Ánh Trăng Mang Tên Anh

Chương 29: Yếu sinh lý (H+)



Lữ Nguyệt đi xuống nhà, thấy mọi người ngồi ở sảnh đánh cờ, nhà họ Lữ về đêm là vậy, đánh cơ ban ngày không thích cứ lựa giờ đêm để chơi.

Thấy cô gái nhỏ không biết nói gì mà cong môi cười rất ngọt ngào, anh thấy thế thỏ thẻ lên tiếng gọi: ''Sen Trắng.''

Diệp Chu Mãn đang nói chuyện với mọi người, nghe giọng đàn ông gọi mình, khóe môi cô cưng ngắc, đầu nghiêng qua nhìn anh đang đứng đối lập cách cô không mấy xa, ánh mắt rõ ràng đang bùng cháy ấy mà anh lại che giấu nó sâu hun hút con ngươi bên trong.

''Về phòng ngủ thôi em.''

Nghe xong ông Lữ đang chơi cơ liếc mắt, hắng giọng nói: ''Để con bé ngồi chơi không được, anh ngủ thì tự ngủ trước đi. Sen Trắng ở đây chứ đi đâu anh hở một tí cái gì cũng quản, tối ngày sáng tối bắt nhột người khác ở trong phòng với anh, rột cuộc anh làm gì trong đó khăng khăng giữ người chặt chẽ như vậy?''

Nhất thời phòng khách không có tiếng động, mọi người cũng vì thế im lặng. Lữ Nguyệt nghe rất rõ nhưng ánh mắt từ nãy đến giờ đặt trên cô gái của anh, lúc này anh mới liếc mặt qua ông Lữ.

''Ba thật sự muốn nghe?''

''Không muốn!''

Lữ Nguyệt giả điếc nói tiếp: ''Nếu ba muốn nghe thì để con nói...''

''Đã nói không muốn nghe!''

Anh nào để tai đến lời nói ông Lữ, gương mặt rất bình thản: ''Vợ chồng với nhau thì ở chung phòng để làm gì? Tức nhiên làm những chuyện...''

''Anh câm miệng!'' Ông Lữ quát lớn cắt tiếng nói kia lại: ''Đã nói là không muốn nghe là không muốn nghe!''

Lữ Nguyệt liền không nói, anh bước đến trước mặt cô sau đó nắm tay, nhỏ giọng gọi: ''Cùng anh về phòng.''

Cô không ngồi dậy, đôi môi mím chặt, vừa rồi trên phòng cô có chút sợ, thấy anh nghe điện thoại liền nảy ra ý trong đầu rất nhanh mà chuồn đi, hiện giờ lên đó có khi nào cô sẽ bị ăn thịt mất không, Diệp Chu Mãn giương mắt rút tay khỏi bàn tay anh, nhẹ lắc đầu: ''Em muốn ở đây chơi với mọi người, anh lên phòng ngủ trước đi.''

Ngủ trước? Làm sao mà ngủ thằng em trai bị cô gọi lên giờ này cô lại trốn ở dưới đây, như thế mà bỏ mặc?

Lữ Nguyệt hít một hơi kiềm chế, giọng vừa khàn vừa ôn nhu lặp lại lần nữa: ''Đừng chơi nữa lên phòng với anh.''

Mọi người thấy cảnh tượng này nheo nheo mắt.

Nhìn đôi mắt to tròn có chút sợ hãi làm anh đanh mặt ra, trong người nóng bừng khó chịu đến cực đỉnh.

''Em không lên anh sẽ không cho em vào phòng.'', Lữ Nguyệt bắt đắc dĩ lên tiếng hăm dọa.

Cô vẫn lắc đầu: ''Vậy em sẽ ngủ phòng cũ của mình hoặc sẽ ngủ với Nhiễm Nhiễm.''

Lữ Nguyệt lạnh mặt đáp vội: "Anh không cho."

Ông Lữ có chút phẫn nộ không thể nhịn được: ''Anh mắc cái gì phải kêu con bé về phòng, con bé cũng đã bảo là ở chơi với mọi người anh hà cớ gì cứ một mức nhất quyết như vậy.''

