Ánh Trăng Mang Tên Anh

Chương 35: Đảm nhiệm chiếc ghế lớn



Đã một tuần mọi người vẫn chưa thấy sếp Lữ đến công ty, cả buổi họp chỉ có trợ lý là người đại diện, hiện tại ai ai cũng ở sau lưng truyền tai với nhau mà bàn tán.

Đến khi cánh cửa phòng họp mở ra, sau lưng trợ lý lại có thêm một người.

Diệp Chu Mãn đi đến ghế chủ tỏa đứng, cô chóng hai tay xuống bàn bắt đầu cất giọng: ''Từ hôm nay tôi sẽ đảm nhiệm chiếc ghế chủ tịch này một thời gian, cho đến khi chồng tôi quay lại.''

Lúc này những người có mặt trong phòng mới biết rõ là vợ bí ẩn của sếp Lữ.

Diệp Chu Mãn đưa mắt nhìn trợ lý sau lưng, người nọ hiểu ra liền đi đến, sau đó cô nhường chỗ lại trực tiếp xoay người đi ra khỏi phòng.

''Cốc, cốc, cốc''

''Mời vào.''

Nghe tiếng phụ nữ người phụ nữ đang cầm tách cà phê trên tay cũng khựng bước chân lại, sau đó nhanh chóng đẩy cửa vào thấy chiếc ghế lớn không phải người đàn ông kia ngồi mà là một con đàn bà da vẻ trắng nõn dung nhan xinh đẹp.

Diệp Chu Mãn ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đang dùng ánh mắt dò xét, cô cất tiếng hỏi: ''Có chuyện gì?''

''Cô là ai?''

Nghe người đối diện hỏi như vậy cô hơi nhíu mày: ''Nhìn chỗ tôi ngồi còn không biết tôi là ai sao?''

''Không có chuyện gì thì ra ngoài đừng cản trở việc làm của tôi.''

Cô ta nghe câu nói này y như câu nói của người đàn ông kia, cô mới vào làm được một tuần nay lại bị nhan sắc của sếp lớn công ty ở đây làm cho thu hút cô không kiềm được mà có chút muốn tiếp cần, lần đầu tiên đưa cà phê bị sự thờ ơ và lạnh lùng của người đàn ông đuổi ra, hôm nay hay tin phòng chủ tịch có người thấy thế cô ta liền đến đây lần thứ hai.

Thấy người phụ nữ không rời đi Diệp Chu Mãn buông bút đan hai tay lại với nhau nhìn thẳng vào đôi mắt người đối diện: ''Có công việc gì thì báo cáo với tôi còn không thì lập tức đi ra khỏi phòng, đừng để tôi nói thêm lần nữa.''

Nghe xong cô ta nhìn một lúc liền xoay người ra khỏi phòng, vừa mở cửa lại đụng chạm với trợ lý.

Thấy cô ta cầm cà phê trên tay trợ lý hơi nhăn mặt, nhưng cũng không nói gì lách người qua đi vào phòng.

''Phu nhân.''

Trợ lý nói sơ lại về lịch trình công việc hôm nay: ''Tối nay 7 giờ còn có một cuộc hẹn với công ty hợp tác người đó Thành Dương.''

Diệp Chu Mãn gật đầu: ''Tôi biết rồi, không còn gì cậu ra ngoài làm việc đi.''

Cho đến 7 giờ cô đã có mặt tại một nhà hàng sang trọng.

Diệp Chu Mãn ngồi xuống Không lâu sau có người một người đàn ông trẻ tuổi ngồi xuống đối diện với cô.

"Cô là nhân viên của Lữ Nguyệt?", Thành Dương nhìn người xinh đẹp trước mặt trong lòng có chút ham muốn.

Diệp Chu Mãn mím môi sau đó cười nhẹ gật đầu: "Tôi là trợ lý của ngài ấy."

A, ra vậy.

Cô thì rất chú tâm vào việc nhưng người trước mặt này lại không như vậy.

"Hôm nay nói đến đây thôi nếu giám đốc Thành thắc mắc chuyện gì thì liên hệ với thư ký thân cận của sếp Lữ."

Trước khi cô đứng lên bị đối phương cản lại còn nhét một tấm gì đó vào tay cô, nhìn người đàn ông nở nụ cười còn làm ký hiệu dùng ngón tay cái và ngón út để gần tai lắc lắc.

