Anti-Fan Số Một

Chương 48: Thiên đường cổ tích



Lúc Ngu Thành Hà đi xuống lầu, Trâu Hàn đứng tựa vào cửa nhìn anh.

Mãi đến tận khi đèn phòng của khách đã tắt, Trâu Hàn mới đóng cửa, nhảy nhảy mấy bước về lại giường.

Lại lần nữa mở máy tính lên, Trâu Hàn lần lượt gửi tin nhắn riêng cho Thủy Yêu Yêu cùng Quan tự tại.

Thủy Yêu Yêu rất nhanh nhắn lại, đầu tiên là cảm ơn ý tốt của Trâu Hàn, sau đó biểu thị mình đã có người chăm sóc, không cần phiền cậu, còn hỏi về người yêu của Trâu Hàn.

Trâu Hàn nhìn cái tin nhắn dài loằng ngoằng nhỏ vừa gửi, dấu chấm câu hơi kỳ lạ, còn có vài lỗi chính tả, rõ ràng là dùng chức năng chuyển đổi giọng nói sang văn bản.

Sao không gửi thẳng voice chat qua ta?

Ý nghĩ này vừa lóe lên, Trâu Hàn lại lập tức nghĩ tới bọn họ trước giờ chưa từng gửi voice chat, nên cũng không nghĩ nhiều nữa.

Trâu Hàn hàn huyên với nhỏ mấy câu, rốt cục yên lòng yên dạ, không tiếp tục quấy rầy nhỏ nữa.

Cậu vừa mới mở phần mềm đánh chữ ra, tin nhắn trả lời của Quan tự tại cũng vừa gửi tới.

Ủa không phải nó buồn ngủ nên đi ngủ rồi hả?

Cậu còn tưởng phải tới mai mới trả lời lại, không ngờ nhanh như thế.

Câu trả lời của Quan tự tại không khác mấy so với Thủy Yêu Yêu.

Trâu Hàn càng xem càng thấy mối quan hệ giữa hai người này, không, phải nói là giữa ba bọn họ có hơi vi diệu khó có thể giải thích.

Nhưng cậu không nghĩ đến cùng là chỗ nào có vấn đề.

Cứ lăn qua lộn lại một hồi, thời gian đã không còn sớm nữa. Trâu Hàn rốt cuộc cũng bắt đầu nghiêm túc xem lại phần bản thảo lưu trữ trên phần mềm gõ chữ, chương mới nhất vừa lúc đang kẹt ở chỗ Ngu Tranh và Ngô Khuyết chia tay.

Cậu hiện tại hoàn toàn không muốn viết loại nội dung này, cứ nhìn chằm chằm vào văn bản mà ngẩn người.

Nửa này sau mới giơ cánh tay lên ngửi ngửi.

Mới nãy ôm Ngu Thành Hà, trên người còn lưu lại mùi hương của Ngu Thành Hà.

Liên quan tới nghề nghiệp, thời điểm Ngu Thành Hà xuất hiện trước mặt công chúng chắc chắn sẽ sử dụng nước hoa.

Các loại nước hoa anh dùng rất đa dạng, từ cây cỏ đến trái cây rau củ, đủ thứ mùi kì lạ.

Thế nhưng trong cuộc sống riêng tư, Ngu Thành Hà rất ít khi dùng nước hoa, mùi hương chân thực trên người anh giống với mùi hương gió thổi thoang thoảng khi bầu trời trong xanh, đặc biệt thoải mái.

Thế nhưng, mùi hương trên người Ngu Thành Hà đêm nay có chút phức tạp. Có các loại mùi dính phải khi anh đi ra ngoài, có mùi mồ hôi nhẹ nhàng, thậm chí còn có mùi bụi bặm rất hỗn tạp, trộn vào nhau, nhưng lại không khó ngửi.

“Mùi hương của cuộc sống”, trong đầu Trâu Hàn bỗng dưng nhảy ra mấy chữ này.

Cậu tạo một văn bản mới, đến lúc đặt tên cho nó thì khựng lại vài giây, rồi mới gõ xuống mấy chữ: ⟪ Mỗi ngày yêu đương ⟫.

Chương 1: Cuối cùng tôi cũng yêu

Sau một tiếng, Trâu Hàn nhìn nhìn tốc độ tay xưa nay chưa từng có cửa mình, hài lòng tắt máy đi ngủ.

