Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 13



Edit: Mạn Già La

*

Cái thứ nhô ra cưng cứng đó...... tôi hiểu rồi.

Đó là một chiếc nhẫn!

Giây tiếp theo, cây cột tôi đang bám vào đột nhiên nghiêng đi, rồi sau đó treo lơ lửng trên không. Tôi chưa kịp phản ứng, hai tay không kịp bám chắc, cơ thể rơi vào trạng thái không trọng lượng ngắn ngủi.

Tôi cứ tưởng mình sẽ ngã thẳng xuống thành thịt nát luôn, ai ngờ sau đó truyền đến cảm giác cổ áo bị ai đó nắm lấy, sau đó dẫm lên một mảnh “đất” mềm mại có độ ấm.

Tôi đã đoán được đại khái đó là thứ gì, chỉ không dám đối mặt thôi.

Chuẩn bị tâm lý thật tốt xong, tôi mở mắt ra.

Đối diện tôi chính là một người khổng lồ —— hoặc là một người bình thường? Vậy rốt cuộc hình thể của tôi là bình thường hay là không bình thường đây.

Người khổng lồ nhìn chằm chằm tôi, tròng mắt gần như muốn lọt khỏi hốc mắt. Trông hắn cực kỳ hưng phấn, hơi thở ướt át không ngừng phà vào trên người tôi, nhắc nhở tôi rằng hắn là một người sống.

Đáng sợ quá...... tôi bị người khổng lồ đặt trong lòng bàn tay, trong đầu loạn cào cào.

Hắn sẽ làm gì tôi? Quan sát tôi? Bóp nát tôi? Hay là ăn tôi luôn giống như trong Người khổng lồ tiến công?*

*Đại chiến Titan, cũng được biết tới với tựa bản tiếng Anh Attack on Titan và tên gốc tiếng Nhật Shingeki no Kyojin (Nhật: 進撃しんげきの巨人きょじん (Tiến Kích Cự Nhân)? n.đ "Người khổng lồ tiến công") là một bộ manga Nhật Bản do Isayama Hajime sáng tác. Câu truyện đặt trong bối cảnh loài người phải sống đằng sau ba bức tường đồ sộ được dựng nên để bảo vệ nhân loại khỏi những tên khổng lồ ăn thịt người được gọi là Titan (tên trong bản tiếng Anh, bản gốc tiếng Nhật gọi là Kyojin - "Cự nhân", nghĩa đen là "người khổng lồ"). Truyện theo chân Eren Yeager, nhân vật chính của bộ truyện, anh thề sẽ tiêu diệt toàn bộ Titan trên thế giới sau khi chứng kiến chúng phá hủy bức tường, tàn phá quê hương và ăn thịt mẹ mình.

...... Chờ chút?

Trong đầu đột nhiên xuất hiện ký ức xa lạ khiến tôi ngơ ngác.

Người khổng lồ tiến công? Tôi từng xem qua à?

Trước đây trong “ký túc xá” tôi cũng chưa có ký ức như vậy bao giờ.

Ký ức của tôi, ký ức của tôi đang mở rộng!!!!!

Những ký ức đã từng thuộc về tôi nhưng giờ đây với tôi mà nói thì rất mới mẻ cứ không ngừng ùa vào trong đầu. Tôi cảm thấy đầu mình như bị bổ làm hai, có thứ gì đó không ngừng xâm nhập vào. Tôi cũng không rảnh lo người khổng lồ trước mặt, cả người co thành một cục, ôm đầu la hét không ngừng trên tay đối phương.

Tôi có thể cảm nhận được bàn tay đối phương nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, nhưng hắn không biết kiểu “nhẹ nhàng” này khiến tôi đau đớn gấp bội.

Sau đó, chính là cảm giác đau đớn như cơ thể bị tách ra. Tôi không biết mình còn đang gào thét không nữa, bởi vì quyền kiểm soát cơ thể đang dần trôi khỏi tay tôi. Tôi có thể cảm nhận được rõ ý thức của mình đang rút khỏi cơ thể, nếu thật sự có linh hồn, vậy linh hồn đó có lẽ đã bay ra được một nửa rồi.

Chia lìa, chia lìa; chảy vào, chảy vào. Tôi đã không biết mình là ai, mình đang ở đâu.

Nỗi đau dường như vĩnh viễn sẽ không có kết thúc.

......

Tôi tỉnh?

Tôi cố gắng mở mắt, cố cử động tay. Trên tay có gắn một dây truyền dịch dài, hơi lắc lư theo cử động của tôi.

