Ánh Trăng Mang Tên Anh

Chương 31: Anh có muốn không



Cuối cùng ngày tổ chức hôn lễ cũng đã tới, Diệp Chu Mãn còn đang ở phòng trang điểm, lúc bước ra ngoài cô liền bắt thấy một bóng người, chân dừng lại bỗng cứng ngắc không tài nào di chuyển lên được.

Diệp Long bỏ điện thoại vào túi, nhanh bước đến gần, liền nở nụ cười sắc sảo: "Cháu gái lâu rồi không gặp."

Diệp Chu Mãn vô cùng bất ngờ sự xuất hiện của ông ta, cô nghiến răng, hai bên tay cũng đã siết chặt thành nắm đấm thì lúc này cánh tay được một lực kéo lại, lưng cô liền chạm vào lòng ngực ai đó.

Đến khi quay lại cô mới biết là anh.

Lữ Nguyệt ôm lấy cô, ánh mắt nhìn người đàn ông kia, sau đó anh cũng nở nụ cười như có như không: "Hiện tại còn chưa đến giờ bác hai đến đây làm gì?"

Ông cũng không ngờ cháu gái này lại kết hôn với vị chủ tịch có tiếng tăm lừng lẫy này, lần trước vụ làm ăn của ông bị chính tay người này từ chối, nhưng không ngờ trái đất này lại tròn như vậy.

"Bác chỉ tìm chỗ vắng để nói chuyện điện thoại thôi nhưng không ngờ lại gặp Mãn Mãn ở đây."

Nghe ông ta gọi tên cô, Diệp Chu Mãn cũng khỏi nổi da gà, cô không tránh được một cơn rùng mình.

Diệp Long nhìn cô gái trừng mắt tức giận nhìn ông, ông vẫn giương lên một nụ cười: "Hôm nay là ngày vui con đừng vì những chuyện không đáng làm ảnh hưởng tâm trạng cũng ảnh hưởng đến hôn lễ hôn nữa. Thôi bác đi trước, hai đứa nói chuyện với nhau đi."

Thấy ông ta đã rời đi rồi, Lữ Nguyệt nhấc bổng cô gái đem vào trong phòng, đặt cô ngồi lên bàn trang điểm, khẽ nói: "Đừng tức giận."

Lúc này cô đã biết được chuyện gì, liền nâng mắt lên, lời nói thốt ra có chút run sợ: "Anh, anh có phải đã biết chuyện gì rồi đúng không?"

Thấy cô sợ hãi đến trắng mặt, anh vòng tay ôm cô sát vào lòng để an ủi: "Không cần sợ, anh sẽ bảo vệ em."

Người cô không khỏi run lên, trong đầu có vài suy nghĩ không tốt, Điệp Chu Mãn cảm thấy hơi bất an: "Anh đừng sợ em nhe, em thật sự rất bình thường không có bệnh gì nghiêm trọng hết."

"Không có, anh không sợ, anh cũng không rời bỏ em, đừng lo lắng Chu Chu bảo bối của anh.", Lữ Nguyệt xoa xoa tấm lưng cô, môi hôn vào má cô vài cái: "Ngoan đừng suy nghĩ chuyện gì hết, ai đã làm gì với em anh sẽ trả lại gấp mười lần."

Diệp Chu Mãn cảm nhận được sự an toàn, cô càng dựa dẫm vào người anh, lời nói nhẹ đi rất nhiều giống như uất ức hình thành: "Lữ Nguyệt ông ta rất xấu xa không như vẻ bề ngoài đâu, ông ta có ý không tốt với em nữa, anh nên tránh xa ra một chút."

Nghe như thế Lữ Nguyệt càng siết chặt người cô lại, thật sự anh rất tức giận chính bản thân mình, nhiều lần muốn một đao giết chết bản thân cho xong, cô gái nhỏ anh đã chịu khổ từ nhỏ, ba lần tự sát không thành, chỉ cảnh tượng lần đầu gặp nhau ở căn nhà gỗ đó nó là nỗi ký ức khó phai của anh. Trong đầu anh đã có hàng ngàn cái suy nghĩ, nếu như cô tự sát thành công lúc đó anh như thế nào? Hối hận không còn kịp nữa, anh thật sự đã sợ rồi, lần này như một bài học ba năm qua của anh, anh đã đánh cược đời này anh phải bảo vệ người mình yêu, yêu cô chăm sóc cô tất cả mọi thứ, tuyệt đối không cho kẻ xấu có ý đến người của anh, chạm một cọng tóc cũng không thể.

