Ánh Trăng Nước

Chương 6: Ngày chiều thu



Ngày cuối thu, cái nắng còn e ấp len lõi qua từng kẽ lá từng ngôi nhà, để màu nắng chứa chan bao ánh sáng của mặt trời chiếu rọi khắp thành phố đông đúc. Người đến ta đi ngược chiều qua lại trên muôn nẻo đường.

Trong một con phố nhỏ, chàng trai có nụ cười ấm áp cùng nước da hơi ngăm đen đứng trước một quán ăn nhỏ cùng chiếc xe máy đời cũ. Anh mỉm cười tươi khi thấy bóng hình một cô gái bước tới về phía mình, sau đó cất tiếng nói chuyện với giọng nói trầm đều.

- Đi thôi. Hôm nay toàn quyền em quyết định.

Cô gái cũng mỉm cười vui vẻ trả lời.

- Em thấy ngày nào em cũng được quyết định khi chúng ta gặp nhau nha.

- Haha! Cũng đúng nhỉ. Nhất em rồi.

Hai người cùng nhau lên xe, cùng nhau trò chuyện với những chủ đề đơn giản xoay quanh cuộc sống. Mỗi ngày như thế, ai cũng có cuộc sống riêng của mình, cũng có những tiếp xúc cùng mối quan hệ khác nhau. Gặp được nhau đã là một cái duyên khó có được. Cứ an yên vui vẻ khi thấy nhau như vậy đã là sự trân trọng nhau đáng quý trọng của cuộc đời.

Chiếc xe máy vẫn chạy băng băng trên đường phố. Hai người trên xe cũng dừng câu chuyện vu vơ từ khi nào. Cô gái ngồi phía sau nhìn tấm lưng người đàn ông chở cô phía trước và bất chợt thất thần nghĩ xa xăm.

Cô nghĩ về quá khứ những ngày đầu khó khăn của mình từ khi vào Sài Gòn. Vậy mà đã trôi qua năm năm thời gian. Từ một cô gái mười chín tuổi làm thuê từ công việc này đến công việc khác. Cô rửa chén bát thuê cho mấy quán ăn, cô chạy bàn bán cơm ở nhà hàng, nhặt nhạnh kiếm cái ăn từng đồng qua ngày.

Với ước ao đi học thêm cho trọn vẹn cái chữ, vừa học vừa làm vậy mà cô cũng đã trả qua hết năm năm tưởng chừng như muốn nhấn chìm đi hy vọng niềm tin của mình bất kỳ lúc nào.

Cho đến hôm nay, thời gian trôi không thể không làm cô nghĩ lại về cuộc đời của mình. Nghĩ lại về cái ngày định mệnh của một năm về trước cô và anh gặp nhau. Ngày hôm đó trời mưa nặng hạt, cô cũng vừa ổn định được quán ăn sau thời gian đầu khó khăn. Anh ghé vào quán cô như một vị khách bình thường. Có lẽ vì là ngày mưa, nên trông anh cũng không có gì đặc biệt để cô ghi nhớ.

Thế nhưng, có lẽ là duyên phận đến, cô gặp lại anh vào ba ngày sau đó ở quán cafe ven đường. Cô không nhận ra đã từng gặp anh. Chỉ là lúc anh mỉm cười nhìn cô, trong vô thức cô cũng mỉm cười chân thành đáp lại. Sau đó anh tỏ ý thân cận muốn làm quen và bảo là lúc nhìn thấy cô, anh đã nhận ra ngay cô chủ quán ăn anh đã gặp ở quán cô ba ngày trước.

Thời gian sau đó, anh và cô thường xuyên gặp nhau, trò chuyện và thân thiết từng ngày. Ở bên anh hơn một năm qua, cô thấy sinh mệnh sống của mình trần đầy sức sống mãnh liệt. Tuy cả hai không dựa dẫm vật chất tiền bạc gì vào nhau cả, nhưng cảm giác an yên lúc bên nhau khiến cô thấy vui vẻ không muốn xa rời.

- Lam! Lam ơi! Đến nơi rồi.

Tiếng gọi của anh vang lên giúp cô hồi thần lại sau những suy nghĩ xa xăm. Anh mỉm cười đầy cưng chiều xoa đầu cô bảo rằng.

- Cô gái ngốc nghếch!

Cô cũng cười vì sự ngốc nghếch đến thất thần của mình vừa rồi. Xe đã dừng lại lúc nào mà cô cũng chẳng biết..

- Chúng ta vào thôi anh.

Sau khi dắt xe đậu vào lề đường, anh đến bên cô cầm lấy bàn tay nhỏ gầy cùng những vết chai sạn minh chứng cho nó đã từng làm những việc nặng nhọc. Anh nắm chặt bàn tay cô, đôi mắt ẩn ẩn đau lòng vì những gì cô đã phải trải qua. Cũng có thể ở giây phút hiện tại này, anh thấy mãn nguyện và maymắn vì đã cho anh và cô gặp được nhau giữa muôn vàn người trên thế gian này.

Hôm nay là sinh nhật của Lam. Cô nhớ bà ngoại đã từng kể lại cho cô nghe về ngày đó. Ngày mà mẹ cùng ba cô vui mừng như thế nào khi chào đón cô ra đời. Bà ngoại chính là người đã ôm cô đầu tiên khi mẹ cô vất vả sinh cô ra.

- Thiên thần nhỏ của ba đã chào đời rồi.

Đó chính là câu bà ngoại kể về lúc ba cô lần đầu tiên nhìn thấy cô và ôm cô vào lòng.

Cô vẫn luôn quý trọng sinh mệnh của mình. Vì cô hiểu rằng ba mẹ, bà ngoại cùng mọi người yêu thương cô, sẽ luôn mong cô sống thật tốt. Và cũng đáp lại những mong chờ đó, cô cũng sẽ hoàn thành sinh mệnh sống của mình một cách tốt nhất có thể ở hiện tại và tương lai sau này..

- Và đây là quà của anh.

Cô cười cảm ơn anh và nhận lấy nó mở ra. Là một sợi dây chuyền bạc nhỏ có gắn hình trái tim màu tím. Trong lòng cô thực không thể diễn tả hết sự quý trọng đối với món quà tặng sinh nhật đầu tiên trong đời này.

- Để anh mang lên cho em nhé!

Cô gật đầu, đôi mắt ươn ướt như giọt lệ đã chờ chực muốn rơi. Trong giây phút anh mang lên cổ cho cô sợi dây chuyền. Cô đã nghĩ rằng, có lẽ cuộc đời của cô thực sự đã may mắn gặp đúng người rồi..

- Ngày mai em cùng anh đến nhà anh nhé! Được không em?

Cô hơi bất ngờ với câu hỏi của anh. Nhưng sau những giây phút hơi lưỡng lự, cô đã đồng ý.

- Vâng! Chỉ cần anh muốn.

Cả hai cùng nhau mỉm cười, khoảnh khắc cùng khung cảnh đơn giản mà ấm áp đó, như hòa vào ánh nắng chiều hoàng hôn mùa thu đang len lỏi vào khung cửa sổ.

Hai con người cùng nhau vui vẻ trò chuyện, cùng nhau nói về chuyện của tương lai. Không có ánh nến lung linh, không có hoa và khung cảnh lãng mạn. Chỉ có hai con người cùng nhau muốn sưởi ấm cho trái tim nhau, đơn giản mà không mất đi sự tinh tế chân thành cùng chân thật yêu thương..