Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười

Chương 78: Ở quê của Cố Phù Châu cũng có nhiều người sống nội tâm, ít ham muốn.



Sau nửa canh giờ, hai người trở lại xe ngựa, nhìn thấy Hoan Đồng và Hoa Lộ đang vai kề vai ngồi bên ngoài xe. Hoan Đồng chỉ tay lên pháo hoa đang nở trên bầu trời đêm, hét lên đầy phấn khích; Còn Hoa Lộ hai tay nâng mặt, yên lặng thưởng thức cảnh đẹp, sau khi say mê thì không khỏi nghĩ, nếu Lục tiểu Hầu gia ở trên trời cũng có thể thấy tết Nguyên Tiêu phồn hoa thì hay quá.

Hai người này một tĩnh một động, so sánh với nhau thì Hoan Đồng đang hú hét có vẻ không ổn trọng. Hoan Đồng nhỏ hơn Lâm Thanh Vũ một tuổi, cũng sắp đến nhược quán, nhưng vẫn còn tâm tính thiếu niên, không có tâm tư lòng dạ gì. Cố Phù Châu bằng tuổi với Hoan Đồng, tuy đa phần đều cà lơ phất phơ, nhưng lúc cần trẩm ổn lại rất bình tĩnh tự tin.

Giống như bây giờ, hai người vừa tỏ bày tâm ý với nhau, Cố Phù Châu cũng không kích động lắm, trên đường đi vẫn im lặng không nói một lời nào. Nếu không phải nghe rõ câu trả lời của hắn, Lâm Thanh Vũ sẽ nghĩ rằng có phải y đã hiểu lầm hay không — có lẽ Cố Phù Châu không thích y đến vậy.

Lâm Thanh Vũ nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ này. Y không mù, những lúc ở chung sự hòa hợp giữa y và Cố Phù Châu y đều nhìn thấy. Y cũng không ngốc, trên núi có cây cây có cành, lòng ta có người người có hay — Cố Phù Châu vì trở về bên y còn không tiếc tự hạ độc bản thân mình, dù hắn có buồn ngủ cũng muốn đưa y vào triều, còn vội vàng rời giường vào sớm ngày đông rót trà cho y. Nếu cái này còn không phải là thích, thì thiên hạ còn có người có tình hay sao.

Vậy thì, tại sao Cố Phù Châu lại im lặng?

Mã phu thấy Lâm Thanh Vũ và Cố Phù Châu, nói: “Tướng quân phu nhân trở lại rồi, bây giờ về phủ luôn hay sao?”

Lâm Thanh Vũ nhìn Cố Phù Châu, Cố Phù Châu chậm mất nửa nhịp há miệng thở dốc: “Về… đi.”

Lâm Thanh Vũ mơ hồ hiểu ra điều gì đó, không khỏi thầm nở nụ cười. Y dẫn đầu bước lên xe ngựa trước, mùi thuốc nhẹ nhàng bay xa, Cố Phù Châu định thần lại, nắm lấy tay Hoan Đồng, vội hỏi: “Thấy ta thế nào?”

Hoan Đồng nghi hoặc: “Cái gì thế nào? Tướng quân vẫn giống như bình thường.”

Cố Phù Châu cay đắng: “Nhưng ta thấy mình như bị ngu ấy, cái loại ngay cả đi đường cũng không đi được.”

Hoan Đồng cẩn thận nhìn Cố Phù Châu: “Tướng quân nói vậy, ta thấy ngài đờ đẫn hơn bình thường không ít.”

Cố Phù Châu ưỡn thẳng lưng, cả người càng cứng đờ ra thêm. Lúc này mã phu lại giáng cho hắn một đòn chí mạng: “Vừa rồi ta thấy tướng quân đi với phu nhân về đây, có vẻ tướng quân hơi bị cùng tay cùng chân ấy.”

Cố Phù Châu: “…”

Giọng của Lâm Thanh Vũ truyền từ trên xe xuống: “Còn chưa đi à?”

Cố Phù Châu hít sâu một hơi: “Tới liền.”

Lúc bước vào xe ngựa, tiếng ồn xung quanh trở nên mờ nhạt ngay lập tức. Khi cửa đóng lại, dường như chỉ còn lại vùng thế giới này giữa đất trời. Cố Phù Châu ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Vũ, mã phu hét lên một tiếng, xe ngựa bắt đầu chạy đi.

Khí tức của Lâm Thanh Vũ lại quanh quẩn Cố Phù Châu lần nữa, hầu kết Cố Phù Châu trượt lên xuống, nói: “Thanh Vũ.”

