Ba Lần Gả Cho Ỉn Lười

Chương 87: Cố Phù Châu cầu được ước thấy, thành công vấy bẩn phu nhân xinh đẹp của mình.



Lâm Thanh Vũ vẫn luôn nhắm tịt mắt, trong bóng tối vô biên, xúc cảm của y trở nên rõ ràng hơn. Y cảm thấy có thứ gì đó nhỏ giọt trên mặt mình, y mở mắt ra hi hí, thì đối mặt với ánh mắt của Cố Phù Châu.

Cố Phù Châu… vẫn luôn nhìn y, trong mắt không còn vẻ ngây ngô của thiếu niên, chỉ còn lại dòng chảy cuồn cuộn của một người đàn ông trưởng thành. Cố Phù Châu cứ nhìn y như thế, nhìn sắc mặt ửng hồng của y, nhìn đôi môi y hơi hé mở, bày ra biểu hiện vốn không bao giờ xuất hiện trên mặt y lúc ngày thường. Thứ rơi xuống mặt y là mồ hôi của Cố Phù Châu, trời bên ngoài thì lạnh, nhưng Cố Phù Châu lại đổ mồ hôi đầy người.

Lâm Thanh Vũ không khỏi hỏi: “Huynh có mệt không?”

Cố Phù Châu bật cười: “Không. Sao em lại nghĩ vậy?”

“Nếu huynh không mệt, sao lại đổ nhiều mồ hôi như vậy?”

Cố Phù Châu khẽ dừng động tác lại, nói bằng giọng không quá chắc chắn: “Cái này à… có thể là, nhịn đến khó chịu?”

Lâm Thanh Vũ hơi sững sờ, muốn nói lại thôi.

Cố Phù Châu cười hỏi: “Em có muốn giúp ta không?”

Lâm Thanh Vũ nâng tay lên rồi buông xuống, không biết phải để đâu cho phải: “Quên đi, ta… không rành lắm.”

Chuyện này đến bản thân y còn không làm tốt, thì nói chi đến chuyện giúp người khác.

“Hửm? Thầy lang Lâm còn có chuyện không làm được à.” Cố Phù Châu cười, “Nhưng không sao, ta có thể dạy em. Rất đơn giản…”

Nói rồi, Cố Phù Châu thật sự nắm lấy tay y, tay nắm tay dạy y.

Lâm Thanh Vũ nhắm mắt lại lần nữa, hơi thở của Cố Phù Châu cứ lẩn quẩn bên tai y. Thỉnh thoảng Cố Phù Châu vẫn nói chuyện với y – Gọi y là “Thanh Vũ”, gọi y là “Bảo bối”, sau đó còn gọi một tiếng “Lão bà”. Một tiếng “lão bà” này suýt nữa làm y rụng càng, y không khỏi nghi ngờ hai chữ “lão bà” này ở quê của Cố Phù Châu chắc chắn không có nghĩa là lão phụ nhân như y nghĩ, nếu không y thật sự không thể nào tiếp thu được đam mê này của Cố Phù Châu.

May mắn thay, lúc này Cố Phù Châu hôn lên môi y. Trong lúc răng môi giao triền, y tạm thời ném “lão phụ nhân” ra sau đầu. Sau đó Cố Phù Châu bắt đầu khen y, khen lông mi y dài, khen thân hình y đẹp, khen giọng y êm tai, dụ y gọi “Lão công”, làm y suýt chút lại xỉu lần hai.

Lâm Thanh Vũ biết Cố Phù Châu nói nhiều, nhưng y thật sự không ngờ rằng, Cố Phù Châu lại có thể nói không lựa lời trên giường đến như vậy. Giọng của Cố Phù Châu trầm thấp, mỗi một câu đều như hạ một liều thuốc mê tình cho y, làm cho thân thể y xuất hiện những phản ứng quái dị — đương nhiên, trừ hai cái độc dược trừ “lão công lão bà” ra.

Cố Phù Châu cầu được ước thấy, thành công vấy bẩn phu nhân xinh đẹp của mình. Sau đó, hắn rời giường mà không chút phàn nàn nào, gọi hạ nhân mang một bồn nước nóng đến.