Tôi động rất gian nan, và hiển nhiên, tôi vẫn chưa quen với cơ thể này lắm. Trước mắt là trần nhà trắng bóng, hình như tôi đang ở trong phòng giống như phòng bệnh.

Hở? Khoan.

Giống như máy tính sau khi được khởi động lại sẽ chết máy vài giây, đại não tôi vừa nãy cũng ngừng vài giây.

Cho tới bây giờ, tôi mới hoàn toàn nhớ hết mọi chuyện.

Tôi không dám tin, xem xét ba lần, chắc chắn và khẳng định, tất cả đều là sự thật.

Lần này ký ức sẽ không gạt người nữa.

“Airy, Tất Phi, Trình Thành,” Tôi không thể tin được lẩm bẩm, “Tại sao lại như vậy......”

“Em?” Cửa phòng đột nhiên mở ra, một người đàn ông đẹp trai dịu dàng bước vào. Đầu tôi còn chưa linh hoạt lắm, sửng sốt vài giây mới nhớ ra, đây là bạn trai tôi, Đặng Tề.

Tôi nghĩ người khổng lồ mà tôi nhìn thấy trước đó chính là hắn.

Ngày đó, tôi vốn định nói chia tay hắn...... nhưng......

Cho nên bây giờ hắn vẫn là bạn trai tôi.

Đột nhiên hắn bổ nhào vào chăn tôi, bật khóc. Trong trí nhớ của tôi hắn chưa từng khóc cả.

Rốt cuộc tôi đã ở trong “ký túc xá” đó bao lâu rồi? Không, bây giờ quan trọng nhất chính là, tất cả mọi thứ có phải như tôi nghĩ không?

Dường như hiểu được tâm lý của tôi, Đặng Tề ngẩng đầu lên, khóe mắt dịu dàng còn nhuộm đỏ.

Hắn đứng dậy, tiến lại gần mắt tôi, nhẹ nhàng hôn một cái. Tôi vốn định né tránh, nhưng bởi vì không có sức, chỉ đành chấp nhận nụ hôn này.

“Hạ Trạch,” giọng hắn vẫn còn khàn khàn, dường như sợ tôi sẽ lại biến mất, hai tay ôm chặt tôi, “Cuối cùng em cũng trở về rồi.”

“Em muốn biết gì anh đều nói hết cho em.”

*

“Em còn nhớ được bao nhiêu?” Đặng Tề chậm rãi nâng giường lên, kê gối làm chỗ dựa lưng cho tôi, thân mật ôm tôi.

Tôi rất muốn từ chối sự thân mật này, nhưng nghĩ lại thì không có lý do từ chối. Hắn cũng không biết ngày đó tôi định tìm hắn chia tay, duy trì thân mật như thế vô cùng hợp lý. Mà bây giờ, tôi vừa tỉnh mà đã nói chuyện chia tay hắn, vậy thì cũng không hay lắm.

Nên tôi từ bỏ nói chuyện chia tay hắn, thành thành thật thật nhớ lại.

“Ngày đó, ba người bọn Airy gọi em cùng đi mật thất chơi,” tôi cẩn thận nhớ lại, “Là mật thất kinh dị, chủ đề là ký túc xá học sinh. Em mới vừa bước vào thì cảm thấy thân thể hơi lạnh, sau đó bất tỉnh, và sau khi em tỉnh dậy thì đã ở trong phòng ký túc xá đó rồi......”

Càng nói, tôi càng cảm thấy căn mật thất đó không ổn.

“Đặng Tề!” Tôi túm áo Đặng Tề, “Không được, chúng ta nhanh đến căn mật thất đó kiểm tra đi, em nghi bọn Airy còn ở bên trong, ông chủ đó chắc chắn có vấn đề!”

Tôi gấp gáp nhảy xuống giường, rồi mới phát hiện chân mình suy yếu bủn rủn, mém chút nữa ngã sấp xuống đất, may thay Đặng Tề ôm tôi lại.

Tôi nhanh chóng bổ sung: “Hiện tại em nghĩ lại, quả thật rất không đúng! Rõ ràng được gọi là mật thất có người đóng NPC, nhưng vì sao không có ai ra đón tiếp khách hàng? Toàn bộ quá trình đều dựa vào tin nhắn dẫn đường vào nhà chứ?!”

Nói rồi tôi định thoát khỏi vòng tay hắn, nhanh chóng chạy về phía trước.

Tôi không dám dừng một giây nào, ở phương diện nào đấy, thân là đàn anh đã chơi với họ ba năm, tôi vô cùng lo lắng cho sự an toàn của mỗi người bọn họ, mặt khác, là người đã xảy ra quan hệ với bọn họ...... trong ký túc xá giả tạo đó, tôi càng nên quan tâm đến sống chết của bọn họ.

