Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười

Chương 77: Người này… thích y.



Ngày rằm tháng giêng, tiết trời se lạnh, nắng mai ấm áp. Vẫn còn quá sớm để đến chợ đèn hoa, các cửa hàng trên phố Vĩnh Hưng đã treo cờ hiệu trước cửa, đèn lồng được treo dưới mái hiên, hai bên cửa cũng treo đủ loại đèn hoa mọi kiểu dáng. Ban ngày nhìn chưa thấy gì, nhưng khi màn đêm buông xuống, đèn lồng và hoa đăng sáng rợp trời, phố xá đông nghịt người, đèn đuốc rực rỡ, cờ nối tiếp cờ, có thể nói là khung cảnh hoành tráng trong kinh thành.

Khi bá tánh mở hội, cũng là lúc phòng vệ kinh thành căng thẳng nhất. Vì tết Nguyên Tiêu, thiết kỵ doanh bận đến tối tăm mặt mày, tuy Cố đại tướng quân không cần làm gì, nhưng vẫn phải lộ mặt làm dáng. Sáng sớm Cố Phù Châu giãy dụa rời giường, ăn sáng xong là đi quân doanh. Hôm nay Lâm Thanh Vũ không cần phải vào cung, cũng không có ý định đến Thái y thự, xem như lén lười biếng nửa ngày.

Vào trưa, Hoa Lộ hầu hạ Lâm Thanh Vũ dùng bữa. Nàng múc thêm một bát canh cá sữa cho Lâm Thanh Vũ, chờ mong hỏi: “Thiếu gia, tối nay ngài có đi lễ hội đèn lồng không?”

Xưa nay Lâm Thanh Vũ luôn thích yên tĩnh, hội đèn lồng tết Nguyên Tiêu lại đông nghịt người, từ nhỏ y đã sống ở kinh thành, nhưng số lần đi xem cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Sau khi thành niên lại càng chưa đi lần nào. “Ngươi muốn đi à?”

Hoa Lộ hưng phấn gật đầu: “Lần cuối ta đi hội đèn lồng đã cách đây vài năm. Ta vẫn nhớ có rất nhiều người ở lễ hội đèn lồng, bên sông Kim Thủy có rất nhiều đèn hoa sen. Sau này, ta được gửi đến Nam An Hầu phủ hầu hạ tiểu Hầu gia, thì không được đi nữa… “ Hoa Lộ nhận ra mình nói sai, nhanh chóng ngậm miệng lại.

Lâm Thanh Vũ húp một hớp canh cá, “Vậy ngươi suy nghĩ xem tối nay nên mặc đồ gì đi.”

Hai mắt Hoa Lộ sáng lên: “Thiếu gia muốn dẫn ta đi ạ?”

“Ừm.” Lâm Thanh Vũ nhìn thiếu nữ đang vui mừng, “Mau đi chuẩn bị đi.”

Cố Phù Châu đã hỏi rất nhiều về phong tục của ngày hội Thượng Nguyên, hẳn là cũng muốn ra phố Vĩnh Hưng tham gia náo nhiệt. Y biết Cố Phù Châu thích chơi, nên cố ý dặn dò hạ nhân ủi vài bộ đồ hoa vừa mới may.

Gần hoàng hôn Cố Phù Châu mới trở lại phủ. Lâm Thanh Vũ nghe tin mà đến, thấy hắn đang ngồi phịch trên giường, y như mấy con cá bị phơi vài nắng.

Lâm Thanh Vũ không thể quen với trạng thái này của hắn hơn được nữa: “Mệt à?”

Cố Phù Châu yếu ớt nói: “Nước, nước…”

Biết người này đang giả vờ giả vịt, nhưng Lâm Thanh Vũ vẫn rót một chén trà cho Cố Phù Châu, đưa tới bên miệng hắn. Cố Phù Châu cầm chén trà uống sạch một hơi: “Em có tin cả ngày hôm nay ta chẳng được lười một chút nào không?”

“Sao lại không được lười.”

“Phòng vệ của kinh thành trăm ngàn lỗ hỏng, ta không nhịn được nên chỉ điểm vài câu, xong thì bị người bên Võ Hầu phủ quấn lấy không thả.” Cố Phù Châu hối hận, “Vốn định trưa về ăn cơm với em.”

Lâm Thanh Vũ nói: “Thấy huynh như vậy, hẳn là không còn sức để đi hội hoa đăng rồi.”

