Ánh Trăng Mang Tên Anh

Chương 27: Văn nhã bại hoại



Về đến nhà chính, Diệp Chu Mãn ôm một bên má nhanh chân đi lên lầu, phía sau người đàn ông đuổi theo cô, nhưng cô làm ngơ trước sự chứng kiến của mọi người đang nhìn thì cô càng không muốn nhìn thấy gương mặt kia.

Cô không lên phòng của hai người mà trở lại phòng ngủ cũ của mình.

Lữ Nguyệt đóng cửa lại, đi đến thấy cô vùi mặt vào gối, anh nhẹ ngồi xuống mép giường, tay lạy nhẹ người cô, dịu dàng nói: "Đưa mặt anh xem, anh bôi thuốc cho em nhé?"

Thấy người trên giường vẫn không động đậy, anh chống tay xuống giường chồm người đến gần cô, dùng miệng thổi tai cô: "Hoa Sen Trắng."

Diệp Chu Mãn cảm nhận được luồng mát, cô liền né đi lấy tay che tai mình lại.

"Chu Chu bảo bối.", Lữ Nguyệt nhỏ giọng ngón tay chọc chọc vào vai cô.

Cuối cùng anh đành dùng lực kéo cô lên, ánh mắt anh lại đụng ngay với ánh mắt đang trừng lớn kia, con ngươi trong mắt anh đậm ý cười.

"Đừng che, để anh xem rồi bôi thuốc cho em."

Một vệt đỏ to như vậy ở trên làn da trắng nõn này thật bắt mắt, nhìn chỗ nào cũng thấy đẹp, anh duỗi ngón tay trỏ chọc chọc vào vệt đỏ đó: "Đau không?"

"Không đau.", Diệp Chu Mãn nói giọng có chút không vui: "Như vậy sao em dám nhìn mọi người chứ."

"Tại sao không dám? Ai hỏi cứ nói là anh cắn."

Cô như vậy sao dám nói.

Lữ Nguyệt rời giường, dang hai tay ra: "Lại đây."

Cô cũng chậm rãi bò đến sau đó nhảy lên người anh: "Anh định đem em đi đâu?"

"Rửa tay, xuống nhà ăn cơm."

Khi đi xuống nhà, bà Đường bắt thấy Diệp Chu Mãn vội hỏi: "Mặt em làm sao vậy?"

Cô khẽ đáp: "Bị côn trùng cắn."

"Trời đất ác thế, đỏ hết mặt rồi đây này."

Lữ Nguyệt đứng bên cạnh, tay đút túi quần, ánh mắt nhìn người bên cạnh có chút muốn cười. Anh nâng cánh tay choàng qua vai cô, tình tứ với nhau đi vào trong phòng ăn.

Thấy dấu đỏ, Lan Nhiễm to mắt nhìn, cô liếc mắt sang người kia đã đoán được chính là bị chú tư cắn!!

"Được rồi, dùng bữa thôi."

Ông Lữ cất tiếng thì mọi người trong nhà cũng ngồi vào bàn.

Lan Nhiễm tranh kéo ghế ngồi bên cạnh Diệp Chu Mãn, bà Đường cũng đành đi qua ngồi cạnh bà Lan.

Thấy người bên cạnh chọc tay cô, Diệp Chu Mãn nghiêng đầu hỏi: "Sao vậy?"

"Quần áo thím mặc thấy vừa không?"

Nghe xong cô liếc nhìn xung quanh một cái, mới nhỏ giọng: "Rất vừa, lại rất mát."

Lan Nhiễm cong môi: "Thoải mái như vậy lần sau con mua tặng cho thím vài set nữa."

"..."

Không phải chứ.

Dùng bữa xong, Diệp Chu Mãn rửa tay tắt vòi nước, xoay người lại liền bị cơ thể lớn ập đến một cách bất ngờ cô hô khẽ một tiếng, định hình lại mới biết là người này.

