Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười

Chương 86: Ta có phản ứng thì sao, ta cũng không phải Hề Dung.



Ngày Tiêu Giới đăng cơ là ngày hoàng đạo, là một ngày mùa thu bình thường. Lâm Thanh Vũ là một nam thê, cho dù y có chức quan, nhưng cũng chỉ là một thái y ngũ phẩm, không có tư cách để tham gia đại điển đăng cơ. Nhưng y lại đứng trong một đám quan văn, hai bên trái phải là Hộ bộ Thị lang và Gián nghị đại phu. Không chỉ như thế, y còn là quan viên ngũ phẩm trẻ tuổi nhất, năm nay chỉ mới hai mươi.

Có người nói, y có thể đứng ở đây là nhờ sự vinh quang của tướng quân; Cũng có người cho rằng, là bản thân Lâm Thanh Vũ được tân đế và Thái hậu sủng ái. Lâm Thanh Vũ có thể tùy ý đi lại trong cung, nơi thường đi nhất là Cần Chính điện và Phượng Nghi cung, có thể thấy người này không phải là một thái y đơn giản. Trong cung có lời đồn đãi, tân đế từng chính miệng hỏi Lâm Thanh Vũ muốn chức quan phẩm giai gì, thậm chí còn nói dưới Thừa tướng mặc cho quân chọn lựa, nhưng lại bị Lâm Thanh Vũ nhã nhặn từ chối. Lâm Thanh Vũ nói, y chỉ muốn làm thái y.

Theo tiếng “Hoàng thượng giá lâm”, chúng thần đồng loạt quỳ xuống dập đầu, Lâm Thanh Vũ và Cố Phù Châu cũng không ngoại lệ. Mặt đất khá cứng, Lâm Thanh Vũ quỳ xuống thấy hơi khó chịu. Thảm đỏ trải dài suốt từ cửa cung đến Tử Thần điện, tân đế bước trên đó, lần lượt đi qua các bá quan văn võ, bước lên những bậc thang dài dẫn đến Tử Thần điện.

Đại Du lấy màu đen làm chủ, long bảo chủ yếu là hai màu đen vàng. Lấy đen làm nền, khảm chỉ vàng, thêu rồng chín móng lên trên. Vạt áo long bào rất rộng, kéo dài trên những bậc thang, che khuất hai chân của Hoàng đế. Mỗi khi Hoàng đế cất bước, mũ ngọc trên đầu sẽ phát ra tiếng va chạm của kim châu.

Theo sau tân đế là một người có vẻ ngoài nữ tính, là hoạn quan ái nam ái nữ. Người này mặc y phục của chưởng ấn thái giám Ti Lễ giám, hắn nhìn chằm chằm bóng lưng của Hoàng đế, bước từng bước một theo Hoàng đế qua những bậc thang dài, bước vào Tử Thần điện, cuối cùng đi về phía ngai vàng.

Tiêu Giới ngồi trên long ỷ, mở miệng nói câu gì đó, lễ quan nói: “Đứng dậy —”

Lâm Thanh Vũ đứng lên, từ xa nhìn về phía ngai vàng. Tiêu Giới mặc long bào lộng lẫy, nhưng vẫn chỉ là một kẻ xinh đẹp ngu xuẩn, không đáng để nhắc tới. Lâm Thanh Vũ chỉ liếc nhìn hắn rồi đưa mắt về phía Hề Dung.

Nói đến cũng buồn cười, Hề Dung ghét thân phận hoạn quan của mình thế nào, nhưng lại vì Tiêu Giới vì quyền thế, lại chỉ có thể làm thái giám lần nữa. Chí ít, lúc này hắn đứng đầu trong đám hoạn quan.

Sau khi đại điển đăng cơ kết thúc, Lâm Thanh Vũ vốn muốn về phủ cùng với Cố Phù Châu, nhưng lại bị Tiểu Tùng Tử tìm tới, nói Hoàng thượng mời y đến Cần Chính điện. Lâm Thanh Vũ hỏi: “Nói rõ xem, là Hoàng thượng mời ta, hay là Hề công công mời ta?”

