Ánh Trăng Sáng Trong Lòng Nguyệt Lão

Chương 6



11

Hình ảnh chiếu đến đây là hết, mặt gương tối sầm lại.

Tôi đồng ý với lời của Nguyệt Lão:

“Tình yêu quan trọng ở chỗ một lòng một dạ, trước sau như một, đến ch.ết cũng không thay đổi”

Vợ chồng Nguyệt Lão trở thành thần vì tình yêu của họ, tình yêu cũng sẽ không biến mất dù người còn lại còn sống hay đã ch.ết.

Hóa ra không phải là “gương vong ưu” mà là “gương vọng Ưu”, không chỉ nhìn gương để vơi đi ưu phiền mà còn nhìn gương nhớ người vì chỉ trong gương mới có hình bóng cô ấy, Nguyệt Lão vẫn đang chờ cô ấy trở về.

*Vong ưu thì các bà biết rồi, có nghĩa là quên đi ưu phiền, vì nhìn gương có người Nguyệt Lão nhớ mong nên ưu phiền sẽ vơi đi.

*Vọng 望: ngoài nghĩa là "nhìn" còn có nghĩa bổ sung là "ngóng trông, mong mỏi" nữa.

(Thực ra chỉ có mỗi câu [Hóa ra không phải là “gương vong ưu” mà là “gương vọng Ưu”] là hết rồi nhưng mình nghĩ cần thêm vào để lí giải cái hay trong cách dùng từ của tác giả, mình muốn chia sẻ với các bạn nên mình mạn phép thêm câu sau để các bạn đọc dễ hiểu hơn nhé, còn nếu các bạn không thích thì đọc mỗi câu đầu thôi là được.)

Tôi nhìn Nguyệt Lão vẫn đang ngủ say trên giường chợt nghĩ "Công tử vô song xứng với giai nhân tuyệt thế, trời đất tác thành, cực kỳ xứng đôi"

Tình sâu như biển như vậy, sao tôi dám chen chân vào chứ.

Hu hu hu.....Tôi chuyển mình từ fan only sang fan CP chỉ trong một giây thôi đó. Lau khô nước mắt rồi tôi mới đi ra khỏi miếu Nguyệt Lão.

Trời đã vào khuya, cổng của chùa Linh Sơn đóng chặt, tôi đành phải trèo lên cái cây cạnh tường rồi trèo tường ra ngoài. May mà hôm nay tôi không đeo giày cao gót, cây với bức tường quanh chùa cũng không cao, chỉ có ánh trăng đêm nay hơi tối, tôi mượn ánh trăng bò lên bờ tường, không cẩn thận một chút đã bị ngã.

Có người ở dưới dang tay đỡ tôi, lồng ngực rắn chắc, mùi hương quen thuộc bao lấy tôi.

Là Nguyệt Lão.

“Em không sợ ngã xuống sẽ bị trật chân, gãy tay hả.”

Sao lại có người mắng người khác mà vẫn dịu dàng như vậy

Tôi nhanh chóng nhảy ra khỏi lòng anh, cố gắng đứng vững.

“Tôi trèo tường hơi bị giỏi đấy, ờm.... anh đi ngủ tiếp đi, tôi về trước.”

“Muộn quá rồi, để anh đưa em về.”

Nói xong, anh ấy định cầm tay tôi, dắt xuống núi.

Tôi tránh bàn tay đang giơ lên của anh của anh, từ chối:

“Đưa tôi về nhà cũng được, anh dùng tiên pháp đưa tôi về đi.”

Dưới ánh sao trời và tiếng côn trùng rả rích, đôi trai gái đạp lên ánh trăng dạo bước về nhà, thế thì mập mờ quá, tôi không làm vậy được

Tôi không làm thế thân của bạch nguyệt quang đâu.