"Ngoan nhé bây giờ sắp đến giờ rồi, nghe lời anh đừng để ý đến ai cả, em chỉ nhìn anh thôi, có được không bảo bối nhỏ?"

Diệp Chu Mãn nghe lời, hốc mắt đỏ ửng lại có chút nóng, cô khàn giọng nói: "Được ạ."

Anh thở nhẹ hôn trán cô một cái: "Ngoan lắm."

Hôn lễ tổ chức tại nhà hàng rất lớn, khách mời lại rất đông, đa số là người của giới thượng lưu, tiệc cưới như thế Lữ Nguyệt không có làm sơ xài được, đối với ông Lữ thì càng không, ông phải làm hoành tráng, cho tất cả mọi người biết đến con dâu của ông, một hôn lễ có một không hai không thể nào quên được, phải khiến cho người khác phải ganh tỵ đó là điều mà ông Lữ muốn.

Lữ Nguyệt không phải chưa từng đứng trước đám đông, cấp 1, 2, 3 anh đã đứng trên bục sân trường rất nhiều lần, đại học hay thậm chí trước mặt bao nhiêu ánh mắt và óng kính của quảng cáo, cả đám cổ đông lớn trong công ty nhưng mọi thứ so với tất cả không giống nhau. Lần đầu tiên anh là chú rể, khoác trên người một tây trang lịch lãm, hôm nay anh không còn là sếp Lữ mọi người thường gọi, ngược lại hôm nay anh là chú rể Lữ Nguyệt của Diệp Chu Mãn.

Cánh cửa lớn mở ra, ánh mắt tất cả hàng loạt ngoái đầu nhìn cô dâu xinh đẹp đang được ông Lữ dắt vào. Lữ Nguyệt hồi hộp đến run tay, anh có chút không nhịn được chân di di tới lui nhưng vẫn đứng chỗ cũ không dám manh động lớn.

Đến khi ông Lữ đặt tay cô dâu qua cho chủ rể rồi, ông mới ngẩng đầu lên cười rất vui vẻ nhưng ánh mắt nói cho Lữ Nguyệt biết một điều "Hôm nay trước mặt mọi người ông già đây giữ một chút thể diện cho anh. Nhìn đi từ đầu đến cuối nụ cười trên môi ta đã cứng đờ rồi không khép miệng lại được." Lữ Nguyệt loé mắt thấy ông Lữ cười không nụ môi sau đó nói một câu rồi mới quay lưng đi xuống dưới.

Lữ Nguyệt không để ý đến, ánh mắt anh dồn vào cô dâu xinh xắn trước mặt mình, anh cong môi, tay kéo cô đến, cúi đầu liền bị chặn lại.

"Làm gì? Còn chưa đeo nhẫn không được hôn." Diệp Chu Mãn nhỏ giọng nhắc nhở, mắt lén nhìn xuống hàng ngàn người đang nhìn trên đây vậy mà người này chưa gì lại muốn hôn rồi.

Anh có chút tiếc nhưng cũng nghe lời, không dám hành động gì lỗ mãng, anh đứng đó trong con ngươi đen chỉ chứa hình bóng cô dâu đang diện váy cưới trắng lộng lẫy, ánh mắt như đang muốn vì hình bóng nhỏ đó mà sáng bừng lên.

Thiên thần nhỏ của anh.

Đến lúc trao nhẫn anh cảm thấy như trôi qua một thế kỷ, tay có chút gấp đeo nhẫn vào tay cô, đến khi cô đeo anh lại lấy thêm sự kiên nhẫn để chờ đợi.

Diệp Chu Mãn đeo xong cô ngẩng đầu khoé môi mới giương nụ cười hạnh phúc thì đột ngột bị xâm lấy một cánh rất nhanh, cô cũng rất kinh ngạc.

