Ánh Trăng - Sumlir

Chương 3: 3 - Mùa hè đúng nghĩa



Tự hỏi tại sao bầu trời hôm nay lại rực rỡ đến thế? Đến cả những tia nắng cũng mang theo mình một vẻ đẹp riêng

Chắc vì bầu trời hôm nay mang theo niềm tin, mang theo hi vọng và cả ước mơ của những em học sinh mang trên mình chiếc áo sơ mi trắng

Dù là bây giờ, logo trường trên cánh vai trái của các em có khác nhau nhưng chỉ cần sau một mùa hè nữa thôi, logo trường Trung học phổ thông A sẽ theo các bạn học sinh này thêm ba năm cấp 3 nữa

Dưới sân trường rộng lớn, Việt và Yến đều đang bước chân đi tìm phòng thi của mình, rẽ sang bên trái...bên phải

Thấy rồi! Chúng nó bước chân vào phòng thi số 31 với nhiều cảm xúc trong lòng

- Nguyễn Phúc Việt

Nguyện vọng 1 - THPT B

Nguyện vọng 2 - THPT A

...

- Giang Hạ Yến

Nguyện vọng 1 - THPT A

...

Chúng ta đã từng bước qua nhau và liệu có thể đứng lại lâu thêm chút nữa không?

Tiếng trống vang lên một hồi, Hạ Yến đọc đề văn với khuôn mặt chẳng một cảm xúc, nó chỉ biết rằng con chữ trong đầu nó ngày càng nhiều lên... cầm bút rồi viết lia lịa kín cả tờ giấy thi

Phúc Việt thì có vẻ khó khăn hơn, nó cứ viết được một vài dòng rồi lại ngồi cắn bút trong sự khó chịu... cô coi thi để ý nó từ nãy, chỉ biết phì cười vì cô nhìn cái mặt là biết bị tủ đè rồi

Còn 10 phút nữa là hết giờ văn, Việt đóng nắp bút lại rồi đặt xuống bàn... nó khoanh tay trước ngược nhìn cây bàng qua cửa sổ, nét tự tin vẫn còn rất rõ trên khuôn mặt của nó

Yến vẫn đang miệt mài viết bài, có thể thấy lượng mực trong bút của nó đã giảm đi đáng kể. Tiếng trống đánh báo hiệu hết giờ thi cũng là lúc Yến đánh giấu chấm hết bài, nó nở một nụ cười mãn nguyện trên môi...

Học sinh ào ra như lũ lụt, tụm năm tụm bảy lại thành một nhóm để bàn nhau về đề thi văn năm nay. Sân trường này đúng là một phiên chợ lớn

: Toang tao rồi mày ơi

: Đề cứ bị dễ ý

: Tao viết lia lịa luôn, cầm 8 điểm trên tay rồi

: Khó vãi, tao ngồi vắt cả não ra mới viết được mấy từ đấy

: Cô trông phòng tao cứ nhìn nhìn là tao sợ vãi chưởng, chẳng dám ngó ngang ngó dọc

: Câu này mày làm như nào?

...

Yến đi một mạch từ phòng thi của mình ra cổng trường, mới ra đã thấy anh trai nó đứng đợi từ bao giờ

Trung đưa Yến cái mũ rồi bắt đầu đi xe

: Làm bài được không?

: Tất nhiên là được rồi

: Áng chừng được bao nhiêu điểm?

: Cái này á...khó lắm...tại em đang phân vân 9 cả 9,25

Trung bĩu môi

: Thôi đi, hồi đấy anh mày thi được có 6 rưỡi điểm văn

: Đấy là anh, em khác nhé...em đương nhiên phải hơn anh mấy điểm rồi

: Á à mày ngon!

Im lặng được một đoạn thì Trung lại hỏi em gái ngồi đằng sau

: Chiều thi anh à?

: Đúng rồi, về nhà nhanh thôi em thèm cơm mẹ nấu lắm rồi

: Không nhanh đấy

: Nhanh đi mà

: Không, tao thích đi chậm

Mồm nói thế thôi chứ Trung sợ em gái đói nên nhanh chóng đi về nhưng vẫn đảm bảo an toàn tuyệt đối...chứ bình rượu mơ của bố Dũng bị làm sao thì chắc đầu Trung rời khỏi thân luôn quá

Tối hôm đấy Khang sang nhà Việt ngủ, nó cầm điện thoại chơi game từ nãy giờ nên chán lắm, thấy Việt đi vào thì hỏi

: Hôm nay mày làm được anh không?

: 10 điểm

: Oai đấy

: Nói chung là dễ như ăn cháo ý mà

: Gáy đi, xong ra 5 điểm tao cười

: Không bao giờ có chuyện đấy!

Việt nằm xuống giường, tay với lấy cái điện thoại rồi vào game

Khang thở dài

: Tự nhiên lại để nguyện vọng khác bọn tao

: Sống phải có trải nghiệm với vui chứ

: Chả thấy vui, mày một trường tao cả Tú một trường...tự nhiên tách ra thì vui chỗ nào?

