Ao Cá Của Kiều Kiều

Chương 9



11.

Chu Lạc Hành thế mà ngã bệnh rồi.

Nhân tiện ta cũng đến gõ cửa phủ Thái phó luôn.

Tuy cổng mở toang, nhưng lính gác nhất quyết không cho ta vào trong.

Phải đến khi ta giơ lệnh bài của Bệ hạ ra, hắn mới để ta vào.

Chu Lạc Hành nằm hôn mê trên giường, mặt cắt không một giọt máu, nhìn cứ như chầu ông bà rồi ấy.

Tình trạng hình như hơi quá thì phải, ta cũng có chừng mực, đâu có ý muốn để y thăng thiên thật luôn đâu.

Ta cau mày nhìn Yến Vân Thành, cậu ta thấp giọngthì thầm nói vào tai ta: “Hình như bị trúng độc đó mợ à.”

Ta lạnh lùng hỏi: “Chu thái phó bị làm sao vậy?”

Người hầu có vẻ không thích ta cho lắm, giọng điệu miễn cưỡng coi là cung kính: “Thưa Tướng quân phu nhân, tối qua Thái phó không về nên không kịp uống thuốc, ngày thường thì chỉ quanh quẩn bên bếp. Mọi vấn đề khác đề không có gì bất thường.”

Coi kìa, người ta ngấm ngầm chỉ trích ta đấy.

Ta nháy mắt với Yến Vân Thành, sau đó lấy danh nghĩa “kẻ dưới vô lễ”, đưa tất cả mọi người trong phòng ra ngoài.

Một lúc sau, Yến Vân Thành đi ra, sắc mặt nghiêm trọng.

Ta bảo người hầu lui xuống rồi cùng Yến Vân Thành rời đi.

Chu Lạc Hành không tỉnh dậy, ta thực sự không dám ở Chu phủ lâu. Càng không có lá gan đi gặp tiền Nhiếp Chính Vương một mình.

"Tình hình thế nào?"

“Là độc mãn tính mợ ạ, có lẽ bị hạ độc ba năm rồi.”

Yến Vân Thành vừa nói vừa liền nhìn chung quanh, hạ giọng báo cáo.

Không biết tại sao trong lòng ta cũng có chút suy nghĩ, tiếp tục hỏi: “Vậy phải làm sao?”

“Nếu như chịu khó điều trị bằng dược thiện, nhiều nhất cũng chỉ có thể sống thêm được nửa năm nữa thôi ạ.”

Nửa năm!

Thảo nào lão tiền Nhiếp Chính Vương lại ung dung hưởng thụ hái hoa, ngắm chim như thế.

Chu Lạc Hành vừa “đứt” là lão có thể nhanh chóng lấy lại địa vị, quyền lực ngay.

“Không còn cách nào khác sao?”

Ta vô thức bấm chặt ngón tay đến mức đỏ lên.

Yến Vân Thành im lặng.

Vậy đấy, mạng sống của Chu Lạc Hành bây giờ chỉ có thể duy trì bằng dược thiện,không còn cách nào sao?

Muốn diệt nước Nam Sở, ít nhất cũng phải mất một năm.

Khoảng thời gian này chính là lúc dễ tạo phản nhất.

Không hiểu sao trong lòng nóng như lửa đốt, ta dặn dò Yến Vân Thành: “Phải giữ kín chuyện này, không được để ai phát hiện ra.”

Cậu ta ngoan ngoãn gật đầu.

Liệu tên cẩu Hoàng đế có biết chuyện này không?

Hắn phái ta đi thuyết phục liệu có dụng ý gì khác không?

Còn Cố Đĩnh thì sao nhỉ, tại sao hắn lại tự nhiên đề cập đến chuyện tiền Nhiếp Chính Vương?

Yến Vân Thành nhìn thấu nỗi bất an trong lòng ta, nên cậu ta quyết định đưa ta về tận phủ.

Đêm đó, không thấy keo chó Cố Đĩnh lết xác đến.

Phải đến hôm sau khi vừa hạ triều, hắn mới tất tả chạy đến tìm ta, vẻ mặt lạnh lùng thúc hỏi: “Bệ hạ phái nàng đi tìm cha con nhà Chu gia sao?”

Ta quay sang nhìn hắn, tỉ mỉ quan sát từng thay đổi của biểu cảm trên khuôn mặt hắn: “Đúng.”

