Áo Blouse Trắng Và Em

Chương 1



Tô Nhất Nhuế suy nghĩ, nếu cô biết trước vị bác sĩ dẫn dắt mình là Quý Không thì cho dù có chết cũng quyết không đến bệnh viện tỉnh làm bác sĩ.

Nhưng cô không dám chết, vì vậy chỉ có thể tiếp tục mỗi ngày chạm mặt nhau.

Dù sao bây giờ hối hận cũng quá muộn.

Cô là một sinh viên khoa y, phải cắn răng chịu đựng bao năm đắng cay khổ cực trên con đường học tập không có điểm cuối, vất vả lắm mới nếm được vị ngọt của chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.

Tô Nhất Nhuế cô tuy rằng lập dị, nhưng không ngốc!

Vì vậy, đến ngày báo danh, cô hít thật sâu mặc lên mình chiếc áo blouse trắng thiêng liêng, trịnh trọng đeo cái mác “Bác sĩ thực tập”, kiên cường bước những bước chân đầy mạnh mẽ đến khoa Ngoại thần kinh của bệnh viện tỉnh.

Khi Tô Nhất Nhuế đến khoa, Quý Không vẫn đang kiểm tra bên trong nhưng đã có khá nhiều thực tập sinh đến tập trung đứng đợi ở cửa.

Tất cả đều là nữ bác sĩ, họ đều trang điểm kỹ càng, dáng người yểu điệu thướt tha. Mỗi người đều khoác trên mình chiếc áo blouse nhưng mang đậm hương vị quyến rũ của Armani*.
(* hay Giorgio Armani S.p.A là một hãng thời trang nổi tiếng thế giới của Ý trên các lĩnh vực: thiết kế, sản xuất, thời trang,đồ trang sức, mỹ phẩm, nước hoa, đồ nội thất…được thành lập bởi Giorgio Armani)

Duy chỉ có mình cô là mặt mộc nghệt ra, dáng vẻ đoan chính cũ kĩ, cực kì khuôn phép, không khác nào một lão cán bộ, thiếu đi sức sống của những cô gái tuổi xuân mơn mởn.

Không lâu sau, Quý Không đã hoàn thành công việc kiểm tra phòng buổi sáng.

Thật không thể không thừa nhận, bạn trai cũ của cô có ngoại hình xuất chúng, khí chất nổi bật, từng hành động cử chỉ đều thể hiện vẻ đẹp anh tuấn vô song, ngay cả khi khoác lên mình chiếc áo blouse thì sự quyến rũ của vẻ đẹp đó cũng không bị che dấu.

Một người như vậy đã định sẵn là nhân vật được săn đón, ưu tú hơn người.

Tô Nhất Nhuế đã biết điều này từ 5 năm trước.

Bây giờ cảm giác này dường như còn mạnh mẽ hơn.

Anh sải bước tới, mang theo mùi hương thuốc khử trùng và nước rửa tay. Mùi hương này không những không khó ngửi, ngược lại còn sạch sẽ và rất sảng khoái.

“Đây có phải là thực tập sinh của tháng này không?” Quý Không cất lời, giọng điệu không mang chút cảm xúc nào, chỉ đơn giản là giải quyết công việc.

Bên cạnh có người đáp lời, anh vừa đi vừa nói chuyện, bước nhanh về phía văn phòng.

Trong khi các bác sĩ xinh đẹp khác nóng lòng đi theo để bắt kịp người kia thì Tô Nhất Nhuế đi từng bước chân nặng nề, chậm chạp nên bị rớt xuống vị trí sau cùng.

Vào phòng làm việc, Quý Không trực tiếp vào thẳng vấn đề, giới thiệu rõ nội quy nơi đây, khuôn mặt lãnh đạm, nhưng bởi vì bên kia đều là phái nữ nên trong giọng nói vẫn có ba phần nhẹ nhàng.

Vừa cứng rắn lại vừa mềm mại.

“Thứ nhất, chỉ có thể hỏi những vấn đề liên quan đến công việc. Thứ hai, dù làm gì cũng phải cân nhắc đến bệnh nhân trước. Thứ ba, phải nhìn thẳng vào vai trò của mình. Tôi là người công tư phân minh nên đừng để bất cứ cảm xúc cá nhân nào xen vào công việc.”