Trâu Hàn lại nằm mơ, nội dung giấc mơ không nối liền nhau, đều là những đoạn ngắn rời rạc.

Một bé gái mặc trang phục cung đình, bộ dáng mười hai mười ba tuổi, ngũ quan hoàn toàn là phiên bản thu nhỏ của Ngu Thành Hà, đôi mắt xanh như băng phảng phất như đang phản chiếu bầu trời xanh trên đỉnh đầu.

“Em biết đằng sau ngọn núi phía trước là gì không?” Bé gái mắt xanh hỏi.

Trâu Hàn nhìn thấy khuôn mặt mơ hồ của đứa nhỏ ngơ ngác lắc đầu.

“Đằng sau đó có một con sông, khác với con sông trong thôn, con sông đó đẹp hơn nơi này nhiều.” Bé gái mắt xanh nói, “Em từng thấy cầu vồng chưa?”

Đứa nhỏ ngơ ngác liền ngơ ngác gật đầu.

Cô bé mắt xanh mỉm cười, “Con sông kia đẹp như cầu vồng vậy, cũng có bảy màu, nước sông mỗi màu có một vị khác nhau, em đoán xem nó có vị gì?”

Đứa nhỏ ngơ ngác ngây ngốc đếm đếm trền đầu ngón tay rồi nói, “Chua, ngọt, đắng, cay, mặn, còn có thúi nữa.”

Bé gái mắt xanh cũng không quan tâm câu trả lời của cậu bé có vấn đề, “Vậy còn một loại nữa đâu?”

Đứa nhỏ ngơ ngác lắc đầu, cậu không đoán ra được.

Bé gái mắt xanh ôm vai cậu, khom lưng nói, “Còn có một loại là mùi vị của hạnh phúc, em biết hạnh phúc có mùi vị thế nào không?”

Đứa bé ngơ ngác không biết, cậu chỉ ngây ngẩn nhìn cặp mắt xanh kia.

Bé gái mắt xanh nói, “Mùi vị của hạnh phúc cực kỳ tốt, em nếm qua một lần thì chắc chắn sẽ thích.”

Đứa nhỏ ngơ ngác nhìn về hướng xa xa, nơi núi cao nguy nga, trên gương mặt ngơ ngác xuất hiện một tia ngóng trông.

“Cho nên, đồng ý với ta, nếu có cơ hội, em nhất định phải vượt qua ngọn núi lớn kia, được không nào?”

Đứa nhỏ ngơ ngác trịnh trọng gật gật đầu.

Hình ảnh xoay chuyển, nhân vật chính vẫn là hai đứa nhỏ, nhưng bối cảnh lại không phải thôn trang nhỏ bé đơn sơ lúc trước, mà là trong một khu rừng núi rậm rạp.

Bé gái mắt xanh không mặc cung trang hoa lệ nữa, mà mặc một thân quần áo vải thô, nhưng vẫn rất ưa nhìn.

Cô bé dường như bị thương, ngồi bệt xuống đất, trên người có rất nhiều máu.

Nhưng cô bé không sợ một chút nào, còn cười hì hì hỏi đứa nhỏ ngơ ngác kia, “Em muốn báo đáp ta thế nào đây?”

Đứa nhỏ ngơ ngác sững sờ nửa ngày, rồi mới ngơ ngác mà trả lời, “Chờ em lớn lên, em sẽ lấy chị về làm vợ nha?”

Đứa bé mắt xanh cười ha ha, tiếng cười giòn tan kinh sợ đến đàn chim khiến chúng ào ào bay ra khỏi khu rừng.

“Em gả cho ta còn ta lấy em về thì còn tạm được.” Đứa nhỏ mắt xanh duỗi bàn tay máu me nhầy nhụa xoa xoa đỉnh đầu đứa nhỏ ngơ ngác, dựa vào bé mà chống dậy, “Đi thôi.”

Cái tay kia… Trâu Hàn đột nhiên cả kinh, trực tiếp tỉnh dậy.

Đưa tay lên quẹt một phát, cả trán đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Ngoài cửa sổ trời đã sáng rồi.

Trâu Hàn ngây ngốc mà nhìn một chú chim dậy sớm đang đậu trên bệ cửa sổ, đầu óc hơi hỗn loạn.

Giấc mơ đó có ý nghĩa gì?