Diệp Chu Mãn khó hiểu nhìn xuống tấm vừa nhét trong tay mình, là danh thiếp còn kèm theo số phòng khách sạn, mặt cô đen lại.

Tên điên.

Cô đem chúng vứt thẳng vào thùng rác bên đường sau đó mới vào trong xe, lái thẳng đến bệnh viện.

Đã một tuần rồi anh còn chưa tỉnh lại, Diệp Chu Mãn ngồi bên cạnh dùng tay vuốt ve gương mặt anh.

Hôm nay cũng là ngày Diệp Phàm Nhân xuất viện một lát nữa cô đi làm thủ tục, Diệp Chu Mãn nắm chặt tay của người đàn ông nằm trên giường cô kìm lòng không được.

Mối thù này cô sẽ trả lại.

"Em đến đó à?"

Diệp Chu Mãn gật đầu: "Thu dọn đồ đạc em gọi trở lý trở anh về, bảo mẫu em cũng đã thuê nên anh cứ dưỡng thương cho tốt."

"Cảm ơn em."

Trong chuyện này hắn cảm thấy vẫn có lỗi nên vô cùng áy náy, nhiều lúc nói chuyện với em họ hắn lại có chút rụt rè, đã mấy ngày đến thăm hỏi nhưng em rể còn chưa tỉnh lại, hiện giờ chỉ cầu mong trời thôi.

Sau khi đưa người ra xe Diệp Chu Mãn nháy mắt với trợ lý một cái.

Trợ lý hiểu ngay lập tức âm thầm gật đầu.

Trước khi đi Diệp Phàm Nhân nói: "Dạo này em gầy rồi, nhớ ăn uống tẩm bổ đừng để mình gặp bệnh."

"Em biết rồi."

Xe đi rồi cô mới rút một điếu thuốc ngậm vào miệng chưa bật lửa thì trước mặt đã xuất hiện một cậu bé, tay cô chợt dừng lại, nhanh rút điếu thuốc trong miệng đem giấu ra sau lưng.

"Hửm? Sao lại nhìn chị?"

Cậu nhóc đưa ngón tay chỉ, dẫu cái môi chúm chím mình lén: "Em cũng muốn ăn kẹo giống chị."

Cô ngó nhìn xung quanh không thấy ai, sau đó mới ngồi xổm trước mặt cậu bé: "Này không phải là kẹo có thể ăn được, đặc biệt rất có hại cho em."

"Nhưng vừa rồi em thấy chị ngậm nó vào miệng mà."

Diệp Chu Mãn thấy buồn cười, nhìn cậu nhóc này thật đáng yêu, cô lắc lắc điếu thuốc đang kịp ở giữa hai ngón tay: "Này là thuốc đắng, rất là đắng đó, em vẫn muốn ăn à?"

Nghe thuốc cậu bé liền xanh mặt nhanh chóng lắc đầu: "Em không thích thuốc đâu, kẹo gì mà đắng như vậy em không muốn ăn nữa."

Cô cười vươn tay xoa cậu bé: "Ba mẹ em đâu?"

"Em không biết, bà ngoại không nói cho em."

"Tích Tích mau lại đây."

Cậu quay lại: "Bà ngoại."

"Cháu đi đâu làm bà đi tìm nãy đến giờ, có biết bà lo lắng lắm không."

Cậu biết lỗi liền cúi thấp đầu sau đó nhớ đến chuyện vừa rồi vội ngẩng đầu lên hăng hái nói: "Bà ngoại chị gái kia giỏi hơn Tích Tích nữa ạ, chị đó ăn được kẹo đắng còn Tích Tích lại không ăn được."

Bà nhìn cô gái kia sau đó nhìn đứa cháu mình, mỉm cười: "Vậy sao."

"Vâng."

"Chúng ta về phòng thôi chơi bên ngoài cũng đủ rồi, không về bác sĩ sẽ la đấy."

Nghe bà hăm doạ cậu vẫy tay với chị gái kia rồi nhanh kéo tay bà đi.

Diệp Chu Mãn chỉ biết đứng đó cười khẽ, nhìn điếu thuốc trên tay mình không nói gì ném vào thùng rác bên cạnh.

Quay lại phòng bệnh một lát sau đó cô mới rời đi.

- -----

"Nó còn chưa tỉnh sao?"

"Vâng thưa ông chủ."

