Ánh Trăng Sáng Nặng 100 Kí Lô

Chương 66



Phương Mãn kéo tay Khổng Khuyết: “Đi về.”

Khổng Khuyết bị Phương Mãn kéo đi vài bước. Nhưng như thể bị bức tượng Ánh Trăng Sáng hút hồn, Khổng Khuyết hất tay Phương Mãn rồi leo lên bệ đá, ôm rịt lấy ngón chân pho tượng không chịu xuống.

Phương Mãn vừa ghen vừa tức, ngửa đầu quát Khổng Khuyết: “Mày đùa anh à? Thích ở đấy luôn chứ gì?”

Khổng Khuyết: “Mày đùa anh à? Thích ở đấy luôn chứ gì?”

Phương Mãn: “Đừng có nhại, tao tức á!”

Khổng Khuyết: “Đừng có nhại, tao tức á!”

Phương Mãn: “… Khổng Khuyết là thằng ngốc!”

Khổng Khuyết thông minh đổi ngay chủ ngữ: “Phương Mãn là thằng ngốc!”

Phương Mãn: “…”

Lý Bí đứng bên dưới điên cuồng vần vò chiếc khăn tay nhỏ, dỗ dành: “Ngài Khổng à! Ngài về với tôi trước đi. Ngài nhìn căn nhà kia kìa, trong đấy không chỉ có hơn 100 tượng Ánh Trăng Sáng mà còn có cả ảnh, mô hình, robot AI nữa…”

Khổng Khuyết thờ ơ, cưỡi ngón chân của Nam Thần Ánh Trăng, cúi đầu liếc giang sơn của mình.

Phương Mãn không dám trèo lên kéo Khổng Khuyết xuống, vì lỡ Khổng Khuyết lên cơn leo thẳng lên đầu tượng thì quá nguy hiểm. Tình hình nhất thời bế tắc.

Lý Bí thở dài bảo Phương Mãn: “Nhờ ngài đứng đây trông ngài Khổng một lát để tôi chuyển mấy bức tượng Ánh Trăng Sáng đến, khả năng thu hút được chú ý của ngài Khổng.”

Phương Mãn đành ngồi phịch xuống bãi cỏ, thở dài nói: “Haizz, chết mất thôi. Anh đi đi, tôi ở đây đợi.”

Lý Bí đi chuyến này mất đến tận 30 phút, lúc quay lại dẫn theo hai đội mặc áo đen, đều là các anh giai lực lưỡng. Đội một đẩy xe ba bánh vận chuyển một bức tượng ánh trăng bằng đá cẩm thạch trắng có kích cỡ ngang người. Khác với bức tượng được mặc váy ở cổng, bức tượng này nude 100%, một vài chỗ được tạc to ngã ngửa, trông rất bắt mắt; Đội còn lại chia nhau người bê tranh sơn dầu Ánh Trăng Sáng, vẽ một anh chàng đẹp trai có vòng hào quang đang giơ tay về phía miệng giếng; có người bê theo người máy AI nhân tạo; có người bê cả thùng figure Ánh Trăng Sáng.

Điều thú vị là, đống nam thần Ánh Trăng này không cái nào giống nhau cả, hoặc là nốt ruồi đặt sai vị trí, hoặc là hình dạng khuôn mặt thay đổi, như kiểu chính Khổng Khuyết cũng không thể chắc chắn rốt cuộc Nam thần Ánh Trăng trông như thế nào.

Phương Mãn thấy tò mò nhất là người máy AI, gã há hốc mồm đứng trước mặt người máy Nam thần. Gã biết Khổng Khuyết có một sự cố chấp đến điên cuồng với Nam thần Ánh Trăng, nhưng không ngờ Khổng Khuyết có thể làm đến mức này. Người máy AI nhìn từ xa rất giống người thật, làn da trắng đến phát sáng, trên sống mũi có một nốt ruồi son nhỏ, mắt màu mật ong và hàng mi dày rậm. Phương Mãn chớp mắt, một thoáng thất thần đã thấy vẻ đẹp trai đầy sức sống hồi trẻ của mình.

Nếu gã giảm đi chục cân, da trắng lên hai tone, là đi mấy nếp nhăn mờ trên mặt thì khả năng trông sẽ giống thế này.