Lâm Thanh Vũ cúi đầu nhìn xuống tay mình đang để trên đầu gối: “Ừm?”

“Vừa nãy ta nói ta muốn hẹn hò cùng em, em có nghe thấy không?”

“Nghe thấy.”

“Em thật sự nghe thấy rồi chứ.” Cố Phù Châu không yên lòng, lại xác nhận lần nữa, “Ta nói…”

“Huynh nói ‘Ta muốn, ta đồng ý. Ta phải lòng em lâu rồi, lúc ta đọc sách đã phải lòng em, lúc em chết ta hỏi thăm mười tám đời tổ tông của tác giả. Ta nguyện ý dậy sớm vì em, đánh nhau vì em, đi cùng em đến những nơi em muốn, tiền ta kiếm được đưa hết cho em xài. Ta sẽ bảo vệ em, cho dù nửa đêm em có đánh thức ta ta cũng sẽ không gắt ngủ; Ta thích chờ em, thích nhìn em hạ độc, ta thích nghe em nói, ta mong em mãi mãi luôn vui vẻ… Ta thích em, ta muốn ở bên em.’” Lâm Thanh Vũ lặp lại từng từ Cố Phù Châu nói, “Những điều này, ta đều nghe thấy hết.”

Cố Phù Châu ngạc nhiên, nói với vẻ khó mà tin được: “Không phải chứ, ta nói năng lộn xộn, không có chút logic nào như vậy sao? Sao hết ‘bảo vệ em’ rồi lại đến ‘sẽ không gắt ngủ với em’, hai cái này có liên quan gì đến nhau hả?”

Lâm Thanh Vũ nhướng mắt, nín cười: “Cái này phải hỏi huynh.”

Cố Phù Châu rũ mắt, buồn bực nói: “Vừa nãy, ta không oách lắm nhỉ.”

Lâm Thanh Vũ không quên học tập phương ngữ ở quê của Cố Phù Châu, hiếu kỳ hỏi: “‘Oách’ ý là đẹp trai đó hả?”

Cố Phù Châu gật đầu, tự giận chính mình, cực kỳ hối hận: “Ài, ta cũng muốn biểu hiện thoải mái, chuyện trò vui vẻ lắm, như vậy mới thấy đẹp trai. Ta đã nghĩ, ta phải dùng thơ để tỏ bày lòng mình với em, trở nên phong nhã, rồi lại đùa vui để làm giảm bầu không khí xấu hổ. Nhưng đây là lần đầu tiên ta tỏ tình, không có kinh nghiệm, má nó ta lo lắm.” Cố Phù Châu thấp giọng cười, rất nhỏ giọng, “Em đừng ghét ta nha Thanh Vũ, về sau ta sẽ cố gắng oách hơn, không làm em mất mặt. Nếu em thấy ta tỏ tình rối quá, ta có thể tỏ tình lại lần nữa. Nhưng em phải cho ta chút thời gian để chuẩn bị….”

“Không cần.” Lâm Thanh Vũ cong môi, “Ta cảm thấy vừa rồi rất tốt. Huynh rất tuấn tú, ta rất thích.”

Cố Phù Châu hỗn loạn trong gió, hồi lâu sau mới nói: “Vậy mình bên nhau chưa?”

Lâm Thanh Vũ đỏ hồng hai mắt, nắm lấy tay Cố Phù Châu không biết đặt nơi nào: “Ừm, mình bên nhau rồi.”

Trong tích tắc, một loại cảm giác rung động lan truyền khắp toàn thân Cố Phù Châu, làm tê liệt tim của hắn, tứ chi của hắn, mỗi một ngóc ngách trong cơ thể hắn.

Mà Lâm Thanh Vũ chỉ vừa nắm tay hắn mà thôi.

Trước khi tỏ tình, hai người cũng từng nắm tay, thậm chí là ôm nhau, ngủ cùng, nhưng hắn không bị bỏng cháy như thế này.

Yêu thích một người là như thế này sao, có chút… high á.

Gần giờ tý hai người mới về lại phủ tướng quân. Trời quá muộn, mọi người hoặc ít hoặc nhiều cũng cảm thấy mệt mỏi. Sau khi rửa mặt thay quần áo, Cố Phù Châu đứng trước giường rầu rĩ.

Ngày đầu tiên bên nhau đã ngủ chung giường, có nhanh quá không nhỉ. Cố Phù Châu thử hỏi: “Vậy Thanh Vũ ơi, ta lên trên ngủ nha?”

Lâm Thanh Vũ dừng lại, gật đầu: “Ừ.”