Đêm nay trực ở phòng chủ nhân là Hoa Lộ và Vân ma ma. Sau khi Vân ma ma đưa nước nóng và khăn vào, cười nói: “Chờ đến được ngày này rồi. Ta còn tưởng tướng quân và phu nhân sẽ thanh tâm quả dục cả đời ấy chứ.”

Hoa Lộ tò mò hỏi: “Ma ma chờ đến ngày này là sao?”

Mặt mày Vân ma ma hớn hở: “Vợ chồng son nửa đêm cần nước nóng và khăn, ngoài chuyện đó ra thì còn có thể là vì cái gì.”

Hoa Lộ phản ứng lại, đỏ bừng cả mặt. Nàng đi theo Lâm Thanh Vũ đã lâu, nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện này. Dưới cái nhìn của nàng, dù cho thiếu gia thành thân với tướng quân, thì cũng là tương kính như tân, nho nhã lễ độ. Không ngờ tới một nhân vật tiên nhân như thiếu gia, cuối cùng vẫn bị Cố đại tướng quân lôi vào hồng trần ồn ào náo động.

Vân ma ma cười hồ hởi: “Mấy người trực những đêm sắp tới sẽ phải chạy thêm mấy chuyến cho coi.”

Sau khi Cố Phù Châu thu dọn hiện trường, thay quần áo sạch sẽ cho mình và Lâm Thanh Vũ xong, hai người ôm nhau ngủ. Với sự tiếp xúc thể xác không có rào cản, mối quan hệ giữa hai người cũng đã nhạt dần đi sự hồn nhiên trong sáng chỉ có ở thời thiếu niên. Sau đó, giường trong phòng ngủ của phủ tướng quân đổi thành giường lớn, còn chiếc giường tầng có ‘lịch sử lâu đời’ được chuyển về thư phòng. Chờ hôm nào Đại tướng quân chọc phu nhân giận bị đuổi ra khỏi phòng, còn có thể ngủ đỡ trong thư phòng, nằm trên giường nhớ lại những tháng năm chông gai khi hai người kết bái anh em.

Mùa đông năm Sơ Hi thứ nhất đến sớm hơn thường lệ. Chẳng qua chỉ vừa đến tháng mười, kinh thành đã rơi trận tuyết đầu tiên. Lâm Thanh Vũ mặc quan phục mùa đông của Đại Du, đi trên con đường đã được quét tước, một thái giám nhắm mắt đi theo sau y, cầm ô cho y một cách vững vàng.

Đến cửa Cần Chính điện, Lâm Thanh Vũ nhìn thấy phu quân nhà mình, y ngạc nhiên: “Huynh tiến cung khi nào?”

“Nửa canh giờ trước, trong cung phái người đến phủ mời ta.” Cố Phù Châu nhìn tấm biển treo ở cửa cung, “Xem ra đã xảy ra chuyện lớn.”

Sau khi Tiêu Giới đăng cơ, Cố Phù Châu bắt đầu hình thức nửa dưỡng lão, trừ khi là mấy chuyện lớn như đại điển đăng cơ, rất ít khi hắn vào trong cung. Lúc trước Lâm Thanh Vũ còn lo hắn sẽ vì vậy mà mất uy vọng trong triều. Nhưng sự thật chứng minh, sự lo lắng của y là dư thừa. Cố Phù Châu thật sự có bản lĩnh chỉ cần ngồi trong nhà cũng có thể thấy rõ thế cục trên triều, thu mua lòng người, không cần vất vả cũng có thể nắm binh quyền trong lòng bàn tay.

Ngày đó, bọn họ nâng đỡ Tiêu Giới đăng cơ, một trong những điều kiện họ đưa ra là không được để Cố đại tướng quân vất vả. Với những rắc rối lớn nhỏ thông thường, Hề Dung sẽ không quấy rầy đến Cố Phù Châu, cho nên việc để hắn phải mời Cố Phù Châu vào cung đương nhiên là đại sự.

Cả hai cùng vào điện. Trong điện ngoài Tiêu Giới Hề Dung ra, còn có Ôn thái hậu cũng có mặt. Có Thái hậu ở đây, Hề Dung cũng kiềm chế bản thân, cư xử như một công công chưởng sự bình thường.

Lâm Thanh Vũ và Cố Phù Châu hành lễ vấn an Tiêu Giới và Thái hậu, Thái hậu cau mày, gương mặt nhỏ nhắn của Tiêu Giới trắng bệch như tờ giấy. “Các ngươi đến rồi,” Thái hậu nói, “Ngồi đi.”