Diệp Long nhếch môi: "Chuyện tôi kêu mấy người sắp xếp đến đâu rồi?"

"Đã xong chỉ đợi cá lớn cắn câu."

"Tốt."

Cửa sổ lầu ba xuất hiện bóng đen nhảy vào căn phòng, tiếp theo là nhắm đến máy tính trên bàn làm việc, sau khi hoàn thành xóa tất cả tài liệu thì bóng đen đó vội nhảy ra cửa sổ biến mất.

Nhìn camera Diệp Long nở nụ cười bỉ ổi lại khinh thường không thôi, quả nhiên là bọn người ngu ngốc, tưởng đâu thông minh cỡ nào.

"Tắt đi, ngày mai qua thư phòng lấy bản chính đó nhập lại dữ liệu vào máy."

Sau khi tắt camera, bọn họ rời khỏi phòng nhưng không biết lại có một bóng đen lần nữa xuất hiện.

Khóa được két sắt, giấy tờ lập tức bị tráo đổi với nhau.

"Phu nhân.", Thấy người trở lại trở lý cũng thở nhẹ ra một hơi, trái tim treo lơ lửng trên trời cuối cũng đã an toàn yên quay lại lòng ngực mình.

Diệp Chu Mãn kéo khăn che mặt xuống, cầm giấy tờ thông tin trên tay sau đó không chần chư cầm bật lửa đốt cháy tờ giấy thành tro.

Đợi lửa dần tắt cô mới xoay người đi: ''Về thôi.''

Trợ lý nãy giờ vẫn còn đơ người tác phong của phu nhân này thật giống với sếp Lữ của hắn, động tác vô cùng lưu loát đến mặt chẳng thấy nỗi một tia sợ hãi. Nhưng vừa rồi nhìn phu nhân leo lên lầu ba tim hắn muốn rớt ra ngoài, nếu mà phu nhân có mệnh hệ gì sếp Lữ chặt đầu hắn mất.

Diệp Chu Mãn ngồi nghịch chiếc bật lửa trong tay, đôi môi nhếch nhẹ sau đó mới dựa người vào ghế thoải mái híp mắt lại.

''Tuần trước công ty mới tuyển nhân viên sao?''

Trợ lý nhìn gương kính hậu rồi đáp: ''Vâng, được mười người, có tám nam hai nữ.''

Diệp Chủ Mãn chợt mở mắt ra: ''Người ở bộ phận ở tầng ba tên gì?''

''Trịnh Linh Linh.''

Cô gật đầu, rồi nói tiếp: ''Sau này có việc gì hả cho cô ta lên phòng, còn không có một bước cũng không cho vào, trái lệnh đuổi việc.''

Trợ lý nghe xong cũng ngây người suýt làm lệch tay lái: ''Tôi, tôi hiểu rồi.''

Mọi người vẫn không biết nguyên nhân sếp Lữ đang ở đâu, nhưng phu nhân này nhìn cũng lạnh lùng không kém gì ông chủ bọn họ.

''Cổ phiếu hôm nay lại xuống, tôi không nhầm là chưa bao giờ xảy ra trường hợp thấp như vậy, hình như mọi người đây lại không thích tôi thì phải?''

Diệp Chu Mãn nói xong không ai lên tiếng, cô gõ bút lên bàn rồi cười nhẹ: ''Hiện giờ mọi người có mặt ở đây nghe cho rõ tôi nói. Tất cả công ty chỗ ra đều có mọi người muốn đi thì cứ việc đi đi tôi không cản.''

Không một ai lên tiếng Diệp Chu Mãn thu lại nụ cười trên môi, khuôn mặt nghiêm túc nói: ''Nếu đã như vậy thì tôi mong mọi người chú tâm vào việc mình đang làm, vụ này còn có lần sau tôi sẽ không hỏi nữa thẳng tay đuổi việc từng người, dù sao công ty nhà họ Lữ có tiếng tăm nên không sợ thiếu nhân viên.''

Lúc đi trợ lý còn nhìn đám người ngồi ở dưới chỉ liếc mắt cảnh cáo.

Diệp Chu Mãn đau đầu không thôi, trợ lý thấy thế lên tiếng nói: "Phu nhân đừng làm việc quá sức như thế không tốt đâu."

"Tôi biết rồi."

