Ánh Trăng Mang Tên Anh

Chương 34: Chuộc người



Diệp Chu Mãn từ phòng tắm đi ra, cô cầm khăn lau tóc ngó nhìn xung quanh căn phòng không thấy ai cô đưa mắt nhìn ra ban công.

Nghe tiếng dép, Lữ Nguyệt rít một hơi thuốc cuối cùng quăng mẩu đầu thuốc đi mới xoay người lại, mày hơi nhíu xuống: ''Sao lại đi ra đây?''

Cô đi lại nhìn anh, xung quanh nơi này vẫn còn ngửi được mùi thuốc lá mày cô câu lại: ''Đã nói bỏ thuốc mà, sao anh lại trốn em mà hút chứ, vậy em cũng muốn hút.''

Lữ Nguyệt đưa tay đẩy cái trán cô chặn người đến gần, rồi bật cười: "Ai cho em hút, hửm?"

Bị anh chỉ tay vào trán lòng cô có chút buồn bực lui người về, nhưng chưa xong người đối diện đã vòng tay qua nhấc bổng cô lên.

''Anh làm gì vậy?''

''Đi sấy tóc cho em.''

Lữ Nguyệt đặt cô ngồi xuống giường, sau đó đi đến tủ lấy máy sấy đi lại đứng trước mặt cô, cắm điện xong mới bắt đầu bật máy.

Cô ngoan ngoãn ngồi yên, ánh mắt nhìn chằm chằm cái eo hẹp rắn chắc cách một lớp áo sơ mi, tay theo bản năng duỗi ra dùng đầu ngón tay thử chọt vào.

Ô, thật cứng nha.

Một lúc sau Lữ Nguyệt tắt máy sấy, rồi mới rũ mắt nhìn ngón tay đang nghịch kia, anh khẽ hỏi: ''Anh cởi áo ra cho em chơi nhé?''

''Aa, không chơi nữa.'', Cô rút tay lại, ngước cặp mắt con nai ngây thơ nhìn anh.

Lữ Nguyệt thở hắt một tiếng không nói gì cả liền cởi áo thun quăng đi rồi trực tiếp đè người con gái xuống thân mình.

''Khoan!'', Diệp Chu Mãn đưa tay chặn ngực anh đang áp xuống: ''Lúc sáng chúng ta làm rồi!''

Mặc cho cô ngăn, anh hạ người xuống, môi hé mở gặm vành tai cô: ''Hửm? Sáng làm tối cũng phải làm.''

Lữ Nguyệt cầm lấy hai cổ tay cô khóa lên đầu, môi hôn lên môi cô đầu lưỡi thô bạo cạy miệng cô đi vào khoang miệng ẩm ướt chứa đầy mật ngọt bên trong.

Lúc đầu cô còn phản kháng nhưng giờ lại ngoan ngoãn cùng anh trầm luân vào cơn sóng dữ dội trong người đang dâng trào lên, tay bên trên thoát ra liền câu lấy cổ anh, hai chân ở dưới cũng kẹp chặt lấy thắt lừng anh của anh.

Qua một hồi cả hai cơ thể không quần áo dính nhau như sam, đến hô hấp của đối phương như thế nào cũng đều cảm nhận được.

Lữ Nguyệt thở rất nặng nề, môi hôn lên hình xăm ở ngực cô, dưới thân cũng động đi vào bên trong hang động chặt hẹp sâu hun hút của cô, da đầu anh cũng đang căng ra, mồ hôi trên trán cũng chạy xuống, anh hơi nhích ra một chút sau đó cắn răng lại đâm mạnh vào.

''Aaa... Đau.'', Diệp Chu Mãn khó khăn nói, đến hai đôi chân càng siết chặt lấy người anh hơn.

''...Thả lỏng nào tiểu Chu Chu.'', Anh đem mũi cọ với cái cổ trắng ngần kia, âm thanh nhiễm dục vọng vô cùng mê người không ngừng kêu gọi đối phương.

Thấy người cô thả lỏng anh mới động đậy thân dưới.

''Thoải mái không em?''

Diệp Chu Mãn không trả lời, tay bấu chặt vào da thịt người đàn ông, người này trên giường dùng từ lại rất biến thái, bên ngoài nhã nhặn bên trong lại bại hoại.