“Nếu là tình huống đặc biệt thì phải báo cáo trước, tôi sẽ xem xét quyết rồi quyết định .”

Tất cả mọi người đều đồng thời gật đầu, bộ dáng nghiêm túc rất ngoan ngoãn tiếp thu, nhưng khuôn mặt tươi rói mang theo ý cười, nở rộ như bông hoa mẫu đơn thì không thể che dấu.
Sau đó, Quý Không tiếp tục phổ cập nội quy và nội dung làm việc của khoa. Cuối cùng, mọi người bắt đầu giới thiệu về bản thân, anh ấy đáp lại từng người một.

Tô Nhất Nhuế lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, trong lòng tự nghĩ ra vô số câu thoại, nhưng khoảnh khắc nhìn thẳng vào anh, trái tim cô thắt lại, miệng lưỡi cứng đơ.

Cô không thể thốt ra lời nào.

Hốn vía đã bay xa, mãi mới lấy được tinh thần. Cô thấy anh nhìn lên tấm bảng tên của mình nói: “Tiểu Tô … Đúng không? Tôi nhớ rồi. Ừm, hôm nay mọi hãy theo bác sĩ Trương làm quen với tình hình của khoa, còn việc sắp xếp các ca thì đợi ổn thỏa tôi sẽ thông báo cụ thể để mọi người nắm rõ sau.”

Tám từ, chưa đầy ba phút đã kết thúc cuộc đối thoại.

Sau đó, mọi người nhân bầu không khí thoải mái mà ra làm thân với Quý Không, chỉ mình cô là khác, chủ động rút lui khỏi đám đông. Cô nghe thấy ai đó hỏi bản thân nên xưng hô với anh thế nào.

Cô cũng nghe được tiếng anh đáp lại: “Mọi người không cần gọi tôi là chủ nhiệm Quý như những người kia, cứ gọi tôi là bác sĩ Quý.”

Bỗng nhiên một câu này lại làm cô nhớ tới câu chuyện cũ kia.

Anh ôm cô như một bé cún khổng lồ được cưng chiều, ríu rít làm nũng : “Chỉ có anh mới có thể gọi em là Nhuế Nhuế, những người khác đều không được! Em không được giống như những người khác gọi là Quý Không này Quý Không nọ, anh thích em gọi anh là Đại Không cơ. “

Nhưng bây giờ, anh gọi cô là Tiểu Tô, cô cũng chỉ có thể gọi anh là bác sĩ Quý.

Năm năm này quả thực đã tạo ra một hố sâu ngăn cách giữa hai người họ.

Khó để vượt qua.

*


Cũng giống như tất cả các cặp đôi đã chia tay khác, Tô Nhất Nhuế từng suy nghĩ rất nhiều về tình cảnh cô và Quý Không sau này gặp lại nhau.

Cho dù đó có là sự oán trách đoạn tình cảm này, hoặc niềm vui khi tìm lại được nhau hay quyết định cả đời không qua lại, cô cũng đều suy nghĩ qua.

Không chỉ vậy cô còn nghĩ giải pháp để đối mặt với điều đó.

Dù cho không có những cảm xúc phức tạp này thì họ cũng từng yêu nhau, nên khi gặp lại sẽ luôn có một chút ngượng ngùng, phải không?

Nhưng cô không từng nghĩ tới rằng Quý Không lại có thể bình tĩnh đến vậy.

Thì ra chia tay không phải là cả đời sẽ không gặp lại. Mà chân chính từ bỏ đoạn tình cảm này là dù gặp lại nhau nhưng vẫn có thể chào hỏi trò chuyện với nhau như những người xa lạ.

Có lẽ, trong mối quan hệ này, cô là người duy nhất không thể buông bỏ, từ đầu đến cuối.

Trong quá trình đọc quy định và nội dung công việc của khoa, Tô Nhất Nhuế cũng đã nghe qua không ít lời đàm tiếu về Quý Không.

Ví dụ, anh là bác sĩ phó khoa đẹp trai và trẻ tuổi nhất, là bác sĩ phẫu thuật với những thao tác gọn gàng và linh hoạt nhất, và đồng thời cũng là người gây tê tủy sống giỏi nhất. Anh cũng đặc biệt tốt với bệnh nhân, và mặc dù không quá nhiệt tình, nhưng cũng không hề kiêu căng tự đại.