Mà Đặng Tề lại càng ôm chặt tôi hơn.

Tôi giãy giụa: “Đặng Tề!!! Anh làm gì vậy!!! Anh không nghe thấy em nói à!!!”

Hắn lại vỗ nhẹ lưng tôi, như thể đang trấn an một đứa nhỏ, cho đến khi tôi sắp bùng nổ, mới chậm rãi ghé vào tai tôi, giọng nói khàn khàn: “Hạ Trạch, em đến phòng khách với anh một chuyến nhé.”

Tôi và Đặng Tề cùng đến phòng khách của căn nhà này, tôi không cho hắn bế, tự mình chống nạng, nghiêng nghiêng ngả ngả nhảy đến phòng khách.

“Sao vậy, chỗ này có gì à?” Tôi ngó trái ngó phải, nhưng không nhìn thấy người tôi muốn gặp.

Đây chắc chắn là một phòng khách bình thường.

Đặng Tề không nói gì, chỉ dẫn tôi đến một bộ mô hình.

“Anh có ý gì?” Tôi có chút bất mãn, hắn dẫn tôi đến trước thứ gì đó, nhưng không nói một lời, làm tôi vội muốn chết.

...... Ơ? Khoan đã?

Tôi tinh mắt nhìn thấy một con búp bê trong mô hình, nó vô cùng nhỏ nên ít ai chú ý đến nó.

Tôi chú ý đến nó, là bởi vì...... nó giống hệt A mà tôi nhìn thấy vào ban đêm trong ký túc xá giả đó.

Tôi ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát. Nhưng chỉ lớn bằng ngón tay cái, là búp bê bơm hơi thật.

Tôi cả kinh, lập tức lục tìm trong mô hình này.

Mô hình là một ngôi nhà, tôi quỳ rạp trên nền đất, cố gắng quan sát bên trong —— nội thất bên trong giống hệt như ký túc xá mà tôi từng thấy trước đây.

Trong phòng, búp bê BC đang an tường nằm trên giường của bọn họ.

Tôi giật mình, lập tức quay đầu lại, phát hiện Đặng Tề đang nhìn chằm chằm tôi.

“Còn em ở đâu?!” Tôi hỏi hắn.

Như hiểu được câu hỏi của tôi, hắn đưa tay ra: “Ở chỗ này.”

Trong lòng bàn tay hắn thình lình xuất hiện một con búp bê mềm mại.

Tôi cầm con búp bê đùa nghịch, nhưng vẫn không biết nó làm bằng chất liệu gì —— mềm mại, giống như người thật vậy.

Đặng Tề như biết nghi ngờ của tôi, hắn thở dài: “Là búp bê da người.”

“Gì cơ?!” Tôi quay phắt đầu.

“Là búp bê da người,” hắn lặp lại lần nữa, “Là da của Airy, Tất Phi và Trình Thành.”

Lòng tôi ớn lạnh, búp bê trong tay cầm tiếp cũng chẳng được mà ném cũng chẳng xong.

“Cho nên, ngày đó trong mật thất, sau khi bất tỉnh, linh hồn em đã bị ông chủ căn mật thất bỏ vào búp bê này?” Tôi thử suy luận, “Bây giờ anh cướp lại căn phòng này, cứu em trở về.”

“Vậy, vậy bọn Airy đâu rồi?!” Tôi cực kỳ hoảng loạn, tôi vô cùng sợ linh hồn của bọn họ đã biến mất ở chỗ nào đó.

Đặng Tề ở bên cạnh, nhưng không để ý tới tôi.

“Đặng Tề!” Tôi gọi hắn vài lần, nhưng hắn vẫn cứ phớt lờ.

“Đặng Tề! Bây giờ là thời gian rất quan trọng,” tôi lay lay hắn, “Lỡ muộn một chút thì bọn Airy sẽ có chuyện mất, vậy làm sao đây!”

Hắn quay đầu, đôi mắt xuất hiện sự tàn nhẫn tôi chưa bao giờ thấy.

Hắn giữ chặt tay tôi lại, kéo tôi khỏi mặt đất: “Lại là Airy, lại là bọn họ!”

“Chừng nào thì em mới chịu quan tâm anh!”

“Hạ Trạch, bây giờ anh sẽ nói chân tướng cho em biết,” hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, “Từ ngày đó, lúc em bắt đầu bước vào căn mật thất kia, ngất xỉu cũng chỉ có em mà thôi.”