Anti-Fan Số Một

Chương 49: Khoe giàu



Ngu Thành Hà mặt mày cong cong nhìn Trâu Hàn, Trâu Hàn bị anh nhìn chằm chằm đến mức ngượng ngùng, nhích nhích cái mông, thấp giọng nói, “Em chỉ thuận miệng nói vậy thôi, anh không cần phải nghiêm túc thế…”

Cậu gần như dựa hết vào lồng ngực của Ngu Thành Hà, cứ thế nhích tới nhích lui, lại còn là sáng sớm, khiến Ngu Thành Hà có hơi khó mà chịu nổi.

“Đừng nhúc nhích.” Ngu Thành Hà vòng cánh tay đang đặt trên vai Trâu Hàn qua, ôm lấy lồng ngực của cậu, vây lại không cho cậu lộn xộn, âm thanh còn khàn hơn lúc nãy, “Anh chưa nói không đồng ý.”

Trâu Hàn lập tức quay sang nhìn anh, đôi mắt sáng lên, “Yêu cầu vô lý như thế mà anh cũng đồng ý hả?”

Ngu Thành Hà dở khóc dở cười, đùa với cậu, “Vậy em hy vọng anh đồng ý hay là không đồng ý đây?”

Trâu Hàn suy nghĩ một lúc, “Em cũng không biết.”

Sau đó hai người cứ vậy mà nhìn nhau, cười ngây ngô. (ngọt vừa thôi ạ)

Nửa ngày sau mới dừng lại, Trâu Hàn hỏi Ngu Thành Hà, “Anh đồng ý với em, thì phải ăn nói với Ông Tuyết Đình, tổ tiết mục, rồi fan thế nào?”

“Tổ tiết mục và fan thì dễ bàn, chỉ là vẫn chưa có thông cáo chính thức. Còn Ông Tuyết Đình, chẳng phải em nói lấy đại ngôn để đổi à?” Ngu Thành Hà chà chà đỉnh đầu cậu, “Em đưa đại ngôn của em cho anh, anh lấy tài nguyên của anh đổi cho cậu ta.”

Trâu Hàn không hiểu hai cái đó thì khác gì nhau.

Ngu Thành Hà giải thích, “Đồ của em chỉ có thể cho anh.”

Trâu Hàn bày tỏ sự không hài lòng, “Vậy sao đồ của anh lại phải đem cho người khác chứ?”

“Không giống. Tài nguyên mà anh có được nếu xét nghiêm ngặt thì phải là tài nguyên của công ty, không phải của cá nhân anh. Em muốn làm kim chủ của cậu ta, hay muốn làm kim chủ của anh, hả?” Ngu Thành Hà chậm rãi nói xàm với cậu, “Hơn nữa, để cậu ta làm đại ngôn cho sản phẩm nhà em, vậy sau này chúng ta còn phải giao thiệp với cậu ta thường xuyên à?”

Trâu Hàn nghe cũng thấy có lý, vì vậy rốt cuộc bị thuyết phục, “Vậy cũng tốt, em nghe lời anh.”

Ngu Thành Hà không dài dòng, đương trường lập tức kết nối với Phí Lễ, nói ra ý kiến của bọn họ.

Phí Lễ: “…”

Mấy người có tiền mấy người cứ quyết định đi.

“Vai khách quý của một chương trình phỏng vấn mà thôi, không đáng giá bằng một cái đại ngôn.” Phí Lễ suy nghĩ nửa phút, “Hồi trước Lộ đạo tìm chú làm khách mời chẳng phải đã đưa cho chú hai bộ để chọn đó sao? Chú chọn vai đại minh tinh kia phải không? Anh thấy vai đại minh tinh đó chú có thể đề cử Ông Tuyết Đình, chú thì đi diễn vai người mù kia. Như vậy Lộ đạo chắc chắn không có ý kiến. Ông Tuyết Đình một lòng muốn đóng phim, chắc hẳn cũng sẽ đồng ý. Còn có tổ tiết mục, nếu phải chọn giữa chú và Ông Tuyết Đình, bọn họ không ngu thì chắc chắn sẽ chọn chú. Chỉ có bên chương trình thực tế có lẽ sẽ không hài lòng lắm, nhưng bọn họ ăn đủ tiền lãi rồi, sẽ không biểu hiện ra đâu. Như thế thì ba bên xử lý hoàn mỹ hết, hai đứa thấy sao?”

“Không hổ là anh Phí.” Ngu Thành Hà rất biết nịnh hót, “Người đại diện kim bài quả nhiên rất trâu bò, tụi em nghĩ nát óc cũng không ra được biện pháp giải quyết tốt như thế.”

