Ánh Trăng Mang Tên Anh

Chương 28: Em thật sự muốn quên đi anh



Trong phòng trên lầu bốn, cửa sổ bằng kính ngăn chặn lại cơn gió bên ngoài, rèm cửa sổ mở ra cho ánh sáng từ ngoài rọi vào hai thân ảnh trên giường.

Người đàn ông nằm trên giường, phía trên để trần, bên hông là cô gái đang ngồi sát đến, ngón tay tròn trịa di di trên ngực trần của mình.

Lữ Nguyệt nằm không động đậy, ánh mắt như được ánh sáng chiếu vào con ngươi bên trong ẩn chứa một vì sao nhỏ lấp lánh sắc màu. Đôi mắt dính chặt vào gương mặt cô gái, nhìn đôi mi cô lay nhẹ nhè, cái môi nhỏ hồng hào có chút hé mở, gương mặt trắng nõn như đồ sứ được sắc trời dạ vào sáng bừng lên đến không thấy được lông tơ trên làn da mượt mà đó.

"Lữ Nguyệt."

Cô mềm giọng gọi tên anh, khiến cho người đang nằm có chút run người, cổ họng bật ra tiếng khàn đặc dịu dàng: "Anh đây."

Diệp Chu Mãn rời mắt qua, đôi môi cong cong, hơi cúi người xuống, ngón tay chỉ chỉ cái hình xăm trên anh hỏi khẽ: " Em hôn nó được không?"

Chẳng phải ở hồ bơi đã hôn rồi sao?

Lữ Nguyệt nhìn cô có chút dở cười dở cười, anh nâng tay vỗ vào cái mông vểnh kia: "Tùy ý em muốn."

Cô vén hai bên tóc ra phía sau tai, cúi đầu xuống hôn lên cái hình xăm đó, một cái vẫn chưa đủ, cô còn hé môi dùng răng miệt nhẹ.

Nhìn cái đầu nhỏ ở trước mắt mình, cảm nhận đôi môi kia, trái tim anh liền lay động.

Diệp Chu Mãn còn đang hôn, thì một lực bàn tay ấn người cô xuống, cơ thể liền nằm ngay trên cơ ngực săn chắc của Lữ Nguyệt.

"Em làm gì đó?"

Cô ngước mắt: "Chẳng phải em đã xin anh trước là sẽ hôn nó rồi mà?"

Ý anh không phải.

Lữ Nguyệt nhìn cô cong môi đến con mắt cũng nhắm lại: "Vậy anh hôn của em nhé?"

Ngay lập tức anh đảo ngược một cái đè cô xuống giường, vươn tay kéo một bên vai áo cô xuống, bả vai mảnh khảnh xinh đẹp lộ diện cũng với hình xăm trăng khuyết tô thêm điểm kiều diễm vô cùng bắt mắt.

Khi đôi môi mát lạnh chạm vào cô không khỏi rụt người lại.

Đôi môi đặt trên cái mặt trăng, lại không yên phận đi xuống sau đó lại quay lại cái hình xăm, bỗng nghe tiếng gì đó anh khựng lại, đầu ngẩng lên thấy gương mặt cô gái đỏ bừng anh bật cười tiếng đồng thời ngồi dậy kéo cả cô theo.

"Trách anh mà quên cho em ăn."

Diệp Chu Mãn: "..."

"Em đâu phải em bé mới sinh cái gì không cho ăn chứ, anh không được nói linh tinh."

Lữ Nguyệt cong môi dỗ dành, nhấc cô đặt xuống dưới, để đôi chân nhỏ đạp lên chân mình, rũ mắt xuống nhìn người trong lòng: "Đi ăn nhé?"

Cô gật đầu, thật sự đói bụng, nhìn lại sắc màu bầu trời, biết được từ sáng đến giờ cô và anh nhốt mình trong phòng thân mật với nhau quên cả ăn uống.

Hai người vừa đi ra thì dì giúp việc cũng vừa đi lên.

"Ông Lữ gọi tôi lên kêu cô cậu xuống dùng bữa chiều."

Khi hai người vào phòng ăn thì mới thấy cả nhà đã có mặt đầy đủ, trên bàn ăn chỉ còn thiếu hai người.

"Sen Trắng qua ngồi gần ba, ba có chuyện muốn nói."