Phương Mãn nhấn nút nguồn, người máy từ từ ngẩng đầu lên, mỉm cười chớp mắt nhìn gã. Nụ cười ấy vừa dị hợm vừa biến thái, gần giống với nụ cười của Khổng Khuyết trước lúc mất trí nhớ. Phương Mãn rùng mình, nhất thời không thấy người máy giống mình nữa.

Phương Mãn càng nghĩ càng thấy dị, gã cứ cảm thấy hình như Khổng Khuyết không quen Nam thần Ánh Trăng, không quen dáng dấp và tính cách của hắn ta. Gã nghi ngờ Nam thần Ánh Trăng không hề tồn tại, mà chỉ là ảo ảnh mà Khổng Khuyết tưởng tượng ra để ký gửi tinh thần.

Các anh giai lực lưỡng cẩn thận đặt những thứ này lên bãi cỏ, sắp thành một vòng, như đang dựng trận pháp triệu hồi bí ẩn nào đó.

Đối tượng được triệu hồi, Khổng Khuyết, đang ngồi chễm chệ trên ngón chân bức tượng Ánh Trăng, cao ngạo hưởng thụ sự cung phụng của mọi người, thậm chí còn gật đầu ra vẻ hài lòng.

Lý Bí: “… Toang rồi, tôi cảm thấy ngài Khổng càng không muốn xuống nữa.”

Phương Mãn đánh cái ngáp dài, giọng chua lòm: “Giờ anh mời bản thể Nam thần đến, may ra Khổng Khuyết mới chịu xuống.”

Lý Bí lấy khăn tay chấm mồ hôi trên mặt, nói: “Nếu mời được tôi đã mời lâu rồi. Nam thần Ánh Trăng… đã…” Lý Bí không dám nói chết, bèn nói một cách hoa mỹ, “Về mặt trăng rồi.”

“Hắn với Khổng Khuyết xảy ra chuyện gì?”

Lý Bí lắc đầu: “Tôi không biết. Việc đầu tiên phải làm hôm nhậm chức của tôi là tìm người thay thế của Nam thần Ánh Trăng. Lúc ấy ngài Khổng còn rất thích Nam thần Ánh Trăng.”

Phương Mãn ậm ừ. Lý Bí nhậm chức bốn băm trước, khi ấy Khổng Khuyết mới mười tám, chả có nhẽ Khổng Khuyết quen Nam thần Ánh Trăng từ hồi còn nhỏ?

Khổng Khuyết, người duy nhất biết sự thật trên đời cũng mất trí nhớ rồi, rốt cuộc Nam thần Ánh Trăng là thần thánh phương nào đã trở thành một câu hỏi hóc búa khéo cả đời này gã cũng chẳng giải được.

Phương Mãn: “… Lòng tôi tắc quá.”

Lý Bí lo lắng: “Trông ngài có vẻ mệt, hay ngài nghỉ ngơi đi để tôi trông nốt. Ngài không thể gục ngã bây giờ được.”

Trong sâu thẳm nội tâm, kỳ thực Phương Mãn không muốn trông cảnh Khổng Khuyết dính lấy Nam thần Ánh Trăng của hắn chút nào. Nhưng hôm nọ Khổng Khuyết đã tự sát ngay dưới bức tượng này nên Phương Mãn bị ám ảnh tâm lý, gã không thể chịu đựng Khổng Khuyết sẽ chết trước mặt gã thêm một lần nào nữa.

Phương Mãn nhờ người chuyển một cái ghế xích đu đến rồi cầm bình giữ nhiệt ngồi xuống đung đưa, ngay trước mặt là chiếc bàn nhỏ, bên trên bày đủ các loại kẹo sặc sỡ.

Xưa có ôm cây đợi thỏ, nay có bày kẹo đợi Khuyết.

Phương Mãn rất kiên nhẫn, Khổng Khuyết nhìn kẹo bày trên bàn đằng xa. Ánh nắng chiếu vào giấy gói, giấy kẹo phản chiếu ánh sáng mặt trời lấp lánh như những vì sao, mà Phương Mãn ngồi đó trông thật giống ánh trăng sáng giữa những vì tinh tú.

Khổng Khuyết không đi hái sao, bây giờ hắn không muốn ăn “chua”, chỉ muốn ở bên “anh” thôi. Với lại rõ ràng Phương Mãn đang dùng ngôi sao làm bẫy để dụ hắn xuống.