Từ ngày Lữ Nguyệt nằm viện tới thời điểm này cô chưa được nghỉ ngơi đủ giấc, không làm việc ở công ty thì lại đến bệnh viện, ngoài ra cô cũng chẳng suy nghĩ đến việc thứ ba.

"Khoan đã."

Diệp Chu Mãn ngẫm một lúc: "Rút vốn đầu từ bên phía Thành Dương đi, còn việc khác tôi sẽ dặn cậu sắp xếp sau."

Trợ lý không nói gì chỉ gật đầu nhận nhiệm vụ.

Đợi trợ lý ra khỏi phòng cô đứng lên rót cốc nước, uống được một ngụm cảm thấy người dễ chịu hơn một chút, căn phòng yên tĩnh không có tiếng động ngoại trừ tiếng gió ra, Diệp Chu Mãn còn thưởng thức cảnh bầu trời mây xanh bên ngoài bị tiếng gõ cửa cắt ngang bầu không khí thoải mái này của cô.

"Vào đi."

Trịnh Linh Linh liếc mắt đặt tờ văn kiện lên bàn: "Mời cô ký, nhanh đi."

Lúc này Diệp Chu Mãn xoay người lại, ánh mắt ngày càng lạnh lẽo, mày nhíu sâu, sắc mặt vừa rồi có chút khoan khoái giờ đây lại u uất.

"Cô gọi tôi là gì? Kêu ai mà nhanh?"

Trịnh Linh Linh nhìn sự thay đổi trên khuôn mặt trẻ trung của cô gái trước mặt cũng làm cho lòng cô có chút kinh sợ.

Giữ lại bình tĩnh nói: "Tôi hiện tại ngồi trên đây ai cũng gọi một tiếng giám đốc Diệp, trợ lý bên cạnh cung kính gọi phu nhân. Nhưng ở đây tôi không ép buộc mọi người gọi quá cung kính vẫn có thể gọi tên tôi là được, nhưng thái độ của cô lại không có một chút nào là tôn trọng cấp trên, còn nữa nói chuyện gì mà nhanh?"

"Cho cô ba giây thu hồi lại chữ nhanh của mình.", Diệp Chu Mãn còn nhấn mạnh chữ nhanh.

Cô ta trợn mắt, cắn răng nói: "Trợ lý kia mắc gì gọi cô phu nhân lại còn bắt tôi phải gọi?"

Người phụ nữ này rõ ràng là kiếm cớ gây sự, Diệp Chu Mãn đặt cốc nước xuống bàn, bước chân lại gần cô ta hơn, giọng không nóng cũng không lạnh: "Hiện tại sếp Lữ không ở đây chiếc ghế này tôi đang đảm nhiệm, tôi đây có thể đuổi việc cô chỉ trong một giây."

Bị khí thế trước mặt làm lùi lại, Trịnh Linh Linh có chút bực tức: "Chỉ là đảm nhận chức vụ tạm thời cô đuổi việc tôi đến khi sếp quay lại tôi xem cô ăn nói làm sao."

Nghe xong Diệp Chu Mãn bật cười một tiếng: "Công ty này là của chồng tôi, còn tôi đây là vợ của ngài ấy, cô nói xem tôi đuổi việc cô chồng tôi dám truy cứu tôi không?"

Trịnh Linh Linh bị bất ngờ, người có chút ngơ ra, cô ta là vợ của sếp Lữ?

Nhìn biểu hiện từ khuôn mặt này Diệp Chu Mãn biết ngay cô ta có ý với chồng cô: "Muốn làm người thứ ba chen vào hôn nhân gia đình tôi sao?"

Diệp Chu Mãn không để người đối diện nói thì cô đã nói trước: "Tôi thì không ý kiến gì nhưng sợ sếp Lữ kia lại tức giận thôi."

Lúc này Trịnh Linh Linh sợ hãi lùi lại, vội cúi đầu: "Giám đốc Diệp xin lỗi đã đắc tội với cô, vừa rồi thái độ tôi không đúng, mong cô bỏ qua."

Diệp Chu Mãn không đáp xoay người ngồi xuống ghế, cầm bút ký tên vào giấy sau đó đưa đến: "Tôi ký rồi."

Cô ta không dám ngẩng đầu nhanh tay lấy rồi lẹ làng ra ngoài.

- -----

Khi Lữ Nguyệt mở mắt thì sắc trời bên ngoài cũng trầm đen xuống.