Lâm Thanh Vũ hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì.”

Thái hậu nhắm mắt lại nói: “Hề Dung, đưa đồ cho Đại tướng quân và Lâm thái y xem.”

Hề Dung đưa cho Lâm Thanh Vũ một hộp gấm to cỡ bàn tay. Tiêu Giới thấy Lâm Thanh Vũ muốn mở hộp, thu mình lại ngồi trên long ỷ: “Lâm thái y, ngươi phải chuẩn bị kỹ, đừng để thứ bên trong dọa sợ.”

Đôi mắt Hề Dung sầm lại gần như vô hình: “Hoàng thượng không cần lo lắng, Lâm thái y kiến thức rộng rãi, nhìn thấy gì cũng sẽ không sợ.”

Mặc dù đoán được bên trong không phải là thứ gì tốt, nhưng khi Lâm Thanh Vũ nhìn thấy một ‘miếng thịt’ khô trong hộp gấm, y vẫn cứng người lại. Cố Phù Châu đứng phía sau y, ngửi được mùi máu tanh bọc lấy khí lạnh, cau mày hỏi: “Đây là cái gì?”

Lâm Thanh Vũ nhanh chóng đóng hộp lại, lạnh giọng: “Lưỡi — Lưỡi người.”

Cố Phù Châu cũng khựng lại, hỏi: “Của ai?”

Tiêu Giời run giọng nói: “Triệu Minh Uy, Triệu Đại tướng quân.”

Lâm Thanh Vũ cảm giác được hơi thở của Cố Phù Châu đột nhiên trầm xuống, lồng ngực cũng thắt lại.

Triệu Minh Uy, danh tướng của Đại Du, từng là phó tướng dưới trướng của Cố Phù Châu, tuy không bách chiến bách thắng giống Cố Phù Châu, nhưng cũng là lương tài rất giỏi dụng binh. Sau khi Cố Phù Châu hồi kinh, là Triệu Minh Uy trực tiếp dẫn dắt đại quân Tây Bắc tử thủ Ung Lương. Một năm qua, đội quân Tây Bắc dưới sự dẫn dắt của hắn ngang sức ngang lực với Tây Hạ, song phương đều có thắng có bại.

Trước đó, Triệu Minh Uy bất ngờ truyền tin nói rằng có hi vọng quét sạch đại quân Tây Hạ trong một lần, Cố Phù Châu lại cảm thấy không ổn. Dù hắn chưa giao phong chính diện với quân sư Tây Hạ, nhưng từ trong quân báo của Tây Bắc cũng có thể nhìn ra người này cao thâm khó đoán, quỷ kế đa đoan. Trong sớ hắn có nói, đề nghị Triệu Minh Uy lập kế hoạch rồi hẳn làm. Quân lệnh đã đưa đến Tây Bắc, Triệu Minh Uy có tuân theo hay không thì hắn không biết.

“Đến cùng đã xảy ra chuyện gì.” Lâm Thanh Vũ nói, “Triệu tướng quân… đã hi sinh vì nước rồi hay sao.”

Hề Dung nhìn Cố Phù Châu nói: “Tây Hạ đánh bại hai mươi vạn đại quân của Triệu Minh Uy, Ung Lương do Cố đại tướng quân trông giữ mười năm, thất thủ. Sau khi Triệu tướng quân bị bắt đã tự sát đền nợ nước, Tây Hạ cắt lưỡi của hắn, đưa vào trong cung cùng với tin Đại Du đại bại.”

Ung Lương là thành trấn quan trọng của Tây Bắc, là tuyến phòng thủ kiên cố nhất ở biên cảnh Đại Du. Thành này vừa vỡ, có thể nói Tây Bắc của Đại Du đã mở rộng cửa.