Còn lâu hắn mới mắc lừa nhé.

Lý Bí đưa ipad đã tải sẵn các tài liệu học tập đủ cấp độ cho Khổng Khuyết.

Khổng Khuyết nghiêm túc mở sách dạy chữ cho trẻ em, bắt đầu học từ bảng chữ cái.

Hắn đọc rành rọt rất chi là nghiêm túc: “A, á, ớ, bờ, cờ, dờ, đờ…”

Phương Mãn ngồi trên ghế xích đu và nhìn Khổng Khuyết, như thể trông thấy những dòng chữ nhấp nháy trên đầu hắn.

“IQ +100.”

“IQ+200.”

“EQ +10.”

“Biến thái +50.”

“Thành công thăng cấp đến trình độ tiểu học lớp năm.”



Phương Mãn nghe Khổng Khuyết hăng say học tập, mơ mơ màng màng thiếp đi. Hôm nay gã mệt thật.

7 giờ 30 phút tối, ráng chiều còn vương lại chút nắng cuối cùng, vầng trăng sáng bọc trong đám mây như tấm màn dần ló ra.

Khổng Khuyết mặc áo phông trắng cộc tay đơn giản, tựa vào cổ chân Nam thần Ánh Trăng, cúi đầu xem video với tốc độ x2. Hắn giống như miếng bọt biển vô cảm, đang hút lấy kiến thức thông thường và tìm tòi cách để trở thành một người bình thường.

Khổng Khuyết nhận thấy mình có thể bắt chước hầu hết các biểu cảm của con người, ngoại trừ khóc. Hắn không tài nào khóc được.

Hình như hắn không có nước mắt như người thường, chẳng thể làm cho hốc mắt tự động ứa ra nước như Phương Mãn.

Phương Mãn giỏi thật đấy, hay là bắt gã khóc cho mình xem, như vậy có thể quan sát và học hỏi từ khoảng cách gần?

Khổng Khuyết đẩy kính, cuối cùng cũng ngẩng lên. Hắn nhảy khỏi bệ đá, thấy Phương Mãn và Lý Bí đều đã ngủ.

Điều này có nghĩa là kẹo trên bàn đã không còn ai canh nữa, hắn có thể hái sao rồi!

Khổng Khuyết lặng lẽ bước đến bàn, cẩn thận chọn lấy một viên kẹo được đóng gói cầu kỳ, nhẹ nhàng bóc lớp giấy gói rồi cho tọt viên kẹo hồng nhạt này vào miệng.

Khổng Khuyết tưởng nó sẽ có vị chua như hôm nọ, song không ngờ nó lại hoàn toàn khác. Có chút chua chua, nhưng vị ngọt lại chiếm nhiều hơn. Hắn cảm thấy hương vị này giống ánh mắt của Phương Mãn, rất ấm áp.

Phương Mãn đang ngủ thì nghe thấy tiếng ken két, gã cảnh giác mở bừng mắt, bắt quả tang Khổng Khuyết đang ngồi xổm dưới chân mình, bên cạnh là một đống vỏ kẹo sặc sỡ sắc màu.

Khổng Khuyết cắn kẹo: “Cộp…két… cộp… két…”

Phương Mãn: “Khuyết er!”

Trộm sao đã bị phát hiện! Khổng Khuyết vơ vội mấy viên kẹo rồi bật dậy chạy về phía Nam thần Ánh Trăng. Phương Mãn lập tức vồ lấy Khổng Khuyết, ghì eo hắn kéo vào ngực mình: “Về ngủ đã, mai lại ra thăm anh cậu.”

Khổng Khuyết: “Em muốn dựng lều.”

Phương Mãn hãi hồn khiếp vía: “Đù má cậu biến chất rồi? Còn nhớ gì nữa không?”

Khổng Khuyết nhai kẹo: “Cộp… két… cộp… két…”

Phương Mãn bất lực nói: “Ăn bao nhiêu kẹo rồi hả? Về đánh răng, muốn dựng lều thì tắm rửa đánh răng xong rồi làm.”

Khổng Khuyết ngẫm nghĩ chốc lát, gật đầu đồng ý.

Hắn nhớ trong sách có bảo đánh răng xong thì không được ăn kẹo nữa, nếu không sẽ bị sâu răng, vì vậy hắn nhân cơ hội bóc thêm viên kẹo nữa cho vào miệng.