Ngoài ra, tin đồn được nhiều người bàn tán nhất là bác sĩ Quý có một cô bạn gái đã yêu đương được vài năm, anh dành rất nhiều tình cảm với cô ấy. Những món đồ bạn gái tặng như đồng hồ, cà vạt, dây chuyền,… Qúy Không chưa từng để rời ra khỏi người dù chỉ một giây.

Mặc dù bình thường bác sĩ Quý rất lạnh lùng và không mấy dễ gần, nhưng chỉ cần nhắc đến bạn gái, ánh mắt ấy lại dịu dàng vô cùng.

Mọi người đều rất tò mò không biết rốt cuộc cô gái ấy là thần thánh phương nào mà có thể đem người lãnh đạm như bác sĩ Quý nắm gọn trong tay?

Càng nghe, sắc mặt cô càng trở nên cứng đờ, trong lòng tràn ngập một nỗi chua xót không nói nên lời.

Năm năm trước, anh cũng từng làm những điều đó với bạn gái cũ là cô.

Nhưng cũng chỉ là năm năm trước.

Làm quen với bộ phận không quá lãng phí thời gian, cô giống như làm cho xong công việc.

Mọi người ai ai cũng chú ta tới bác sĩ Quý đẹp trai phong độ, nhưng Tô Nhất Nhuế thực sự không muốn gặp anh.

Nếu như nói ban đầu không muốn gặp anh, vì sợ hai người gặp nhau sẽ xấu hổ, thì bây giờ đơn giản là không muốn đối phó với sự hờ hững của anh.

Cô muốn trở về nghỉ ngơi sớm, nhưng lại không thể rời đi nếu chưa có sự cho phép của bác sĩ Quý.

Vậy nên cô chỉ có thể đứng trước cửa phòng làm việc của anh mà chờ, nhưng đợi đến mòn mỏi mà không thấy thân ảnh cần tìm xuất hiện.

Mãi cho đến khi mọi người rời đi hết, Quý Không mới chậm rãi bước ra.

Có vẻ như anh không hề ngạc nhiên khi thấy cô đứng đợi ở cửa, vẻ mặt vẫn bình thản. Giống như biểu hiện thông thường của một phó chủ nhiệm với một bác sĩ thực tập, có sự nhẹ nhàng của một bậc tiền bối, nhưng cũng không thiếu sự xa cách.

“Còn chưa đi sao?” Anh hỏi.

“Ồ, tôi đi ngay đây, Quý… bác sĩ Quý, lịch trình ngày mai là tôi theo anh đi kiểm tra phòng phải không?” Cô ngập ngừng nói

“À, không.” Vì sắp tan sở nên anh bắt đầu cởi cúc áo blouse , giọng điệu có phần qua loa lấy lệ “Tạm thời lịch trình sẽ có thay đổi. Ngày mai em đi sắp xếp lại hồ sơ bệnh án đã.”

Sắp xếp hồ sơ bệnh án là một công việc mệt mỏi và không cần kỹ năng, tất cả các bác sĩ thực tập đều muốn đi theo học tập những kỹ năng của đại thần, chẳng ai muốn làm công việc này.

Còn bình thường thì cứ theo lịch, ai đến lượt ai thì người đó xui.

Nhưng vẫn có những trường hợp ngoại lệ, chẳng hạn như xin xỏ Quý Không đổi công việc vô vị này cho kẻ xui xẻo khác.

Cô hơi ngẩn người, bởi vậy đã tụt sau Quý Không vài bước, anh cởi chiếc áo khoác blouse ra và vắt nó lên tay một cách hờ hững.

Bởi vì hành động này, chiếc đồng hồ trên cổ tay của anh càng trở nên nổi bật hơn hơn, chiếc dây đeo màu đen vô cùng tinh xảo và đẹp mắt.

Cô cũng từng tặng anh một chiếc đồng hồ, tuy không đắt nhưng anh lại rất thích, vẫn luôn đeo nó và không lúc nào rời tay.

Vì anh rất thích nên cô cũng ghi nhớ rất sâu.

Chỉ là chiếc đồng hồ cô tặng anh có khóa kim loại.