"Anh làm gì thế?"

Lữ Nguyệt ôm cơ thể nhỏ vào lòng, cúi đầu dùng mũi cọ chóp mũi với cô: "Hôn em.", Nói xong anh ngay lập tức chiếm đôi môi cô.

Vào trong nhìn thấy cảnh tượng không nên thấy này mà Lan Nhiễm đứng đơ người ra, bà Lan quay lại thấy con gái đứng không nhúc nhích nhíu mày đẩy người một cái, bà định nói thì ngước lên thấy cảnh hôn đắm đuối kia, cũng bất ngờ trợn mắt sau đó lấy tay che mắt con gái âm thầm kéo ra ngoài.

Diệp Chu Mãn vội đẩy người ra, cô thở dốc, gương mặt bị hôn đỏ bừng giống như người say vô cùng quyến rũ: "Đừng ở đây, có người vào thấy thì làm sao?"

"Yên tâm chúng ta bị thấy rồi.", Lúc hôn cô quả thật anh liếc mắt đã thấy hai bóng người kéo nhau đi ra.

Cô khựng lại, mặt đông cứng, mắt nhìn anh khiếp sợ.

''Lữ Nguyệt...'', Diệp Chu Mãn nghiến răng: ''Kẻ già gian xảo.''

Anh bật cười, hai tay ôm lấy gương mặt cô nâng lên, nhìn gương mặt tức giận này anh không kiềm được hôn vào môi cô một cái, cọ mũi với nhau: "Làm sao mà lại nói anh như thế?"

Diệp Chu Mãn khịt mũi, cô há miệng cắn vào môi dưới anh.

"Shit."

Lữ Nguyệt rên nhẹ một cái, ánh mắt nhìn gương mặt cô gái nhỏ đang đắc ý mà anh bất ngờ không thôi, thấy ngón tay có giọt đỏ khoé miệng anh hơi động nhẹ: "Sen Trắng em cắn ra máu rồi."

Nhìn đôi môi mỏng có rỉ máu ở môi dưới, tay chân cô lúng túng, bặm chặt môi, đôi mắt thuần khiết như đang hối lỗi.

Anh thở dài, tay duỗi ra xoa đầu cô, nhẹ giọng dỗ dành: "Không sao, em cắn anh như nào cũng được, miễn em thấy vui."

Gương mặt vừa rồi rầu rĩ hối lỗi ấy mà thoáng một cái thay đổi ngay, cô nhìn anh nở nụ cười vô tri, chỉ hai giây khoé miệng hai bên hạ xuống: "Cắn anh, anh đau, em đương nhiên phải vui coi như trả thù lại cái dấu đỏ trên mặt em. Ừm chúng ta huề nhau đi."

Lữ Nguyệt mất một phút để hiểu ra sự thay đổi bất thường trên mặt cô, cuối cùng anh không nhịn được mà cười đến run người.

Lại thấy người đã quay đi, anh vội đuổi theo: "Sen Trắng đợi anh."

Ông Lữ thấy bóng người ngước mắt lên nhìn thử: "Ủa Lữ Nguyệt miệng ăn bậy bạ gì để chó nó táp vậy?"

Bước chân Diệp Chu Mãn khựng lại, cô run người nhìn qua ông Lữ.

Lữ Nguyệt đưa tay đặt lên ngực mà cười rộ đến đôi mắt hẹp híp lại.

"Lữ Nguyệt anh bị đần sao?", Ông Lữ thấy người kia cười như vậy có chút mắng mỏ.

Diệp Chu Mãn ngượng nghịu, bước chân chần chừ sau đó đi một mạch lên lầu chẳng dám ngoái đầu nhìn lại.

Anh ngừng cười, rồi đáp lại ông Lữ: "Ngoài vợ con ra thì còn ai cắn con được."

Phụt!

Ông phụt ngụm trà, đỏ mặt chỉ tay: "Khoe khoe cái gì! Tôi không mượn anh nói!"