Mày Lữ Nguyệt hơi nhíu lại, anh nhìn khuôn mặt cô, khẽ liếm môi không làm gì được cuối cùng quay người đi, nhưng đi được vài bước lại nhanh quay trở lại, trước mặt bao nhiêu ánh mắt anh không kiêng nể hành động dứt khoát trực tiếp ôm người đi lên.

Mọi người cũng bất ngờ không kịp chở tay, ông Lữ vọng tiếng: ''Bị điên! Con chó già như anh đúng là có bệnh!''

Mọi người chỉ biết trơ mắt nhìn chú tư cướp đoạt người đi.

Anh làm trong vòng một nốt nhạc, Diệp Chu Mãn còn vô cùng kinh ngạc, cô há miệng nhìn chằm chằm người đi, ấy mà vào phòng cái váy còn bị cởi ra nhanh đến nỗi cô không nói được gì.

Lữ Nguyệt đè cô vào tường hôn, vừa hôn cơ thể cô mặt chui vào cổ cô dừng lại mà thở hắt ra một hơi: ''Chọc anh cứng lên em vậy lại bỏ đi?''

''Em, em sợ.'', Lúc thấy anh nghe điện thoại cô sợ đến bật người ngồi dậy, nhanh chóng bỏ chạy ra khỏi phòng.

Anh ôm cô lên giường, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống chiếc giường trắng mềm mại, cơ thể áp lên, môi hôn môi cô: ''Đừng sợ anh sẽ nhẹ nhàng.''

Lúc đầu anh còn định đợi đến đêm động phòng, nhưng cô gái này lại chủ động trước đã vậy chưa làm đến nơi đến chốn đã bỏ chạy, như vậy anh không còn có khả năng nhịn nữa.

Bàn tay đã đi xuống cởi quần lót trong suốt đó ra, Lữ Nguyệt nhìn nơi đó đến ngơ người, chiếc quần anh chỉ vừa mới cởi tới đầu gối cô hiện tại đến đó tay cũng ngừng động đậy.

Diệp Chu Mãn rũ mắt thấy cảnh tượng như vậy cô rùng mình, cảm thấy e ngại vô cùng, mặt cũng hồng lên một mảnh liền vội đẩy đầu anh lên: ''Đừng... Đừng nhìn.''

Nghe tiếng nói nhỏ phía trên anh vô thức lấy lại tỉnh táo mới ngước mắt lên, nhìn gương mặt cô đỏ bừng khiến cảm xúc trong người anh cũng dâng lên, cơ thể cô mềm mại, chỗ nào cũng mềm mềm làm anh muốn bắt nạt nhưng lại sợ cô đau, bàn tay chạm vào khối thịt mềm thế này làm sao anh có thể chịu đựng nổi.

Giương mắt nhìn anh đang cởi quần, khoe ra đôi chân dài cân đối, đến cái quần cuối cùng được cởi xuống cô hốt hoảng.

!!!

Cái thứ dài ở giữa chân anh bật ra, cổ họng cô đột nhiên khô khan cảm nhận một trận đau nhói khó thể tả được, lần trước ở dưới nước cô chỉ thấy nó phình lên thôi, hôm nay chứng kiến tận mắt, nó thật sự to và dài vô rất khủng kiếp.

Cái này như thế... Vào sao vừa được!

Bỗng thấy thân thể nhỏ cứng ngắc anh biết chuyện gì vội hôn môi cô lên tiếng dỗ cô: "Ngoan đừng sợ anh, cũng đừng sợ nó, anh sẽ làm nhẹ."

Chồm lên hôn lấy chóp mũi nhỏ gọn, trán kề trán, ở dưới tách lấy hai đôi chân, anh chen hông vào, mắt vẫn không rời mặt cô. Đôi môi một đường đi dọc xuống cái cổ thiên nga trắng này, kế tiếp đi xuống khe ngực, tay kéo dây áo lót phía sau đem nó để qua một bên, há miệng trực tiếp ngậm lấy điểm hoa hồng ở giữa ngực trắng sữa, bàn tay còn lại rảnh rỗi lại nhào nặn bên ngực kia.

