Ánh Trăng - Sumlir

Chương 5: 5 - Mở đầu của tình bạn



Trăng hôm nay sáng lắm, có khi chẳng cần đèn đường xung quanh mọi người vẫn qua lại bình thường được. Việt vừa đi vừa đánh vào đầu mình, tự nhiên con bé đó quay đầu lại làm nó ngại quá đi

: Chết mất thôi

Rồi nó vô tình nhìn thấy một quán xỏ khuyên đang còn sáng đèn, thế là chẳng cần suy nghĩ gì nó bước vào quán luôn

Anh chủ quán thấy khách vào thì ra chào hỏi rồi tư vấn, sau một hồi ngẫm nghĩ thì Việt quyết định xỏ sụn tai bên trái

Cảm giác có chút tê tê nhưng cũng thích thích, Việt nhìn qua gương ngắm nhìn từ nãy giờ... biết đẹp như này nó đã xỏ lâu rồi

Việt đi qua quầy, nó lấy điện thoại từ trong túi

: Em chuyển khoản anh nhé

: Ok em, mã đây

Thành công chuyển tiền cho tài khoản " GIANG HA TRUNG ", nó chào anh chủ quán rồi ra về

: Nhớ vệ sinh cẩn thận nhé

: Em nhớ rồi

Trung lau cái bàn, nhìn theo thằng nhóc vừa bước ra khỏi quán mà chẹp miệng

: Trẻ con bây giờ lớn nhanh thật, lại còn đẹp trai chắc cả tá người yêu

Nghe anh chủ quán nói xong thì con bé nhân viên mới vào đã lập tức đáp lại

: Sao anh biết?

: Biết cái gì?

: Thì chuyện thằng bé vừa nãy có cả tá người yêu ý

Trung đần mặt ra, nó đi lại chỗ nhân viên của mình. Nãy Nhi thấy Việt đẹp trai quá nên nó thử đi tìm facebook ai ngờ ra thật

: Vãi, gửi kết bạn luôn rồi?

: Em gửi rồi, có cần phải suy nghĩ gì đâu

: Mày nhìn list friend toàn gái này

: Thì đấy, Nguyễn Phúc Việt lớp 10...em còn biết cả trường cấp 2 của em ý cơ, đọc confession thì nghe vẻ cũng phải chục em rồi

: Vãi, khủng khiếp thật

Nhi cười hì hì rồi vỗ vai anh chủ quán

: Anh cố gắng mà đuổi theo em nó đi, chứ ai già đầu như anh rồi mà chưa có người yêu

: Ơ cái con này? Mày láo đấy à? Mày tin tao đuổi việc mày ngay lập tức không

: Em đùa thôi mà, vui vet vui vẻ

: Không vui!

Sáng hôm sau, Việt cứ ngồi chống cằm nhìn tập hồ sơ của mình...tính đến giờ cũng đã nửa tiếng rồi, nó hít thở một hơi thật sâu, đứng phắt dậy rồi đút hai tay vào túi quần, chẹp miệng

: Đi thì đi, nhưng mà lần sau con sẽ không thua mẹ nữa đâu!

Khang cả Tú vừa với bước ra khỏi cổng thì thấy Việt tới, chúng nó ríu rít hết cả lên làm người xung quanh để ý đến, Việt ngại chẳng biết giấu mặt đi đâu

: Chúng mày im đi, người ta nhìn kìa

: Biết rồi, thế bọn tao đợi ở quán kia nhé, nộp hồ sơ xong thì ra đấy ngồi cả bọn tao

: Biết thế, đi đi ngại quá

Việt đi vào phòng số 3, nó làm theo hướng dẫn của thầy cô rồi ra về, vẫn nhớ lời của bọn bạn nên nó ra quán nước Khang đã chỉ

Ngồi xuống ghế, nó thở dài

: Chán vãi chưởng

Tú đập đập vào vai thằng bạn thân

: Chán cái gì mà chán? Học cùng bọn tao vui đéo chịu được, ba anh em mình sống chết có nhau thì không phải là thích à?

Khang gật đầu lia lịa

: Đúng đúng, chuẩn luôn

Việt xị mặt ra...nó thật sự thất vọng tràn trề

: Có nửa điểm nữa thôi...nó lấy 45 mới đau lòng chứ!

: Số rồi mày ạ, ông trời không muốn chia li chúng mình nên đã làm vậy đấy

Tú uống cốc nước, nó quay sang nhìn Việt

: Mà sao mày lại muốn vào trung học phổ thông B thế? Tao thấy tường mình cũng được mà, cơ sở vật chất tốt...thầy cô vui vẻ dễ tính mà còn không thích nữa à?

Khang chẹp miệng

: Mày không biết cái gì cả

: Biết cái gì?

Khang định mở mồm ra nói tiếp nhưng bị Việt đạp phát vào chân đau điếng

: Không nói không ai bảo mày câm đâu Khang ơi...