Lữ Nguyệt nhún vai, sải bước đi lên lầu.

Vào phòng anh không thấy bóng dáng cô đâu chỉ nghe tiếng nước từ trong nhà tắm truyền đến: "Em tắm sao?"

Do tiếng nước quá lớn nên Diệp Chu Mãn không nghe tiếng nói bên ngoài, vòi sen giữa chừng ngừng lại, cô ngớ ra, vừa mở mắt thì bọt xà phòng dính vào làm cô nhắm tịt mắt lại, tay mò vặn qua vặn lại mới biết cúp nước, cô vội nâng cánh tay lau nước trên mặt lần nữa mở mắt ra lại bị dính xà phòng cô hô lên một tiếng.

Nghe tiếng hét bên trong Lữ Nguyệt lo lắng đi đến: "Sen Trắng em sao vậy?"

"Lữ Nguyệt! Em, em, em..."

Tiếng nói gấp gáp bên trong làm anh ở ngoài đứng không yên: "Em, em làm sao?"

Lữ Nguyệt không đợi cô nói hấp tấp vặn chốt cửa liền mở ra, không ngờ cô không khoá, vào trong cả người anh bất động, con ngươi càng lúc trầm lại. Đối diện anh là một cơ thể trần trụi, làn da trắng nõn phát sáng, đường cong mượt mà uốn lượn từ trên xuống dưới, đến đôi chân thon thả đẹp đến mê người.

"Lữ Nguyệt, cúp nước rồi... Xà phòng vào mắt em!", Diệp Chu Mãn không biết ở người đứng trong này, hai tay cô che mắt, đôi chân di chuyển cũng lúng túng, cô không kiềm được còn nức nở vài tiếng.

Anh hoàn hồn, nhanh tay lấy khăn đi lên bọc quanh cơ thể cô lại, đến Diệp Chu Mãn còn phải giật mình.

"Anh, anh vào đây?"

Lữ Nguyệt không trả lời, anh kéo vạt áo của mình lau mặt cô: "Mở mắt ra xem còn cay không?"

Cô gạt qua chuyện này, gật đầu mở thử liền nhắm lại: "Huhu, nó vẫn còn cay, em không chịu được."

"Đừng khóc, em đợi anh một lát.", Lữ Nguyệt buông người ra, nhanh chân chạy xuống nhà, ôm hết mấy chai nước trong tủ lạnh đem lên phòng.

"Nước đây."

Tiếp xúc với nước cô không khỏi than một tiếng: "Lạnh quá."

"Nhịn một lút mắt sẽ không cay nữa."

Lữ Nguyệt rửa mắt giúp cô xong, anh lấy khăn lau sơ qua: ''Em mở mắt ra xem.''

Cô từ từ mở ra, lông mi run rẩy nhìn người đối diện, không còn cay nữa nên mắt cô hiện lên ý cười, chớp chớp vài cái: ''Hết rồi ạ.''

Anh thở nhẹ một hơi, nhìn tóc đen vẫn còn dính bọt trắng, người chỉ bọc khăn trắng, cơ thể mềm mại được anh ôm vào lòng, cả khoảnh khắc mở cửa vào từ trên người cô anh nhìn không sót thứ gì.

''Anh, anh đỏ tai?'', Diệp Chu Mãn nói rồi mới ý thức được là chuyện gì, cô đông cứng cả người lại, ngay sau đó liền hét lên.

Lữ Nguyệt giật mình vội bịt miệng cô lại: ''Em la cái gì? Dù gì sớm muộn cũng thấy nên thấy trước cũng có sao, anh là chồng em mà.''

Đầu hiện lên cảnh vừa rồi người cô nóng ran lên, cả cơ thể một rặng mây hồng không khác gì con tôm luộc, cô rũ mắt xuống mới thấy tay anh đang giữ chặt cho khăn trên người cô không rơi xuống, càng thế cô đỏ bừng mặt.

