Ao Cá Của Kiều Kiều

Chương 8



Y dùng chính bản thân mình, khống chế tiền Nhiếp Chính Vương. Nên ta cũng dùng chính bản thân mình, để khống chế y.

Sắc mặt Chu Lạc Hành bỗng trắng bệch, vội nắm tay ta đưa lên miệng hôn nhẹ rất nhiều lần.

“Kiều Kiều… Kiều Kiều…”

10.

Cố Đĩnh lật qua lật lại chiếc khăn trùm đầu, kinh ngạc nói: “Nàng còn có tuyệt chiêu này nữa cơ à Kiều Kiều?”

Ta mỉm cười đầy thâm sâu: “Thợ thêu mẫu thân ta đưa về từ phía Nam đấy, đỉnh cao quyến rũ đàn ông luôn.”

Cố Đĩnh hất tay ném khăn sang một bên, bắt đầu giúp ta mặc quần áo: “Nàng lấy được nó chưa?”

Ta giơ tay lên cho hắn điều chỉnh thắt lưng: “Huynh không biết sao, chỉ cần ta dỗ ngọt hắn một chút thì hắn cũng sẵn sàng dâng cả mạng mình cho ta thôi.”

“Đúng là không thèm niệm tình cũ luôn nhỉ.” Hắn vỗ nhẹ vào eo ta, rồi bắt đầu giúp ta vẽ lông mày.

Xoa xoa con dấu của Nhiếp Chính Vương trong tay, ta không đáp lời hắn.

Trước đây, tiền Nhiếp Chính Vương nắm trong tay quyền lực ngang hàng với cả Hoàng tộc. Chu Lạc Hành có thể khiến cho ông ta chấp nhận chịu bị giam lỏng, chứng tỏ y cũng không vì tình cha con mà nương tay với lão.

Nhưng đêm qua có điều gì đó rất lạ…

"Đêm qua, Chu Lạc Hành không trở về nhà, nàng đoán xem hắn đã trông thấy cái gì?"

Cố Đĩnh liếc mắt hỏi, cắt đứt dòng suy nghĩ của ta.

"Ý gì?"

"Tiền Nhiếp Chính Vương đưa chim đi dạo."

"???" Ta quay đầu lại, ánh mắt phức tạp.

Gửi một ánh mắt tình thương mến thương đến Cố Đĩnh, nói: “Chắc gần đây huynh gặp nhiều áp lực lắm, không có việc gì quan trọng thì không cần đến gặp ta đâu.”

Hắn kéo mặt ta lại, tiếp tục giúp ta vẽ mi: “Trong đầu nàng lại nghĩ mấy thứ kì quái đúng không? Ý ta là con chim biết bay, loại có lông vũ, biết đập cánh ấy! Nàng thực sự tin một kẻ từng dã tâm bừng bừng như tiền Nhiếp Chính Vương, bây giờ lại nhàn nhã hưởng thụ ngắm hoa, nghe chim hót sao?”

Cố Đĩnh nắm lấy cằm ta, ngữ điệu bình thản: “Kẻ như lão, thật sự sẽ không oán hận, kiêng kị đứa con trai đã lên chức Thái phó, lật đổ hay thậm chí tước đoạt đi quyền lực của mình sao?”

Ta ngắm mình trong gương, ánh mắt né tránh Cố Đĩnh như khi ta nhìn vào ánh mắt Chu Lạc Hành.

“Liên quan gì tới ta? Mục đích của ta chính là muốn hai cha con y đấu đá lẫn nhau. Có như vậy, chúng ta mới có thể nắm phần thắng trong tay.”

Cố Đĩnh vẽ xong, hài lòng hôn lên khóe mắt ta một cái.

Đôi môi mềm mại, mát lạnh, thoáng qua như chuồn chuồn đạp nước.

Cố Đĩnh đáp: “Nàng đúng là người mà ta thích nhất đấy.”

Hôm nay, ta phải vào cung thỉnh an Thái Hậu, thuận tiện đưa đưa cháu trai A Thành của ta về.

Mấy ngày không gặp, nhìn mặt cẩu Hoàng đế tiều tụy đi trông thấy.

Nhìn thấy ta bước vào, hắn đánh giá một lúc rồi nhếch môi nói: “Nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của nàng, ta nghĩ hẳn mấy hôm nay nàng sống thoải mái lắm nhỉ.”

Ta nghiêng người cười ngọt ngào: “Đa tạ bệ hạ, kính nhờ phúc trạch của người, nên thần phụ sống tốt lắm.”

Đương nhiên ta vẫn không quên hỏi thăm tình hình phu quân mình: “Đã có tin tức gì về Yến tướng quân chưa ạ?”

Vẻ mặt của Yến Vân Thành đứng đó có chút bối rối: “Mợ..."

Tên cẩu Hoàng đế thấy vậy càng cười đắc chí hơn: “Nước Nam Sở muốn gửi công chúa đến hòa thân. Nhưng trong lịch sử của nước ta, chưa từng cho phép nữ nhân ngoại quốc nhập cung bất kể người đó có địa vị thế nào. Nàng nghĩ xem, ta nên làm thế nào đây?”

Yến Quy Đình thì mất tích, nước Nam Sở lại gửi thư cầu thân đến.

Có ngu cũng biết hai chuyện này chắc chắn có liên quan đến nhau.

Nếu Yến Quy Đình trở về cùng một người phụ nữ bình thường, ta còn có thể điều hướng dư luận ủng hộ cho mình.

Nhưng nếu đối phương là công chúa nước Nam Sở, tự nhiên ta lại phải đóng vai nhân từ “vì dân, vì nước”.

