Ánh Trăng Sáng Nặng 100 Kí Lô

Chương 67



Phương Mãn loẹt quẹt dép lào chạy về biệt thự, Khổng Khuyết đuổi sát phía sau, rồi bỗng nhảy lên, đáp vững vàng lên lưng Phương Mãn. Hai người đàn ông cao to va vào nhau kêu đến bịch một tiếng.

“Vãi lờ…” Phương Mãn cảm thấy mình lún phải ba tấc mất, với được đầu gối Khổng Khuyết rồi xốc người lên, chở Khổng Khuyết trên lưng chậm rãi bước đi.

Khổng Khuyết vẩy hai chân về trước rồi quặp lấy eo Phương Mãn, ngả người ra sau như chèo thuyền: “Nhanh lên.”

Phương Mãn: “… Sếp tự xuống đi được chứ?”

Khổng Khuyết giơ chân lên cho Phương Mãn xem: “Không có giày.”

Phương Mãn: “Ok ok, hay tôi nhượng lại giày cho sếp cõng nhé?”

Khổng Khuyết lại giơ chân lên lắc trái phải, như kiểu lắc đầu: “Em không thích giày của anh.”

Phương Mãn: “Vì?”

Khổng Khuyết: “Xấu.”

Phương Mãn bật cười, “Yo, thẩm mỹ về rồi à?”

Khổng Khuyết không nói gì nữa, chỉ cúi xuống cọ cằm vào vai Phương Mãn.

Phương Mãn hít mạnh một hơi: “Tì sang vai phải, chỗ ban sáng sếp cắn vẫn còn đau đấy.”

Khổng Khuyết vén áo Phương Mãn lên kiểm tra, thấy dấu răng ngay ngắn trên vai đã sưng tím. Khổng Khuyết không hiểu tại sao, trong trí nhớ của hắn, vết thương hạng này cùng lắm một tiếng là lành rồi.

Khổng Khuyết dần biến mùi khắm, cười nói: “Sao vẫn chưa lành?”

Phương Mãn định bảo là “Cậu tưởng ai cũng giống mình à,” nhưng đã kịp thời nuốt lại. Gã không muốn nhắc Khổng Khuyết rằng hắn khác với người thường, thà rằng hắn cứ ngố tàu, ăn vài viên kẹo là thơm phức như bây giờ còn hơn.

Phương Mãn nói hèn hèn: “Chắc là da anh muốn giữ dấu răng của cậu thêm mấy ngày nữa. Cơ mà về sau đừng có cắn anh nữa đấy, đau thấy bà luôn.”

Ánh trăng kéo bóng hai người dài ngoẵng, khiến Phương Mãn chợt sinh ra suy nghĩ rất chi là lãng mạn: Nếu con đường này không có điểm cuối thì thật tốt biết bao.

Hai mươi phút sau, Phương Mãn thở hồng hộc than vãn: “Ha, ha, chết mất, vẫn chưa đến hả? Rốt cuộc bao giờ mới đến cuối đường?”

Trang viên của Khổng Khuyết rộng vượt xa sức tưởng tượng của Phương Mãn. Bình thường đi xe thì chả thấy xa lắm đâu, nhưng cõng Khổng Khuyết nặng mấy chục cân đi bộ 20 phút thì nó lại xa vcl.

Khổng Khuyết: “Thả em xuống đi Phương Mãn.”

Phương Mãn: “Không.”

Phương Mãn nghiến răng, nghĩ sau này có thể phải chăm sóc Khổng Khuyết cả đời, nếu cái việc cỏn con là cõng Khổng Khuyết về nhà gã cũng đếch làm được, thì về sau sao mà cõng được cả cuộc sống của Khổng Khuyết?

Phương Mãn: Tiếp tục đấu trí đấu dũng với hư không.

Sau khi đi bộ hơn chục phút nữa, cuối cùng Phương Mãn cũng đặt chân được đến biệt thự của Khổng Khuyết. Phương Mãn chìa tay ấn mở khóa vân tay và dắt Khổng Khuyết đi vào.

Vừa bước vào cửa, đã nghe thấy tiếng mèo kêu.

Meowo vốn đang nằm chơi quả cầu lông trên kệ mèo ba tầng sang chảnh, vừa nghe tiếng Phương Mãn và Khổng Khuyết, lập tức vứt hết mà phi xuống đáp nhẹ lên người Khổng Khuyết, móc lấy quần áo rồi leo lên khuỷu tay Khổng Khuyết làm nũng.

“Meow ~”

——

“Meow ~”

Bé mèo trắng nhỏ đang nằm trong lòng bàn tay hắn, bên tai là giọng nói dịu dàng của một người đàn ông, “Khổng Tước à, giết nó đi.”

Bé mèo ấy nhỏ xíu, vừa mềm vừa ấm, bụng và lòng bàn chân có màu hồng, đang phập phồng lên xuống theo nhịp thở.

“Bóp cổ nó, nó sẽ chết rất đẹp. Con phải để ý mắt nó, khi nó hấp hối, con ngươi sẽ giãn ra, kèm theo tia máu đỏ và những giọt nước mắt trong suốt. Giống một tấm gương màu đỏ có vết nứt, con có thể soi mình qua mắt nó, và nó chỉ có thể thấy con. Hai đứa sẽ trở thành một.”