“Thằng nhóc thúi.” Phí Lễ không cần nhìn cũng biết Ngu Thành Hà đang nịnh hót, trong lòng không vui chút nào, còn phải nhắc nhở, “Chú mày tự đi nói chuyện với Lộ đạo đi, nếu có thể thì sắp xếp để ngày mai thử vai luôn. Xác định xong xuôi hết thì để anh liên hệ với bên Ông Tuyết Đình. Nếu có thể để bên bọn họ tự nói bị đụng lịch là tốt nhất, chỉ cần có thể đổi, thì người ta sẽ không suy nghĩ nhiều đâu. Trong giới này không có ai ngu dốt cả, với tình hình hiện tại của chú, nhất định phải cẩn thận từng bước một.”

Ngu Thành Hà đáp ứng từng cái một, cúp điện thoại xong liền bắt đầu liên lạc với người ta.

Trâu Hàn nhìn anh thở ra từng hơi ngắn, câu được câu không nói chuyện phiếm, “Lộ đạo là ai vậy anh?”

“Đạo diễn Lộ Dư Phi, ⟪ Nhật thực ⟫ chính là do ông ấy đạo diễn.” Ngu Thành Hà nói, “Ông ấy có ơn tri ngộ đối với anh, cho nên chỉ cần ông có việc nhờ anh hỗ trợ, anh chắc chắn không thể cự tuyệt. May là lần này ông cho anh chọn một trong hai bộ phim, nếu không anh thực sự không thể lấy vai trong phim của ông ra mà đổi cho Ông Tuyết Đình được.”

Trâu Hàn vừa nghe liền lo lắng, “Nhưng mà kỹ năng diễn xuất của Ông Tuyết Đình như thế nào? Anh ta có thể diễn được vai này hay không? Nếu anh ta diễn không tốt, có khi nào Lộ đạo giận chó đánh mèo lên anh không?”

“Yên tâm đi.” Ngu Thành Hà không biết nhớ tới cái gì, lắc lắc đầu nói, “Vai diễn khác Ông Tuyết Đình có lẽ không diễn được, nhưng vai đại minh tinh kia của Lộ đạo, cậu ta chỉ cần diễn theo bản sắc là ok, khẳng định không thành vấn đề.”

Ngu Thành Hà thực ra có một nửa là đang phun tào, nhưng vào tai Trâu Hàn, tất cả đều biến thành khen ngợi.

Nhưng loại chuyện liên quan đến chuyên môn thế này, cậu cũng không phản bác được, suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ tới một vấn đề, “Ủa em tưởng làm đạo diễn cực lắm chứ? Sao Lộ đạo có thể đồng thời đạo diễn hai bộ phim được?”

“Không, cái bộ có vai đại minh tinh kia là do đồ đệ của ông ấy đạo diễn, Lộ đạo vận dụng các mối quan hệ của mình để lót đường cho đồ đệ thôi.” Ngu Thành Hà cất điện thoại di động cẩn thận, “Được rồi, bên Lộ đạo đã quyết định xong, còn lại phải nhờ vào anh Phí.”

Trâu Hàn hài lòng, quay đầu lại nhìn “thiên đường cổ tích” mà Ngu Thành Hà xây nên cho cậu, trong lòng dâng lên cảm giác bình yên và thỏa mãn trước nay chưa từng có.

“Hàn Hàn, ngày mai em có rảnh không?” Ngu Thành Hà nhìn gò má yên tĩnh ngoan ngoãn của cậu, đột nhiên hỏi.

Trâu Hàn gật gật đầu, “Có ạ, sao vậy anh?”

“Không thì mai em theo anh đi ghi hình đi.” Ngu Thành Hà giật dây, “Em chưa từng xem chương trình ghi hình trực tiếp đúng không?”

Trâu Hàn đến cả chương trình ghi hình sẵn còn chưa xem được bao nhiêu, càng khỏi phải nói tới chương trình ghi hình trực tiếp.

“Em thực sự có thể đi hả?” Trâu Hàn cắn vào móc câu Ngu Thành Hà tung ra, cam tâm tình nguyện bị anh câu đi, “Có khi nào lại gây phiền phức cho anh không? Nếu bị chụp được thì phải làm sao?”

Ngu Thành Hà suy nghĩ một chút, “Vậy chỉ có thể ủy khuất em, để em lại làm trợ lý cho anh, có được không?”

“Không ủy khuất.” Trâu Hàn đặc biệt thành thật, bất chợt nảy sinh ý nghĩ, “Nếu không thì anh thuê em là trợ lý luôn đi. Em sẽ xem kịch bản, chạy việc cũng không thành vấn đề. Chuyện gì Tiểu Duyên làm được thì em cũng có thể làm được.”

“Vậy thì Tiểu Duyên sẽ phải thất nghiệp.” Ngu Thành Hà cố ý đùa cậu.