“Bọn chúng thật quá đáng, quả thật không phải là người! Giọng Tiêu Giới khàn khàn, “Bách tính Ung Lương không kịp chạy trốn, tính mạng của họ bị Tây Hạ nắm giữ trong tay, lỡ như Tây Hạ muốn đồ thành, còn cắt lưỡi tất cả mọi người, vậy chúng ta phải làm gì bây giờ…”

“Mùa đông năm nay còn lạnh hơn hai năm trước, mấy ngày nay Tây Bắc có tuyết rơi dày, một số tuyến đường vận chuyển lương thảo bị tắt nghẽn, dù cho ra roi thúc ngựa, từ Ung Lương đến kinh thành cũng cần nửa tháng.” Hộ giáp trong tay Thái hậu bấm vào lòng bàn tay, “Nói cách khác, nửa tháng trước, Triệu Minh Uy đã chết. Bây giờ, cũng không biết tình hình Ung Lương ra sao.”

Lâm Thanh Vũ trầm mặt thật lâu, “Tây Hạ xâm chiếm biên cảnh Đại Du đã nhiều năm, tất cả những gì chúng muốn là thuế ruộng dê bò. Nếu chúng đã chiếm được Ung Lương, bắt sống Triệu tướng quân, vì sao lại không nhờ vào đó bàn điều kiện với Đại Du, ngược lại còn cắt lưỡi của Triệu tướng quân để khiêu khích?”

Cố Phù Châu bật cười, nhưng trên mặt lại chẳng có ý cười mảy may: “Có lẽ là vì, quân sư kia Tây Hạ không muốn thuế ruộng bê bò.”

Tiêu Giới hỏi: “Vậy gã muốn gì?”

“Có một loại người thế này, bọn chúng thích đánh trận, thích hưởng thụ cảm giác bày mưu tính kế, chỉ có trên sa trường mới làm chúng cảm nhận được mình sống có ý nghĩa.” Giọng của Cố Phù Châu lạnh lùng, “Cho nên, gã hi vọng giữa Đại Du và Tây Hạ, mãi mãi không đình chiến.”

Tiêu Giới chấn động: “Còn, còn có loại người này hay sao?”

Sau một hồi im lặng, Thái hậu nói: “Năm đó lúc tiên để còn sống, từng để quốc sư tính một quẻ cho Đại Du, quẻ nói ‘tranh đoạt kế vị, Bắc Cảnh hòa thân, quỷ soái Tây Hạ’. Tranh giành kế vị, thủ túc tương tàn, hoàng tự tàn lụi, nhiều quan văn quan võ kết đảng đã mất mũ ô sa, thậm chí là mất đầu; Mà chuyện Bắc Cảnh hòa thân, là ngọn nguồn trước khi Thái tử bị phế. Hai chuyện đầu quốc sư nói đã ứng nghiệm, còn liên quan đến vận nước của Đại du. Còn một câu cuối ‘quỷ soái Tây Hạ’, chẳng lẽ là quân sư xuất quỷ nhập thần của Tây Hạ?”

Hề Dung nói: “Hoàng thượng, Thái hậu, quân sư của Tây Hạ này liệu có phải là người trong ý của thiên tượng hay không thì nên tạm gác lại. Bây giờ Ung Lương thất thủ, Tây Bắc như rắn mất đầu, lại thêm đường đi bị tuyết dày cản trở, lương bổng không kịp giao tới, đây là cơ hội trời cho của Tây Hạ, nếu như bỏ mặc không quản, chỉ sợ bọn chúng sẽ như thế chẻ tre, sau này đánh vào kinh thành cũng không biết chừng. Việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng phái một viên đại tướng, gấp rút về Tây Bắc chủ trì đại cục.”

Thái hậu có mấy phần chán ghét việc hoạn quan tham chính, nhưng tình thế cấp bách, nàng đành phải đồng ý với cách nói của Hề Dung. “Cố tướng quân,” Giọng điệu của Thái hậu chậm lại, “Đưa mắt khắp triều, bây giờ chỉ có ngươi mới cứu được Tây Bắc.”

Cố Phù Châu còn chưa trả lời, Lâm Thanh Vũ đã lên tiếng: “Không nhất thiết. Gần đây vết thương cũ của tướng quân tái phát, không nên xuất chinh.”

Hề Dung nói đầy ẩn ý: “Đến cùng thì vết thương của tướng quân có tái phát hay không, hẳn chỉ có mình tướng quân rõ nhất.”

Cố Phù Châu nói một cách thờ ơ: “Tái phát rồi.”

Hề Dung nheo mắt. Thái hậu thở dài, nói: “Truyền chư thân nội các đến Cần Chính điện nghị sự đi thôi.”