Diệp Chu Mãn nghe ông Lữ nói thế cũng di chuyển bước chân thì cánh tay bị kéo lại, cô ngoái đầu nhìn: "Sao vậy?"

Lữ Nguyệt nhìn ba mình một cái, ánh mắt dịu dàng chuyển sang cô: "Ăn xong hẵng nói, lại đây ngồi cạnh anh tiện chăm em."

Cô mím môi, rồi rặn chữ: "Em không phải con nít, không cần anh chăm."

Nói xong anh không buông mà ngang nhiên trước mặt mọi người kéo cô lại ghế rồi.

"Mọi người ăn đi."

Giọng nói của Lữ Nguyệt cất lên thì người trên bàn ăn mới tiếp tục dùng bữa.

Diệp Chu Mãn thấy cô gái đối diện nhìn trên bàn miệng lầu bầu, cô rời mắt qua dĩa thịt sườn, môi cong nhẹ, cầm đũa gắp lên một miếng.

Thấy động tĩnh người kế bên, ánh mắt Lữ Nguyệt trở nên vui vẻ, anh liền cầm chén đưa qua, thì miếng thịt sườn lại đưa qua hướng khác, người anh khựng lại, môi cũng nhạt dần.

Diệp Chu Mãn cũng dừng tay, nhìn chằm chằm cái chén đưa trước mặt mình, cô giương mắt nhìn lên: "Anh?"

"Em định gắp thức ăn cho ai?"

"Em gắp cho Nhiễm Nhiễm."

Lữ Nguyệt đặt chén lại, mắt nhìn chằm chằm qua bên kia.

Nghe nói thì Lan Nhiễm vui mừng cầm chén đưa đến, nhưng thấy ánh mắt không gợn sóng của chú tư tay cô rụt lại.

Diệp Chu Mãn kinh ngạc: "Không ăn sao?"

"Thím gắp cho chú tư đi, con không ăn đâu."

Lữ Nguyệt thản nhiên đẩy cái chén qua: "Để qua bên anh này."

Cô nhìn Lan Nhiễm một cái, nhớ không lầm cô gái này thích ăn sườn mà, cô thu mắt lại sau đó để miếng sườn vào chén Lữ Nguyệt.

Nhìn miếng sườn ở trong chén mình trong lòng liền thỏa mãn.

Ông Lữ hừ lạnh một tiếng, giọng nói thốt ra đầy khinh thường: "Là cháu gái cũng ghen cho bằng được."

Giọng nói ông Lữ không nặng không nhẹ nhưng nhà lại biết đang ám chỉ đến ai.

Diệp Chu Mãn giật mình nhìn qua, lúc này cô mới biết vừa rồi anh ghen nên Lan Nhiễm không dám nhận đồ ăn cô gắp. Cô có chút tức trong lòng, chân đạp vào cái chân bên cạnh, coi như cảnh cáo, thấy người nọ nhìn qua cô hơi trừng mắt.

Anh nhìn cô hai giây rồi cong môi, múc chén canh: "Em mau ăn đi."

Cô lắc đầu không nhận chén canh: "Nó hơi đắng em không ăn canh đâu."

Lữ Nguyệt nếm thử quả thật hơi đắng, vẫn quay sang nhẹ giọng chu đáo thuyết phục cô: "Em vẫn phải ăn một ít, đắng nhưng tốt cho cơ thể, húp một muỗng anh thưởng cho em một miếng sườn chua ngọt bảo đảm miệng sẽ không bị đắng."

Cả nhà: "..."

Mọi người thấy Lữ Nguyệt không khác gì đang dỗ con gái ăn cơm, Ông Lữ ho khan, sau đó đứng lên cười không ngừng, ra khỏi phòng ăn bỏ lại một cậu: "Ta nói không sai kiếp trước Lữ Nguyệt là ba của Hoa Sen Trắng mà, giờ thì tin rồi."

Lữ Nguyệt: "..."

Diệp Chu Mãn: "..."

Khi ăn xong nhớ lại lời nói vừa rồi cô đang đi bỗng dừng lại, sau đó xoay người nhìn người đang đứng trước mặt, ánh mắt cô quét một lượt từ trên xuống dưới, cô sốt sắng bước đến nhón chân lên hai tay ôm lấy gương mặt người đàn ông, dùng ngón cái và ngón trỏ banh con mắt đó ra.

Lữ Nguyệt đứng không dám động, mắt chỉ nhìn chằm chằm hành động lạ của cô.

