Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 14



Edit: Mạn Già La

*

“Chẳng lẽ trước giờ em không cảm thấy, ký túc xá mà em ở kia rất không ổn sao?” Đặng Tề hỏi tôi.

“A......” Tôi chớp mắt, cũng, đúng.

Rõ ràng tôi là đàn anh của ba người bọn họ, còn Đặng Tề mới là bạn cùng phòng tôi, vì sao ở trong ký túc xá đó, ba người họ lại trở thành bạn cùng phòng với tôi chứ?

“Em cũng phát hiện, đúng không,” Đặng Tề cười khẽ, “Vì sao bọn họ là bạn cùng phòng với em, mà không phải đàn em của em?”

Đúng vậy, vì sao nhỉ? Là sở thích cá nhân của ông chủ mật thất đó ư?

Lúc tôi đang suy nghĩ vấn đề, Đặng Tề lại đến gần tôi, hắn ghé vào bên tai tôi, rồi đột nhiên mở miệng cắn tai tôi.

Tôi sợ tới mức lập tức lùi lại, một bên xoa lỗ tai đỏ bừng một bên chất vấn hắn: “Anh làm gì đấy! Tự dưng lại làm vậy!”

Hắn cười, nụ cười vẫn dịu dàng như cũ, nhưng giọng điệu lại không giống vậy: “Em vẫn chưa rõ sao? Đây là điều bọn họ luôn muốn làm đấy.”

Tôi bối rối cực kỳ, tên này cứ nói mấy thứ vô nghĩa gì đâu không, bộ bọn họ vẫn luôn muốn cắn lỗ tai tôi à?

“Bọn họ ghen tị,” Đặng Tề cười càng lúc càng to, “Bọn họ ghen tị anh là bạn cùng phòng với em, ghen tị anh có thể cùng em nhĩ tấn tư ma(*), ghen tị anh thành công trở thành bạn trai em.”

* Nhĩ tấn tư ma: Vành tai chạm tóc mai, ý chỉ cùng nhau thân thiết, quấn quýt

“Bọn họ cũng muốn giống như anh, cắn chặt em, không cho em thoát khỏi cuộc sống của bọn họ.”

“Nhưng em phải tốt nghiệp, vậy phải làm sao đây? Bọn họ chỉ là đàn em khóa dưới của em mà thôi, sau này còn lấy cớ gì để được gặp mặt em đây?” Hắn càng nói càng hăng, bầu không khí dần có chút ngột ngạt.

“Bọn họ nghĩ ra một biện pháp, bọn họ tìm tới Vu sư thuộc Tấp tộc ở phương Bắc, mua một phương thuốc từ chỗ hắn.”

“Anh đang nói bừa gì vậy,” cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng kỳ quặc, tôi ngắt lời anh, “Đó là thứ gì, còn Tấp tộc nữa, nó không phải là truyền thuyết đô thị sao?”

Đặng Tề đi đến, vỗ vỗ đầu tôi: “Chúng có phải sự thật hay không, không phải chính em đã trải qua rồi à?”

Tôi cứng họng, đúng vậy, so với tộc Vu sư trong truyền thuyết thật sự tồn tại, chuyện tôi trải qua còn kỳ dị hơn kìa.

Vì thế Đặng Tề nói tiếp: “Bọn họ mời em đến mật thất, rồi đánh ngất em. Ba người bọn họ đều lấy một mảnh da nhỏ bên ngực mình, rồi may thành một con búp bê để Vu sư đưa linh hồn em vào.”

“Từng người bọn họ lấy một mảnh nhỏ linh hồn của mình ra, bỏ vào ba con búp bê, cũng bảo Vu sư đặt ba người vào cùng gian phòng, thêm vào ký ức giả.”

Tôi nghe mà trợn mắt há mồm, hoàn toàn không biết kế tiếp Đặng Tề còn sẽ kể cho tôi nghe thêm chuyện động trời nào nữa.

“Pháp lực của Vu sư không đủ, pháp thuật duy trì cho ban ngày đã rất cố sức, cho nên buổi tối sẽ cưỡng ép các em ngủ, búp bê cũng không duy trì hình người ban ngày nữa mà sẽ trở về hình dạng vốn có.”

Tôi đột nhiên cảm thấy thực ghê tởm, nói cách khác, lúc tôi đang ngủ, tôi thật sự sẽ biến thành một con búp bê da người?

Mà khoan.

Tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng.

“Vậy bọn họ đâu rồi? Bọn Airy đâu?” Tôi sợ Đặng Tề lại nói đại loại kiểu tôi chỉ quan tâm ba người bọn họ, nên giả bộ tức giận, “Em muốn tìm bọn họ tính sổ!”

Đặng Tề khẽ cười, bây giờ tôi có hơi sợ hắn cười lắm, trước đây hắn không như vậy.

“Em không cần giả vờ trước mặt anh,” Đặng Tề cười với tôi, “Anh biết, bây giờ em có thể vẫn có ấn tượng tốt với bọn họ.”

“Ai, ai nói chứ!” Bị vạch trần làm mặt tôi đỏ au.

“Ba người bọn họ dụng tâm cắt da làm búp bê, chỉ để đạt được hiệu quả này. Khi em sống nhờ trong con búp bê đó, có lẽ sẽ sinh ra một ít hảo cảm với bọn họ.”

Sau khi nói xong, hắn đưa tay ra, kéo tôi vào lòng hắn, thì thầm bên tai tôi, “Có thể bây giờ em còn chưa quen, nhưng không sao, qua thêm mấy ngày nữa thì em sẽ dần quen với cơ thể này thôi, đến lúc đó, em sẽ không còn hảo cảm khó hiểu này nữa.”