''Đừng, đừng buông tay.''

Lữ Nguyệt gật đầu: ''Anh không buông, giơ tay lên anh quấn chặt lại cho em.''

Quấn lại xong, anh kéo cô lại, nói: ''Em đừng động, xà phòng vào mắt lại cay.''

Cô ngoan ngoãn gật đầu.

''Làm sao đây, người em vẫn còn dính bọt này.''

Lữ Nguyệt liền bế cô lên đi ra ngoài: ''Dẫn em đến hồ bơi.''

''Hả? Hồ bơi ở đâu?''

''Em nghĩ căn biệt thư rộng như vậy có hồ bơi không?''

Cô không biết, nhưng khi thấy hồ bơi trước mặt, nhìn chỗ này không khỏi kinh ngạc, hồ bơi không rộng lắm nhưng xung quanh lại rất kín đáo.

''Lữ Nguyệt mọi người có đến đây không?''

Anh đặt cô xuống ghế, nói: ''Không có, chỗ này là anh cho xây riêng nên chỉ có mình anh đến đây thôi.''

Diệp Chu Mãn vịn khăn trên người đứng lên, nhưng lại không xuống nước: ''Như thế này mà tắm sao?''

Anh nhướng mày: ''Một là em quấn khăn, hai thì cởi khăn ra, như thế nào đi nữa anh cũng đã thấy người em.''

Cô nghe xong mím môi, đem khăn xuống nước thì thế nào nó cũng sẽ tuột ra.

Thấy cô đắn đo chần chừa, anh ngả người xuông ghế dựa, thản nhiên nói: ''Hay anh lấy đồ bơi cho em, vả lại nên này cũng chẳng có phòng để thay, bắt buộc em thay ngay đây.''

''Không cần.'', Diệp Chu Mãn xoay lưng lại, gỡ cái khăn xuống, cơ thể không mảnh vải bước xuống nước, nhẹ nhàng dựa lưng vào thành bể bơi.

Lữ Nguyệt chứng kiến cảnh này suýt chảy máu mũi, anh không nghĩ cô sẽ làm như vậy, đôi mắt nhìn chằm chằm đôi vai trắng nõn đằng trước, tay anh không khỏi run rẩy.

Diệp Chu Mãn lặn xuống liền ngoi lên, cô vuốt nước lên mặt, rồi xoay người lại, người ngâm dưới nước chỉ chừa đầu lên, cô chớp chớp đôi mắt có nước của mình, đặt cằm lên gạch men lạnh, giọt ngọt ngào cất lên: ''Nguyệt Nguyệt anh muốn tắm không?''

Hiện tại cô không biết mình quyến rũ cỡ nào, lại không biết một điều quan trọng là mình vừa nói một câu khiến Lữ Nguyệt chấn động một phen, ba giây nhìn nhau, anh đứng lên cởi áo thun, tay đặt ở cạp quần kéo thẳng xuống nguyên đôi chân dài cân đối thẳng tắp hiện ra.

Đồ vật ở giữa chân lại phình rất to.

!!!

Cô trừng lớn đôi mắt: ''A, Lữ Nguyệt em chỉ nói đùa thôi... Anh đừng đến đây!'', Cô gấp gáp nói không ngừng xua xua tay.

Lúc này cô để ý đến dọc chữ ở ngực trần kia liền chấn động đến mức hồn bay đi mất.

Anh như vậy mà xăm!

Lữ Nguyệt đứng trước mắt cô, cả người chỉ mặc cái quần lót đen nam tính, anh nhìn cô cười một tiếng, thản nhiên bước xuống nước, lặn một cái bơi đến từ dưới nước ngoi lên trước mặt cô.

"Lữ Nguyệt anh, anh xăm từ khi nào?", Diệp Chu Mãn run run, ngón tay chạm nhẹ vào chữ nhỏ trên ngực nam tính này" Hoa Sen Trắng" thì ra là tên nhủ danh cô.