Nét mặt hưng phấn của Trâu Hàn trong nháy mắt biến thành vẻ đưa đám.

Ngu Thành Hà cảm thấy trong lòng mềm mại vô cùng, “Còn nói xem kịch bản nữa, kịch bản Tiểu Duyên đưa cho em xem đâu, hửm?”

Trâu Hàn lúc này mới nhớ tới trong balo còn nhét mấy cái kịch bản, nhưng tiếc cái là sau ngày hôm đó cậu không đụng gì tới cái balo đó nữa, Tiểu Duyên cũng không dám thực sự ném hết kịch bản cho Trâu Hàn, cho nên cậu đã sớm quẳng vụ kịch bản lên chín tầng mây rồi.

“Bây giờ em đi xem liền.” Trâu Hàn đứng lên định chạy.

Ngu Thành Hà cũng đứng lên, kéo cậu lại, “Không cần gấp, thời gian còn nhiều, em cứ từ từ xem. Em từng đi Vân Châu chưa?”

“Đương nhiên là rồi!” Trâu Hàn vui vẻ trở lại, “Em sống ở Vân Châu tới mấy năm lận, anh muốn đi đâu chơi thì để em dẫn anh đi.”

Ngu Thành Hà vốn cũng định nói muốn dẫn cậu đi chơi, nghe nói vậy thì có chút hiếu kỳ, “Vậy sao sau đó em lại đến Lận Xuyên sống?”

“Vốn em không quan tâm mình sống ở đâu. Hồi trước là do 77 nó đi làm ở Vân Châu, cái nó chia tay, tâm trạng nó không tốt. Nên em đi Vân Châu ở với nó một quãng thời gian, sau đó thì ở đó luôn. Rồi sau đó nó với Lộc Nhất Bạch đến Lận Xuyên, lúc đó hai người họ còn chưa có tái hợp, em không yên tâm nó, thêm nữa có thằng bạn cũng chuyển viện qua bên này, nên em qua đây ở luôn.”

Trâu Hàn hời hợt nói, Ngu Thành Hà nghe mà xót hết cả ruột.

Tùy ngộ nhi an*, chẳng qua là do không có nhà để sinh sống ổn định.

*tùy ngộ nhi an: đi nơi nào thì sống ở nơi đó.

Anh nhất định phải làm cho cậu bạn nhỏ nhà mình không lang thang phiêu bạt nữa.

Trâu Hàn tràn đầy phấn khởi hỏi, “Anh quay chương trình ở đâu vậy? Ở Vân Châu em có bốn căn nhà, bốn phía đông tây nam bắc đủ hết, chỉ cần không phải là nơi quá hẻo lánh thì anh không cần phải ở khách sạn đâu.”

Ngu Thành Hà: “…”

Thôi được, nhận thức khi nãy có lẽ là hơi sai một tí.

Có một chi tiết nhỏ cần phải sửa lại, cậu bạn nhỏ không phải là lang thang phiêu bạt, mà là lang thang mua nhà, theo nhiều nghĩa khác nhau.

“Đài truyền hình Vân Châu.” Ngu Thành Hà nói, “Biết ở đâu không?”

“Biết.” Trâu Hàn suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói, “À đúng rồi, hình như em có một căn hộ ở gần đó á.”

Đài truyền hình Vân Châu ở ngay nội thành, có thể coi là khu đắt đỏ nhất.

Ngu Thành Hà: “…”

Cậu bạn nhỏ thật sự không có ý khoe khoang với anh hả?

Căn hộ chắc không được coi là nhà đâu nhỉ?

Trâu Hàn đã nhanh chóng nhắn tin hỏi.

“Đúng là có.” Trâu Hàn xem điện thoại di động, “Chỉ là hơi nhỏ một chút, không biết anh ở có quen không?”

“Nhỏ cỡ nào?” Ngu Thành Hà hỏi.

“Hơn 70 mét vuông.” Trâu Hàn rõ ràng là không biết gì về tài sản của mình, “Chú Hách nói đi xe từ đó tới đài truyền hình không tới mười phút.”

Ngu Thành Hà: “Chú Hách?”

“Là quản gia tư nhân của em, em không thích quản mấy thứ này.” Trâu Hàn ngẩng đầu hỏi, “Anh muốn ở đó không? Muốn thì em để người ta dọn dẹp chỗ đó trước đã.”

Ngu Thành Hà làm sao có khả năng nói không, “Đương nhiên là muốn.”

“Vậy anh đi ngủ một lát đi, tối qua chắc chắn anh ngủ không ngon.” Trâu Hàn cầm điện thoại di động, “Em gọi điện cho chú Hách thông báo cái.”

Ngu Thành Hà xưa nay chưa bao giờ cảm thấy mình nghèo nàn kém cỏi thế này, ôm tâm tình phức tạp trở về phòng ngủ cho khách.