''Chu Chu bảo bối sướng không nào?'', Lữ Nguyệt luân động không ngừng, môi để gần tai cô nói lời lẽ khiến cho người khác phải đỏ mặt: ''Nói chồng ơi em rất sướng, em không nói anh không làm nữa.''

Cảm nhận ở dưới đã dừng lại Diệp Chu Mãn đỏ bừng cả mặt, cô bốp chặt hai cánh tay anh rồi hé môi: ''Chồng, chồng ơi em rất sướng.''

Lữ Nguyệt hai lòng cười khẽ cúi xuống hôn chụt vào môi cô: ''Ngoan lắm.''

Bỗng bị đâm sâu vào cô ngửa cổ rên rỉ, bầu ngực cũng được cái lưỡi ướt át chăm sóc, những dòng điện tê người chạy loạn khắp cơ thể khiến cô không nhìn được mà run cầm cập.

Đến khi anh bắn vào lần thứ ba thì cô gái đã nhắm mắt xụi lên trên người anh, Lữ Nguyệt thỏa mãn nhẹ nhàng vuốt lấy tấm lưng mịn màng cô. Nghỉ ngơi một lúc anh mới đỡ người dậy bế vào phòng tắm, sau khi thả người nằm lại giường cô gái ngủ rất ngon, sắc mặt vừa bị anh ức hiếp vẫn còn chưa vơi đi, anh mỉm cười hôn nhẹ khóe môi cô.

Sau khi nghe cuộc điện thoại bên ngoài ban công sắc mặt Lữ Nguyệt có chút không tốt, ánh mắt càng lạnh lùng đến khó gần, hứng chịu trận gió đêm một lúc anh mới trở lại giường.

Ánh mắt nhìn người trong lòng dịu dàng như đốt lửa nhỏ khiến tim muốn tan chảy ra.

Sáng tỉnh lại Diệp Chu Mãn không thấy người bên cạnh đâu, cô mới bật đầu ngồi dậy, tay mở điện thoại xem mấy giờ lúc này cô mới biết mình ngủ gần nửa ngày rồi, nhìn tin nhắn anh gửi cách đây 3 tiếng trước cô không khỏi cong môi.

Cô cũng không gấp thay quần áo để đi làm, hôm nay cô có ca chiều, định làm xong thì đến căn hộ Diệp Phàm Nhân một lần nữa.

- -----

''Cậu đây có ý gì?''

Diệp Long cười nhìn người đàn ông kia dẫn một đám người mặc đồ đen đến đây, ông không hề sợ hãi còn rất ung dung nói: ''Cháu rể cần gì thì cứ nói.''

Lúc này Lữ Nguyệt nghiêm nghị, giọng nói cũng rất lạnh: ''Bác hai thả người ra được rồi.''

''Hả? Ai? Người gì?''

Lữ Nguyệt biết ngay ông ta sẽ không thừa nhận, anh cười nhẹ: ''Hợp đồng lần này tôi còn chưa kiếm người để hợp tác, bác hai cảm thấy thế nào?''

Nghe xong ông ta lóe mắt, tiền tài che mắt, miệng không ngần ngại nói ra: ''Phàm Nhân ngủ trên phòng, để bác cho người gọi nó xuống.''

Ông ta cười nói tiếp: ''Bản hợp đồng con có mang đến đây không?''

Trợ lý Lữ Nguyệt liền đem đặt lên bàn, Diệp Long nhìn xong rất ưng ý cũng không ngờ cậu ta dám trao đổi chuyện này với ông, trong lòng không khỏi cười khinh thường.

''Em rể.'', Nhìn thấy người Diệp Phàm Nhân không khỏi kinh ngạc lẫn vui mừng.

Diệp Long đẩy bản hợp đồng đến phía trước: ''Ký tên nào cháu rể.''

Sau khi mọi chuyện xong xuôi Diệp Phàm Nhân đi phía sau, lòng hắn cồn cào: ''Em rể rốt cuộc đã trao đổi chuyện gì để ông ta thả người vậy?

Lữ Nguyệt dừng chân xoay lại, nhàn nhạt nói: ''Bản hợp đồng làm ăn lâu dài nếu phạm vi những gì hợp đồng đã nêu trên thì bồi thường một nửa cổ phần công ty.''

