gả cho chú, còn năm lần bảy lượt muốn thử?''

Nghe tiếng cười khẽ của cô, tai anh ong ong, trái tim như bị bóp nghẹn lại cả người đau ê ẩm. Cô gái này không còn như xưa, cô thay đổi lòng trở nên mạnh mẽ, cứng rắn, tình cảm cô đối với anh cũng đã thay đổi, nhưng anh sẽ không bỏ cuộc.

''Đêm mưa tại sao em lại khóc?'', Nói đến anh nhớ lại dáng vẻ chật vật đáng thương, thật sự như tiếng sấm sét giáng vào lòng ngực anh, đau đớn vô cùng.

Diệp Chu Mãn giữ đáy lòng vô cùng bình tĩnh: ''Chú, ngày mai phòng khám con rất đông, nên con muốn đi ngủ ngay giờ này.''

Biết cô không muốn nói, thế là Lữ Nguyệt đành im lặng, tay ôm cô không buông: ''Được, em ngủ đi.''

- -----

[Đêm nay con tăng ca sẽ không về nhà, chú không cần đợi cửa.]

Gửi tin nhắn xong Diệp Chu Mãn trực tiếp tắt nguồn điện thoại bỏ vào hộp tủ bàn, sau đó cô quay đầu nói với Hứa Oanh Oanh: "Tối nay em thế cho chị, chị về mà đi chơi đi."

"Ơi trời, đội ơn em Chu Mãn yêu dấu của chị."

Phạm Gia Hòa a lên một tiếng: "Vậy đêm nay có em gái Chu Mãn rồi, vẫn là đồng hành cùng Chu Mãn tốt hơn ai kia."

Hứa Oanh Oanh quay lại trừng mắt: "Sao? Nói chị đây xấu tính?"

"Không hề, rõ ràng chị vừa nói mình xấu tính mà.", Phạm Gia Hòa nói xong, giả vờ cầm lịch trình ra khỏi phòng: "Hôm nay khách hàng đã hẹn trước có chút đông, mọi người tranh thủ đi, sắp đến giờ rồi."

Thấy hai người ngày nào cũng nháo nhào, Diệp Chu Mãn thở dài lắc đầu.

"Chu Mãn rốt cuộc tại sao em lại muốn làm xuyên suốt như vậy, không thấy mệt sao?"

Diệp Chu Mãn lắc đầu: "Em yêu nghề, thích động vật, về nhà lại một mình rất vắng lặng, nên em thấy ở lại tăng ca đêm cũng chẳng sao với lại lương tháng cũng đi lên một chút ít."

Nhìn cô gái còn nhỏ mà chăm chỉ hơn mình, Hứa Oanh Oanh thở dài: "Em nên tìm một người đàn ông đi, chị thấy em sáng đến tối chỉ công việc, cuộc sống như vậy thật nhàm chán."

Diệp Chu Mãn không trả lời, chỉ cười cười.

"Có cần chị đây tìm người giới thiệu cho em một người không?"

"Không cần, em một mình đã quen."

Hứa Oanh Oanh nhìn Diệp Chu Mãn lắc đầu không thôi, cô vừa ra ngoài, vừa nghĩ, gương mặt xinh đẹp như vậy mà chưa từng có ai thích? Hừ! Rõ ràng nói ra là không có ai tin được rồi, mà con bé này nói chuyện lúc nào cũng nghiêm túc thật khó nắm bắt chết được.

Diệp Chu Mãn ngồi trong phòng trầm mặc, nhớ lại câu nói đêm qua của hai người cô nhíu mày, rốt cuộc hỏi cô lời đó có ý gì.

Sau khi nhắn được tin nhắn, Lữ Nguyệt bực bội đứng lên khỏi chỗ ngồi, làm việc cái gì mà từ sáng hôm nay đến sáng hôm sau, đây là cố tình muốn trốn tránh anh mà. Lữ Nguyệt kéo cà vạt xuống một chút, anh thở hắt một hơi, sau đó cầm áo vest ra khỏi phòng làm việc.

Thấy Lữ Nguyệt đi vào, Viễn Bạch cười cười: ''Dạo này công ty nhiều việc lắm sao, đến bây giờ mới xuất hiện?''

''Ừ.''

Ngồi xuống chưa được bao lâu thì Tưởng Tần Hải và Đặng Văn cũng vào, hai người có chút ầm ĩ.

''Tôi không hiểu bà già nhà tôi làm sao, tôi mới có 33 mà một ngày bắt đi xem mắt tận 20 người! Nhìn đi lão tứ đó, đã 36 rồi còn chưa lập gia đình, cho nên tôi cần gì phải sợ ế chứ.''

Nói rồi mới thấy gương mặt mình vừa nhắc đang ngồi đó, Tưởng Tần Hải có chút kinh ngạc: ''Thật bất ngờ, lão tứ hôm nay xuống núi dạo chơi à?''