Nếu ta dám ý kiến ý cò, kiểu gì cũng bị mắng là không biết nghĩ cho đại cục.

Mà người ta lại có thân phận công chúa cao quý ngời ngời, tất nhiên không thể làm thiếp. Nên cách duy nhất chính là, để Yến Quy Đình đưa nàng ta lên vị trí bình thê*.

(Bình thê ý chỉ hai người cùng vai trò vợ cả, xuất hiện trong trường hợp người đàn ông đã có thê cưới thêm vợ nhưng thân phận vợ mới cao, không thể làm thiếp nên lúc này có hiện tượng có hai thê, gọi là bình thê.)

Đến lúc đó, Mục Kiều Kiều ta chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho cả thiên hạ.

Yến Vân Thành tiến lên hai bước, chàng thiếu niên ấm áp nắm lấy tay ta, kiên quyết nói: "Cậu không phải loại người như vậy đâu mợ à, nhất định sẽ có cách khác."

Thân thể ta có chút cứng nhắc, quay người nhìn tên cẩu Hoàng đế.

Tất nhiên, lời cầu thân của công chúa cũng phù hợp với một số người khác nữa. Chỉ cần trước khi có người biết chuyện, Bệ hạ phát tin sẽ gả công chúa cho một nam nhân xuất chúng khác ở trong kinh thành thì cũng coi như giải quyết được vấn đề khó nhằn này.

Ví dụ như Cố Đĩnh.

Hay là Chu Lạc Hành cũng được.

Bởi vì, có lẽ ngoài hai bọn hắn ra, thì không còn ai đảm đương nổi trọng trách này nữa.

Nhưng nếu một trong hai người kết hôn, quân cờ của ta nhất định sẽ không còn tác dụng, ta sẽ bị nhốt bên Yến Quy Đình cả đời.

Trừ khi, ta mang thai con của cẩu Hoàng đế.

Khống chế được cẩu Hoàng đế, phù trợ nhi tử, nắm giữ quyền nhiếp chính trong tay.

Ủa từ từ đã, có cái gì sai sai. Mới có mấy phút thôi mà ta đã nghĩ đến không biết bao nhiêu thứ đại nghịch bất đạo rồi.

Đến khi bừng tỉnh, đã thấy Yến Vân Thành vội vàng rút tay về, hai bên tai lại đỏ bừng bừng, lùi về phía sau một bước.

Haiz, hắn vừa làm một việc quá phận đối với ta.

Cẩu Hoàng đế nheo mắt chó, khó chịu liếc xéo bàn tay của Yến Vân Thành, sau đó tiếp tục hỏi ta: “Mục Kiều Kiều, bình thường nàng thích cho ý kiến lắm mà, có cách gì không?”

Ta to gan lớn mật cười lớn: “Bệ hạ, một nước Nam Sở bé như mắt muỗi lại dám ngang nhiên ra điều kiện với chúng ta. Còn dám đưa ra yêu cầu uy hiếp với Bệ hạ, thực sự là… không thể giữ lại được ạ.”

Yến Quy Đình là người nắm giữ binh quyền, nắm giữ một phần quyền lực tại kinh thành. Nay hắn lại bị bắt, các vị tướng khác thì đang không có ở đây hoặc đang làm nhiệm vụ tại nơi khác. Yến Vân Thành lại còn quá trẻ, chưa có kinh nghiệm dẫn quân thực chiến nên sẽ khó mà chiếm được lòng quân.

“Thần phụ nhớ không nhầm thì khi Tiên đế còn sống, Nhiếp Chính Vương từng được coi là công thần khai quốc, hay là Bệ hạ phái người đến hỏi ý kiến ông ấy xem?”

Yến Vân Thành kinh ngạc.

Ánh mắt đăm chiêu của cẩu Hoàng đế từ từ cong lên, cuối cùng bật cười lớn.

“Mục Kiều Kiều, quả nhiên nàng không hề thay đổi. Chiêu nào của nàng cũng sắc bén như dao.”

Đem binh quyền trao cho kẻ có dã tâm, thành công thì sẽ khiến nước Nam Sở diệt vong. Còn nếu thất bại thì chắc chắn sẽ tự mình chịu thiệt.

Nói chung là, cái cô công chúa nước Nam Sở đó đừng hòng nhón được ngón chân vào nước ta.

Nắm chặt ấn Nhiếp chính trong tay áo, ta lo lắng chậm rãi nói: “Nếu Bệ hạ còn có nghi kị, thì sao không giao trọng trách này cho Thái phó? Hổ phụ sinh hổ tử, Chu thái phó còn là một người văn võ song toàn, lại được lòng bá quan văn võ hai bên.”

Bây giờ, Chu Lạc Hành vẫn đang trung thành với Bệ hạ, nhưng ai biết được chuyện sau này.

“Hổ phụ à.”

Liệu y có như cha mình trước đây, nảy sinh dã tâm không nên có hay không?

Vốn hai cha con cũng không hợp nhau, Hoàng đế lại ở trên cao nhìn xuống. Một trong hai người, dù là ai đi chịu chết đi chăng nữa thì cũng có thể giải quyết vấn đề nan giải này giúp cẩu Hoàng đế.

Cẩu Hoàng đế ném xuống một lệnh bài, vô cùng hứng thú nói: “Được lắm, nếu nàng có thể thuyết phục được hai người bọn họ, trẫm sẽ đáp ứng nàng.”

Ta nhặt lệnh bài lên, cùng Yến Vân Thành khấu đầu: “Thần phụ, xin cáo lui.”

(Còn tiếp)