Người dẫn chương trình cho hôn lễ cũng lùi bước chân, thấy chủ rể hôn cô dâu đắm đuối làm họ không dám lên tiếng quấy rầy.

Hôn lễ kết thúc thì Diệp Chu Mãn đã trở về nhà trước, cô không muốn đi bồi rượu lại nhìn thấy gương mặt mà cô ghét đến thấu xương, nên trực tiếp xong hết mọi chuyện liền trở về nhà, lúc đầu Lữ Nguyệt không yên tâm từ chối mọi người muốn đi theo cô nhưng cô cự tuyệt.

Vào phòng ngay lập tức Diệp Chu Mãn muốn cởi cái váy cưới này ra, cô đang vươn tay ra sau kéo khóa thì bất ngờ cánh cửa phòng mở ra, cô giật giật vội quay người lại, làm tư thế che đầu.

"Là anh.", Lữ Nguyệt đi đến thở nhẹ ra một hơi, vươn tay kéo cô lại, luồn tay ra sau giúp cô kéo khóa.

"Sao anh về đây, không phải cùng mọi người uống rượu rồi sao?", Diệp Chu Mãn to mắt nhìn gương mặt này có vẻ không say.

"Không, anh muốn cùng em uống rượu mừng của chúng ta."

Diệp Chu Mãn kinh ngạc, cô không nói gì đến khi cái váy trên người tuột xuống da thịt cảm giác thấy lạnh cô mới tỉnh táo nhìn xuống thân thể mình.

"..."

Anh sợ cô lạnh nhanh chóng quay người mở tủ lấy chiếc váy dài đến mặc vào cho cô, sau đó anh nhấc người trên tay đem cô ra ngoài sảnh: "Chúng ta uống rượu nhé?"

Diệp Chu Mãn thấy thích, cô lại là con ma men thích rượu được rủ rê như vậy làm sao mà từ chối được.

Lữ Nguyệt cởi áo vest ngoài, cà vạt cũng tháo bỏ, cúc áo sơ mi cũng cởi ra ba cúc, hai bên tay áo cũng xắn lên, anh từ bên trong đi ra trên tay cầm một cái ly và một chai rượu vang đỏ.

Cô nhìn mọi thứ được đặt trên bàn, liền ngước mắt lên hỏi: "Sao có một ly vậy?"

Anh ngồi xuống nhấc cô lên đặt vào lòng mình, rồi chồm người rót một ly rượu: "Cùng nhau uống chung."

Ra là anh có ý đồ.

"Có mệt không?"

Lữ Nguyệt vừa nói vừa vuốt ve gương mặt cô.

"Chỉ một chút.", Cô dụi người vào lòng anh nhẹ nói.

Anh uống một ngụm rượu, tay nắm lấy cằm cô sau đó liền áp môi đến, rượu đỏ tràn ra chạy dọc từ chiếc cằm tinh tế cho đến cái cần cổ trắng ngần, Lữ Nguyệt kéo môi đi xuống theo giọt rượu chạy, đến xương quai xanh anh dừng lại mút lấy.

Diệp Chu Mãn thở ra một hơi, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm người đàn ông của cô: "Lữ Nguyệt tất cả mọi chuyện anh đã biết rồi đúng không?"

Anh cũng không giấu, đôi môi đi lên vành tai cô đồng thời đáp: "Ừm, tất cả anh đã biết."

Cô như được trút bỏ hết đi gánh nặng, thật sự cô cũng không muốn tình trạng không tốt đẹp của mình cho anh biết, mỗi thứ khiến cô rất sợ, nhưng hiện tại cô rất yên tâm.

"Lữ Nguyệt em thích anh, thích từ ba năm trước cho đến hiện tại tình cảm chưa bao giờ phai nhạt đi."

Lữ Nguyệt đưa mắt ra nhìn, hai tay ôm lấy gương mặt cô, mũi chạm mũi, anh nhẹ giương môi: "Anh biết. Xa em ba năm không khác gì xa ba ngàn năm, trên đời này thứ mà anh sợ nhất chính là đánh mất em."