Bây giờ Tiểu Tùng Tử là thái giám dâng trà ở Cần Chính điện, trong đó có gió thổi cỏ lay gì cũng nằm ngay dưới mắt hắn. “Là Hoàng thượng mời ngài,” Hắn nói, “Hề công công đang bận việc chuyển Phượng Nghi cung của Thái hậu sang Từ An cung.”

“Vậy xem ra không phải là chính sự.” Cố Phù Châu nói, “Em đi đi, ta chờ em ở ngự hoa viên.”

Lâm Thanh Vũ đi vào Cần Chính điện, vài cung nữ đang vây quanh Tiêu Giới thay quần áo cho hắn. Tiêu Giới thấy Lâm Thanh Vũ, nhe răng cười: “Lâm thái y tới rồi, ngươi ngồi trước đi, ta… Trẫm đến ngay đây. Tiểu Tùng Tử, dâng trà cho Lâm thái y.”

Một lúc sau, Tiêu Giới mặc đồ ngày thường đến phàn nàn: “Long bào khó mặc quá, còn cái chuỗi ngọc trên mũ nữa, nặng muốn chết, cổ của trẫm sắp gãy đến nơi đây này.”

Lâm Thanh Vũ nói: “Long bào nặng, mới thể hiện được phong nghi của thiên tử.”

Tiêu Giới rất tự mình hiểu mình: “Nhưng khí chất của trẫm không đủ, cho dù là mặc long bào cũng không có phong nghi gì. Nếu là Thái tử ca ca… Trẫm nói nếu là Tam ca mặc, nhất định sẽ hợp hơn trẫm.”

Có thể nói những lời này trước mặt thần tử, Tiêu Giới trong mắt Lâm Thanh Vũ mà nói cũng chỉ là một chữ ‘ngu’ biết đi. Dù cho Hề Dung có thông minh thế nào đi chăng nữa, nhưng ở cùng với Tiêu Giới, chia đôi thông minh cho hắn thì cũng thành ngu hết một nửa.

“ – Hoặc là để Lục đệ mặc.” Tiêu Giới nói lải nhải không ngừng, “Lâm thái y, ngươi gặp Lục đệ của trẫm chưa?”

Lâm Thanh Vũ gật đầu: “Gặp rồi.”

Tiêu Giới nói hào hứng: “Có phải em ấy đẹp lắm đúng không?”

“Ừm.”

“Trẫm luôn cảm thấy Lục đệ là thiếu niên tuấn mỹ nhất thiên hạ, nếu trẫm là phụ hoàng, chắc chắn sẽ không để em ấy ở Tấn Dương viên, để cho em ấy và mẫu hậu cột nhục chia lìa nhiều năm như vậy.” Vẻ mặt Tiêu Giới bày vẻ tiếc hận, “Để ở trong cung bổ mắt cũng tốt.”

Lâm Thanh Vũ nói: “Thái hậu đã đưa vương gia về cung, sau này Hoàng thượng sẽ thường xuyên được nhìn thấy cậu ấy.” Tiêu Giới đã đăng cơ, Tiêu Ly cũng không còn là Lục hoàng tử. Sau khi được Thái hậu cho phép, Tiêu Giới đã phong cho Tiêu Ly tước vị Quận vương, phong hào là Hoài.

Tiêu Giới nghe vậy thì vui vẻ: “Một Lục đệ, một ngươi, trẫm thích nhìn các ngươi nhất — Ừm, còn có A Dung nữa.”

Lâm Thanh Vũ không mấy hứng thú nói chuyện với người ngu: “Hoàng thượng tìm thần, là có chuyện gì à.”

“Ồ, đúng rồi đúng rồi.” Tiêu Giới vặn cổ, “Trẫm đeo mũ ngọc cả ngày, đau cổ muốn chết. Trẫm nghe nói ngươi tinh thông thuật châm cứu, ngươi châm cho trẫm mấy châm đi?”