Mày cô nhíu lại liền hạ tay chân xuống, miệng lầu bầu: "Rõ ràng là đâu có nếp nhăn mà mọi người cứ nói anh là ba em."

"..."

Lữ Nguyệt bực trong lòng nhưng không dám mắng hay đánh cô, chỉ điểm nhẹ mũi cô: "Em không được nghe ba nói những câu linh tinh không có căn cứ."

Cô vừa gật đầu thì cơ thể đã được nhấc bổng lên, do quá bất ngờ nên cô đỏ mặt, vội đưa mắt nhưng xung quanh thấy hai bên không có người cô mới đỡ ngượng ngùng.

"Anh làm gì đấy?"

"Vào phòng sau đó đi tắm."

Cô vịn chặt hai vai anh, rồi a một tiếng: "Em định một lát mới đi tắm."

"Vậy thì một lát."

Vào phòng Lữ Nguyệt đã đè người xuống giường để thân mật.

Nghe tiếng "chụt chụt" từ người ở trên đang hôn Diệp Chu Mãn nóng bừng mặt, cô hơi né ra: "Đừng hôn."

Lữ Nguyệt xoay mặt cô qua hôn xuống môi, rồi nhẹ hỏi: "Tại sao không được hôn em?"

Cô không nói được gì liền im lặng để mặt người nọ hôn mình, bỗng trong lòng có chút cồn cào: ''Lữ Nguyệt sắp đến hôn lễ rồi em có chút lo lắng.''

''Có anh em không cần phải lo lắng.'', Lữ Nguyệt vô cùng mong chờ nó.

Hiện tại thấy trạng thái cô rất tốt nên anh cũng yên lòng, thật chất cô gái này vẫn chưa biết bí mật của mình đã bị bại lộ ra.

''Lữ Nguyệt, thật ra em cũng không có ý định sẽ quay trở lại đây.''

Nghe xong Lữ Nguyệt khựng lại, con ngươi khó đoán ra cảm xúc nhìn chằm chằm cô, anh hé môi hỏi: ''Tại sao?''

Cô mím môi lắc đầu: ''Ở bên đây lại có rất nhiều nỗi đau em trải qua cho nên em thật sự không muốn quay lại, em cũng đã có ý nghĩ sẽ ở bên Anh nhưng không ngờ...'' Diệp Chu Mãn dừng lại chỉ cười một cái.

Bàn tay siết chặt lại, Lữ Nguyệt nhắm mắt sau đó lại mở ra: ''Vậy tại sao em quay trở lại?''

Nếu không biết được ý đồ xấu của bác hai thì cô đã không về, nhờ vào sự việc đó lộ ra cho nên cô mới liền về lại bên này.

''Thật ra ba năm cũng coi như khá dài, lúc ấy em cũng đoán anh có bạn gái hoặc đã kết hôn rồi.'', Các trên mạng tin tức thường đưa tin về những doanh nhân lớn nên người đàn ông tên Lữ Nguyệt không thiếu trong danh sách đó, hình ảnh người đàn ông này tràn lan khắp mọi nơi, đến biển quảng cáo cũng có gắn hình, nhưng cô chưa bao giờ đụng vào tờ báo có người này xuất hiện, đi đường còn không muốn liếc nhìn đến hình trên biển.

''Em thật sự muốn quên anh, cực kỳ muốn quên.'' Nhưng không quên được: ''Vì tình cảm nó cắm rễ quá sâu em lại cất nó sâu vào đáy lòng, cũng vì thế mà em đã từ chối rất nhiều người, thời điểm bên Anh quả thật em không có tư tưởng đến tình cảm với ai.'', Cô bệnh là bệnh rất nặng nhưng Diệp Chu Mãn lại không thể nói ra.

Càng nghe Lữ Nguyệt lại không chịu nổi, ba năm, một khoảng thời gian cô gái như thế lại trải qua thứ khủng khiếp gì, cô không ba, mẹ thì coi như bỏ qua, một thân một mình lủi thủi sống bên đất nước lạ, phải chống chọi biết bao nhiêu cái khó khăn.

Anh vậy mà không biết được gì.

''Sen Trắng, anh thật vô dụng.''

Diệp Chu Mãn hoàn hồn, hình như xém chút cô lại lâm vào ký ức cũ, vẫn may còn tỉnh táo, cô đưa mắt nhìn gương mặt có chút thăng trầm của anh, liền hỏi: ''Sao vậy?''

