Ánh Trăng - Sumlir

Chương 4: 4 - Nhớ nhưng không nhớ



Ngày hè năm ấy, có những nụ cười hạnh phúc và cũng có những giọt nước mắt dưới cái nắng chói chang

Cẩm Tú với nụ cười tươi rói trên môi, nó chạy một mạch sang nhà thằng bạn thân với một tinh thần cực kì vui

: Việt ơi!

Việt giờ mới ngủ dậy, nó đi đá bóng về mệt quá nên tắm xong là lăn ra giường nằm ngủ luôn...cho đến tận bây giờ nó vẫn chưa biết ngoài kia đã xảy ra điều gì

Tú chẹp miệng, dồn lực vào tay rồi đánh vào lưng một cái đau điếng cho Việt tỉnh, tay lung lay vai của nó

: Nhanh lên, mẹ mày vào tra điểm đi

Việt nghe câu nói vừa rồi thì tỉnh cả ngủ, nó trợn tròn mắt lên nhìn Tú

: Có...có điểm rồi á?

: Ừ, có lâu lắm rồi anh ạ, nhanh lên vào mà xem đi cho nó nóng

Việt với cái điện thoại rồi nhanh tay tra số bao danh của mình, nó cả Tú đều hồi hộp chờ đợi...một dòng chữ đỏ hiện lên làm Việt phát bực

: Vãi cả web lỗi ạ

Chuyện này thì chẳng còn xa lạ, web báo điểm phải sập vì số lượng người truy cập vào quá đông. Ai ai cũng run run ngồi trước màn hình chờ xem điểm của mình

Tú chẹp miệng

: Đương nhiên rồi, bao nhiêu người vào xem không sập web mới lạ ý, mày thử lại đi xem nào

: Đây để tao ấn lại

Số điểm hiện lên trên màn hình máy tính, Việt thấy xong thì vừa mừng lại vừa lo...không biết năm nay THPT B có lấy điểm cao không nữa

Tú sốc

: Vãi...mày quái vật à Việt...làm bài kiểu gì mà được hẳn 44,5 điểm thế?

: Thì làm kiểu làm chứ làm kiểu gì

: Năm ngoái trường B lấy 43, không biết năm nay lấy bao nhiêu nhỉ? Nhưng tao nghe nói học sinh đăng kí vào đấy nhiều vãi luôn... tỉ lệ chọi căng đấy

: Biết rồi, thế tao mới sợ đây...à mà mày bao nhiêu điểm?

Tú khoanh hai tay trước ngực, hãnh diện nói

: Tao á? Tao được 38 điểm đấy oai không?

: Kinh, giỏi phết nhờ?

: Tao thì đương nhiên phải giỏi rồi, mày chỉ được cái nói đúng mà nói to

: À mà không biết thằng Khang...

Việt còn chưa nói xong câu, cửa phòng của nó đột nhiên mở tung ra...cái mặt của thằng Khang xuất hiện

Khang hét loạn lên

: Chúng mày ơi!!!

: Hú hú

: Tao đỗ rồi, tao chắc chắn đỗ

: Tao sướng từ nãy

: Chúng mày ơi tao đỗ rồi!

: Thích vãi chúng mày ơi!

Việt nhanh chân đứng dậy bịp mồm Khang lại, nó sợ hàng xóm bên ngoài nghe được lại tưởng nó vác khỉ đột về nuôi thì chết

: Bao điểm?

: Tao 37,75

Việt thấy ai cũng cao nên mừng rồi, đỡ phải lo nên lập tức rủ rê

: Làm bữa lẩu ăn cho sướng mồm đi

: Nhưng mà tao ăn rồi

: Thế mai ăn

: Mai giỗ bà tao, không ăn được đâu

: Thế ngày kia

: Chốt

4 năm cấp 2 giờ thành một thước phim đẹp đẽ, đâu ai nghĩ rằng nó lại kết thúc nhanh như vậy chứ...chỉ mong rằng cấp 3 sẽ càng tốt đẹp hơn

Nguyễn Phúc Việt ngồi một chỗ, cho đến tận bây giờ nó vẫn không tin được vào mắt mình

Không thể nào như thế được...chắc chắn là có sai lầm gì đấy

Nguyễn Tường Vy đẩy cửa phòng anh trai bước vào, nó đứng dựa vào tường rồi đưa hai tay ra sau mông trông như bà cụ non

: Mẹ gọi anh xuống ăn cơm mấy lần rồi đấy, em cũng phải gào lên gọi anh hơn chục lần rồi mà chẳng thấy hồi đáp, anh không nghe thấy thật à?

: Anh biết rồi, xuống trước đi rồi anh xuống

: Không được, mẹ bảo là em phải đi cùng anh xuống cầu thang không anh đi một mình sẽ ngã lăn từ đầu xuống dưới mất

Việt quay ra nhìn em gái, nó nhếch một bên mép lên

: Được rồi anh đi

Vy đợi anh trai đi trước rồi mới đi theo sau, nhìn cái dáng vẻ thất thần của người đi trước mà nó chỉ biết lắc đầu

: Cãi nhau với mẹ khàn cả họng xong cuối cùng vẫn phải làm theo ý mẹ...anh có thấy anh tốn công vô ích không

Việt chẳng nói gì, nó nhức đầu lắm rồi. Nguyễn Tường Vy là em gái của Việt, nó mới học lớp 5 thôi nhưng mở mồm câu nào là đạo lí câu đấy

Nhiều khi Việt thấy sự trải đời của Vy còn hơn của mình nưa, nó bao giờ cũng như một bà cụ non càn nhằn về tất cả mọi thứ

Cô Phan Ngọc Ly để bát canh xuống bàn, thấy con trai đi xuống thì nhiệt tình đẩy ghế ra cho nó ngồi

Vy phồng má lên

: Mẹ kéo cho anh mà không kéo cho con..