“Thứ cho thần mạo muội.” Lâm Thanh Vũ chạm vào cổ của Tiêu Giới, “Đau ở đây?”

Tiêu giới ‘sssh’ một tiếng, mặt mày nhăn thành một cục: “Đúng là nơi này!”

Lâm Thanh Vũ nói: “Chỉ trật cổ bình thường thôi, châm cứu thì không cần, chườm nóng là được.”

Nghĩ đến Cố Phù Châu đang chờ mình, Lâm Thanh Vũ cũng không ở lại Cần Chính điện lâu. Y đi ra khỏi Cần Chính điện, vừa hay gặp Hề Dung từ Từ An cung trở về. Hề Dung vẫn nho nhã lễ độ như cũ: “Chào Lâm thái y.”

Lâm Thanh Vũ nhẹ nhàng đáp lại rồi đi về hướng ngự hoa viên. Ánh mắt Hề Dung sắc lẹm nhìn bóng lưng của y, vừa vào tiền điện đã hỏi ngay Tiêu Giới: “Hoàng thượng tìm Lâm thái y có chuyện gì hay sao?”

Tiêu Giới vặn cổ, chờ Tiểu Tùng Tử chườm nóng cho hắn: “À, cổ trẫm khó chịu, gọi y đến xem cho ta.”

Hề Dung đến gần, nhận khăn trong tay Tiểu Tùng Tử: “Ở đây giao cho ta, các ngươi lui xuống trước đi.”

Khi thái giám cung nữ lần lượt lui xuống, Hề Dung xoa cổ cho tiêu Giới, “Lần sau long thể của Hoàng thượng có việc gì, đừng tìm Lâm thái y. Thái y trong Thái y viện có y thuật cao minh không phải chỉ mỗi mình y.”

Tiêu Giới không hiểu: “Sao vậy.”

Hề Dùng nói một cách điềm tĩnh: “Lâm thái y và Cố tướng quân cũng không phải tận tâm trung thành với Hoàng thượng.”

Tiêu Giới trừng mắt, nói không thể tin: “Sao vậy được?”

“Sao lại không?” Hề Dung cong môi, “Vợ chồng bọn họ có thể nâng đỡ em lên, đương nhiên cũng có cách để em trở thành một Tiêu Tranh thứ hai. Nếu không, sao Lâm Thanh Vũ lại muốn Thái hậu buông rèm chấp chính, sao lại muốn cho Cố Phù Châu phụ trách cấm vệ hoàng cung?”

Tiêu Giới ngơ ngác lắng nghe: “Bọn họ giúp chúng ta nhiều rồi, chúng ta cũng cho bọn họ vài thứ hẳn là đúng mà nhỉ.”

Hề Dung biết rõ tính tình của Tiêu Giới, biết nói nhiều cũng vô dụng: “Tóm lại, Hoàng thượng nhớ kỹ lời ta nói, cách Lâm Thanh Vũ xa ra là được.”

Tiêu Giới bất đắc dĩ: “Nhưng…”

Sức trên tay Hề Dung chợt mạnh hơn, hắn gần như là bóp cổ Tiêu Giới. Dán sát vào tai Tiêu Giới, trầm giọng nói: “Hoàng thượng, em quen biết Lâm Thanh Vũ mới bao lâu, còn chúng ta đã quen biết bao lâu. Em tin y, mà không tin ta hay sao?”

Cổ bị người ta nắm chặt, Tiêu Giới lại không hề biết nguy hiểm đang đến gần. Hắn chỉ biết hình như Hề Dung đang giận, vội nói: “Được được được, trẫm đồng ý với huynh, sau này cách xa y ra. Huynh đừng giận mà.”