Trên đường về phủ tướng quân, Lâm Thanh Vũ và Cố Phù Châu đều không nói gì. Trở lại phòng, Lâm Thanh Vũ mới mở miệng: “Chuyện của Triệu tướng quân… ta cũng rất khó chịu. Nhưng huynh không được đi.”

Cố Phù Châu nói chầm chậm: “Trong quân đã lâu không có đại tướng, Ung Lương kia…”

“Ung Lương thì có liên quan gì đến ta.” Lâm Thanh Vũ lạnh lùng, “Ta chỉ cần huynh sống tốt.”

Cố Phù Châu lắc đầu: “Nhỏ, bố cục nhỏ.”

“Quân sư Tây Hạ và đại tướng Tây Hạ là cùng một người, gã vừa là quân sư, vừa là tướng soái. Trong nguyên tác [Không hiểu được người] người này không được miêu tả nhiều, nhưng được tác giả đóng dấu là quỷ tài dụng binh. Hôm nay em để gã đốt Ung Lương, ngày mai có thể gã sẽ tấn công vào kinh thành. Đến lúc đó, ta chắc chắn sẽ không sống nổi. Mà em, tám phần là vì mỹ mạo bị — Má, nghĩ đến lại tức.”

Lâm Thanh Vũ nhíu mày: “Nói vậy, huynh thật sự muốn đi?”

Cố Phù Châu dừng lại, “Không có, ta chỉ cảm thấy có vẻ như thực sự không còn ai khác.”

Ánh mắt của Lâm Thanh Vũ lạnh lùng.

Cố Phù Châu bất đắc dĩ: “Cưng ơi em đừng giận mà, lại đây ôm nào.”

Cố Phù Châu dang hai tay muốn ôm Lâm Thanh Vũ. Vẻ mặt Lâm Thanh Vũ bình tĩnh, lùi về sau né tránh: “Không cho huynh ôm.”

Cố Phù Châu bị từ chối cũng không giận, khoa trương thở dài: “Em lui bước có cần phải nghiêm túc vậy không? Động tác nhỏ nhưng tổn thương lớn đó.”

“Là sao.”

Lâm Thanh Vũ nghiến răng: “Đã lúc nào rồi huynh còn có tâm tình đùa giỡn. Bản thân huynh đánh trận toàn nhờ vào vận may, chẳng lẽ huynh cảm thấy huynh có thể thắng được quỷ tài do tác giả chỉ định?”

“Không ạ.” Cố Phù Châu thành thật, “Có lẽ giống như trước kia khi ta còn đi học, lần nào cũng cảm thấy mình thi rất tệ, nhưng lần nào cũng đứng đầu.”

Lâm Thanh Vũ: “…”

Rêu: Có cmt Tấn Giang bên dưới.

Cmt: Tôi nghĩ Hề Dung phản quốc, chương này nói, trước đó Cố tướng đã trình bày kế sách ứng đối, quân tin cũng đưa tin về Tây Bắc, dựa theo sự tôn trọng và trung thành của Triệu tướng với Cố tướng, ông ấy sẽ không dám không nghe theo. Hơn nữa, Triệu tướng đã trấn thủ biên quan nhiều năm, dù có thua cũng sẽ không thảm hại thế này, tôi đoán là Hề Dung để lộ quân tình với Tây Hạ, muốn dùng chuyện biên quan thất thủ ép tướng quân đi, chôn một cây đinh vào trong quân, lợi dụng Tây Hạ để giết Cố tướng. Hề Dung nghĩ, thầy Lâm có thể hiệp thiên tử lệnh chư hầu là dựa vào binh quyền của Cố tướng, hắn nghĩ Cố tướng chết, việc thanh toán thầy Lâm sẽ dễ trong vài nốt nhạc. Nếu quả thật đúng là vậy, tôi chỉ muốn nói, mọi người xem, Hề Dung thế này mới thật sự là phản diện, vì sự ích kỷ của bản thân, tuỳ ý khơi mào chiến tranh, không quan tâm đến sống chết của dân chúng, đây mới là nhân vật phản diện hàng thật giá thật. Lúc trước Cố tướng nắm đại quân, nhưng không cầm dao làm thịt Thái tử, hay phản thẳng mặt với Hoàng đế, vậy thì xem phản diện cái gì?