Diệp Chu Mãn híp mắt cong người thẳng một độ cong mê người, nhưng cô không biết phản ứng này của mình đang gọi mời người trên kia, càng giúp cho việc anh dễ dàng bắt nạt cô thêm.

"Lữ... Lữ Nguyệt.", Cô vừa gọi vừa cong mười ngón chân bên dưới, tay nắm ga giường chặt đến nỗi nhăn nhúm lại.

Lữ Nguyệt nhả đầu v.ú đã đỏ chót kia ra, anh hôn đi xuống, càng hôn đi xuống dưới thì thẳng cái bụng phẳng lì kia hóp vào, đôi môi đi đến cái rún nhỏ nhắn mới dừng lại, anh mà đi xuống nơi bỉ ẩn kia thế nào cô sẽ hét lên. Khó khăn lắm mới nhịn xuống, đem người đi lên dán chặt lấy cô thể, hai quả ngực mềm cũng bị anh đè xuống, cơ thể cả hai dính chặt lấy nhau, anh hôn nhẹ lên cái trán trắng nõn đã thấm mồ hôi.

Ở dưới chen hông mình vào sát bên trong, bàn tay cầm lấy c.ậ.y g.ậ.y đã phát đau liền đỉnh đến, bỗng anh giật mình vội đẩy vào bên trong nhưng vẫn không được, anh vẫn không bỏ cuộc mà đâm vào liên tục.

Qua một lúc sau.

Diệp Chu Mãn siết chặt tay, cô nhìn người đàn ông phía trên đang cắn răng, đến hô hấp nặng nhọc cô nhìn thấy cũng rõ ràng, ngay cả mồ hôi trên trán cũng chảy xuống nhỏ giọt thẳng xuống người cô, lúc này cô chớp nhẹ đôi mắt một cái, ngượng ngùng lên tiếng: "Lữ Nguyệt em, em có chút ngứa.", Cảm thấy ở dưới cứ chọt chọt vào, ngoài ngứa ra không có cảm nhận đau đớn nào, đầu cô mông lung suy ra việc quái lạ nào đó rất khó để nói.

Đâm vào năm mươi mấy lần nhưng vẫn không được, não bộ anh lúc này đã chấn động, vươn người ngồi dậy, quỳ ngồi cầm lấy hai đầu gối cô tánh ra lần nữa, vội cúi đầu nhìn xuống, tay run nhẹ chạm vào nơi không có chút lông nào banh nó ra đem mắt nhìn vào bên trong, da mặt anh cũng đỏ nhạt, điều quan trọng cấu tạo bộ phận nhỏ này làm anh không thấy chỗ nào để đi vào, cái gì cũng nhỏ làm sao anh nhét thằng anh em của mình vào trong được, chưa bao giờ cảm thấy đầu rối rắm như hôm nay.

''Lữ Nguyệt.'', Diệp Chu Mãn run sợ khẽ lên tiếng gọi người đàn ông đang nhìn bên dưới của mình, cả người cô nổi lên rặng mây hồng, như vậy càng phát hoạ rõ ra điểm quyến rũ kiều diễm của cô, nhưng cô lại không hay biết điều đó.

Nghe tiếng nói có chút run lại mềm mại như kẹo bông khiến anh muốn nhũn người ra, đến c.ô.n t.h.ị.t ở dưới đau đến nỗi anh phải cắn chặt quai hàm. Lữ Nguyện rướn người, lắp kín môi cô, lại tiếp túc thử lần nữa, chọt vào cỡ nào nó vẫn không tìm được chỗ nào đi vào, cuối cùng anh bất lực buông c.â.y g.ậ.y trong tay mình ra.

Giọng nói thốt lên rất nhẹ và nhỏ nhưng trong không khí tĩnh lặng ngập mùi vị mờ ám như vậy, người nghe được thấy nó vô cùng rõ ràng từng câu từng chữ không bỏ sót chữ nào.

''Sen Trắng anh, anh không biết.'', Anh cắn răng, siết chặt tay mà bất lực nói ra.