Cố Phù Châu đi dạo trong ngự hoa viên chờ người. Ôn thái hậu thích hoa cúc, tân đế vì thể hiện lòng hiếu thảo, cho trồng rất nhiều loại cúc trong ngự hoa viên. Lúc này đang là thời điểm hoa cúc bừng nở, đi dạo trong đó, tự nhiên có một phần nhã thú riêng.

Cố Phù Châu bước được vài bước, tìm một băng ghế đá ngồi xuống nghỉ ngơi. Khi đang buồn chán, hắn vô tình nhìn thấy một thiếu niên mặc đồ lộng lẫy ngồi xổm sau hòn non bộ. Dù hắn không nhìn thấy mặt của thiếu niên, nhưng cũng đoán được thân phận của cậu. Nam tử trong cung có thể mặc quần áo sang trọng bực này, chỉ có một mình Tiêu Ly.

Cố Phù Châu hỏi thái giám đi theo cậu: “Người này là Hoài vương?”

“Vâng.”

“Nhóc đang làm gì,” Cố Phù Châu tỏ vẻ thích thú, “Nghịch bùn à?”

Thái giám ngượng ngùng: “Nô tài không biết.”

Cố Phù Châu nhìn bóng lưng của Tiêu Ly, khẽ cau mày, đang định bước lên xem, thì nghe thấy giọng của Lâm Thanh Vũ từ phía sau truyền đến: “Tướng quân.”

Vợ xinh đẹp đến, Cố Phù Châu không còn tâm tư để đi nhìn người khác: “Ài, cuối cùng cũng chờ được em.”

Thấy dáng vẻ chờ lâu của hắn, Lâm Thanh Vũ hỏi: “Không phải huynh thích chờ ta hay sao.”

“Đúng,” Cố Phù Châu cười, “Nhưng ta càng thích ở bên em.”

Hai người quay về phủ, Hoan Đồng đang bận rộn trong sân. Lâm Thanh Vũ hỏi xong mới biết cậu chàng đang phát than cho từng phòng.

“Đã đến lúc dùng lửa than rồi à.” Lâm Thanh Vũ nói khẽ, “Thời gian trôi thật nhanh.”

Trong nháy mắt, mùa đông không còn xa nữa.

Hoan Đồng nói: “Ta không thấy lạnh bao nhiêu. Nhưng ta sợ thiếu gia bị lạnh, cho nên để chậu than lên trước.”

Trong đêm, luồng không khí lạnh ập xuống, quả nhiên lạnh hơn ban ngày rất nhiều. Trước khi lên giường, Lâm Thanh Vũ bỏ thêm vài cục than vào trong chậu, đang muốn đốt đã bị Cố Phù Châu ngăn lại: “Mùa đông còn chưa bắt đầu em đã dùng than rồi. Đến đông thì em phải làm sao đây, quấn mền ra ngoài hử? Đạo lý ‘xuân che thu rét’ hẳn là thầy lang Lâm cũng rõ nhỉ.”

Lâm Thanh Vũ nhìn hắn: “Nhưng ta lạnh.”

“Ngủ chung với nhau là sẽ không lạnh nữa.” Cố Phù Châu nói một cách tự nhiên, “Ngày mai ta sẽ cho người đổi giường tầng thành giường lớn.”

Lâm Thanh Vũ rũ mắt: “Ừm.”

Giọng điệu của Cố Phù Châu chính trực: “Vậy tối nay, chúng ta chen nhau trước đi.”

Cơ thể của Cố Phù Châu nóng, ngủ cùng với hắn, dù cho mùa đông khắc nghiệt thì trong chăn vẫn ấm. Lâm Thanh Vũ ngủ bên trong, quay mặt vào tường, Cố Phù Châu ôm y ở đằng sau, ngực dán vào lưng y.

Lâm Thanh Vũ vẫn luôn ngủ ở giường dưới, chăn gối tràn ngập mùi thuốc thơm nhẹ.

Một lúc sau, Cố Phù Châu nói: “Thanh Vũ, em đừng đưa lưng về phía ta, ta sẽ đè tóc em.”

