Ánh Trăng Nước

Chương 7: Tương phùng



Sài Gòn những năm chín mươi ba..

Chiều muộn..

Dòng người qua lại đến đi trên những con đường lớn nhỏ mộc mạc. Phương tiện đi lại của người dân Sài thành lúc bấy giờ chủ yếu là xe đạp, xe xích lô hay xe máy đời cũ thô sơ mà bền bỉ.

Trong dòng người xuôi ngược đó, Lam cùng anh cũng đang trên đường về nơi gọi là nhà của anh. Hôm nay từ sớm anh đã đến quán ăn của Lam, chờ đợi cùng phụ giúp cô làm món ăn cho chiều tối nay. Đến lúc gần như xong xuôi để đón khách, thì Lam giao lại mọi chuyện cho hai người làm.

Sau khi mua giỏ hoa quả gọi là quà gặp mặt người thân gia đình anh. Ngồi trên xe lướt qua dòng người, trong lòng Lam cũng chợt bồn chồn không yên. Có mong chờ, có hy vọng và cũng có cả bất an..

Lam đã suy nghĩ về bản thân mình rất nhiều và tự đặt ra nhiều câu hỏi cho mối quan hệ này. Cô luôn tự hỏi, liệu gia đình anh sẽ chấp nhận cô, một người không cha không mẹ sao? Và liệu rằng cô có xứng với anh, một chàng trai ưu tú đã học xong đại học và đang trên con đường kinh doanh rộng mở, phát triển cho tương lai sau này..

Thực ra anh đã nói rất nhiều về gia đình anh cho cô nghe. Theo lời anh kể, cô biết ba cùng mẹ của anh hiện tại chỉ là ba mẹ nuôi của anh mà thôi. Lúc nhỏ anh cũng đã từng bị ba mẹ ruột của mình bỏ rơi, cũng đã phải trải qua quãng thời gian kiếm sống khó khăn trong mọi ngõ ngách của thành phố. Đến lúc chín tuổi có duyên gặp gỡ ba mẹ nuôi hiện tại. Những người đã sinh ra anh lần thứ hai và nuôi dưỡng dạy giỗ anh nên người như bây giờ. Có thể thấy được rằng, ba mẹ nuôi của anh là người thực sự sống rất tình cảm và cũng rất tốt bụng..

Nên cô hiểu được, người tốt yêu thương con cái sẽ luôn khắt khe hơn trong việc lựa chọn hạnh phúc gia đình nhỏ sau này cho con mình. Nếu ba mẹ cùng bà ngoại cô vẫn còn, có lẽ mọi người cũng chỉ mong cô sẽ gặp được người tốt, để cô có thể gửi gắm cuộc đời sau này của mình, trọn vẹn sống vui vẻ không ưu phiền..

Lam cứ suy nghĩ miên man như thế cho đến khi xe dừng lại..

Nhà anh nằm ở trung tâm thành phố, nơi những ngôi nhà có kiến trúc được xem là tầm trung mới được sửa chữa xây dựng lại gần đây. Bước chân chầm chậm vào sân vườn, đập vào mắt Lam là những cây cảnh được cắt tỉa cành tỉ mỉ quanh sân. Lam không amhiểu lắm về cây cảnh, nên cũng không biết tên gọi của mấy cây này là gì. Chỉ là Lam cảm thấy, chúng rất xinh đẹp và đặc biệt hút mắt nhìn qua bàn tay chăm sóc của người chủ..

- Lam, vào thôi em.

Lam gật đầu mỉm cười bước vào nhà cùng anh. Phòng khách được trang trí đơn giản cùng mấy bức tranh phong cảnh treo tường. Cũng có cả những bức ảnh đen trắng chụp cả gia đình anh được treo lên cẩn thận phía xa xa kia nữa..

- Ngọc về rồi đấy hả con?

- Dạ vâng! Là con ạ!

- Đợi mẹ một chút, mẹ đang làm dở tay.

- Vâng ạ!

Tiếng nói vọng ra từ phòng bếp, Lam nghe giọng nói của mẹ anh, cảm thấy sự dịu dàng dễ nghe khiến lòng Lam rất dễ chịu..

- Em ngồi đi.

- Vâng.

Anh bước lại gần nắm tay Lam ngồi xuống ghế ở phòng khách. Có tiếng bước chân nhỏ vang lên, lúc ngẩng đầu lên nhìn, Lam thấy mẹ của anh bước ra với khuôn mặt mỉm cười phúc hậu. Lam vội đứng dậy chào hỏi.

- Cháu chào cô ạ!