Sau khi Cố Phù Châu lên giường, Lâm Thanh Vũ thổi tắt nến. Trong phòng tối om, chỉ có ánh trăng trong trẻo và ánh sáng đèn lồng dưới mái hiên hắt vào.

Đêm nay tuy mệt, nhưng Lâm Thanh Vũ lại không thấy buồn ngủ. Giường trên không có động tĩnh gì, vừa nghĩ Cố Phù Châu đã sớm ngáy o o y lại càng không ngủ được.

Lần đầu tiên chớm nở nụ hồng, làm cho một người nam nhân như y trằn trọc khó ngủ như thiếu nữ hoài xuân. Một chữ tình này, quả nhiên không thể coi thường.

Lâm Thanh Vũ thức đến gần sáng mới ngủ. Trong lúc mơ màng, y nghe thấy có người gọi “tướng quân”, mở mắt ra nhìn, là Hoan Đồng đang gọi Cố Phù Châu rời giường.

Lúc trước đều do Lâm Thanh Vũ gọi Cố Phù Châu dậy, hôm nay ngay cả y cũng dậy trễ, nên Hoan Đồng chỉ có thể cắn răng vào gọi. Hoan Đồng không muốn đánh thức thiếu gia nhà mình, cho nên thấp giọng gọi, kết quả tướng quân không dậy, lại làm phiền giấc mộng của thiểu gia.

Lâm Thanh Vũ ngồi dậy: “Ngươi đi chuẩn bị quan phục cho tướng quân đi, ta sẽ gọi hắn.”

Cố Phù Châu bị Lâm Thanh Vũ lôi ra khỏi ổ chăn, ngáp dài xuống giường. Hắn thấy khí sắc của Lâm Thanh Vũ không tốt, cơn buồn ngủ cũng bay hơn phân nửa: “Thanh Vũ, tối qua em ngủ không ngon hở?”

“Ừm.”

Cố Phù Châu cúi đầu nhìn Lâm Thanh Vũ đang mặc quần áo cho mình, hỏi: “Sao em ngủ không ngon?”

Lâm Thanh Vũ ngước mắt liếc nhìn hắn: “Huynh cảm thấy sao.”

“Hóa ra không phải chỉ có mình ta bối rối.” Sau một đêm, Cố Phù Châu như đã khôi phục lại bình thường. Chỉ thấy hắn cong môi cười, nói: “Ta thấy thầy lang Lâm bình tĩnh, dáng vẻ lòng lặng như nước, ta còn tưởng chuyện yêu nhau không là gì với em.”

Hai má Lâm Thanh Vũ ửng hồng, nhịn không được phản bác: “Quả thật không tính là gì, ta cũng không bối rối bao nhiêu.”

Cố Phù Châu hoàn toàn không tin, cười đến vui vẻ: “Em mất ngủ, còn ngoan cố hửm.”

Lâm Thanh Vũ hờ hững: “Thấy ta mất ngủ, huynh vui lắm đúng không?”

“Nói thật thì, có chút.” Cố Phù Châu thành thật, “Nhưng em mất ngủ vì ta lần này là được rồi, sau này phải ngủ ngon.”

“Đó là lẽ đương nhiên.”

Sau khi Cố Phù Châu mặc đồ xong, Lâm Thanh Vũ theo lệ tiễn hắn rời phủ. Trước khi lên xe ngựa, Cố Phù Châu đột nhiên hỏi y: “Đại Du các em sau khi yêu nhau thì thường làm gì? Có phải tìm hoan mua vui đến không biết đất trời là gì không?”

“Không hẳn.” Lâm Thanh Vũ nói lạnh nhạt, “Theo quy định của Đại Du, sau khi yêu nhau vẫn phải tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt, nhưng tình nhiều hơn lễ, vui mà không dâm.”

Nụ cười trên mặt Cố Phù Châu biến mất: “Không thì, em coi như ta chưa hỏi gì đi.”

Lâm Thanh Vũ có chút buồn cười: “Mau lên xe đi, đừng trễ giờ vào triều.”

Cố Phù Châu đứng yên, nói từ từ: “Không đúng, cái em nói là quy định của trước khi kết hôn, sau khi yêu nhau. Nhưng chúng ta đã thành thân, sao lại còn ‘tình nhiều hơn lễ, vui mà không dâm’?”

Lâm Thanh Vũ nói: “Huynh muốn thế nào.”

Cố Phù Châu mỉm cười: “Quy định của Đại Du không thích hợp, nên theo quy tắc ở quê ta đi.”

Nói rồi, Cố Phù Châu cúi người xuống, môi hắn chạm nhẹ lên trán y.