!!!

Chơi lớn đến vậy?

Diệp Phàm Nhân như bị ngốc ra, thì nghe người đối diện nói tiếp.

''Vì Mãn Mãn.''

Hắn hiểu ra gật đầu: ''Em ấy có biết chuyện này không?''

''Không biết.''

Lữ Nguyệt vào ghế lái: ''Lên xe về nhà để cho cô ấy thấy mặt.''

Hắn gật đầu.

Bị nhốt cũng mấy ngày em ấy điện không được chắc cũng lo lắng.

Chiếc xe chạy với tốc độ không nhanh cũng không chậm, song song hướng đối diện có một chiếc xe công ten nơ tốc độ chạy vô cùng kinh người.

"Coi chừng!"

Diệp Chu Mãn tan làm liền lái xe đến căn hộ Diệp Phàm Nhân lần nữa, cô không nhận được gì liền đến trao đổi với bảo vệ mới biết anh ấy đã mấy ngày không quay về đi.

Vậy thì đi đâu?

Mày cô nhíu chặt trong đầu còn đang suy nghĩ miên man thì chuông điện thoại làm cô thức tỉnh, tiếng người phụ nữ bên đầu dây kia truyền quá khiến cho tai cô ù ù dây thần kinh trong đầu cũng căng thẳng, bước chân vội vã lao ra ngoài.

Diệp Chu Mãn vội vàng chạy vào chỉ thấy Diệp Phàm Nhân được bó bột trên tay và chân, cô nhanh đến gần.

"Em gái."

"Anh không sao chứ? Còn Lữ Nguyệt đâu?", Cô hấp tấp nói.

Diệp Phàm Nhân mím môi ú ớ một lúc mới dám lên tiếng: "Cậu ấy bị nặng hơn anh hiện giờ đang làm phẫu thuật, sống chết chưa rõ."

Cô khiếp sợ đến cứng ngắc mình mẩy, giọng nói run rẩy: "Em... Em phải đi tìm anh ấy."

Khi bước đến phòng phẫu thuật thì đã thấy nhà họ Lữ có mặt ở đây, vẻ mặt mọi người lo lắng lại rất khó coi, bước chân cô khẽ dừng lại.

Lan Nhiễm chạy đến để trấn an tinh thần: "Thím tư đừng quá lo chú tư sẽ không sao."

Cô chẳng nói gì cũng chẳng gật đầu, chỉ im lặng ngồi chờ đợi.

Khi Lữ Nguyệt được đưa vào đây thì đã bất tỉnh toàn thân máu me làm cho cả nhà kinh sợ đến ông Lữ suýt muốn ngất xỉu.

Hành lang bệnh viện trống trải lâu lâu chỉ có vài y tá hoặc bác sĩ đi ra đi vào, ngoài ra không có bất kỳ âm thanh nào cả.

Đèn đỏ trên cửa phòng vừa tắt cánh cửa mở ra, Diệp Chu Mãn chạy ào đến, tay run cầm cập đang nắm chặt lấy áo mình, cố gắng giữ lòng bình tĩnh.

Không đợi người nhà lên tiếng thì vị bác sĩ đã nói trước: "Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, não rất là quy hiểm nhưng vẫn may là được đưa đến kịp nếu không e là bệnh nhân không cầm cự nổi."

Mọi người nghe xong cũng thở nhẹ.

"Muốn vào thăm chỉ có thể một người, còn nữa bệnh nhân vừa mới phẫu thuật xong mọi người tránh làm ồn, hiện tại mất khoảng một thời gian bệnh nhân mới tỉnh lại còn tỉnh trong bao lâu thì nằm ở người bệnh."

Diệp Chu Mãn bước vào bên trong nhìn người đàn ông khắp người đều có vết thương, trên đầu lại quấn băng gạc, đến sắc mặt vô cùng kém đôi môi cũng chẳng có sức sống.

Bàn tay cô run run từ từ chạm đến mu bàn tay lạnh ngắt của anh, cô nắm chặt lấy truyền hơi ấm từ lòng bàn tay mình qua, một lát sau giọt nước mắt không kìm được cũng rơi xuống.