Diệp Chu Mãn còn tưởng nghe lầm, cô trừng lớn mắt nhìn chằm chằm gương mặt đàn ông đang thống khổ này, sau đó không nhịn được mà nuốt ngụm nước bọt, hỏi lại lần nữa: ''Anh không biết?''

Mắt anh híp lại gật đầu một cái, tiếng nói khó khăn khàn khàn từ cổ họng bật ra: ''Ừm.''

Yên lặng được một phút sau, Diệp Chu Mãn vẫn còn kinh ngạc, trong đầu suy nghĩ ra một chuyện cũng vì thế mà hé môi: ''Vậy, vậy thì để lần sau đi.''

Làm sao được đây, trong khi đã gọi mời nó ngóc đầu lên, hiện giờ nó càng lúc đau hơn lại bành trướng dựng thẳng như cột đèn anh thật sự nhịn không nổi. Lúc này anh mới ngóc đầu từ vai cô lên, duỗi tay lấy điện thoại bàn cạnh bàn gần đầu giường, rũ mắt nhìn vào màn hình miệng lẩm lẩm được một lúc mới buông điện thoại ra, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt cô giọng anh kiên định.

''Anh có thể làm được.''

Cô còn chưa hỏi anh là chuyện gì, thì đã thấy anh tách chân cô ra, đem cả gương mặt đi xuống làm cô cũng chẳng nhìn thấy được, tiếp đó là một cảm giác xa lạ kích thích đến cơ thể cô, không tự chủ được cả người run rẩy không khác gì điện giật, đã vậy còn bật ra một tiếng rên khe khẽ đầy ái tình.

Lữ Nguyệt vừa đọc trên kia, liền thử đem ngón tay đi dò xuống dưới, quả nhiên đã thấy một vị trí vội thăm dò đi vào, sau đó anh lóe mắt lên, thì ra nó nằm ở đây. Nghe được tiếng rên rỉ thanh thoát phát ra, anh chồm người lên ôm lấy gáy cô tiếp tục môi lưỡi với nhau, ngón tay ở dưới bắt đầu đi sâu vào bên trong chạm đến miếng màn mỏng nào đó anh mới rút tay ra.

Tiếng rên phát ra nhưng lại xen lẫn tiếng môi lưỡi với nhau, Lữ Nguyệt mở bừng mắt nhìn chằm chằm cô không chịu rời khỏi, một lúc sau anh mới buông tha môi cô hai người tựa đầu với nhau cùng thở dốc.

Tay cầm c.ô.n t.h.ị.t đặt vào điểm suất phát, hai tay chống hai bên đầu cô, mắt cúi xuống nhìn chăm chú gương mặt đỏ bừng ở dưới, lông mi chớp chớp không ngừng, cả người nhỏ nhắn cũng run run, còn dùng lấy răng cắn nhẹ môi dưới, thật sự đáng thương, nhìn cô thế này càng muốn quyến rũ gọi mời anh đến.

Diệp Chu Mãn nhìn con ngươi dục vọng hừng hực nổi lên kia mà sợ hãi không thôi, trong lúc mắt đối mắt với nhau, thì một trận đau nhói truyền đến cảm giác phía dưới có vật thề to lớn đi vào, cô bắt đầu ưỡn người, mắt trợn trắng, đôi môi khó khăn hé mở, hai tay cầm lấy cánh tay đang chống bên cạnh để tìm điểm tựa, bất ngờ ở dưới đâm mạnh vào một cái xuyên qua rào cản còn kèm theo một luồn nước nóng hổi đi xâu vào cơ thể cô.

Cả hai đồng thanh bật ra từ cổ họng.

''Lữ Nguyệt em đau.''

Cảm giác tê dại, một luồn điện xẹt đến dây thần kinh của mình, sự khoái cảm rõ rệt khi vừa đi vào nơi đó, mất một phút Lữ Nguyệt bình tĩnh lại anh như người đống băng, toàn bộ cơ thể cứng ngắc, một trận khiếp sợ dâng lên, cảm thấy xấu hộ cực kỳ, một tên già có tuổi như anh mà lại không biết về vấn đề này, đã vậy vừa vào bên trong bị hai vánh thịt mềm kẹp một cái không nhịn được mà bắn ra. Mẹ nó, nếu thông tin này bị truyền ra ngoài thật sự anh không biết đem mặt mũi mình giấu đi đâu, nếu biết trước có ngày này anh nên tìm hiểu kỹ thì sẽ không xảy ra chuyện khó xử vừa rồi.