Giống như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm đã rời đi.

Lâm Thanh Vũ chỉ cảm thấy trán mình nóng ran, còn chưa kịp cảm nhận, hơi thở của Cố Phù Châu bao phủ quanh người y đã nhạt dần.

Cố Phù Châu đứng thẳng người lại, nhìn Lâm Thanh Vũ vẫn bình tĩnh tự nhiên, như thể vừa rồi chỉ bị gió phất qua.

Cùng lúc đó, hai má trắng ngần của Lâm Thanh Vũ nhanh chóng ửng lên màu ráng hồng, hàng mi dài cũng run khe khẽ.

Cố Phù Châu chỉ cảm thấy tim mình như muốn tan ra, nở nụ cười: “Không hổ là thầy lang Lâm, bị hôn còn có thể bình tĩnh như thế. Không giống ta, tim như sắp bật ra khỏi cổ họng.”

Lâm Thanh Vũ trấn định lại, nói: “Là huynh quá kém.”

Vậy là, ở quê của Cố Phù Châu, phong tục sau khi đính ước thành thân chỉ là thơm lên trán thôi sao, y còn tưởng sẽ làm nhiều thứ hơn nữa. Là y suy nghĩ nhiều, xem ra quê của Cố Phù Châu phần nhiều vẫn là những người sống nội tâm, ít ham muốn.

Không lâu sau năm mới, Lâm Thanh Vũ nhận được tin từ Trương Thế Toàn ở Bắc Cảnh, những chuyện y dặn Trương Thế Toàn xử lý đều đã được làm xong.

Bắc Cảnh vương phi là nam nhi, sau khi Bắc Cảnh vương phát hiện chân tướng thì nổi giận không thôi, lời đồn nhanh chóng truyền ra khắp Bắc Cảnh, đương nhiên cũng truyền vào tai ám vệ Thiên Cơ doanh đang tìm Thẩm Hoài Thức cho Tiêu Tranh. Ám vệ Thiên Cơ doanh ra roi thúc ngựa, tấu việc này vào tai thiên tử.

Thiên Cơ doanh báo cáo việc này với Hoàng đế ra sao, sau khi Hoàng đế nghe phản ứng thế nào, Lâm Thanh Vũ không biết. Y chỉ biết, Hoàng đế nổi giận, chứng đau đầu lại tái phát, đã đến mức phải nằm trên giường tĩnh dưỡng. Dù vậy, Hoàng đế vẫn gọi Hoàng hậu tới, khiển trách nàng một phen; Sau đó lại triệu tập chúng thần tâm phúc trong đêm, thương thảo chuyện Bắc Cảnh.

Chiến sự Tây Bắc chưa dứt, quốc khố trống rỗng đã lâu, nếu lúc này Bắc Cảnh có dị tâm, triều đình hai mặt thụ địch, lương bổng không đủ, binh lực không đủ, trong quân lại không có đại tướng, làm sao có thể ứng phó được. Điều đáng tin duy nhất cho đến nay chính là, tin đồn chưa được xác thực, và mới đây không lâu Bắc Cảnh vương đã dâng một sổ con thỉnh an, trong đó không có gì khác thường.

Một cung nữ lại là thân nam nhi, nếu việc này là thật, Hoàng hậu làm chủ lục cung khó thoát liên quan. Lúc Lâm Thanh Vũ đi thỉnh an Hoàng hậu, nàng đang lo lắng về chuyện này.

“Bản cung đã kiểm tra hồ sơ của Thượng Nghi Cục năm đó, thân phận của Tĩnh Thuần không có gì không ổn. Nếu việc này chỉ là lời đồn đại, còn khiến cho Hoàng thượng nổi trận lôi đình, thậm chí hoài nghi bản cung quản lý lục cung không nghiêm…” Hoàng hậu nhắm mắt thở dài, “Vậy bản cung chỉ có khổ mà không dám nói.”

Lúc trước Cố Phù Châu đã nói, sở dĩ năm đó Tĩnh Thuần có thể che giấu những việc này, đều là do những qua được Tiêu Tranh bảo vệ. Tiêu Tranh làm việc cẩn thận, đương nhiên sẽ không để lại giấu vết. Cô cô chưởng sự năm đó bao che cho Tĩnh Thuần lấy thân nam nhi vào Thượng Nghi Cục, vừa ra khỏi cung đã chết không rõ ràng.

Lâm Thanh Vũ hỏi: “Không có lửa thì sao có khỏi, Bắc Cảnh đã có lời đồn đãi như vậy, có lẽ thân phận của Tĩnh Thuần quận chúa thật sự có nghi vấn. Bắc Cảnh vương nhịn lại, có thể chỉ là không muốn đánh rắn động cỏ.