Cô ngửa đầu hít một hơi thật sâu vươn tay lau nước mắt mình, không được khóc, giờ mà khóc thì anh cũng không lau nước mắt cho cô.

"Em đợi anh.", Cô nhỏ giọng nói, hôn lên chóp mũi của anh.

Thấy Diệp Chu Mãn bước ra mọi người nhìn sắc mặt rất kém nhưng không dám lên tiếng hỏi gì.

Ông Lữ thỏ thẻ nói: "Sen Trắng con về nghỉ ngơi đi mai hãy đến đây, trời cũng tối rồi."

Cô cố mím môi cười lắc đầu với mọi người: "Không sao, mọi người cứ về đi con muốn ở lại đây."

Lúc này cô quay lại giường bệnh của Diệp Phàm Nhân.

"Sao rồi?"

"Đã qua cơn nguy kịch."

Hắn thở nhẹ nhõm, một lúc sau mới nói: "Có phải em biết anh mấy ngày qua ở đâu đúng không?"

Cô bình thản gật đầu: "Biết cách đây mấy tiếng trước..." Cô nhìn qua: "Xảy ra chuyện này của phải ông ta làm không?"

Diệp Phàm Nhân lắc đầu: "Anh không rõ."

Nhưng cũng rất có khả năng là ba hắn làm, chiếc xe kia rõ ràng nhắm vào xe của hắn và Lữ Nguyệt, tông một cứ rất mạnh chiếc xe kia cũng bỏ chạy khỏi hiện trường.

Diệp Chu Mãn im lặng không nói gì, tuy không lên tiếng lặng ánh mắt suy nghĩ chuyện gì đó.

- -----

Khi nghe báo tin lại Diệp Long cũng chạy đến bệnh viện gặp Diệp Phàm Nhân nằm trên giường bệnh không khỏi lên tiếng trách mắng.

Diệp Chu Mãn mua đồ ăn đi vào thấy ông ta đứng đó đang giảng dạy con trai mình, cô còn định xoay người rời đi nhưng đáng tiếc bị phát hiện.

"Mãn Mãn chồng con không sao chứ?"

Cô nhìn Diệp Phàm Nhân để thức ăn lên trên bàn mới quay người lại: "Bác yên tâm chồng con rất tốt."

Đợi người đi ý cười trên môi Diệp Long cũng thu lại.

"Ông đến đây làm gì?"

Nhìn lại một lượt ông cười khẽ: "Thấy con ổn thì ba cũng mừng, nghỉ ngơi đi ba phải về làm một số công việc."

"Nhanh nhanh biến về nơi ông ở đi."

Đối với tiếng nói sau lưng, Diệp Long không hề để ý đến vẫn một mạch rời đi.

Diệp Phàm Nhân nghiến răng nhìn tay và chân của mình xong, hiện tại trong đầu hắn cũng đoán được một phần chuyện gì đó.

Quay lại phòng, Diệp Chu Mãn ngồi xuống ghế nhìn người đàn ông nằm trên giường vẫn còn chưa tỉnh dậy, anh đã nhắm mắt mấy tiếng rồi làm cô thật khó chịu.

"Em đang chờ anh nói nhớ em đây, anh không nói thật sự em buồn muốn chết được."

Cứ như vậy trong phòng chỉ có tiếng nói của cô, không có ai đáp lại nhưng Diệp Chu Mãn vẫn không nản lòng.

Cho đến sáng có ai đánh thức cô mới bật đầu ngồi dậy.

"Xin lỗi vì đã đánh thức cô dậy nhưng ở đây là bệnh viện không được ngủ như vậy làm phiền đến bệnh nhân."

Diệp Chu Mãn đứng lên xin lỗi với ý tá một tiếng, cô đỡ trán đi vào phòng vệ sinh, không ngờ lại ngủ quên ngay trên giường bệnh của anh. Đứng trước gương nhìn sắc mặt mệt mỏi bên trong làm cô phiền muộn không thôi, bên phía cảnh sát điều tra vẫn không có manh mối gì, cô nghĩ chắc không đơn giản người này thật sự là cố ý gây ra vụ tai nạn này.

"Thím tư."

Diệp Chu Mãn vừa ra khỏi phòng bệnh đã nghe tiếng nói đằng sau gọi lại.