Cảnh trong mơ quá mức chân thật.

Là bổ não tưởng tượng hay là có liên quan tới trải nghiệm trước đây của mình vậy?

Từ nhỏ tới lớn Trâu Hàn rất thích nằm mơ, không biết có liên quan tới việc cậu là một tác giả hay không, cảnh trong mơ thường thường rất hoang đường, cái gì cũng mơ thấy được. Có một số giấc mơ tỉnh dậy liền quên, có vài cái thì nhớ rất rõ ràng, cũng có vài loại có cảm giác đặc biệt chân thực, như mơ thấy bản thân mình tự trải qua.

Trong giấc mộng vừa rồi, cậu không thấy rõ mặt bé trai, cho nên không thể xác định được đó có phải là chính bản thân mình không.

Chuyện trước năm chín tuổi, cậu không nhớ rõ cái gì cả.

Nhưng trong miêu tả của mẹ, xưa nay chưa từng xuất hiện bé gái mười hai mười ba tuổi nào cả.

Hơn nữa, dù quả thật có một cô bé, tại sao cô bé đó lại giống với Ngu Thành Hà như vậy?

Là cậu nhớ sai sao?

Hay chỉ đơn thuần là tưởng tượng?

Trâu Hàn không nghĩ ra, cậu hơi nghi ngờ trước đây mình từng quen biết Ngu Thành Hà, rồi lại cảm thấy không có khả năng.

Cứ coi như cậu mất trí nhớ đi, nhưng Ngu Thành Hà đâu có mất đâu, chưa bao giờ nghe anh nói tới điều này.

Tâm lý Trâu Hàn loạn cực kỳ, trực tiếp vén chăn lên rời giường, cũng không rửa mặt, mà cúi đầu đi thẳng xuống dưới lầu.

Kì lạ là phòng ngủ dành cho khách nơi Ngu Thành Hà ở vẫn còn đang đóng kín cửa, phòng ăn cũng không thấy có chuẩn bị bữa sáng.

Trâu Hàn do dự đứng trước cửa phòng, cuối cùng cũng không quấy rầy anh mà đi tới chỗ ghế sofa.

Vừa định ngồi xuống, dư quang khóe mắt chợt liếc qua một vật, cả người ngẩn hết cả ra.

Cái góc nơi mấy con thú bông Ngu Thành Hà gắp được bị bỏ xó nay đã hoàn toàn thay đổi.

Đống LEGO hôm qua Ngu Thành Hà mua cũng đã được anh xếp xong để đó, tạo thành một ngôi nhà trong đám thú bông.

Có núi, có nước, có nhà ở, còn có thiết bị giải trí.

Một đám thú bông, đứa thì nằm nhoài trên bệ cửa sổ xem trò vui, đứa thì chơi đùa dưới sông, đưa chơi đu quay trên cây, đứa đi lại trong sân đá bóng… Còn có một con mèo ôm con cá gặm gặm.

Những con thú bông từng bị Trâu Hàn tiện tay quăng xuống đất, tất cả bỗng trở nên sống động.

Ngu Thành Hà dùng phép thuật chỉ của riêng anh, xây nên một thiên đường cổ tích dành cho bọn nó trong căn phòng này.

Cũng cho Trâu Hàn một phòng khách đẹp như mơ.

Phòng khách nhà Trâu Hàn vốn vô cùng lớn, gian phòng lúc nào trông cũng có vẻ trống trải, đặc biệt là khi chỉ có một người ở.

Cho nên, Trâu Hàn không thích dọn dẹp, cậu thích vứt đồ lung tung.

Người khác nhìn vào sẽ phun tào nói cậu lười biếng, chỉ có tự Trâu Hàn biết, bừa bộn sẽ khiến căn nhà trông không trống trải như thế nữa, có loại ảo giác trong nhà tràn ngập hơi thở của sinh hoạt. (I feel you bro)

Hiện tại Ngu Thành Hà dùng gần một phần ba diện tích, chế tạo một thiên đường cổ tích, còn lại hai phần ba diện tích còn lại cũng dọn dẹp sạch sẽ, không còn trống trải, cũng không bày bừa.

Hết thảy đều vừa phải, đặc biệt ấm áp, đây mới là không khí sinh hoạt, là mùi vị của gia đình.

Ngu Thành Hà rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?