Hoàng hậu nói: “Bản cung đã sai người tra rõ việc này. Tĩnh Thuần vào cung đã là chuyện của hơn mười năm trước, nữ sử chưởng sự Thượng Nghi Cục năm đó đã sớm rời cung lập gia đình, phải tốn chút thời gian để tìm kiếm.”

Lâm Thanh Vũ biết chuyện này không thể nóng vội, vì vậy tạm thời bỏ qua: “Nương nương, gần đây Lục điện hạ có khỏe không?”

Nhắc tới con của mình, vẻ mặt Hoàng hậu dịu hơn mấy phần: “Những nô tài lúc trước hầu hạ Ly nhi đều bị đánh cho tàn phế rồi ném ra ngoài, bản cung vừa tuyển một nhóm mới đến Tấn Dương viên, có vết xe đổ đó, bọn chúng nên biết phải làm thế nào. Hôm trước Lai Phúc đến Tấn Dương viên thăm Ly nhi, nói thằng bé lại cao hơn một chút, người cũng có tinh thần hơn.”

Lâm Thanh Vũ cười: “Vậy thì tốt.”

“Tuy nói thế, trong lòng bản cung vẫn không bỏ xuống được.” Hoàng hậu nói, “Tấn Dương viên không có thái y tốt, nếu ngươi rảnh rỗi, thì thay bản cung đi thăm thằng bé một lần.”

Lâm Thanh Vũ gật đầu đồng ý.

Lâm Thanh Vũ rời khỏi Phượng Nghi cung, thấy gần đến giờ thì đi về phía Cần Chính điện. Cố Phù Châu được Hoàng đế tuyên vào cung thảo luận chính sự, giờ này chắc cũng sắp xong việc.

Vừa hay người hầu ở Cần Chính điện lúc này là Tiểu Tùng Tử. Hắn nhìn Lâm Thanh Vũ kỳ quái: “Không phải buổi sáng Lâm đại phu vừa thỉnh mạch cho Thánh thượng rồi sao?”

Lâm Thanh Vũ nói: “Ta không đến thỉnh mạch cho Thánh thượng.”

“Vậy…”

Lúc hai người nói chuyện, cuộc thảo luận trong Cần Chính điện đã kết thúc, đi ra đầu tiên là Thừa tướng, sau đó là Nam An Hầu. Nam An Hầu thấy Lâm Thanh Vũ, vẻ mặt hơi thay đổi, giống như có mấy phần chột dạ. Cố Phù Châu đi ra gần cuối, lúc bắt gặp ánh mắt của Lâm Thanh Vũ, khóe môi cong lên, nhanh chân đi về phía y.

“Sao phu nhân lại tới đây?”

Lâm Thanh Vũ nói: “Đi ngang qua. Nếu tướng quân đã xong việc, có muốn cùng ta về phủ không?”

Cố Phù Châu nho nhã lễ độ: “Mời phu nhân.”

Tiết Anh tiễn quần thần ra điện nhìn thấy tình cảnh này, không khỏi cảm thán: “Cố đại tướng quân thật sự là có phúc.”

Trong cung nói chuyện không tiện, lên xe ngựa, Lâm Thanh Vũ hỏi: “Hôm nay trong Cần Chính điện thế nào?”

“Toàn nói chuyện nhảm.” Giọng điệu Cố Phù Châu lười biếng, “Chuyện hữu ích duy nhất là Tiêu Giới gom góp quân lương rất tốt, Hoàng đế khen hắn, bảo hắn giúp Tiêu Tranh quản lý công việc.”

Lâm Thanh Vũ kể lại lời của Hoàng hậu cho Cố Phù Châu nghe: “Án của Tĩnh Thuần quận chúa, không có vật chứng, nhân chứng đã chết, nếu Bắc Cảnh vương có lòng giấu diếm việc này cho Tĩnh Thuần, vậy thì việc này khó kết luận.”

Cố Phù Châu vẫn thản nhiên: “Muốn chứng cứ không phải đơn giản lắm sao. Thẩm Hoài Thức và Tiêu Tranh đều là nhân chứng.”

“Thẩm Hoài Thức…” Lâm Thanh Vũ trầm ngâm, “Chỉ mong chúng ta có thể tìm được tung tích của hắn càng sớm càng tốt.

Tác giả: Là người ở quê (Quảng Châu) của Đại Tráng, tui không muốn được Đại Tráng đại diện. (đầu chó)