Lữ Nguyệt bắt lấy tay cô, sau đó cúi xuống hôn lên hình mặt trắng khuyết trên làn da trắng nõn này, sau đó cười một tiếng trầm thấp: "Ừm mấy ngày trước, anh không biết nên xăm cái gì nhưng lúc đầu gặp, em chính là đoá hoa sen trắng thuần khiết nhất, cho nên anh liền xăm."

Cô thật sự bất ngờ vô cùng, vì quá ngọt ngào trong lòng liền vòng tay ôm chặt lấy tấm lưng của anh, đem mặt đặt ở ngực cứng ngắc của anh, đôi môi đặt nhẹ ở cái chữ "Hoa Sen Trắng" này: "Lữ Nguyệt, hiện tại em thấy thật hạnh phúc."

Lữ Nguyệt nghe xong tay siết chặt người cô hơn, cổ họng anh có chút nghẹn nghẹn: "Anh cũng vậy. Anh mãi mãi ở bên cạnh em và mang đến tất cả niềm vui cho em, cho em là người hạnh phúc nhất trên thế gian này."

Cô sửng sốt, ngay sau đó ngửa cổ bật cười. Lúc này cô lại ra sức dụ dỗ ánh mắt người trước mặt, Lữ Nguyệt không kiềm được đưa môi nói thầm vào tai cô.

Thấy cô bất động mắt trợn trắng nhìn anh, càng làm cho Lữ Nguyêt thích thú, anh nâng tay đặt hai bên hông cô, tiến đến gần một chút: ''Hửm? Chẳng phải kêu anh tắm sao?''

Cô sợ đến co người, tay vòng ra trước người che cơ thể lại.

Không phải là anh không thấy hành động đó của cô, Lữ Nguyệt kê mặt đến gần, anh nuốt nước bọt một cái, hơi hé môi ngậm nhẹ đôi môi cô, anh hôn rất nhẹ vô cùng nâng cô. Hai tay đi xuống bắt đôi chân nhỏ quấn chặt eo mình, một tay vòng qua siết chặt cơ thể cô sát vào lòng anh.

Diệp Chu Mãn sợ ngã xuống theo quán tính vịn vào hai bên vai anh, lúc đầu môi lưỡi với nhau rất nhịp nhàng đột ngột anh tăng tiết tấu, vả lại bàn tay thô ráp có dấu hiệu di chuyển.

Ngón tay quét ở khe mông cô dần đi lên, sờ soạng lấy cái lưng trần, hai bầu ngực sữa đang dáng trên ngực làm cho Lữ Nguyệt thở hắt một hơi, đôi môi mút vô cùng gấp gáp, bàn tay ở sau liền xông đến phía trước nắm chặt một bên ngực mềm mại.

Cô cắn đầu lưỡi bên trong, thoát được, ánh mắt lấp lánh nhìn con ngươi đỏ ngầu đối diện, khiến cô có chút sợ hãi.

Lữ Nguyệt thở dốc, nhìn cô một lúc anh bợ tay dưới mông cô nhấc người lên ngồi trên gạch hồ bơi, như vậy anh có thể nhìn rõ được cơ thể không mảnh vải này, bàn tay đi xuống tách hai đùi cô ra chen người vào, hai tay vòng ra sau ôm lấy tấm lưng, ánh mắt tia đỏ rực lửa si mề nhìn cô. Đôi môi mấp máy một lát đưa lại hôn lên cái eo nhỏ trước mặt rồi di chuyền lên, anh vùi mặt vào rãnh ngực cô tha hồ liếm.

Lúc này Diệp Chu Mãn do quá căng thẳng đẩy cái đầu kia ra: ''Dừng lại.''

Anh bị đẩy ra cho nên cũng lấy lại được vài phần bình tĩnh, hai tay kẹp nách cô lại kéo người xuống nước lân nữa.