Định hình lại, nhìn gương mặt nhỏ kia, thấy nước mắt lăn xuống, anh bỏ qua sự xấu hổ của bản thân vội vàng ôm chặt lấy người cô, hôn khắp mặt cô, lưỡi quét qua lau sạch giọt nước mắt, nhẹ giọng dỗ dàng, dư vị sung sướng vừa rồi chưa phai hết anh nặng nhọc thở ra: ''Sen Trắng ngoan anh không làm nữa.''

Một hồi sau cô mếu máo hỏi: ''Sao, sao lại nhanh như vậy?''

Bàn tay đang vỗ vai cô chợt khựng lại, anh không dám đối diện với ánh mắt ngây thơ của con cừu non dưới thân mình: ''Lần sau chúng ta thử lại.''

Cô nheo nheo mắt nhìn sườn mặt anh, phát hiện vành tai kia đỏ ửng lên, cô tròn mắt có chút kinh ngạc.

Cảm nhận cô gái còn run rẩy anh ngồi dậy ôm lấy cô lên: ''Đi tắm nhé?''

Diệp Chu Mãn ngượng ngùng đem mặt nép vào ngực trần anh, khẽ nói: ''Vâng.''

Đưa người vào phòng tắm, Lữ Nguyệt đặt cô ngồi xuống một bên, lấy vòi nước đi lại, ngồi xổm xuống, tay tách nhẹ chân cô ra.

Diệp Chu Mãn giật mình vội kẹp chân lại, cô đỏ mắt nói: "Đau."

"Anh chỉ rửa sạch giúp em thôi không có làm, yên tâm nào."

Nhẹ giọng dỗ ngọt xong thì mới thấy cô tự động tách rộng ra, bông hoa nở rộ ra trước mắt anh, Lữ Nguyệt liếm môi, mắt không dám chớp một cái, anh nhìn sâu vào mới thấy nơi đó đang đang chảy ra hỗn hợp của hai người, t.i.n.h d.ị.c.h vừa rồi anh bắn vào bên trong cũng đang tí tách nhỏ giọt xuống. Anh cố gắng trấn tĩnh lại bản thân, nhất là kiềm chế thằng nhỏ ở dưới có ý định ngóc đầu lên, tay đi lại đụng vào hang động ướt đẫm rồi tưới nước vào bên trong.

"Ư.. Lữ Nguyệt em không cần." Diệp Chu Mãn bị đụng chạm cảm giác lạ lùng truyền đến làm cô thấy hơi thoải mái, tay vội vịn lấy vai anh, người phát run, lòng ngực thở dốc đến phập phồng lên xuống.

Nâng mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng sung sướng đang híp mắt hưởng thụ, đôi môi phấn nộ đang hé mở thở khe khẽ, anh thử đưa vòi sát đến thì nghe tiếng rên lớn hơn lúc này.

Dòng nước từ bên trong hang động bắn tung tóe ra ngoài, mặt Lữ Nguyệt cũng bị bắn vào, lúc này cơ thể anh cứng đờ, vòi nước trên tay cũng dừng lại.

Diệp Chu Mãn xụi người xuống, không khống chế được đổ người về phía anh.

Lữ Nguyệt nhanh chóng đỡ lấy cô, anh liền biết cô lúc này đã đang khoái cảm.

"Không sao rồi.", Anh vỗ vỗ lưng trần trụi cô, nghiêng đầu hôn nhẹ sườn mặt cô gái một cái.

Hai người ra khỏi phòng tắm cũng là nửa tiếng sau, đặt cô lên giường vừa quay người đã bị cô kéo lại.

"Sao vậy?"

Diệp Chu Mãn buông tay lắc đầu không nói gì, cô không dám nhắc lại chuyện trong phòng tắm, ngại muốn chết đi được, lại còn tiểu trước mặt anh nữa.

Anh vội lấy váy đến mặc vào cho cô còn mình thì trần truồng chui vào bên trong chăn.