Đặng Văn cười gian: ''Em gái Viễn Bạch sắp đến rồi.''

Viễn Bạch nghe xong, điếu thuốc trên tay cũng rút ra khỏi miệng: ''Cậu gọi em gái tôi đến đây làm gì?''

''Không trách tôi được, vì em gái cậu đã nói sẽ đến đây, nên tôi làm sao mà cản được.'', Đặng Văn nhún vai, nhìn qua thấy gương mặt lão tứ vẫn lãnh đạm, cậu tặc lưỡi.

''Lão tứ cậu cũng đã 36 rồi con số không nhỏ, cậu còn định khi nào mới lấy vợ đây. Nếu không tìm được thì thử nhìn em gái Viễn Bạch đi, hai người vẫn độc thân, vả lại em ấy lại có tình cảm với cậu.''

Lữ Nguyệt nâng đôi mắt sâu thẳm nhìn Đặng Văn: ''Mấy năm nay cái tai cậu vẫn điếc, còn nữa ai nói là tôi độc thân.''

Hai người kia cười cười bỗng ngơ ra, cái gì độc thân?

Đặng Văn hô lên một tiếng: ''Cái gì? Lão tứ cậu... Cậu đang quen ai sao?''

Sốc thật chứ!

Lữ Nguyệt ngồi rất lười biếng, con mắt nhìn hướng đối diện nhưng lại rơi vào khoảng không gian khác, nhớ đến cô vợ nhỏ của mình, đầu lưỡi khẽ đảo quanh qua hàm răng, sau đó anh rời mắt cười nhẹ một tiếng: ''Liên quan gì đến cậu.''

''Aaa, chơi giấu là không được đâu anh tứ của tôi, chúng ta là anh em thân thiết bao nhiêu năm nay, cậu chia sẻ thì anh em chúng tôi mừng cho cậu không hết.''

Tưởng Tần Hải dứt lời đã thấy ánh mắt quét qua đây.

''Lo chuyện xem mắt của cậu đi, đừng quản chuyện của tôi.'', Lữ Nguyệt liếc mắt qua Đặng Văn: ''Quản chuyện không đâu, ông đây đánh vỡ mồm tên nào thích lắm lời.''

Đặng Văn cúi đầu, âm thầm lau mồ hôi trên trán.

Ngay lúc này một người phụ nữ ngoài ba mươi bước vào, ăn mặc trưởng thành, thân hình cũng nóng bóng, gương mặt được trang điểm đậm rất tỉ mỉ và vô cùng sắc sảo.

''Chào mấy anh.'', Viễn Xuân Kỳ cười, ánh mắt lại dán chặt người ngồi hơi khuất bóng bên kia, cô cong môi lại trực tiếp đến đó ngồi xuống.

Lữ Nguyệt hơi nhíu mày, trực tiếp đứng lên đi qua ghế trống kia ngồi.

Ba người đàn ông còn lại nhìn tình hình này cũng im lặng, đã sáu năm như vậy Viễn Xuân Kỳ này vẫn thất bại.

Viên Xuân Kỳ nhìn khoảng cách cả hai xa như vậy, cô bật cười có chút chua chát, cũng tự rót cho mình một ly rượu.

''Anh, lần sau gã kia còn tìm đến, cứ đưa đến đồn cảnh sát đi.''

Viễn Bạch gật đầu.

''Chuyện gì vậy?''

Đặng Văn lên tiếng giải thích: ''Có một gã đàn ông theo đuổi Xuân Kỳ nhưng em ấy không chịu, hắn ta lại bám riết không buông.''

Cô âm thầm dò xét gương mặt bên kia, thấy biểu cảm rất lạnh nhạt, không có chú ý đến chuyện cô vừa nói. Đã sáu năm rồi, ấy mà người này lại không để cô vào mắt, cảm thấy mình không thua kém gì những phụ nữ khác, nhưng mãi anh ấy không thích cô, nói đúng là chưa từng thích cô.

Lữ Nguyệt định châm một điếu thuốc, điện thoại trong túi rung lên một cái, anh bỏ điếu thuốc trở lại bao.

Sen Trắng: [Đồ ăn con đã làm xong, khi nào chú tan làm về thì hâm nóng lại hẵng dùng.]

Lữ Nguyệt lóe mắt kinh ngạc không thôi: [Em không tăng ca sao?]

Sen Trắng: [Không, con đã đổi ca làm cho người khác.]

Gửi lại một tin nữa, Lữ Nguyệt hấp tấp đứng lên: ''Tôi về trước.''

''Sao sớm vậy? Cậu mới đến bao lâu đâu?'', Viễn Bạch hỏi.