"Mới đến sao?"

Lan Nhiễm đi đến thấy sắc mặt đối diện có chút kém cô hơi lo lắng: "Không mấy thím về ngủ đi con sẽ ở bên ngoài cửa canh chừng chú ấy."

Cô lắc đầu từ chối: "Không sao đâu, sức vẫn còn nhiều lắm."

Không tài nào khuyên nhủ được nên Lan Nhiễm có chút bất lực: "Một lát mọi người sẽ đến thăm chú tư, ông nội dặn con đến trước bảo thím về nhà nghỉ ngơi cho khỏe chú tư có mọi người lo rồi ạ."

Diệp Chu Mãn mím môi: "Vậy nói với mọi người một tiếng thím về nhà lấy ít đồ rồi sẽ quay lại bệnh viện."

Nhìn bóng lưng từ từ mất ở góc hành lang Lan Nhiễm xoay người rồi thở dài ra một tiếng, thím tư này thật bướng bỉnh mà đợi chú ấy mà tỉnh lại thấy vợ bảo bối của mình trông thế này thì lòng đau như cắt.

Diệp Chu Mãn đứng dưới bãi đỗ xe tay cầm cái bật lửa nghịch nó trên tay sắc mặt không cảm xúc, tay còn lại cầm điện thoại.

"Có manh mối gì không?"

"Ừ tôi biết rồi, phiền cậu theo sát người."

Đến khi cúp máy cô mới thả cái bật lửa vào túi ào sau đó mới vào xe ngồi, lần này may mắn là người cô không sao, nhưng chồng cô vẫn còn chưa tỉnh lại. Cô xoa xoa đầu một lát nữa phải đến phòng khám để viết đơn xin nghỉ, hai tháng lâu như vậy chắc bị đuổi việc quá.

"Hả? Nghỉ cái gì tận hai tháng dữ vậy? Em muốn bị bệnh viện đuổi luôn sao?", Tô Oanh Oanh có chút xúc động nói.

Diệp Chu Mãn chỉ cười nhẹ: "Em đi tuần trăng mật với ông xã mình, nếu bị đuổi việc thì cũng xứng đáng."

À, ra là đi tuần trăng mật.

"Haizz được rồi. Hai tháng sau gặp lại, mà em định khi nào mới đi?"

"Em nạp đơn xong sẽ đi liền."

Phạm Gia Hòa nghe xong có chút chán nản: "Em gái này nghỉ tận hai tháng, nơi này sẽ thiếu em thì buồn thối ruột luôn."

Cô nghe hai người họ than vãn có chút vui trong lòng, cười nhẹ: "Thôi em đi đây nhớ giữ gìn sức khỏe, hai tháng sau chúng ta gặp lại."

Thôi được rồi, dù sao bị bệnh viện đuổi thì đối với em gái Diệp Chu Mãn đó cũng cảm thấy không quan trọng, có người chồng giàu có như vậy lại còn là kim cương hàng thật giá thật, hiện tại không đi làm thì ở nhà cũng có tiền đưa đến tay. Lúc đến dự hôn lễ ấy thật sự họ cũng bất ngờ khi đó mới biết người đàn ông của em gái này không đơn giản, là người Lữ gia có tiếng tăm lừng lẫy nhất! Trời moá họ kinh ngạc suýt chút ngất xỉu, cứ tưởng tượng nó là giấc mơ vậy.

Còn giờ chồng người ta là sếp lớn của nhiều công ty, công việc bận rộn đến đầu tấp mặt tối ấy mà đi tuần trăng mật hẳn đến hai tháng, cô gái nào không ganh tị cho được chứ.

Quả nhiên lấy được chồng giàu còn được cưng chiều đến tận xương chỉ có em gái Diệp Chu Mãn này thôi.

"Tỉnh, tỉnh đi chị." Phạm Gia Hòa nói móc méo: "Về kêu anh yêu chị cầu hôn đi, sau đó làm hôn lễ hoành tráng rồi kế tiếp đi tuần trăng mật ba tháng luôn cùng được!"

Nhìn ánh mắt phán xét đối diện Phạm Gia Hòa liếm môi, đọc suy nghĩ trong ánh mắt đó.

Bệnh không nhẹ.

Phạm Gia Hòa: "...?"