Hắn im lặng một chút rồi dịu giọng lại: “Đối với ta nàng không cần cảnh giác như vậy, ta đã nói rồi, nàng có thể mãi mãi tin tưởng ở ta.”

Ta hỏi hắn: “Huynh nắm chắc được mấy phần, nếu ta muốn giếc tiền Nhiếp Chính Vương?”

“Cố Đĩnh à,”

Ta lộ ra vẻ vừa tin tưởng, vừa sợ hãi, đôi mắt ầng ậng nước nói: “Ta chỉ còn có huynh thôi.”

Thực lòng ta cũng không muốn dùng bộ dạng yếu đuối khóc lóc này nhìn hắn. Nhưng chỉ khi làm như vậy, hắn mới nghĩ rằng ta đã cô đơn, bất lực ra sao và hết lòng tin tưởng hắn như thế nào.

Khiến hắn nghe lời ta, ôm ấp ta trong lòng mà bảo vệ.

Đến khi đó, ta có thể thoải mái điều khiển hắn theo ý của ta.

Cố Đĩnh vội ôm ta vào ngực, thở dài nói: “Sao hắn dám lôi nàng vào chuyện này chứ?”

“Nếu không, lỡ ông ta nắm lại được quyền lực thì sao?”

Cố Đĩnh sửng sốt: “Nàng muốn cùng ta gánh vác chuyện này sao?”

Những việc hắn định làm, nhất định sẽ được đưa vào sử sách, chịu vết nhơ mãi muôn đời.

Bài học của Cố thái sư chính là tấm gương to lớn. Để cân bằng thế lực trong triều đình, gian thần luôn sống thọ hơn trung thần.

Chính vì vậy, hắn không bao giờ muốn ta nhúng tay vào chuyện triều chính.

Hắn lại vòng tay ôm eo ta, ung dung nói: “Nàng cứ tin tưởng ta đi Kiều Kiều, ta không còn là đứa nhóc chỉ biết nhóm bếp thổi cơm cho nàng khi xưa nữa đâu.”

Hắn cởi áo choàng của mình xuống khoác lên cho ta, nắm tay ta bước lên xe ngựa, hướng đến Chu phủ.

Nhưng mục đích lần này của ta không phải là muốn Cố Đĩnh xuất đầu lộ diện.

Dù sao, cho dù cục diện bây giờ đều nằm trong tay Chu Lạc Hành, nhưng nửa năm sau, tiền Nhiếp Chính Vương rất có thể sẽ một tay tóm hết chúng ta.

Dọc đường đi, Cố Đĩnh không ngừng nắm tay ta, dỗ dành ta bằng mấy món điểm tâm.

Ta ngoan ngoãn thuận theo ý hắn.

Cuối cùng,hắn đành thở dài: “Kiều Kiều à, nàng đừng như vậy có được không? Ta không quen nhìn nàng trở nên như thế này.”

“Tàn dư của tiền Nhiếp Chính Vương đã bị tiêu diệt sạch sẽ chưa?”, ta hỏi hắn.

“Cái đó thì chưa chắc, trước đây đều là Chu Lạc Hành chỉ đâu, chúng ta đánh đó.”

“Vậy nếu địch cầm cờ của quân ta,thì làm sao ta biết đó là ta hay địch?”, ta lại chất vấn hắn.

Cố Đĩnh nhìn ta chằm chằm, trầm tư đáp: “Trước đó vài ngày ta chợt nhận ra, hình như gần đây nàng hay suy nghĩ tiêu cực hơn rất nhiều. Không phải ta đã nói nàng chỉ cần dựa vào ta là được rồi sao? Nàng phải hiểu rằng,... thành thật mà nói, nếu lão ta muốn bước chân lại vào triều đình, phải qua được cửa ải là ta đã.”

Ta bị hắn chọc cho phát cười.

“Cho dù lão lập công ngoài chiến trường, thì ta vẫn có thể đối phó lão.”

“Đừng mơ húp được cái gì ngon lành,” tên ranh mãnh Cố Đĩnh trấn an ta, rồi lại nhét vào miệng ta một miếng nho khô, “Nàng ăn thử đi, rất ngọt đó.”

“Hứ, chỉ có trẻ con mới thích đồ ngọt thôi.”

“Vậy thì bé con à, để ta đút nàng ăn nhé.”

Nói xong, hắn lại nhét một đống nho khô vào miệng ta, khóe môi cong lên mỉm cười thỏa mãn.

(Còn tiếp)