Diệp Chu Mãn kinh hô, đôi chân tự động câu chặt vào cái eo hẹp cứng nhắc của anh, mặt cú chút đỏ, cô không muốn cho anh nhìn nữa, liền đem người đến áp vào cơ ngực anh, cằm cũng đặt trên vai Lữ Nguyệt.

Hai cơ thể dính chặt như vậy, làm Lữ Nguyệt cảm nhận rõ hai đầu v.ú cô đã cứng lên, anh nắm chặt eo nhỏ trong tay mình, quai hàm căng ra, cố gắng vài giây để lấy lại hơi thở rối loạn này.

''Định nuốt lời sao?''

Hai giây sau Lữ Nguyệt gật đầu: ''Thật có chút muốn nuốt lời.'', Anh nghiêng đầu sang nhìn sườn mặt cô: ''Vậy anh nuốt lời nhé?''

Diệp Chu Mãn vội lắc đầu: ''Em không muốn, với lại còn ở đây nữa, tuyệt đối không muốn.'', Nói xong thấy ánh mắt anh nhìn nơi nào đó, cô nhanh tay che đôi mắt đen nhánh kia lại, hung hăng cảnh cáo: ''Có ý xấu tối nay em liền đá anh ra khỏi phòng!''

Việc ăn cô gái nhỏ đã thất bại, anh sợ cô ngâm nước lâu sẽ bệnh nên liền nhanh chóng quay về phòng.

Ông Lữ ở dưới nhà không ngừng than thở: ''Không biết cái gì mà thằng già đó nó cứ nhốt Sen Trắng trong phòng, từ lúc dùng bữa cũng chưa thấy mặt đâu.''

Quả thật ông Lữ nói đúng, Lữ Nguyệt quản người rất nghiêm ngặt, mở miệng mượn cô gái nhỏ kia một chút thôi cũng rất khó khăn.

''Hừ! Tỏ vẻ thanh cao, để rồi cũng có ngày bị đuổi ra khỏi phòng. Thấy chưa ta nói đâu có sai, bản mặt già ấy mà lại rất sợ vợ, người đàn ông cầm thú hư thối như vậy phải đáng để chừng trị. Phải như chuyện ba năm trước mà lộ ra ta xem thằng già đó có ngồi tù không, sợ là giờ vẫn còn chưa được ra tù đâu.''

Nhắc chuyện ba năm trước gia đình thật sự có chút khó tưởng tượng nổi, hèn gì Lữ Nguyệt lại đối xứ rất tốt với Hoa Sen Trắng, như mọi người nghĩ là chú cháu thôi ấy mà lại có ý nghĩ tình cảm nam nữ với nhau, hay chuyện Lữ Nguyệt đã có lần giở trò đồi bại với cô gái chưa thành niên thật sự cả nhà không nuốt trôi được chuyện này. Lữ Nguyệt có tiếng thủ thân như ngọc, bên ngoài là người đàn ông nghiêm túc lạnh nhạt, lãnh đạm đến nỗi không thấy nổi một người phụ nữ đi bên cạnh, đã vậy đầu óc lại kinh doanh vô cùng giỏi, cho nên sự việc xảy ra mọi người nghe xong có chút khó tiếp thu.

Ông Lữ chửi người không sai, bề ngoài đàng hoàng thế mà trong đầu có sự mưu tính không sạch sẽ, chỉ có cầm thú mới ra tay với cô gái trẻ, nhưng mà nói đi nói lại thì hành động đó đáng lên án nhưng mọi người thấy được Lữ Nguyệt rất thích Hoa Sen Trắng, nhìn ra được là cực kỳ thích cho nên mới có những hành vì thiếu kiểm sót.

Bọn họ nhìn ra tình cảm của một già một trẻ kia rất sâu sắc, cho nên chuyện này cũng được giải quyết một cách tốt đẹp.