Người cô ưỡn lên, cổ cũng ngẩng lên một chút, hai đôi môi tiếp xúc với nhau, trong lòng tràn ngập sự hạnh phúc ấm áp do trái tim cùng nhịp đập mang đến.

Cái hôn cô chủ động anh không né tránh còn rất vui vẻ mà đón lấy, hình như cô bé này kỹ thuật hôn đã tăng lên.

Diệp Chu Mãn vặn người thoát khỏi bàn tay đang ôm mình, cô vươn hai bàn tay đặt lên ngực anh, hai chân cô dang ra tùy ý ngồi trên đùi anh. Môi cô vẫn chưa rời khỏi môi anh, lần này cô chủ động rất bạo dạn, dùng lưỡi của mình cậy mở hàm răng ra xâm nhập vào bên trong kéo lưỡi ẩm ướt của anh cùng nhau chơi đùa.

Mặc cho cô làm càng, Lữ Nguyệt đỏ mắt nhìn đôi mắt trước mặt đã nhắm lại nhưng lông mi dài lại run run, bàn tay đàn đặt hai bên hông dần di chuyển lên xuống.

Diệp Chu Mãn kéo hai bên dây áo xuống, đôi môi dừng lại ở yết hầu đang lăn nhẹ của anh, hơi thở có chút loạn không ngừng phun vào da thịt ở cổ anh.

Lữ Nguyệt vuốt ve cái mông ở đùi mình, anh rũ mắt xuống nhìn cô gái đang ngồi trong lòng mình, hai bên dây áo đã tuột xuống, bả vai trần trụi không được che đậy, làn da trắng mượt mà này anh thật rất muốn cắn một cái, ý nghĩ trong đầu loé lên anh liền hành động ngay lập tức.

Cảm giác bên vai vừa đau lại tê tê cô nhíu mày.

Lữ Nguyệt buông ra nhìn dấu ấn trên da thịt trắng nõn do mình để lại anh cong môi: "Làm gì đấy? Muốn quyến rũ anh sao?"

"Quyến rũ đấy, anh không muốn sao?"

Thấy cô thẳng thắn nói anh có chút sửng sốt, Lữ Nguyệt nuốt nước bọt nhìn cơ thể phía trên của cô thật sự muốn xé rách cái áo ngực này đi, nhưng anh cố gắng nhịn xuống.

"Nếu đã quyến rũ anh vậy em biết tiếp theo nên làm gì không?"

Diệp Chu Mãn bất giác cong môi, lần đầu cô chủ động làm chuyện này có chút gượng gạo nhưng nghĩ lại thấy nó rất mới mẻ lại kích thích với cô, đã vậy anh lại yếu... Cô nghĩ đến đây ho nhẹ một cái.

Mười ngón tay được sơn màu đỏ nhạt vô cùng bắt mắt đặt lên hàng áo sơ mi trắng, lúc cởi đôi mắt cô không rời khỏi gương mặt đẹp trai này, đến khi tay chạm vào đai lưng cô nhếch môi với anh, đôi môi đỏ mọng chu đến: "Nguyệt Nguyệt."

Nghe xong tai anh liền ong ong, người cứng đờ, nhìn bàn tay như con rắn đang nghịch ngợm trên cơ thể mình, dâng lên một trận ngứa khiến toàn thân anh phải tê dại.

"Nguyệt Nguyệt anh có muốn em không?"

Tiếng nói như ma nữ không ngừng cất giọng kêu gọi anh, tay cô đã kéo khóa quần ở dưới, vô cùng chậm rãi kéo nó xuống đến đùi anh, bàn tay chạm vào khối thịt nhô lên ở trong quần lót nam tính đó, tay cô hơi rụt lại vì độ nóng của nó, da đầu có chút căng.

Được động vào dây thần kinh Lữ Nguyệt căng thẳng ra như muốn đứt ra bất cứ lúc nào, hai tay anh gồng lên nổi cả gân xanh, anh trầm giọng gọi: "Sen Trắng."

Mẹ nó! Vợ nhỏ này thật sự thành công quyến rũ được anh rồi.