: Tao thấy vui là được...tao vào game rồi mời tao đi

Khang tắt điện thoại, đứng dậy tắt đèn rồi trèo lên giường chùm chăn lại

: Tao đi ngủ, mày đi mà chơi một mình

: Vãi cả 8 giờ ngủ?

: Có vấn đề gì à? Mai còn dậy thi nốt toán nữa chứ đã xong hết đâu

Việt nhún vai

: Không chơi thì thôi, bố mày chơi một mình

Sáng hôm sau, sau khi nạp xong năng lượng cho buổi sáng thì Khang chạy sang nhà Tú rủ nó đi thi chung vì nguyện vọng 1 của chúng nó đều giống nhau còn Việt thì đi lối khác

Vừa đi đến trường Tú vừa cầm mấy quyển sách tranh thủ ôn lại mấy dạng toán

Khang đưa hai tay ra sau gáy, nó thản nhiên nói

: Mày siêu vãi, chứ gần thi tao mà học là chẳng vào đầu được cái gì

: Tranh thủ thôi

: Hôm qua tao còn làm mấy trận game

: Vãi, hôm qua tao ngồi ôn sơ qua hết mà nhưng vẫn cố đi ngủ sớm để hôm nay thi cho tỉnh táo nhưng tao sợ đề khó quá...không làm được chắc tao khóc luôn ở đấy mất

: Không sợ, làm như mình hay làm đề thôi

: Sợ vào mấy dạng tao ngu không biết làm ý

: Đã bảo không sợ rồi mà, anh em mình làm quả cao điểm hơn thằng Việt luôn chơi không?

Tú gật đầu

: Chơi!

Khang thi trên tầng hai, đến cầu thang chúng nó chào nhau rồi Tú đi sang dãy bên cạnh. Nó không để ý nên lỡ va phải Yến

: Mình xin lỗi, mình không để ý

Yến lắc đầu rồi bỏ đi luôn, Tú nhìn theo bóng lưng của Yến mà ngơ hết cả người

: Xinh vãi

Đang ngơ người ra thì Tú nghe thấy người gọi mình từ phía đằng kia, là thằng Tú học cùng trường hồi cấp 2 đây mà...hôm nay nó lại đi sớm hơn cả Cẩm Tú đây cơ

: Gọi gì anh hả em?

: Anh Cẩm Tú đã ôn được cái gì chưa?

: Anh đây thì sương sương thôi em ạ

: Mẹ, tao học mà chẳng hiểu cái gì...chắc thi xong về lấy vợ

: Con lạy bố, đừng có làm khổ con nhà người ta

Thằng Tú cười hì hì

: Đùa tí thôi, chứ tí cố mà làm thôi chứ sao giờ

: Ừ, cố lên

....

Tiếng trống vang lên

: Các em dừng bút, xem lại mình đã ghi đầy đủ thông tin và số báo danh chưa, các em ngồi tại chỗ cô đi thu bài

Việt và Yến bước ra khỏi phòng thi 31, đứa sang bên trái đứa sang bên phải... về nhà ngay lập tức nằm xuống giường rồi lăn qua lăn lại

Cảm giác này thật là thích quá đi!

Hai ngày thi cũng đã trôi qua, cho đến tận bây giờ cảm giác vẫn cứ lâng lâng... chẳng ai tin được là nó đã kết thúc rồi cả

Tú ngồi trong nhà Việt, cứ bần thần như người mất hồn suốt mấy ngày hôm nay

: Ê vậy là xong rồi hả mày?

: Chứ mày muốn như nào nữa?

: Tao không tin luôn đấy, vậy là nay không phải đi học thêm ôn thi nữa hả...không phải dậy sớm, không phải đi in đề để làm nữa...và quan trọng là anh em mình được nghỉ hè rồi à?

: Ừ

: Vãi, tao chưa kịp cập nhật xong Việt ơi

: Tao thì cập nhập xong từ lâu rồi, đứng dậy ra ngoài đi chơi ngay bây giờ nào!

Với nụ cười trên môi, Việt cả Tú lao ra khỏi nhà rồi chạy ra công viên gần đấy. Đã lâu lắm rồi mới thấy được cảm giác tự do này...từ bây giờ có thể chơi hết ga mà không cần lo về chuyện học nữa rồi

Đúng là thời gian có bao giờ đợi một ai đâu, việc của chúng mình bây giờ là chơi bù lại những ngày tháng ôn thi mệt mỏi đấy thôi. Bây giờ cứ ngồi nghĩ ngợi mình có làm được hay không, có làm tốt hay không làm gì nữa cho nặng đầu vì đã quá muộn màng rồi

Có được bước chân vào ngôi trường cấp 3 đấy lần nữa hay không thì chính bản thân của mình cũng phải biết. Sự nỗ lực của mình đến đâu, cao hay thấp thì nó cũng sẽ ra kết quả xứng đáng

Vậy nên hãy tận hưởng một mùa hè đúng nghĩa nào!