Áo Blouse Trắng Và Em

Chương 2



Dù không cần đi theo kiểm tra phòng nhưng Tô Nhất Nhuế vẫn đến bệnh viện từ sáng sớm.

Cô không có tư cách để bực bội, việc cô cần làm là hoàn thành tốt công việc của bản thân.

Ngay sau đó, Quý Không cũng kiểm tra phong về, khi trao đổi công việc với bác sĩ nọ thì cũng không quên nhắc nhở một nữ bác sĩ thực tập khác. Mặt cô gái cười rộ như đóa hoa đào, dù không uống rượu nhưng lại cảm giác có chút say.

Tô Nhất Nhuế im lặng lắng nghe giọng nói ấm áp của anh, kiên nhẫn và tỉ mỉ giải thích cho người kia, hai người trao đổi vui vẻ hoà hợp.

Cô cảm thấy có phần não nề vì thứ tình cảm thừa thãi của bản thân.

Sau khi kiểm tra phòng xong Quý Không đi tham gia buổi họp sáng, nữ bác sĩ thực tập đương nhiên cũng đi theo.

Lúc này trong căn phòng chỉ còn lại mình Tô Nhất Nhuế.

Một lúc sau, Quý Không cũng trở lại, nhưng lại không thấy bóng dáng cô bác sĩ thực tập kia đâu.

Anh tháo ống nghe trên cổ xuống, giọng nói vẫn còn hơi thở dốc: “Sắp xếp xong hết rồi à?”

Tô Nhất Nhuế vội vàng dẹp bỏ tâm trạng đang rối bời này đi, đáp lại: “Tháng trước tôi đã hoàn thành rồi nhưng tháng này vẫn chưa bắt đầu.”

“Đừng làm nữa, qua đây tôi nói em biết một vài trường hợp.” Anh bật máy tính lên, cổ áo hơi mở ra lộ ra một phần xương quai xanh.

Được nghe chủ nhiệm giảng về các ca bệnh là một điều bổ ích chỉ có trong cuộc họp thường kỳ hoặc khi trao đổi về các ca bệnh, thậm chí có những bác sĩ trong bệnh viện còn chẳng có cơ hội để nghe. Cô chỉ là một thực tập sinh, việc này thực sự là một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.

Cô không dám nghĩ lung tung, nhanh chóng lấy quyển sổ ra, chuẩn bị lắng nghe.

Màn hình máy tính sáng lên, anh cũng không né tránh cô mà nhập mật khẩu. Dù biết điều quay đầu lại nhưng cô vẫn mơ hồ nhìn thấy thứ gì đó.

Một dãy số quen thuộc đến khiến cô không khỏi suy nghĩ lung tung.

“Lui lại đi, đừng đứng gần tôi như vậy.” Quý Không nhìn khuôn mặt cô, hơi cau mày, một tia mất tự nhiên chợt lóe lên trên khuôn mặt.

Tô Nhất Nhuế hơi bối rối mà lùi về sau, trong đầu chợt nhớ về kỉ niệm xưa.

Mặc dù tính tình của Quý Không có phần kiêu ngạo nhưng khi ở bên nhau anh luôn thích dính chặt lấy cô. Kể cả khi đứng hay ngồi anh đều phải ôm cô vào lòng.

Con người ấy chỉ cần không được ôm cô là cả người lại khó chịu, vậy mà giờ đây lại chẳng quen khi cô lại gần.

Một khi giảng giải là mất cả một ngày.

Trong khoảng thời gian này, cô luôn có cảm giác Quý Không đang nhìn mình bằng đôi mắt đầu lưu luyến, như thể họ vẫn còn yêu nhau.

Nhưng khi ngước lên nhìn lại, chỉ thấy anh cụp mắt xuống, đường nét trên khuôn mặt không chút ấm áp.

Cô nghi ngờ bản thân suy nghĩ nhiều quá nên gặp ảo giác.

Sau khi tan làm, cô nhìn thấy nữ bác sĩ thực tập tên Hồ Ny Na đang phàn nàn với người bên cạnh

“Hôm nay tôi xin đổi ca với người khác để muốn cùng bác sĩ Quý đi kiểm tra. Ai ngờ sáng nay anh ấy đột nhiên đổi ca với người khác và ở lại văn phòng! Làm tôi phải chạy vặt cho các bác sĩ khác suốt một ngày, tức chết đi được mà! Sớm biết vậy đã không đổi rồi, cuối cùng lại làm cho cái cô Tô kia được hời”.

Trong lòng cô dâng lên một cảm xúc không tên, nhưng nghĩ đến thái độ của Quý Không với mình và chiếc đồng hồ trên cổ tay anh, cảm xúc khó tả này liền biến mất.