Diệp Chu Mãn kéo cái váy ra khỏi người mình, cơ thể cô còn mặc đồ lót, hai tay tánh đùi anh ra một chút, cô banh chân ngồi lên, lựa chỗ rất chuẩn xác, để cho nơi của mình chạm vào nơi đó của anh, mông cô nhẹ di chuyển.

"Nguyệt Nguyệt anh không muốn sao?"

Thật sự nhịn muốn điên, lần trước mới một lần anh không dám đụng chạm cô, nhưng lần này cô gái của anh rất là nhiệt tình chủ động đưa mồi đến hang.

Bàn tay ôm gáy cô kéo lại, anh gặm cắn vành tai cô, thở ra một hơi nóng kinh người, giọng nói khàn đặc cất ra vô cùng gợi tình: "Muốn, rất muốn em."

Mông cô chưa ngừng lại hai nơi đó cách lớp quần áo cọ xát với nhau, Lữ Nguyệt run người, lâu lâu lại bị kích thích mà tê dại phải thở hổn hển.

Phải nhịn xuống anh muốn xem cô sẽ làm gì, Lữ Nguyệt hôn cổ cô, tay chỉ vuốt ve lưng bụng sau đó liền cởi áo ngực cô xuống, tay sờ soạng trên người cô.

Được anh đụng Diệp Chu Mãn không nhịn được rùng mình một cái, cô rũ mắt nhìn xuống đồ vật ở dưới, tay sờ thử thì mới biết nó cứng thế nào, cô kinh ngạc, bỗng có chút thấy sợ. Tay run run nắm lấy cạp quần lót nam kéo xuống, thứ đồ vật lập tức bật ra ngoài ngoan ngoãn nằm trên đùi cô, có lúc lại nhúc nhích vài cái, nhìn nó mà gương mặt cô lúc đỏ lúc trắng, cảm giác da cô bị thứ này đụng vào bỏng đến đỏ một mảnh.

Bắt thấy hiện tượng này, Lữ Nguyệt sợ cô vểnh mông bỏ chạy, anh túm cổ tay cô kéo sát lại, nhanh chóng bắt lấy đôi môi mềm mại của cô, ngón tay đi xuống sờ vào nơi kia ngay tức khắc liền nghe tiếng rên từ trong miệng hai người truyền ra ngoài.

Anh buông môi cô ra, thở hắt một hơi, rồi bật cười: "Nghịch ngợm xong liền sợ sao?"

Cô đỏ bừng mặt, không chịu nhận còn cãi lại: "Em sợ lúc nào?", Nói xong cô có chút chột dạ hơi cúi thấp đầu, anh nói gì đi nữa có chết cô cũng không nhận.

Lữ Nguyệt ngồi yên, ánh mắt chứa dục vọng rất lớn hiện giờ con ngươi đen trầm lặng bên trong đều là hình bóng nhỏ của cô, đây là bầu trời mà anh phải ôm chặt vào lòng, người chiếm được chỉ riêng mình anh.

Không khí gọi tên là đêm tân hôn nó vô cùng khác lạ hơn mọi ngày, căn nhà thường chìm vào màn đêm nhưng hôm nay ánh trăng le lói rọi xuống khiến từng tia ấm áp bao trùm cả căn nhà.

Nhìn cô gái cúi đầu im lặng, cô còn dẫu môi lẩm bẩm, tay không yên phận nghịch ngợm trên người anh, Lữ Nguyệt giương đôi môi yêu nghiệt lên: "Không sợ thì em tiếp tục làm bước kế tiếp đi."

Diệp Chu Mãn cũng rất là hứng thú nhìn anh trong trạng thái muốn mà không làm liền, hình như vô cùng khó chịu nha, vẫn là cơ thể thành thật hơn lời nói.

Cô không khỏi bĩu môi, rồi xì khẽ một tiếng.

Dứt lời thấy đôi tay trắng nõn đã vươn xuống quần tam giác của mình Lữ Nguyệt nhanh tay đứng dậy nhấc bổng cả người cô bước chân vào phòng vô cùng vội vã.