Cố Phù Châu rất thích thú với hội đèn lồng của Đại Du, nhưng hắn biết Lâm Thanh Vũ không thích những nơi ồn ào, thế là nói: “Đúng rồi, bên ngoài rất đông người, đi dạo một vòng cũng mệt chết. Ta có thể nằm trên giường, tưởng tượng mình đi ra cửa, xem hội hoa đăng.”

“Ừm, vậy huynh ở nhà tưởng tượng đi, ta dẫn Hoan Đồng và Hoa Lộ đi ngắm đèn.”

“Hả?” Cố Phù Châu chống người lên, “Em muốn đi á?”

Lâm Thanh Vũ nói: “Ta đã đồng ý dẫn Hoa Lộ đi rồi.”

Cố Phù Châu lê thê ‘à’ một tiếng: “Vậy ta đi với bọn em.”

Lâm Thanh Vũ nhướng mày: “Huynh không chê mệt nữa?”

Cố Phù Châu than thở: “Biết sao được, phu nhân muốn dạo phố, dù có mệt cũng phải đi cùng, hơn nữa còn phải là vui vẻ đi cùng.”

Gần đến giờ, hai người lần lượt thay quần áo. Mái tóc dài của Lâm Thanh Vũ được buộc lên bằng ngọc quan, vận một bộ đồ trắng, bên ngoài là một áo choàng tuyết liền mũ. Y thấy Cố Phù Châu vẫn quân phục đai lưng áo quần gọn gàng, không khỏi hỏi: “Không phải huynh thích mặc đồ đỏ à?”

Khi Cố Phù Châu còn là Lục Vãn Thừa, rất thích mặc áo gấm. Lục Vãn Thừa có khí chất sang trọng, thích hợp nhất với màu đỏ như lửa. Bây giờ hắn trở nên đậm đà hơn, khi không cười trông mặt mày cũng sắc bén lạnh lùng.

Cố Phù Châu cười: “Lục Vãn Thừa trẻ tuổi, diện đồ đỏ lên đẹp. Màu đỏ rất thanh tú, bây giờ ta đã bao nhiêu tuổi rồi. Ba cái chuyện ăn mặc này, phải hợp với bản thân mới quan trọng.” Nói rồi, hắn lại hoài niệm, “Vẫn là thân hình kia của ta tốt hơn, mặc gì cũng đẹp.”

Lâm Thanh Vũ khinh thường cười lạnh. Cố Phù Châu cho rằng y không tin, nói: “Thật đó, em cho ta vải rách cũng được.”

“Ta đã thấy huynh rồi.” Lâm Thanh Vũ cố ý nói để trả thù chuyện Cố Phù Châu che giấu, “Chỉ có thể nói, nguyên thân kia của huynh không phải loại hình yêu thích của ta.”

Cố Phù Châu cũng không bị lừa: “À, vậy trong mơ ai nói ta đẹp hơn Lục Vãn Thừa đấy nhỉ?”

Giọng điệu của Lâm Thanh Vũ nhàn nhạt: “Tự huynh nói.”

Hai người dẫn theo Hoan Đồng và Hoa Lộ ra phủ. Màn đêm chỉ vừa buông một nửa, phố phường đã chật cứng tiếng người. Đi trên đường có dân chúng thấp cổ bé họng, cũng có vọng tộc quyền quý, nam nữ già trẻ, thậm chí còn có không ít người ngoại bang. Khi bầu trời buôn đêm hoàn toàn, vạn đèn sáng lên, những chiếc đèn lồng rực rỡ đổ một màu đỏ thẫm lên khuôn mặt của những du khách, giúp tiết kiệm không ít tiền son phấn cho các cô nương.

Mọi người đi bộ. Hai bên đường bày đầy những quầy hàng rong, Hoan Đồng và Hoa Lộ hoạt bát, mới đi tầm nửa canh giờ bụng đã no đầy đồ ăn vặt.

Hoan Đồng đang ăn vui vẻ, chợt chỉ tay lên trời: “Thiếu gia, tướng quân, mau nhìn xem!”

Chỉ thấy hàng ngàn ngọn đèn khổng minh từ từ dâng lên từ hướng chùa Trường Sinh, thắp sáng bầu trời đêm. Hoa Lộ ngẩng đầu nhìn, hai mắt sáng ngời ánh đèn: “Đẹp quá à…”

Cố Phù Châu nói: “Đứng đây nhìn vẫn thấy thiếu thiếu gì đó. Thanh Vũ, ở kinh thành có chỗ nào thích hợp để ngắm trăng không?”