: Đây đây để mẹ kéo cho Vy

Ngồi xuống bàn ăn, bên trái thì cô Ly với Vy ăn uống vui vẻ lắm...Vy khen mẹ hôm nay nấu ăn cực ngon

: Tất nhiên rồi, hôm nay mẹ chiến thắng mà

Bên phải, Việt cúi gằm mặt xuống và ăn trong sự tức giận...nó vẫn tin đây chỉ là một giấc mơ thôi

Một lúc sau Việt đứng dậy, nó quay lưng đi lên phòng, cô Ly thấy thế thì nói theo

: Ngày mai trường tuyển hồ sơ, con nhớ đến mà nộp đấy nhé

Việt tức, tức chứ! Nó lên phòng lấy mấy đồ dùng cần thiết rồi nhét hết vào cặp, nó đi xuống dưới nhà

: Con sang nhà ở với bố mấy hôm, con chào mẹ

: Đi đâu thì đi, nhớ mai đi nộp hồ sơ là được

Việt đạp xe sang một khu phố khác, nó dừng lại tại ngôi nhà xung quanh toàn những bông hoa xinh xắn

Nguyễn Minh Quang đang chơi mấy đồ chơi ô tô mới được bố mua cho, thấy anh trai nó mừng lắm. Nhảy cẫng lên rồi chạy ra ôm vào chân anh

: Anh Việt!

: Quang ở nhà với bố có ngoan không?

: Ngoan nắm ạ

Một chú chạc 40 tuổi bước từ ngôi nhà nhỏ bằng gỗ ra, bất ngờ hỏi

: Việt mới sang đấy à con?

: Vâng ạ, con mới sang

: Cái Vy có sang không?

: Không ạ, Vy nó ở nhà

: Thế vào đây ăn cơm với bố

: Thôi bố cứ ăn đi, con ăn ở nhà rồi...con ngồi đây chơi với Quang tí

: Được rồi

Việt dắt xe đi cất, nó ngồi xuống cái xích đu trong vườn nhìn em trai chơi đồ chơi

: Anh buồn quá Quang ơi

: Sao anh nại buồn?

Nhìn cậu em trai mới 6 tuổi, cái giọng ngọng líu ngọng lô làm Việt không nhịn được cười, nó lại bắt đầu cái giọng theo em trai

: Anh buồn nà vì anh không vui

: Thế thì anh vui nên, đừng có buồn lữa

: Nhưng mà anh chẳng vui nên được

: Thế thì anh buồn tiếp đi

: Ơ

Tối hôm đấy Việt đang ngủ với Quang, điện thoại gieo lên liên tục làm nó tỉnh giấc. Việt mắt nhắm mắt mở cầm điện thoại đi ra ngoài vườn nghe để không làm tỉnh giấc của Quang

: Gọi gì tao giờ này? Đang ngủ ngon mà cứ gọi làm anh đây tỉnh cả giấc

: Mới 8 rưỡi mà mày đã ngủ hả Việt?

: Kệ đi, có chuyện gì nói luôn

Khang ngập ngừng, giọng nó có vẻ như đang nhịn cười

: Mai tao cả Tú đi nộp hồ sơ, mày đi cả bọn tao nhé

Việt tỉnh bơ nói

: Không

: Sao lại không? Chả lẽ mày lại mang hồ sơ ra trung học phổ thông B hả Việt...thôi mà đừng có cố chấp nữa, nửa điểm cũng là một vấn đề rồi nên là thôi, về học với bọn tao đi

: Xàm chó

Việt tắt máy luôn, nó thở dài rồi đi vào nhà, thấy bố vẫn đang ngồi làm việc

: Bố chưa ngủ ạ?

: Còn sớm mà, bố tranh thủ làm tí nữa

Việt với áo khoác vắt trên ghế, nó mặc vào rồi xin phép bố

: Con ra ngoài một lúc, tí con về ạ

: Ừm, đi cẩn thận nhé

: Vâng ạ

Việt định lấy xe đạp đi nhưng lại thôi, nó đi bộ xung quanh khu phố...mọi thứ ở đây vẫn thế, vẫn chẳng thay đổi gì qua từng đấy năm

Thấy một con bé đang ngồi ở cái ghế bên đường, Việt thấy nó quen quen mà cũng lạ lạ, hình như là gặp ở đâu rồi thì phải nhưng chẳng nhớ ra

Yến ngồi đọc sách ở đấy, hôm nay biết điểm trường lấy nó cũng chẳng bất ngờ lắm vì nó biết chắc mình sẽ đỗ rồi

Chẳng hiểu sao mà nó có cảm giác gì đấy, theo phản xạ quay đầu sang bên trái thì thấy một cậu bạn đang nhìn mình

Việt thấy con bé đấy quay ra thì giật mình, nó sợ bị hiểu lầm nên bỏ đi luôn mà đâu biết hành động đấy của nó càng bị hiểu lầm

Yến nghiêng đầu, nó nhìn bóng lưng của cậu bạn kia...nhớ rồi. Là người mà nó gặp hôm đi học thêm về, cái người mà cầm quả bóng nghịch nghịch ý

Rõ ràng là cậu ấy vừa nhìn mình mà.

Có chuyện gì nhỉ?