Lâm Thanh Vũ trở mình, mặt đối mặt với Cố Phù Châu: “Hài lòng chưa? Ngủ đi.”

Cố Phù Châu nói: “Từ từ rồi ngủ.”

Lâm Thanh Vũ siết chặt chăn bông trong vô thức: “Còn chờ gì nữa?”

Cố Phù Châu không nói gì, chỉ nằm trên giường hôn y.

Giường dưới quá nhỏ, hai người gần nhau đến mức không thể che giấu bất kỳ cử động nào trên cơ thể. Cố Phù Châu có vẻ hơi ngạc nhiên, như thể phát hiện ra chuyện gì ghê gớm lắm: “Thanh Vũ, em có phản ứng.”

Lâm Thanh Vũ nóng mặt, ép mình bình tĩnh lại: “Ta có phản ứng thì sao, ta cũng không phải Hề Dung.”

Y là nam tử bình thường, thân mật với người mình thích, đương nhiên sẽ có phản ứng.

Cố Phù Châu cười: “Không phải ta có ý này. Chẳng phải lúc trước em nói, em không có hứng thú gì với chuyện này hay sao? Bởi vì mắt em đã nhìn thấy quá nhiều rồi.”

Thêm nữa là, khí chất của Lâm Thanh Vũ quá lạnh lùng, như thể y sẽ không bao giờ bị chi phối bởi dục vọng trần tục. Một đại mỹ nhân lại vì một nụ hôn của mình làm cho thành ra thế này, đỉnh cao nhân sinh cũng chỉ đến thế mà thôi.

Không biết từ bao giờ, tư thế của hai người hai người đã thành một trên một dưới. Lâm Thanh Vũ cố hết sức giữ bình tĩnh: “Huynh hy vọng ta không có phản ứng hửm?”

“Sao lại vậy được.” Cố Phù Châu đè hai tay y trên giường, cúi người nhìn y, “Em có thể động tình vì ta, ta rất vinh hạnh.”

Cố Phù Châu nói thế này, càng làm cho Lâm Thanh Vũ cảm thấy không được tự nhiên: “Không cần phải để ý, chờ chút nữa là ổn.”

“Sao lại chờ.” Cố Phù Châu cười, “Ta giúp em.”

Lâm Thanh Vũ hơi mở to hai mắt.

“Đừng khách sáo, là ta tự nguyện. Nếu em cảm thấy xấu hổ, em cũng có thể giúp ta.”

Lâm Thanh Vũ không đồng ý, cũng không từ chối, chỉ im lặng.

Cố Phù Châu biết y chịu rồi, Lâm Thanh Vũ hẳn không phải là người hay ngượng ở mấy chuyện này. Nhưng hắn hy vọng Lâm Thanh Vũ có thể nói ra, thậm chí còn ác liệt chờ mong y có thể chủ động mời hắn.

Cố Phù Châu nói bằng giọng điệu thất vọng: “Em không đồng ý à?”

Lâm Thanh Vũ: “…”

Cố Phù Châu bày vẻ mặt buồn bã: “Ta giải quyết cho mình còn ngại mỏi tay, bây giờ lại chủ động sẵn sàng giúp em, nhưng em lại không cảm kích.”

Lâm Thanh Vũ: “…”

“Được rồi, chúng ta cứ ở giai đoạn ôm ấp hôn hít là được.” Cố Phù Châu than thở, “Ai bảo thầy lang Lâm không có hứng thú với chuyện này chứ. Ta thích em, thích hết mọi thứ của em, bao gồm cả sự lãnh cảm của em.”

Lâm Thanh Vũ không chịu nổi nữa: “Đủ rồi. Huynh còn nói nữa ta sẽ xỉu mất.”

Cố Phù Châu nhân cơ hội: “Thanh Vũ?”

Lâm Thanh Vũ quay đầu đi, lông mi run rẩy kịch liệt: “… Tùy huynh.”