Lữ Nguyệt rất thản nhiên đáp: ''Con bé nhà tôi đang đợi về ăn cơm.''

!!!

Lão tứ có con?

- -----

Diệp Chu Mãn đi ra ban công đứng người có chút phiền muộn, không biết bị bệnh gì, cảm thấy không yên tâm nên chuyển ca cho người khác.Cô bực trong mình, cắn cắn điếu thuốc một lúc mới châm lửa.

Chiếc xe hơi màu đen đậu bên kia đường, bóng dáng người đang dựa ở cây vô cùng mờ ảo, ánh mắt cứ hướng nhìn lên lầu hai của căn nhà. Nhìn cô gái đứng ban công, cả người được bóng tối bao trùm lấy, làn khói trắng làm mờ gương mặt kia đi, cảm xúc cũng không đoán được.

Lữ Nguyệt nhả khói trong miệng ra, anh vứt mẩu thuốc đi, thấy cô gái lại châm điếu mới, anh lại mở bao thuốc lấy ra một điếu nữa. Ánh mắt anh nhìn lên, thấy cô đang ngửa đầu chăm chú nhìn gì đó anh nương theo ánh nhìn của cô, thì ra là mặt trăng. Đột ngột ký ức trước đấy ùa về, nhớ đến gương mặt buồn bã cố nở nụ ra, thật khiến anh đau lòng.

[Trăng hôm nay thật đẹp.]

Khi vào nhà thì đã thấy cô nằm ở sô pha, hình như đã ngủ, anh đi đến ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào gương mặt đã ngủ kia, Lữ Nguyệt vươn tay ra còn chưa chạm vào má cô thì cô gái mở bừng mắt nhìn anh.

Anh thu tay lại, tay chống gối đứng lên: "Tôi định gọi em vào phòng ngủ."

Cô không có ngủ, nghe tiếng cửa là cô đã biết, Diệp Chu Mãn ngồi dậy, hỏi: "Chú đã ăn gì chưa?"

"Chưa."

Cô gật đầu: "Để con hâm thức ăn lại."

Lữ Nguyệt đặt áo lên đầu sô pha, cởi cà vạt bỏ lên, sau đó mới theo chân cô vào phòng bếp.

Trong lúc Diệp Chu Mãn đang đảo thức ăn trong nồi, còn định tắt bếp thì cơ thể đằng sau áp sát đến cô: "Chú...", Cô kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại.

Lữ Nguyệt chôn mặt vào cổ cô, còn đưa mũi cọ nhẹ, cảm nhận có người muốn gỡ tay ra, anh liền ôm chặt lấy eo cô hơn, âm giọng thốt ra rất nhẹ: "Đừng xua đuổi tôi, để cho tôi ôm em một lát."

Hình như có mùi thuốc lá, không biết là của cô hay là của người đàn ông sau lưng, nhưng nó không khó ngửi.

Lòng cô bị lay động, Diệp Chu Mãn đứng yên không dám động đậy, cô chẹp chẹp miệng sau đó liêm môi, lòng vẫn còn kích động.

"Diệp Chu Mãn, tôi đợi em."

Cô không hiểu, nên hỏi: "Chú nói gì?"

"Tôi đợi em thích tôi lần nữa.", Lữ Nguyệt nghiêng đầu đôi môi nhấm nháp cần cổ cô, khàn giọng lặp lại: "Tôi đợi em."

Hô hấp cô bỗng chốc trở nên không thông, lát thở chậm lát lại nhanh, trái tim đập mạnh muốn dâng khỏi cổ họng, Diệp Chu Mãn không biết người này đang có ý gì, cô hình như theo trực giác đã đoán được một phần nào đó, chú ấy có ý với cô. Diệp Chu Mãn nghĩ xong cảm thấy rất khó tin, không phải ba năm trước đối xử tốt chỉ vì xem cô là cháu gái sao? ba năm sau lại bày kế để ông nội Lữ và mọi người hiểu lầm mối quan hệ của hai người, chính cái miệng này nói "chúng ta không thể", giờ trở mặt nói "chúng ta có thể".

Bất ngờ Diệp Chu Mãn như bị chấn động, sao lúc đầu cô lại không nghĩ ra mưu tính của người này, tại sao làm như vậy? Thích cô sao? Không thể nào cô chỉ mới về vừa gặp một ngày hai người đã trực tiếp đi đăng ký kết hôn. Nhưng giờ đây cô lại thấy mọi chuyện được khai mở, nhưng nó lại có nhiều chỗ vô cùng vướng mắc, cô đang bị cả kinh vì đoạn hình ảnh trong đầu mình, không biết mở lời cách nào, suy nghĩ trở nên rối rắm, nhưng không thể nào để chuyện này ở trong lòng được, hai người phải rõ ràng ra mọi chuyện mới được.