*

Sau một tuần làm việc, cuối cùng cô cũng có cơ hội theo Quý Không đi kiểm tra phòng.

Cô biết rằng một bác sĩ chỉ có thể được coi là một bác sĩ thực sự khi được bước chân vào căn phòng bệnh, tiếp xúc với bệnh nhân.

Đối với lần kiểm tra này, cô đã chuẩn bị rất nhiều. Đặc biệt, bệnh nhân xuất huyết dưới màng cứng là bệnh án điển hình, quy trình phẫu thuật kinh điển.

Bệnh án tốt như vậy, nếu không nhờ Quý Không thì e rằng đến xem cô cũng chẳng có cơ hội.

Vì vậy, cô trân trọng cơ hội này hơn bất kỳ ai.

Cô đọc cẩn thận tất cả hồ sơ bệnh án, ghi chép phẫu thuật và điều dưỡng, đánh dấu những điểm chính cần lưu ý và những phần cô không hiểu.

Buổi sáng khi đi theo Quý Không đến thăm phòng, trong lòng Tô Nhất Nhuế rất vui vẻ, cầm trên tay cuốn sổ của mình, cô cực kì phấn khích.

Sau khi kiểm tra từng bệnh nhân một, cuối cùng cũng nhìn thấy bệnh nhân cô mong chờ nhất, nhưng Quý Không lại ngăn cô ở cửa.

“Em đừng đi vào, giờ đến phòng làm việc ghi chép hồ sơ bệnh án!”

Đôi mắt anh khép hờ, ánh mắt lạnh nhạt.

Trái tim Tô Y Thần dần nguội lạnh, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Tại sao tôi không thể vào?”

Anh khoanh tay trước ngực, thoải mái nhìn xuống cô: “Em vào thì có thể làm được gì?”

“Tôi muốn nghiên cứu bệnh án này. Đây là bệnh án điển hình, tôi đã chuẩn bị rất nhiều…”

Quý Không ngắt lời cô: “Em chuẩn bị cái gì? Học thuộc hồ sơ bệnh án nghĩa là sẵn sàng? Bệnh án vô tri, nhưng bệnh nhân là người sống, chữa bệnh cứu người không phải học theo kịch bản. Em không đoán trước được sẽ gặp phải tình huống gì, nếu bệnh nhân làm khó, em sẽ làm gì? Đọc lại hồ sơ bệnh án cho anh ta, hay đọc lại lời nhắc của bác sĩ? “

Những lời nói của anh lúc này đặc biệt tàn nhẫn. Từng lời anh thốt ra còn cay nghiệt hơn là nói với người lạ.

Ngay lúc đó, cô như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân. Buốt giá từ trong ra ngoài. Toàn thân lạnh ngắt.

Cuối cùng, cô đương nhiên không bước vào căn phòng bệnh đó, cô cũng không muốn tìm hiểu tận cùng lý do, vẻ khinh thường trong ánh mắt của anh đã đủ khiến cô nản chí rồi.

Mặc dù cô ấy đã thất bại trong việc tìm hiểu về bệnh án kinh điển kia. Nhưng cô dường như đã học được một điều còn sâu sắc hơn hồ sơ bệnh án đó.

Và cũng nhận ra được, Quý Không và cô, thực sự đã trở thành những người xa lạ.

Thực ra, trước kia họ cũng chưa đi đến bước đường mà không có cách giải quyết.

Tất cả các vết nứt tổn thương được tạo ra trong một đoạn tình cảm, không phải chỉ trong chốc lát mà luôn tích tụ qua sự vô tâm, không được chú ý.

Anh hơn cô năm tuổi. Anh trưởng thành chín chắn hơn , có kế hoạch sống rõ ràng, có mục tiêu để theo đuổi, còn cô thì không màng thế sự, chỉ muốn an nhàn và sống bình yên.

Sự phù hợp giữa họ dần bị xoá nhoà, khoảng cách giữa hai người dần càng xa.

Cô đã hỏi không biết bao lần rằng “Quý Không, có phải anh không cần em nữa không?”

Anh cũng đã đáp lại bấy nhiêu lần “Tô Nhất Nhuế, em quá ấu trĩ!”

Sau này, anh ra nước ngoài, cô học lên cao. Hai người chia xa từ đó, cuộc trò chuyện dần đi đến kết thúc.

Vốn dĩ bản thân cô học y là để đuổi kịp bước chân của anh.

Nhưng việc đó có tác dụng gì chứ?

Anh bay cao quá, cho dù cô đuổi đến gãy chân cũng chẳng thể kịp.