''Anh là kẻ hèn nhát, giá như anh không từ chối em thì có lẽ em sẽ không phải trở thành bây giờ, nhưng đối với cuộc sống này lại không tồn tại được từ giá như. Sen Trắng anh rất hận bản thân mình, rõ ràng là anh thích em trước, nhưng người tỏ tình lại là em, anh thế mà ngờ dại không đồng ý, lúc em tỏ tình anh bất ngờ lại vui vẻ phát điên nhưng còn về việc không đồng ý là anh ngại tuổi tác chúng ta, còn một phần là do em.''

Lữ Nguyệt nói một tràn dài, rồi nuốt nước miệng, tay duỗi ra ấn ấn lên chóp mũi cô: ''Sợ em chỉ thích anh nhất thời, nhưng đối với anh em là người rất quan trọng là người mà anh muốn nắm tay đi hết đời này, ấy mà anh lại không đồng ý.'', Cười khẽ một tiếng: ''Em biết không, anh còn định đợi một khoảng thời gian sẽ nói rõ chuyện tình cảm một lần với em, vậy mà đi công tác về lại hay tin em đi như cái tát giáng xuống mặt anh. Gọi em không được, tra tin lại không biết em ở đâu, ba biết lại giấu không chịu khai, lúc đó anh mắng bản thân mình ngàn lần, lại muốn tìm em nói câu anh hối hận thật rồi.''

Vì muốn tìm em mà anh như tẩu hỏa nhập ma.

Diệp Chu Mãn im lặng nghe hết câu nói của anh, cô bất ngờ lại có chút chua chát trong lòng: ''Lữ Nguyệt nếu như con người thật của em không phải thế này, vậy anh có thích em không?''

Hai giây sau anh hôn má cô, đem gương mặt dính sát bên tai cô, khẽ nhỏ giọng: ''Thích, dù em có bao nhiêu bộ mặt, con người thật em ra sao, thì em vẫn là người anh yêu nhất đặt ở đầu quả tim cưng chiều sủng nịch em cả đời.''

Anh đây thật sự yêu cô muốt chết, mắng thôi còn không dám đừng nói gì làm cô đau, nhưng anh lại mắc phải sai lầm làm cho trái tim của cô gái anh phải chịu tổn thưởng, anh cứ thế vô tình đánh mất cô ba năm, suýt chút nữa thôi có thể cả đời anh không gặp lại được cô nữa.

''Hoa Sen Trắng anh sợ lắm rồi, anh không dám nữa đâu.'', Cho nên lúc cô quay lại anh đã tranh thủ lôi kéo cô, quyết tâm sống chết phải có được cô.

Diệp Chu Mãn nhắm mắt, tay ôm lấy cái gáy Lữ Nguyệt, im lặng trong hai phút, cô mở mắt dùng sức lật một cái người đàn ông vừa rồi nằm trên người cô mà giờ đã nằm dưới.

Anh hơi nheo mắt nhìn cô gái nhỏ đàn dang chân ngồi trên bụng mình, hai bàn tay mềm lại đang chống hai bên ngực anh, gương mặt xinh đẹp tuy không cười nhưng đôi mắt sâu lắng như đang câu dẫn người khác. Lữ Nguyệt còn định mở lời đột ngột thấy cô hơi nhấc người vén cái áo thun lên, lại tiếp tục ngồi xuống, nhưng hai tay vẫn cởi áo trên người anh xuống.

''Em...'' Cởi áo anh làm gì? Câu sao chưa kịp thốt ra thấy cô kéo cái váy mình lên thẳng tay cởi ra ném nó xuống sàn, cơ thể trắng như bống tuyết được phát họa lên đường cong mê người, bộ nội y viền ren trong suốt, áo ngực phía trên làm ẩn hiện đôi gò bông mượt mà, thiết kế dây áo che đi đầu v.ú hồng kia lại, chiếc quần lót chữ Y vô cùng mỏng manh nhìn vào xuyên thẳng đến nơi bí ẩn kia.

Lữ Nguyệt như đã bất động, lần rồi ở dưới hồ bơi anh không có nhìn rõ lắm, lại chẳng được chạm vào được ngoại trừ bộ ngực sữa mới chạm đúng một lần. Nhưng giờ đây cô tự động cởi quần áo phơi bày dáng người xinh đẹp kiều diễm trước mặt anh, còn bộ nội y trong suốt muốn nhìn thấu hết mọi thứ, đây chính là bộ nội y mà anh đã thấy trong cái hộp vuông lần trước, đặc biệt cô cho anh nhìn ngắm.