Trâu Hàn vội vàng chạy tới ban công gọi điện cho chú Hách, từ đồ dùng trên giường cho tới đồ ăn vặt trái cây, nhớ cái gì thì nói cái đó, nói hẳn một tràng dài.

Chú Hách ghi nhớ từng cái từng cái một, phát hiện đồ cậu muốn chuẩn bị đều là hai phần, do dự một chút mới nhắc nhở, “Tiểu thiếu gia, có một chi tiết nhỏ không biết cậu có để ý hay không…”

Trâu Hàn: “Chi tiết nhỏ gì ạ?”

Chú Hách: “Căn hộ đó chỉ có một phòng ngủ thôi.”

Trâu Hàn: “…”

Trâu Hàn: “Sao lại chỉ có một phòng ngủ? Hơn 70 mét vuông lận mà chú?”

Chú Hách: “Lúc trang hoàng căn hộ tôi có hỏi ý kiến của cậu, cậu nói phòng khách quá nhỏ, đặc biệt kêu người đến hủy một căn phòng ngủ.”

Trâu Hàn: “…”

Chú Hách: “Vậy cậu còn muốn ở không?”

Trâu Hàn: “… Ở ạ.”

Cúp điện thoại, Trâu Hàn liếc nhìn cửa phòng Ngu Thành Hà đang đóng chặt, do dự mãi, cuối cùng vẫn không gõ.

Một phòng ngủ thì có sao đâu?

Hai thằng đàn ông ở với nhau có vấn đề gì à?

Dù gì thì cũng còn ghế sofa mà…

Buổi chiều, Ngu Thành Hà không ra ngoài, trực tiếp gọi bác sĩ tới nhà làm kiểm tra.

Vết thương trên tay anh đang lành rất tốt, chỉ cần không bị thương lần thứ hai, thì sẽ không có vấn đề gì.

Ngày tiếp theo, sáng sớm hai người đã thu thập hành lý xong xuôi, Phí Lễ lái xe đến đón hai người bọn họ và Tiểu Duyên.

Khoảng cách giữa Lận Xuyên và Vân Châu không tính là quá xa, lái xe nửa ngày là đến. Tay của Ngu Thành Hà không tiện đi đến sân bay làm thủ tục kiểm tra an ninh, nên bọn họ lái thẳng tới đó luôn.

Bọn họ đến sân bay Vân Châu trước, tổ tiết mục đã phái người đến đón tiếp.

Trước khi xuống xe, Phí Lễ đưa cho Ngu Thành Hà một đôi bao tay cụt ngón đặt làm riêng ở một thương hiệu cao cấp, trông rất ngầu.

Quần áo Ngu Thành Hà chuẩn bị cho buổi ghi hình hôm nay là một bộ denim, phối hợp vừa vặn, sẽ không khiến người khác cảm thấy kì lạ.

Tổ tiết mục cũng đã sắp xếp khách sạn xong xuôi.

Ngu Thành Hà không từ chối, trước tiên cùng bọn họ đi tới khách sạn.

Đến cửa khách sạn, Phí Lễ đưa cho Trâu Hàn một cái túi, Ngu Thành Hà đang định cầm lấy, bị Phí Lễ trừng mắt một cái đành phải rụt tay về.

“Hàn Hàn, túi này nhìn thì lớn chứ thực ra không có đựng gì hết, rất nhẹ. Cậu bây giờ đang là trợ lý của Ngư Ngư, không cầm vài thứ thì không được.” Phí Lễ thấp giọng giải thích với Trâu Hàn.

Trâu Hàn sảng khoái cầm lấy, cũng thấp giọng trả lời, “Em khỏe lắm, hành lý khác anh đưa cho em luôn cũng được.”

Phí Lễ nhìn dáng vẻ thành thật này của cậu, ngoan hết sức chịu đựng, thầm mắng Ngu Thành Hà gieo vạ cho người ta. Ngay sau đó lại nhớ đến phương châm sống “phòng trộm phòng cháy phòng Trâu Hàn”, tâm tình trong phút chốc cong cong quẹo quẹo uốn éo qua lại, mệt tâm nói, “Không cần đâu, thực ra thì cũng không có nhiêu hành lý, đều là để che mắt mà thôi.”

Trâu Hàn cũng không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, không kiên trì nữa, xung phong nhận việc mà tiến lên, “Vậy em đi làm thủ tục nhận phòng cho.”

Cậu đi đến trước quầy tiếp tân, đột nhiên cảm giác người đàn ông đội mũ bên cạnh có hơi quen mắt, quay đầu nhìn lại, người kia đang hưng phấn vẫy vẫy tay về phía Ngu Thành Hà.

“Anh Ngu!”

Thế mà lại là Ông Tuyết Đình.