Lâm Thanh Vũ suy nghĩ: “Hẳn là trên cổng thành hoàng cung.”

Cổng thành hoàng cung chỉ có trong cung mới đi lên được, Cố Phù Châu đành phải thôi. Lúc này bọn họ cách hoàng cung không xa, Cố Phù Châu cao hơn đại đa số người trên đường rất nhiều, ánh mắt lướt qua biển người, nhìn thấy một người đang đứng một mình trên cổng thành, mãng bào bốn chân trên người bị gió thổi phấp phới sống động.

Ngày hội Thượng Nguyên, nhà nhà lên đèn, người này lại đang nghĩ gì.

Cố Phù Châu thu hồi tầm mắt, chợt cảm giác mình bị vật gì đó đụng phải, cúi đầu nhìn thì thấy đó là một cô bé cầm giỏ hoa. Dáng người Cố Phù Châu to khỏe, cô bé đụng một cái suýt bật ngửa ra sau, may mắn được Cố Phù Châu nhanh tay lẹ mắt đỡ được.

Lẵng hoa rơi xuống đất, hoa tươi bị du khách giẫm dưới chân, cô bé mếu máo như sắp khóc. Lâm Thanh Vũ ra hiệu Hoa Lộ đến dỗ đứa bé, nhưng Cố Phù Châu lại ngồi xuống, mỉm cười, hai ba câu đã dỗ dành được cô gái nhỏ. Khi cô bé nín khóc mỉm cười, vừa hay mẹ bé cũng tìm đến. Hóa ra hai mẹ con này bán hoa dạo trên đường.

Cố Phù Châu mua hết hoa từ mẹ cô bé, quay đầu lại nói: “Thanh Vũ, tặng em.”

Lâm Thanh Vũ còn chưa kịp phản ứng, một bó hoa lớn đã được nhét vào trong lòng: “Sao lại tặng hoa cho ta?”

Phồn hoa như gấm, lộng lẫy yêu kiều, nổi bật mỹ nhân còn đẹp hơn hoa.

Cố Phù Châu nhìn Lâm Thanh Vũ, đôi mắt như lấp lánh: “Giang Nam không có gì, chỉ có một nhành xuân* — ài, may mà ta thuộc nhiều thơ, nếu không bình thường không thể tiếp được lời em nói.” (Tặng Phạm Diệp – Lục Khải)

Lâm Thanh Vũ cúi đầu ngửi mùi hoa thơm ngát: “Huynh không cần như thế, huynh quen thế nào cứ thế ấy là được, dùng phương ngữ quê huynh ta cũng có thể hiểu.”

“Ồ, vậy ta tặng hoa cho em là vì…”. Truyện BJYX

Lúc này, những xe hoa đăng diễu hành từ từ đi đến, gần như choán hết cả một con phố. Cô gái trên xe che lụa trên mặt nhảy múa uyển chuyển, áo quần bay hương, thu hút vô số khách dừng lại đứng xem. Nhưng trong nháy mắt, bốn người bọn họ bị dòng người tách ra, Lâm Thanh Vũ và Hoan Đồng đứng cùng nhau, còn hai người kia thì không biết đang ở nơi nào.

Lâm Thanh Vũ không lo lắng mấy, Cố Phù Châu cao to, dễ tìm. Cho dù có tìm không thấy, chỉ cần quay lại xe ngựa chờ là được.

Cầm bó hoa lớn rất bất tiện, Lâm Thanh Vũ đưa hoa cho Hoan Đồng, bảo cậu chàng ôm đến chỗ xe ngựa trước. Sau khi Hoan Đồng rời đi, một mình y băng qua đám đông, vừa ngắm đèn, vừa tìm người.

Hoa đăng vẫn còn đó, ánh sáng chiếu rọi khắp mọi nơi, vẫn giống y như cảnh tượng vừa rồi, nhưng Lâm Thanh Vũ lại thấy tẻ nhạt vô vị. Không bao lâu sau, y không ngắm đèn nữa, chỉ tìm người. Nhưng người thật sự quá đông, rộn ràng nhộn nhịp, từng khuôn mặt lướt qua trước mắt y, nhưng đều không phải là người y muốn tìm.

Lâm Thanh Vũ chợt có chút lo lắng vô cớ, đang suy nghĩ có nên quay lại xe ngựa hay không, thì nghe có người gọi tên y.