Trâu Hàn đã quên mất giấc mơ kia, hoàn toàn đắm chìm trong thiên đường cổ tích ngay trước mắt.

“Thích không?” Giọng nói khàn khàn của Ngu Thành Hà vang lên sau lưng cậu.

Trâu Hàn đột ngột quay đầu lại.

Ngu Thành Hà vẫn còn mặc đồ ngủ, trong hốc mắt có tơ máu hồng hồng, dưới mắt cũng có màu xanh nhàn nhạt.

Rõ ràng là không được nghỉ ngơi tốt.

“Anh…” Trâu Hàn vừa mở miệng, phát hiện giọng của mình cũng hơi khàn, “Những thứ này đều là do anh làm từ tối qua đó hả?”

“Ừm.” Ngu Thành Hà gật gật đầu, ngồi xuống bên cạnh cậu, “Em đừng trách anh cải tạo lung tung nhà của em.”

Trâu Hàn liều mạng lắc đầu, kéo tay anh, “Không phải anh đang bị thương hả? Sao còn làm tùm lum vậy?”

“Bởi vì muốn để em vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy ngay.” Ngu Thành Hà cười nói, “Tối qua tâm tình của anh rất tốt, không làm chút gì đó thì không ngủ ngon được.”

Mặt Trâu Hàn hơi đỏ, chỉ nhìn chằm chằm vào tay anh.

“Nếu em đau lòng, thì có thể hôn anh một chút.” Một cái tay khác của Ngu Thành Hà nắm lấy vai Trâu Hàn, nhẹ dùng sức để cậu dựa vào ngực mình, “Như vậy anh liền thỏa mãn.”

Một giây sau, đầu ngón tay truyền đến xúc cảm mềm mại ấm áp.

Cậu bạn nhỏ thiệt sự ngoan quá đi mất, Ngu Thành Hà sáng sớm có chút khó chịu.

Anh giật giật, cảm giác điện thoại di động đang rung.

Lấy ra nhìn một cái, là Phí Lễ.

“Ngày mai đi Vân Châu quay chương trình, đừng có mà vui đến quên hết trời đất.” Phí Lễ nói thẳng.

Ngu Thành Hà sửng sốt một chút, “Lần trước không phải đã nói rồi sao? Không đi.”

“Chú chắc chưa?” Phí Lễ nghe giọng nói đó cũng rất muốn đánh Ngu Thành Hà, “Vào lúc này mà chú mày thực sự muốn vắng mặt sao?”

Ngu Thành Hà im lặng vài giây, “Em biết rồi.”

Cúp điện thoại xong liền thấy Trâu Hàn ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt to đen lay láy không hề có một chút tạp niệm, trong suốt như dòng suối núi.

Ngu Thành Hà cúi đầu hôn lên ánh mắt cậu một cái, “Có một chương trình tuyên truyền, lúc trước đã quyết định tốt rồi. Vốn đã nói là không đi, nhưng bây giờ lại có tin anh bị thương nên vẫn phải đi.”

“Tuyên truyền kiểu gì?” Trâu Hàn hỏi, “Có mệt lắm không? Tay của anh thì sao giờ?”

“Không có gì, là kiểu phỏng vấn thôi, không mệt.” Ngu Thành Hà có hơi chần chừ trong nháy mắt, “Nhưng mà…”

Anh muốn nói lại thôi, Trâu Hàn đã tự nghĩ ra rồi, “Ông Tuyết Đình cũng sẽ đi, đúng không?”

Ngu Thành Hà gật gật đầu.

Phỏng vấn lần này vốn là để tuyên truyền cho chương trình thực tế, Ông Tuyết Đình đi thì mới là bình thường.

Nhưng Trâu Hàn vẫn có hơi không vui.

Bởi vì đó là CP được ship chung với Ngu Thành Hà.

Tiết mục này mà lên sóng, fan CP lại phát điên lên nữa cho coi.

Ngu Thành Hà vừa định nói gì đó, Trâu Hàn bỗng nhiên nói, “Nếu anh phải đi, có thể ngăn không cho Ông Tuyết Đình đi không?”

Ngu Thành Hà sững sờ.

Trâu Hàn liền yếu yếu ớt ớt bù thêm một câu nữa, “Em, em cũng không sẽ không bạc đãi anh ta, em cho anh ta đại ngôn* tốt, có được hay không?”

*đại ngôn: đại diện quảng bá cho một thương hiệu.