Con bé của anh quá mê người!. Đam Mỹ Hay

Cả người nóng như ở trong lò lửa, cổ họng khô khốc anh đã nuốt nước bọt mấy lần, nhưng yết hầu vẫn lăn nhẹ.

Diệp Chu Mãn thấy anh kiềm chế, cô rướn người lên, nhẹ hạ thấp người xuống, dán chặt mắt với anh, rồi nói: "Anh muốn em không?"

Cuối cùng Lữ Nguyệt thở nhẹ ra, mắt vẫn không rời khỏi cô, anh thành thật gật đầu, giọng khàn đặc đi: "Anh rất muốn em."

Cô cong kiểu mị nhẹ nhàng câu dẫn người một cách thản nhiên, tay vuốt cằm anh, cất giọng ngọt như mật ong: "Vậy thì làm em đi."

Dứt lời con người xấu bên trong bị khóa bỗng nhảy ào ra một cái, con soi già đói sướt 36 năm cuối cùng đã đặt con mồi trước miệng mình, không chờ đợi được mà gặm cắn da thịt mềm mại thơm ngon này.

Diệp Chu Mãn nắm lấy gối trên đầu mình bàn tay siết chặt lại, cùng nhau nếm mùi vị môi lưỡi, hai lưỡi càng quấy đối phương, cô mặc cho bàn tay du ngoạn trên cơ thể mình, lúc đầu cô lấy sự gan dạ chủ động nhưng khi vào trận thì cô không khống chế cơn sợ mà co hết mười ngón chân.

Bàn tay đi ra sau kéo nhẹ cái dây áo sau lưng, anh đem cái áo mỏng manh đó đặt cẩn thận trên bàn cạnh đầu giường, năm ngón tay chạm đến nắm chặt một bên ngực mềm. Dây thần kinh anh run lên, đôi môi đang hôn chạch chạch buông ra đi xuống cái cổ thiên nga đi qua chiếc xương quai xanh như đôi nhỏ cánh tinh sảo, cho đến cái hình xăm thì lực hôn anh nhẹ hết mức có thể, tay đôi xoa bóp bầu ngực cô không ngừng làm cho đầu v.ú nằm ở khe ngón tay cứng lên, nhào nặn đủ hình dạng nhưng da cô quá mỏng liền nổi lên vệt đỏ vô cùng rõ ràng, dấu tay liền được in lên đó.

Đôi môi đi xuống há miệng ngậm lấy đầu v.ú được anh xoa cứng lên.

Diệp Chu Mãn rên khẽ một cái, hai chân tự động vòng chặt lấy thắt lưng cứng ngắc của anh, người trên ưỡn lên tạo một độ cung xinh đẹp của mình.

Hành động ưỡn lên như đang gọi mời cho Lữ Nguyệt gặm chặt lấy chúng, gặm đầu v.ú của trong miệng mình da đầu anh căng ra, phía dưới quần đã ngóc đầu từ lúc cô ngồi trên người anh, nhưng cố gắng kìm nén đến giờ, nhưng nó đã cứng, lại vô cùng rất đau.

Tình cảnh toàn là mùi vị ái muội của cặp đôi trên giường, hương vị tỏa ra xung quanh căn phòng thì đột ngột tiếng điện reo đổ chuông làm cho không khí sắc màu thoáng cái chỉ còn một màu trắng xóa.

Diệp Chu Mãn thở dốc nâng tay đẩy ngực anh lên: "Nghe điện thoại anh đi."

Lữ Nguyệt mắng chửi trong lòng, đôi mắt đã nhiễm dục vọng ấy mà cũng dần nhạt đi, anh bực bội đi xuống khỏi người cô cầm điện thoại, là tên trợ lý chết tiệt, nói được vài câu thì tắt máy lúc anh hấp tấp xoay người trở lại giường thì đã thấy cô gái mặc váy lại từ khi nào, không nói gì đã mở cửa ra ngoài.

!!!

Cầm điện thoại trên tay, ánh mắt mở to nhìn chằm chằm cánh cửa vừa đóng kia, một mình Lữ Nguyệt đứng trong phòng ngủ như đã chết đứng.