“Thanh Vũ.”

Lâm Thanh Vũ nhìn theo hướng tiếng kêu, chỉ thấy bên bờ sông Kim Thủy, dưới ánh đèn, Cố Phù Châu đang nhìn y.

Đôi mắt sáng ngời, ẩn chứa muôn vàn tơ tình trong đó.

Người này… thích y.

— Cố Phù Châu thích y.

Lồng ngực Lâm Thanh Vũ nóng rẫy, tim đập như trống. Y không bị bệnh tim đập nhanh, tim y đập nhanh như vậy, tất cả là vì một người.

Bước chân của y không tự chủ được bước lên từng bước, băng qua biển người đông đúc, khi thấy sắp đến bên cạnh người đó, sau lưng lại xô đẩy va chạm, làm chân y mất thăng bằng —

Cứ thế, y nhào vào lòng Cố Phù Châu.

Cố Phù Châu nửa ôm eo y, cười nói: “Thầy lang Lâm chạy gì đó.”

Lâm Thanh Vũ sững sờ, hóa ra là y chạy đến ư, đến bản thân y cũng không ý thức được.

Lâm Thanh Vũ không khỏi cong môi cười: “Ta đến gặp huynh, đương nhiên phải chạy đến.”

Cố Phù Châu bất ngờ, tay không do dự dự nữa, ôm siết vòng eo người trong lòng.

Lúc này giọng Hoa Lộ truyền đến: “Tướng quân, ngươi tìm được thiếu gia chưa.”

“Tìm được rồi.” Cố Phù Châu buông Lâm Thanh Vũ ra, vẻ mặt vẫn như thường, “Hoan Đồng đâu?”

Lâm Thanh Vũ nói: “Ta bảo cậu ấy về xe ngựa trước rồi.”

Cố Phù Châu bảo Hoa Lộ quay lại nói với Hoan Đồng một tiếng, miễn cho cậu chàng lo lắng. Hoa Lộ vừa đi, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Hai người nhìn nhau một lúc, có vẻ hơi ngượng ngùng. Cuối cùng, Cố Phù Châu lên tiếng trước: “Thanh Vũ, em có muốn đi dạo bên sông không?”

Lâm Thanh Vũ gật đầu: “Được.”

Trăng sáng treo cao, trên sông có vô số thuyền bè, đèn hoa tô điểm mặt nước như dải ngân hà. Ngày thường Cố Phù Châu nói rất nhiều, bây giờ lại trầm mặc không nói, Lâm Thanh Vũ đi bên cạnh hắn cũng không biết nên nói gì cho phải.

Rõ ràng lúc ra cửa, cuộc trò chuyện của họ rất tự nhiên, nhưng bây giờ không biết lại lúng túng điều gì.

Không biết qua bao lâu, Cố Phù Châu ho một tiếng: “Trăng lên sáng đẹp bầu trời, yêu kiều tha thướt dáng người đẹp xinh*…” (Nguyệt Xuất 1 – Khổng Tử, thivien)

Hắn vừa mở miệng, Lâm Thanh Vũ cũng dừng bước.

“Làm sao giải nỗi u tình, nhọc nhằn tấc dạ riêng mình khổ đau…” Cố Phù Châu dừng lại, sắc mặt thay đổi, “Ừm, kế tiếp là gì ấy nhỉ.” (Nguyệt Xuất 1, Kinh thi)

Đệt má, hắn quên từ.

Đèn hoa sáng như ban ngày, tiếng sáo phượng réo rắt, đám đông trào dâng, rộn rã tiếng cười. Lâm Thanh Vũ lẳng lặng nhìn hắn, hàng mi dài không che được ánh nước long lanh, cảnh vật xung quanh cũng như thành mờ ảo.

Cố Phù Châu nhìn Lâm Thanh Vũ hồi lâu, rũ mắt khẽ cười, giống như là tự giễu, lại giống như làm dịu nỗi khẩn trương: “Xin lỗi Thanh Vũ, [Kinh thi] khó quá, lúc đó học một khóa học được mấy ngày, bây giờ đã quên gần hết rồi. Ta đổi bài thơ khác nhé? Ừm… Trên núi có cây, cây có cành…”

“Ta cũng phải lòng huynh.” Lâm Thanh Vũ dùng cách nói ở quê hương của Cố Phù Châu nói. “Huynh có muốn hẹn hò cùng ta không?”