Ngay khi Khổng Khuyết bóc vỏ, Phương Mãn đã ngửi thấy mùi sầu riêng nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Gã cau mày, dũng cảm đối mặt: “Nào, đến đi!”

Khổng Khuyết đẩy kẹo sầu riêng qua một bên khiến má phồng lên, ù cạc hỏi: “Đến gì?”

Phương Mãn: “…” Hình như có gì đó sai sai. Nếu là ngày xưa thì Khổng Khuyết đã nhào đến hôn gã tới tấp rồi chứ còn ở đấy hỏi à.

Yết hầu Phương Mãn trượt lên xuống: “Kẹo này có vị gì?”

Khổng Khuyết nhận xét nghiêm túc: “Giống có một con khỉ đột đang hát trong mũi.”

Phương Mãn hỏi thử: “Khá chua phải không?”

Khổng Khuyết lắc đầu: “Không chua. Ngọt.”

Phương Mãn khựng chân, chợt túm lấy cổ tay Khổng Khuyết rồi nhảy cẫng lên, đáp xuống ôm chặt Khổng Khuyết, xong lại nhảy cẫng lên.

Khổng Khuyết: “…?”

Khổng Khuyết bắt được suy nghĩ của Phương Mãn. Nó rất hỗn loạn, khiến hắn không lấy được thông tin gì có giá trị. Đều đại loại như là “Vl vl vl ahu ahu ahu” “Nó lành rồi nó bình thường rồi lành rồi giống người rồi đúng không đúng không đúng không…”

Ngoài những thông tin rời rạc như trên, Khổng Khuyết còn bắt được một cảm xúc rất lạ của Phương Mãn.

Nhẹ bẫng, hình như Phương Mãn sắp thoát khỏi lực hấp dẫn của trái đất.

Khiến hắn cũng bị cảm xúc này lây nhiễm, dường như cũng sắp bay rồi.

Khổng Khuyết nắm lấy tay Phương Mãn kéo xuống, sợ Phương Mãn bay mất thật, “Anh sao thế Phương Mãn?”

Hai mắt Phương Mãn đã đỏ hoe, khịt mũi nói: “Hình như cậu có vị giác rồi đấy.”

Khổng Khuyết: “… Em hỏi anh sao mà?”

Phương Mãn lau nước mắt, nhoẻn cười: “Anh… vui cho cậu đấy. Cuối cùng có tí hy vọng sống.”

Khổng Khuyết khó hiểu hỏi: “Vui là như này ư? Thế sao mắt anh lại chảy nước?”

Phương Mãn: “Vui đến rớt nước mắt chứ sao.”

Khổng Khuyết mở to đôi mắt đen láy, ham học hỏi nói ngay: “Em cũng muốn khóc.”

Phương Mãn: “…”

Khổng Khuyết nhớ video pỏn ban nãy vừa xem qua: “Chịch khóc em đi.”

“…???????” Nước mắt Phương Mãn sắp tràn bờ đê đột nhiên bị dọa sợ thụt về: “Cậu vừa xem gì đấy? Lý Bí cho cậu xem… cái đó á? Cậu đang học cẩm nang giáo dục an toàn cho thanh thiếu niên cơ mà?!”

“Không phải Lý Bí cho xem.” Khổng Khuyết đẩy kính, “Em lên mạng xem cấu trúc sinh lý của cơ thể con người, bên dưới có cái khung nhỏ hiện một người phụ nữ kèm hàng chữ – ‘chồng đi công tác một tháng, nửa đêm bố chồng mò vào phòng’. Xong em ấn vào.”

Phương Mãn: “…”

Khổng Khuyết nóng lòng chia sẻ những kiến ​​thức mới mà mình học được với Phương Mãn: “Ngoài chịch khóc em đi, còn có nhanh nữa lên anh, anh to quá!”

“Vãi shit, stop…” Phương Mãn xoa tai mình, nó đã nóng phừng phừng: “Học đến sách giáo khoa lớp mấy rồi?”

Khổng Khuyết cười đáp: “Lớp 10.”

Phương Mãn: “…” Toang cmnr, bảo sao, đúng là xúc động tuổi dậy thì.

Khổng Khuyết xông tới với mùi sầu riêng, “Em muốn khóc!”

Phương Mãn cong chân chuồn biến: “Tự mình khóc đi!”