Gã ấn đầu hắn xuống, buộc hắn phải nhìn vào mắt mèo con: “Nào, Khổng Tước, hãy cộng cảm với nó, thử cảm giác cận kề cái chết xem nó như nào.”

Hình ảnh chợt thay đổi, một người phụ nữ điên cuồng hét lên: “… Quái vật quái vật! Mày giết người rồi phải không?!… A! Tao xin lỗi, xin lỗi, tao không nên sinh ra mày, cứu với, cứu với, đừng đến đây…”

——–

“Khổng Khuyết!!!”

Khoảnh khắc Meowo bò vào vòng tay Khổng Khuyết, Phương Mãn cảm thấy khá nhẹ nhõm, vì cuối cùng cũng có động vật nhỏ chịu đến gần Khổng Khuyết. Quả nhiên nuôi động vật từ bé là hiệu quả nhất.

Nhưng chỉ một giây sau, mùi của Khổng Khuyết đột ngột thay đổi. Hắn bóp cổ Meowo với một nụ cười kỳ dị, Meowo dựng lông gào lên một tiếng thé tai.

“Khổng Khuyết!” Phương Mãn vận sức cạy tay Khổng Khuyết ra, sợ đến mướt mồ hôi: “Thả ra! Đệt mẹ buông ra ngay!”

Bụp!

Phương Mãn đấm Khổng Khuyết.

Khổng Khuyết chợt buông tay ra, giống như người chết đuối cuối cùng cũng nổi lên. Hắn hít một hơi thật sâu rồi ôm ngực thở dốc.

Meowo thoát được một vé xuống âm phủ, dang rộng tứ chi và nhanh chóng chui vào ổ mèo, cuộn tròn run lẩy bẩy.

Phương Mãn ôm lấy Khổng Khuyết, xoa cằm Khổng Khuyết – chỗ vừa rồi bị đánh, “Sao thế sao thế, nói anh nghe!”

Khổng Khuyết lẩm bẩm: “Mẹ sợ con, đánh con… sao mẹ tạo ra con, nếu con là quái vật… sao không giết con… mẹ…”

Phương Mãn xoa đầu Khổng Khuyết, thầm thì an ủi: “Thở nào Khuyết er, hít sâu, bình tĩnh. Mọi chuyện kết thúc rồi, Y Sinh chết rồi!”

“Đừng chạm vào tôi!”

Khổng Khuyết đẩy mạnh Phương Mãn rồi đi chân trần lao xuống tầng hầm. Phương Mãn chậm hơn một bước đâm ra không kéo kịp Khổng Khuyết. Khổng Khuyết càng chạy càng nhanh, sau cùng vọt vào tầng hầm chốt cửa lại.

“Khổng Khuyết! Mở cửa!” Phương Mãn vỗ mạnh vào cửa, hai tay tê dại vì chấn động của tấm sắt.

Phương Mãn vội vàng gọi cho Lý Bí, bảo với anh ta Khổng Khuyết đã vào tầng hầm, có cách nào mở ra không.

“Ngài Phương ơi tôi chưa xuống tầm hầm bao giờ.” Lý Bí khó xử nói: “Bình thường ngài Khổng không cho phép ai vào.”

“Nó sẽ làm gì trong đấy?”

Lý Bí ngập ngừng: “… Tôi không rõ lắm, nhưng thỉnh thoảng ngài Khổng sẽ gây thương tích lên người mình.”

Phương Mãn xoa mặt, bất lực bảo: “Tinh thần Khổng Khuyết hình như có vấn đề. Anh mau gọi thợ bẻ khóa đến đây, chúng ta phải đi vào.”

Cúp điện thoại, Phương Mãn mở flash điện thoại chiếu chung quanh, xuống cầu thang là một lối đi hẹp. Bởi ngày thường không ai dám xuống tầng hầm nên bụi đã đóng dày đặc, những hạt bụi nhỏ bé trông như những vi sinh vật dưới đáy biển sâu, bay phấp phới dưới tia sáng của đèn flash.

Phương Mãn mặt xám mày tro, nện tay vào tường gầm lên: “Khổng Khuyết, ra ngoài nga và luôn! Đừng có nghĩ quẩn!”

“Cậu đã có vị giác, có thể ăn ngon rồi! Đừng tự tổn thương mình nữa!”

“Mở cửa ra! Đệt mẹ nó, hư thân mất nết. Dám đóng cửa không cho anh mày vào!”

“Không phải muốn anh chịch khóc mày à?! Dm ra đây ngay, anh chịch chết mày luôn!”



Không hề có đáp lại. Cánh cửa sắt im lìm lạnh lẽo, cả lối đi chỉ có tiếng vang của Phương Mãn. Ánh đèn điện thoại mờ đi, Phương Mãn kiệt sức dựa vào cửa, cảm giác ớn lạnh từ lưng truyền khắp toàn thân.

“Đ*t mẹ.” Phương Mãn đỏ mắt chửi thề.