- Ừ ừ. Cháu không cần câu nệ khách sáo quá. Nào nào, ngồi xuống đi.

Thấy mẹ anh cười ấm áp nói như vậy, Lam cũng mỉm cười chân thành và ngồi xuống lại ghế.

- Cháu ngồi chơi một lát rồi đợi ba với anh trai Ngọc về cùng ăn bữa cơm nhé!

- Dạ vâng ạ!

Mẹ của anh gật đầu nói cười dịu dàng nhìn Lam. Ánh nhìn chăm chú khiến Lam cũng hơi ngượng ngùng, nhưng không hiểu vì sao, Lam cảm giác rất thân thiết với mẹ của anh, như đã từng thân quen từ trước rồi vậy..

- Ngọc dẫn Lam về rồi hả mẹ?

- Ừ. Hai cha con nhanh vào đi.

Bất chợt có tiếng xe dừng lại cùng giọng nói vọng vào ngoài cửa. Mẹ của anh cười cười trả lời xong thì cũng là lúc hai bóng người bước vào nhà. Bước vào trước là ba của anh với khuôn mặt có phần hiền hậu mà cũng có đôi chút nghiêm nghị. Theo sau đó là một chàng trai trẻ tầm ba mươi tuổi, anh ấy cũng có nước da hơi ngăm đen. Có đôi nét vừa giống ba cũng vừa giống mẹ của mình.

Nhưng điều đặc biệt khiến Lam chú ý đó là đôi mắt. Chính là ánh mắt quen thuộc thân thiết trong trí nhớ lúc bảy tuổi của Lam..

Không kiềm chế được, sống mũi cay cay và đôi mắt Lam cứ thế rưng rưng mà mờ ảo hướng ánh nhìn về phía chàng trai vừa bước vào..

Trong giọng nói khó có thể nén lại nỗi nghẹn ngào, Lam bật thốt lên âm điệu nhẹ nhàng ba chữ:

- Anh Biển ơi!

Mọi người trong phòng đều bất ngờ trước phản ứng và câu nói của Lam. Chờ đến lúc hồi thần thì trên khuôn mặt của Lam đã đong đầy nước mắt.

- Lam. Em sao vậy? Đừng làm anh lo lắng.

Anh là người đầu tiên phản ứng lại, và nhanh chóng cầm lấy bàn tay của Lam mà ân cần hỏi han. Người con gái anh yêu đang rơi nước mắt, những giọt nước mắt này khiến lòng ngực anh thực đau như muốn bóp nghẹn trái tim anh đi vậy.

- Em thực sự là Lam sao?

- Ánh trăng nước

Trăng trên bầu trời kia soi sáng

Như tâm trong sáng của em thơ

Quanh trăng là những vì sao trắng

Như cười lấp lánh thuần khiết thanh.

Ngân hà trải dài sao lớn nhỏ

Như cổ vũ ánh trăng sáng tỏ

Thật diệu kỳ trên mặt sông kia

Bóng trăng ánh lên thật huyền ảo.

Dãy tre làng rung rinh gió thoảng

Chú chim tinh nghịch sà xuống ao.

Lam chợt đọc lên bài thơ "Ánh trăng nước" mà bà ngoại đã dạy cho hai anh em lúc nhỏ. Nước mắt Lam cứ rơi và bài thơ qua giọng đọc nghẹn ngào của Lam cứ vang lên như thế..

- Bên bờ sông em nhỏ thích thú

Ánh trăng nước trung thu đèn sao.

Chàng trai ấy cũng rơi nước mắt từ bao giờ. Hai câu thơ cuối cùng được đọc lên bởi giọng nói trầm đều của chàng trai trẻ có đôi mắt buồn man mác như vương lệ sầu..

Ba cùng mẹ của anh cũng nhanh bước tới chỗ Lam. Mẹ anh chợt ôm Lam vào lòng và cũng khóc, ba anh cũng ôm lấy hai người vỗ về như muốn truyền lại hơi ấm của tình thân bao năm xa cách..

- Tốt rồi. Gặp được nhau là tốt rồi.

Trong căn phòng khách đơn giản nhưng lại hiện rõ khung cảnh đặc biệt ấm áp cảm động. Mọi chuyện cứ thế bất ngờ đến không báo trước, người tưởng chừng như đã chia cắt hai thế giới lại có thể có lại được mà tương phùng gặp lại nhau.

Nhờ mối lương duyên nam nữ đẹp đẽ giữa anh và Lam..

Duyên phận giữa người với người đôi khi thật là kỳ diệu như vậy đó..