“Em sẽ trở lại trạng thái yêu anh như trước đây.”

Tôi rùng mình, nói thật, cho dù là trước đây, tôi đều mang thái độ “thử một lần vậy” kết giao với hắn, tuy rằng rất cặn bã, nhưng thật sự chưa đến mức yêu sâu đậm.

Hôm nay hắn tựa như một vị diễn thuyết gia, hắn khiến tôi cảm thấy rất xa lạ.

“Hạ Trạch, em không muốn biết bọn họ ở đâu sao?”

Hắn đột nhiên kéo bức rèm ra, ánh mặt trời chói loà chiếu vào mắt tôi, tôi không thể không nhắm mắt lại.

“Bọn họ ở chỗ đó!”

Tôi nheo mắt, chịu đựng ánh sáng chói chang, nhìn theo hướng hắn chỉ.

Trên mặt đất, một cơn gió mạnh thổi qua, khuấy động một mảnh cát vàng.

Tôi: “Anh đùa em đấy à?! Chỗ này làm gì có ai!”

Giây tiếp theo, tôi nghĩ đến một khả năng.

“Vậy,” tôi ngập ngừng, đến nói cũng không rõ, “Vậy bọn họ đều, đều......”

“Đúng vậy,” Đặng Tề cười lên rất đẹp, mi mắt cong cong, “Bọn họ đều chết rồi.”

Sau đó, Đặng Tề kể cho tôi về những gì đã xảy ra, tôi nghe mà hai mắt tối sầm, chỉ có thể để giọng nói của hắn rót vào tai tôi.

Theo như lời hắn nói, sau khi ba người kia lừa tôi vào “Ký túc xá”, bọn họ cũng rút một mảnh nhỏ linh hồn ra rồi vào ký túc xá cùng tôi. Linh hồn cũng không có ký ức giống tôi, bởi vậy cho dù tôi ở trong ký túc xá thử bao nhiêu lần, cũng sẽ không cảm thấy ba người bọn họ mới là hung thủ lừa tôi. Trích xuất linh hồn sẽ có tổn thương với cơ thể, cho dù buổi tối sẽ trở lại trong thân thể, thì ban ngày cũng dần dần suy yếu.

Đặng Tề nói, từ ban đầu hắn đã muốn cứu tôi ra rồi, nhưng ba người bọn họ ngày đêm canh giữ ở đó nên hắn không có cách nào cứu được. Mãi về sau, cơ thể bọn họ bắt đầu trở nên suy yếu, nên hắn mới tìm được cơ hội cứu tôi ra.

Nghe đến đấy, tôi đã hơi sốt ruột, vì hắn cứ quanh co lòng vòng mãi mà không nói đến trọng điểm tôi muốn nghe.

“Vậy làm sao bọn họ chết?!” Tôi nóng nảy ngắt lời hắn, “Chắc không phải là bị anh giết đâu ha.”

Hắn nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, cho đến khi tôi cảm thấy rợn người, mới cười: “Không, sao có thể chứ.”

Tôi hơi thở ra, nhưng lời nói kế tiếp khiến tôi chấn động.

“Anh chỉ ném bọn họ ra ngoài thôi,” Đặng Tề nói, “Có lẽ em không biết trong một trăm ngày này trái đất đã xảy ra chuyện gì.”

Theo như Đặng Tề nói, trong một trăm ngày qua này, nhiệt độ trái đất tăng lên nhanh chóng, trở thành địa ngục cực nóng danh xứng với thực. Đến bây giờ, chỉ cần con người tiếp xúc với ánh nắng mặt trời thì sẽ bị thương hoặc nhiều hoặc ít, sau thời gian dài sẽ tự nhiên chết đi.

Chưa nói đến việc tin hay không tin, trong khoảnh khắc nghe thấy hắn nói vậy, chỉ cảm thấy rất hoang mang.

Ở mặt nào đó, tuy Đặng Tề không thừa nhận mình giết ba người họ, nhưng nếu dưới tình huống hắn biết nhiệt độ cao có thể giết người mà vẫn ném ba người đang suy yếu ra ngoài, thì đó chẳng khác nào giết người cả.

Ở trong mắt tôi hắn chưa bao giờ là một kẻ giết người......

Mặt khác...... Theo lý thuyết, trò chơi cũng tốt, hiện thực cũng được, mỗi khi vượt qua một cửa ải khó khăn thì ở phía trước sẽ luôn có ánh sáng chào đón bạn, đúng không?

Vì sao sau khi ra ngoài, tôi lại phải đối mặt với hiện thực tuyệt vọng “cả thế giới đều sắp hủy diệt” này chứ?

Cơ mà nói thật, tôi không thật sự tin hắn lắm. Trông tinh thần của Đặng Tề rất không bình thường, ánh mặt trời bên ngoài tuy chói mắt, nhưng ở trong phòng tôi cũng không hề cảm nhận được cái gọi là cực nóng. Đối thoại trong một giờ này trăm ngàn chỗ hở, hơn nữa hắn không cho tôi tiếp xúc với cửa sổ, càng khiến suy nghĩ của tôi thêm vững chắc.

Chỉ sợ, giết người là thật, thế giới hủy diệt mới là dối trá thật sự.

Nhưng trước mắt, cơ thể của tôi thật sự rất yếu, rất nhiều hành động đều phải dựa vào hắn đến giúp, nên cũng chỉ đành giả vờ tin hắn thôi.