Cô kinh ngạc nhìn qua anh: "Quần áo?"

Lữ Nguyệt lắc đầu thở dài một tiếng: "Anh chưa thỏa mãn, cần em giúp một lát."

!!!

Mở to cặp mắt nhìn gương mặt bình thản của anh làm cô rùng mình, thân thể không nghe theo tiếng nói đó còn nhích ra xa.

Nhìn hành động sợ sệt này của cô Lữ Nguyệt dùng lưỡi quét qua hàm răng một cái, bất giác môi mỏng cong lên không rõ ý tứ: "Sen Trắng anh chỉ vừa vào còn chưa động đã bị em cắn nên anh không kiềm được... Nếu nói ra anh mà kiềm được thì giờ này thằng nhỏ của anh còn đang ở bên trong chưa bắn ra ngoài đâu."

Diệp Chu Mãn nghe mà mù mờ phân tích câu chữ đó ra, ngẫm ngẫm được một lúc cô loé mắt, lại tiếp giương đôi mắt tròn xoe nhìn anh, môi mấp máy: "Ý anh nói như vậy có nghĩa anh... Yếu sinh lý?"

"...?"

Nghe xong Lữ Nguyệt kinh ngạc trực tiếp không nhận: "Anh không có!"

Cô mím môi, âm thanh cất ra rất nhỏ: "Nhưng vừa rồi anh nói mà, với lại em cũng cảm nhận được vừa vào anh đã bắn ra cơ."

Giọng nói có 7 phần ngây thơ này của cô càng làm cho Lữ Nguyệt dâng ra dục vọng, anh có chút bực mình vì chưa gì đã xuất ra ngoài sớm, quả thật nghĩ lại trận đấu thất bại vừa rồi anh có chút đau đầu lại không dám bàn cãi lại gì.

Diệp Chu Mãn thấy người nọ im lặng không nói gì, cô cảm thấy có một chút áy náy, người liền nhích trở lại, tay đặt lên vai anh thấp giọng: "Thật ra thì anh đừng lo lắng.", Cô ho nhẹ một tiếng rồi nói tiếp: "Nam giới yếu sinh cũng không phải chỉ có mình anh, nhưng dù sao anh cũng bắn ra được mà thì cái đó cũng đâu đến nỗi.", Càng nói thì giọng cô càng nhỏ dần.

Lữ Nguyệt nghe hết mình mẩy cũng cứng ngắc, mí mắt không khỏi giật, anh nhìn qua bàn tay trắng nõn đang vỗ nhẹ vai mình, chuyển mắt lên thì cô mím môi con mắt tròn mở to nhìn anh, thật sự anh không biết nên tức hay nên cười đây.

"Chu Chu bảo bối em cho anh là yếu sinh lý thật sao?"

"Không phải á?", Cô nheo nheo mắt lại.

"Lần sau em sẽ biết anh có yếu sinh lý hay không."

Giọng nói trầm thấp ma mị làm cho Diệp Chu Mãn nhẹ run người, cô há hốc mồm định nói nhưng không nói được gì liền ngậm miệng im lặng.

Trong lúc đầu óc đang lên mây, bàn tay đột ngột bị bắt lấy, cô kinh ngạc nhìn qua thì cảm giác thứ mềm mại trong lòng bàn tay dần dần phình to lên, ánh mắt vô cùng khó tin nhìn anh.

Lữ Nguyệt cắn răng nói: "...Giúp anh."

Không biết là qua bao lâu, nhưng anh dùng bàn tay mà bắn ra ba lần. Đã vậy còn nỉ non đòi làm tiếp mà lần này cô quyết liệt không chịu.

Bàn tay ở sau lưng không ngừng khều khều khều cô, Diệp Chu Mãn giận dữ lớn tiếng: "Anh mà còn như thế về sau em sẽ cho anh ăn chay cả năm!"

Ngón tay bỗng co lại, Lữ Nguyệt không còn cách nào liền yên ổn nằm xuống, trấn an với bản thân một ngàn lần, lần sau anh nhất định sẽ cho cô một tuần không rời được giường.

Không được!

Phải một tháng.