"Sếp!"

Trợ lý có chút phấn khích từ phía cửa nhào đến cạnh giường để kiểm chứng: "Đúng là tỉnh rồi!"

Lữ Nguyệt nghe tiếng nói lớn mày hơi nhíu lại: "Cậu... Làm điếc tai tôi rồi.", Giọng anh qua mấy ngày không nói giờ cất giọng chó chút

đứt quãng.

Nghe xong trợ lý chỉ ngại ngùng vuốt mũi: "Xin lỗi do thần quá mừng."

"Tôi ngủ mấy ngày rồi?"

"Cũng sắp gần mười ngày."

Lâu như vậy?

"Phu nhân đâu?"

Nói đến đây trợ lý hơi e dè: "Dạo này chuyện của công ty điều một tay phu nhân trông coi, vả lại vừa tan làm liền đến đây chăm sóc cho ngài, dạo gần đây phu nhân có chút mệt mỏi vừa đến đây được một tiếng thì đã về nghỉ ngơi."

Thấy sếp muốn ngồi dậy trợ lý vội đỡ: "Cần thần đi gọi bác sĩ không?"

"Không cần.", Lữ Nguyệt lúc này vẻ mặt không vui, gần mười ngày anh còn chưa nhìn thấy mặt vợ mình, không biết có mập lên không hay là gầy đi.

"Tên trợ lý này, phu nhân mà gầy thì tôi trừ tiền lương hai tháng của cậu.", Lữ Nguyệt nói có chút kích động làm đau vết thương ở ngực, anh vội lấy tay xoa nhẹ.

Trợ lý hốt hoảng chạy ra ngoài gọi bác sĩ.

Lữ Nguyệt còn chưa kịp nói tôi không sao, cuối cùng chỉ biết im lặng để bác sĩ vào đây kiểm tra lại vết thương.

"Phục hồi khá tốt, nghỉ ngơi đều đặn sẽ mau lành vết thương tránh kích động làm dây thần kinh ảnh hưởng, đầu vẫn còn chưa khoẻ hẳn nên chú ý một chút."

Sau khi bệnh sĩ đi Lữ Nguyệt liếc mắt qua tên trợ lý kia một cái: "Không được nói với phu nhân là tôi đã tỉnh lại, nghe rõ chưa?"

"Vâng, thưa sếp.", Trợ lý đứng nghiêm trang hô lên khẩu lệnh.

Lúc này trợ lý lại đem chuyện mạo hiểm của mình và phu nhân ra trình bài, hắn còn tưởng sẽ được khen ngợi ai dè lại chọc người này tức giận.

"Cậu...", Lữ Nguyệt run tay chỉ: "Cậu dám để vợ tôi trèo lên tầng ba?"

Giỏi lắm cái tên trợ lý này, lúc anh nằm viện cứ ngỡ cô gái nhỏ nhà anh sẽ được chăm sóc ai mà ngờ rằng.

"Đừng... Đừng tức giận, phu nhân leo rất giỏi không có chuyện gì xảy ra hết."

"Còn dám nói nữa tôi trừ ba tháng lương của cậu."

Nhất thời trợ lý làm hành động kéo khóa miệng lại, ngoan ngoãn đứng im lặng một bên.

Lữ Nguyệt nhăn mặt đứng lên: "Còn đứng đó làm gì đỡ tôi vào nhà vệ sinh."

"À, được được."

"May là phu nhân không sao nếu có mệnh hệ nào người tôi hỏi tội chính là cậu."

Trợ lý biết phu nhân là vàng là ngọc được ông chủ dốc lòng cưng chiều tận xương với tâm can của mình, ai cũng không được động vào nếu bị thương cái đầu này của hắn đúng là khó giữ.

"Thần đã biết lỗi."

Lữ Nguyệt xoay người lại cầm chốt cửa, hất cằm: "Ra ngoài."

"Hả?", Trợ lý ngơ ngác hỏi: "Ngài nói gì?"

Anh nghiến răng: "Tôi kêu cậu ra ngoài, định đứng đây nhìn thằng em tôi sao. Không có cửa đó đâu."

Trợ lý giật mình nhanh chân chạy ra ngoài, không ngờ ông chủ này tỉnh lại tính tình càng khó ở hơn, hắn thấy làm việc với phu nhân vẫn là thoải mái hơn nhiều.