Ánh Trăng Sáng Trong Lòng Nguyệt Lão

Chương 7



12

Không có tình yêu cũng không sao, không phải vấn đề to tát gì cả, tôi còn có sự nghiệp mà.

Thỉnh thoảng tôi cũng tò mò về sợi tơ hồng tôi từng cắt, "Tống Tự" là người như thế nào nhỉ.

Thời gian đầu khởi nghiệp vô cùng bận rộn nhưng may mà tôi có tài vận của Thần Tài, rất nhanh công ty đã đi vào quỹ đạo, tuy quy mô công ty không lớn nhưng tôi cũng cảm thấy hài lòng rồi.

Tôi còn dựa vào chiều cao và số đo ba vòng của anh cả Thần Tài mua một đống vé số.

Đừng tò mò sao tôi biết số đo của anh ấy, tôi dùng mắt đo từng vòng đó.

Tôi vừa ra khỏi trung tâm đổi thưởng xổ số đã gặp Thần Tài thứ ba, cả người anh mặc âu phục quý giá, mặt mày tinh xảo. Rốt cuộc, ai đúc tượng cho bọn họ vậy, tôi cứ nghĩ Nguyệt Lão với Thần Tài là mấy ông lão râu tóc dài ngoằng, phất phơ trong gió cơ.

Anh ấy cười trêu tôi:

“Cô yêu tiền thật đấy.”

“Còn phải nói à, có tiền có thể làm rất nhiều chuyện.”

Tôi sẽ dùng số tiền này để sửa sang cô nhi viện.

Tôi lớn lên ở cô nhi viện, viện trưởng đối xử rất tốt với tôi.

“Tôi định đến cô nhi viện, anh đi cùng không.”

Đưa anh ấy đến cô nhi viện, mọi người sẽ dính chút hào quang của Thần Tài, tăng thêm tài vận cho cô nhi viện.

Lão Tam mặt nào cũng tốt nhưng mà anh ấy nhiều chuyện quá, suốt ngày hỏi sao tôi không đến chùa Linh Sơn nữa. Tôi viện cớ mình bận việc, không có thời gian đi.

Nếu tôi đã quyết định từ bỏ thì tôi sẽ không suy nghĩ đến Nguyệt Lão nữa.

13

Thần Tài thứ tư là kiểu công tử bột, hay mặc vest giống tổng tài lạnh lùng bá đạo, anh ta thường lái xe thể thao đến dưới nhà tôi rồi bấm còi ầm ĩ. Lần nào đi chơi với anh tôi cũng phải trang điểm lộng lẫy, mặc những bộ quần áo đắt tiền nhất của mình ra ngoài.

Anh ấy còn thích đi club chơi với lý do là đi khảo sát thị trường.

Những quán anh đến, lúc nào cũng đông khách, chủ quán bar kiếm tiền đầy túi, chỉ thiếu nước cung phụng anh ấy như Thần Tài thôi.

Tôi còn không biết xấu hổ gật đầu: “Đúng rồi, ông cung phụng đúng người rồi, Thần Tài hàng thật giá thật đấy.”

Nhìn anh ấy lắc lư, thu hút mọi ánh mắt giữa sàn nhảy, tôi hơi nghi ngờ, anh chàng này có phải là thần thật không vậy?

Thấy tôi nhìn qua, cuối cùng anh cũng xuống khỏi sàn nhảy, quyến rũ đi về phía tôi, tay anh vẫn cầm ly rượu, bắt đầu nói năng lộn xộn "Tiểu Duật, uống.... uống nào, cô đang đi chơi với tôi mà..."

Nếu không phải số dư trong thẻ tôi vẫn tăng đều đều thì tôi đã đập cho anh ta một cái rồi.

“Tiểu Duật, đừng buồn, uống nào”

Đúng vậy, giờ tôi có tiền rồi, còn có gì để buồn chứ.

Tôi cầm ly rượu lên, chạm ly với anh: “Cạn ly!”

Dù ở đâu anh cũng là trung tâm sân khấu, thu hút rất nhiều sự chú ý, tôi không quen nên kéo anh đi về.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi, hai con ma men xiêu vẹo đi trên đường, ánh mắt anh ấy mơ hồ: “Thật ra Nguyệt Lão cố ý không cho anh hai của tôi gặp cô.”

“Anh hai của anh đáng sợ lắm, tôi cũng không dám gặp anh ấy.”

“Nói linh tinh, anh hai của tôi vừa cao vừa đẹp trai, so với thằng nhóc Nguyệt Lão kia còn đẹp hơn ba phần đấy.”

“Tôi không tin đâu.”

Năm anh em Thần Tài thì tôi đã gặp ba người, ai cũng đẹp trai hết nhưng không ai đẹp hơn Nguyệt Lão được cả.

Lão Tứ nghe tôi nói xong khịt mũi coi thường.

“Cô đợi đó, để tôi gọi anh hai đến....”

Còn chưa nói xong, sau lưng anh ta ánh lên kim quang, một anh đẹp trai khác cao hơn Lão Tứ nửa cái đầu xuất hiện, xách anh tư như xách một con gà con.

“Ở bên ngoài đừng gọi tôi là anh hai, mất mặt tôi lắm.”

Giọng anh trầm vang, khí thế mạnh mẽ, cả âm thanh lẫn hình dáng đẹp đến mức tôi phải hít sâu một hơi. Tôi không thể liên tưởng người đàn ông trước mặt với hình tượng mặt đỏ, mắt xếch trong truyền thuyết được.

Tôi tạm thời không nói lên lời.

Anh chàng đẹp trai đến nghẹt thở, kiệm lời trực tiếp mang tôi và Lão Tứ về chùa Linh Sơn.

Tôi lại gặp lại Nguyệt Lão.