: Dạ em biết rồi, em xin lỗi anh Việt ạ

Sau một ngày dài học sinh ra vào trường, trên bàn cô hiệu trưởng giờ là mấy chồng hồ sơ của các em học sinh sắp vào trường, tìm mãi mới thấy hồ sơ của " Nguyễn Phúc Việt "... cô hiệu trưởng cầm nó lên mà mỉm cười

Phan Ngọc Ly để tập hồ sơ xuống bàn, đi ra đứng bên cửa sổ ngắm nhìn bầu trời đầy sao

: Con muốn đấu tiếp...thì mẹ vẫn sẵn sàng thôi, để xem bao giờ con thắng được mẹ đây

Rốt cuộc giữa Việt với mẹ xảy ra chuyện gì thì cũng chẳng ai hiểu rõ, đến Tường Vy ở trong nhà mà nó chỉ hiểu có một phần...chỉ biết là anh và mẹ đã cãi nhau một trận rất to thôi

Yến nhìn danh sách lớp mà buồn thiu từ sáng đến tối...nó biết sống sao đây

Một buổi chiều mưa rào vào tháng 7, Yến ra quán dọn dẹp hộ anh trai mà tâm trí của nó cứ để đi đâu ý

Trung đi qua tiện cốc vào cái đầu kia, bê thùng đồ sang kệ sắp rồi hất cằm hỏi em gái

: Mày thất tình đấy à con bé kia?

: Thất tình cái gì mà thất tình, anh toàn linh ta linh tinh vớ va với vẩn

: Anh mày biết hết đấy nhé

: Em biết sống sao đây..

: Thế làm sao?

Như chọc đúng chỗ ngứa, Yến ngồi xuống rồi nhanh nhanh cái mồm kể ra mọi chuyện

: Mới có danh sách lớp đấy, em học A1 mà anh biết gì không? Vy nó học A3 mới đau chứ... người ta nói xa mặt thì cách lòng, mà cũng có thể không đến nỗi đấy nhưng mà em biết làm sao bây giờ đây, ngồi một mình trong lớp không nói chuyện với ai cứ như bị điên...à mà thôi bị điên còn hơn phải nói chuyện với mấy đứa khác

Trung nhún vai

: Thì ra chơi mày chạy sang lớp chơi với Vy là được mà

Yến nhăn mặt

: Anh nói dễ nghe thế, chạy sang để bọn lớp nó ghét à? Anh biết em không thích nhiều người biết còn gì

: Đùa thôi, mày cứ thử nói chuyện với bạn mới xem nào

: Em xin, em sợ lắm rồi

: Không phải sợ, đứa nào dám làm gì mày anh vặt đầu nó luôn

: Có mà chúng nó vặt đầu anh ý, anh vẫn chưa biết sợ à?

: Chả qua là chúng nó đông quá, anh một mình thì làm sao đấu lại được

: Thôi, nói chung là buồn lắm...

Từ lâu Yến đã chẳng còn nói chuyện với những người cùng chang lứa nữa, trong lớp nó chỉ có một người bạn duy nhất là Vy. Chuyện này cũng gây ra nhiều lời ra tiếng vào của mấy đứa trong lớp

: Con đấy chảnh đéo chịu được

: Người ta giàu mày ơi

: Giàu là được chảnh à? Trông cái mặt đã thấy ghét rồi, bảo sao chẳng có ai chơi cùng

Yến nghe thấy hết nhưng mà Yến kệ, nó thừa biết hết bọn này như nào...không chơi được với nó là sẽ quay ra kêu nó chảnh vì có lợi dụng được Yến đồng nào đâu

Mỗi lần nghe những câu chuyện mấy đứa xung quanh về mình, Yến chỉ biết cười cho qua chứ nó không thèm chấp

Chỉ là vụ việc năm đấy khiến nó vẫn mãi ám ảnh trong đầu mà không thể nào quên đi được

Nên giờ khác lớp Vy nó buồn lắm, cứ ỉu xìu ra chẳng còn một tí sức sống nào

Trung sắp xếp đồ đạc xong, đi qua lại tiện tay cốc vào đầu Yến

: Đau!

: Buồn thì mình làm một lỗ cho đỡ buồn

: Em chịu, mỗi bên một lỗ là đủ lắm rồi... em đi về nhà trước đây

: Thế về trước đi, tí anh về sau

Yến bật cái ô ra, nó bước chân dưới con đường ướt đẫm vì nước mưa

Còn mấy tháng nữa thôi là nó đã trở thành học sinh lớp 10 rồi, vừa háo hức lại vừa sợ... sợ rằng môi trường cấp 3 khắc nghiệt với nó hơn nhiều

Yến thấy một đứa bạn, rất quen mặt đang đứng trú mưa ở mái nhà kia...nó thở dài rồi đi lại

: Tao có ô, tiện đường qua nhà mày thì đi chung luôn

Đỗ Minh Khang bất ngờ lắm, không ngờ có một ngày Giang Hạ Yến lại cho nó đi nhờ ô, nó hí hửng cầm ô cho Yến rồi cùng đi về

: Mà sao hôm nay mày lạ thế?

Yến ngơ mặt ra

: Tao lạ gì?

: Bình thường nói chuyện với tao được mấy câu là đi luôn rồi, hôm nay lại giúp tao luôn

: Nói ít thôi, nói nữa tao để mày ở đây đấy

: Ơ, thôi tao không nói nữa

Dưới cơn mưa, Khang với Yến đi cùng nhau về nhà. Cả hai đứa đều bị ướt một bên vai nhưng chẳng sao vì chúng nó đều rất vui

Khang vừa mới bước vào nhà, Việt đã đứng sẵn ở trước cửa nhà Khang, khoang tay trước ngược tra hỏi như là bố của nó

: Mày vừa đi với đứa nào đấy?