Ba Lần Gặp Gỡ

Chương 47: Vòng xoáy (1)



Edit: Mai Trang | Beta: Lynn


Chu Diệc Mạch dỗ Chu Noãn một lúc lâu, cuối cùng Chu Noãn khóc một hồi cũng ngủ thiếp đi. Anh đứng lên dừng lại bên người Chu Noãn, anh cúi người hôn một cái lên gò má của cô, sau đó thay cô kéo chăn lại mới đi ra ngoài.

Trong hành lang không một bóng người, bốn phía đều là tiếng giày của anh trên nền nhà trả lại.

Anh đi tới cửa thoát hiểm rồi ngồi xuống bậc thang thứ nhất, mười ngón tay đan vào nhau vẫn không nhúc nhích.

Cửa thoát hiểm mở ra, Chu Diệc Mạch ngẩng đầu là một bác sĩ thực tập cũng kinh ngạc khi nhìn thấy anh.

“Bác sĩ Chu, tôi… tôi…” Bác sĩ thực tập cầm thuốc lá giấu sau lưng.

Chu Diệc Mạch buông ngón tay vươn tay trái ra, cười khổ nói: “Cho tôi một điếu.”Cậu bác sĩ thực tập đưa toàn bộ thuốc lá và bật lửa trong tay cho Chu Diệc Mạch, rồi nhanh chóng rời đi.

Anh thành thục rút ra một điều thuốc nhét vào giữa cánh môi, sau đó dùng tay phải đánh lửa.

Ngoại trừ ánh sáng màu xanh từ lối thoát hiểm, cả hành lang chỉ có điểm đỏ của thuốc, Chu Diệc Mạch hít một hơi thật sâu, sau đó nhả khói ra.

Màn đêm dần buông xuống, trong hành lang có thêm một đống tàn thuốc.

Chu Diệc Mạch tựa trên vách tường, trên mặt có râu tua tủa, hai mắt anh hiện lên tơ máu, xem ra rất mệt mỏi.

Một hồi chuông điện thoại phá vỡ yên tĩnh, Chu Diệc Mạch tùy tiện sờ vào túi lấy điện thoại ra đặt lên tai, “Alo?” Âm thanh khàn khàn đau đớn.

“Tôi là Tần Quyết.” Nghe được âm thanh của Chu Diệc Mạch, Tần Quyết ở bên đầu bên kia điện thoại đáp lại, “Tra ra rồi.”

“Nói đi.”

Tần Quyết ở đầu kia điện thoại thở dài, “Chu gia cùng Hứa gia là đối thủ cạnh tranh trên phương diện làm ăn, để cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ làm ăn của Chu gia và Hứa gia, vì lẽ đó bắt đầu từ Hứa Doanh và Chu Noãn.”

“Theo tin tức bên này của tớ có nói là Hứa Doanh từng nhục nhã Chu Noãn ở cửa hàng, có người quay video lại toàn bộ phát lên Internet, lại thêm lần bắt cóc này, tai nạn xe cộ, đoán chừng cổ phiếu Chu gia và Hứa gia đã hạ tới sàn.”

“Bọn họ chỉ cần làm ngư ông đắc lợi là được.”

Hứa Doanh và Chu Noãn đều trở thành vật hy sinh trong cuộc cạnh tranh trong kinh doanh.

Chu Diệc Mạch nghe, đáy lòng tự giễu, lại là chuyện bẩn thỉu trong giới kinh doanh.

“Chu Diệc Mạch.” Tần Quyết trầm mặc một chút, gọi anh.

Chu Diệc Mạch trả lời, “Ừ.”

Đầu bên kia của điện thoại yên tĩnh, sau một lát Tần Quyết nói: “Đừng để cho tôi coi thường cậu.”

Sau đó điện thoại bị cắt đứt.

Chu Diệc Mạch cất điện thoại vào túi, hít sâu một cái, Tần Quyết tiếp sức cho anh một cách khác hẳn mọi người, thế nhưng lại vô cùng hữu hiệu.

Anh lấy lại tinh thần đi ra ngoài.

Chu Diệc Mạch trở lại phòng làm việc của mình thay áo quần sạch sẽ, chỉnh trang lại chính mình làm cho bản thân có chút tinh thần, anh không thể lộ ra dáng vẻ yếu ớt của mình trước mặt Chu Noãn được, bởi vì hiện tại cô còn đau khổ hơn anh rất nhiều, dù là trong lòng hay trên thân thể.

Chu Diệc Mạch thay xong quần áo sau đó đến trước phòng bệnh của Chu Noãn, anh đứng ngoài chăm chú nhìn cô hồi lâu, sau đó tiếp tục đi đến phía trước.

Đi qua mấy phòng bệnh chính là phòng của Hứa Doanh.

Lúc này Trương Tuần đang đứng đó, nghe được tiếng bước chân bên trái, anh nghiêng đầu qua nhìn.

Khi thấy Chu Diệc Mạch, anh ta muốn nói lời an ủi nhưng lại không biết nói như thế nào.

Lúc nãy Trương Tuần nhìn Chu Noãn ở phòng bệnh, cũng biết chuyện đứa trẻ.

“Diệc Mạch…” Trương Tuần thở dài vỗ vỗ vai anh.

Chu Diệc Mạch cứng ngắc hiện ra nụ cười.

“Tiểu Doanh sao rồi?” Chu Diệc Mạch nhìn vào bên trong.

“Bác sĩ nói, trong mấy ngày nữa sẽ tỉnh lại, có điều phải ngồi xe lăn một thời gian dài.” Trương Tuần nói.

Chu Diệc Mạch gật đầu, suy nghĩ gì đó rồi cất bước định rời đi.

Trương Tuần dò hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”

“Có chút việc.” Chu Diệc Mạch bình tĩnh nói.

Trương Tuần tựa trên tường nhìn anh rời đi.

Ở nhà họ Chu.

Trải qua chuyện tối ngày hôm qua, hiện giờ bầu không khí tại Chu gia vô cùng nghiêm trọng, hai cụ chỉ có thể ngồi ở thư phòng lo lắng, còn bà nội và thím Lý ở phòng bếp nấu ăn, tính mang đến bệnh viện cho Chu Noãn dùng.

Chu Hinh ở phòng của mình cũng một đêm không chợp mắt, trong đầu đều là hình ảnh Chu Noãn nằm trên giường bệnh, còn cả vẻ mặt đau khổ của em trai mình.

Nghĩ tới những điều này, đầu óc Chu Hinh như bị căng ra, cô đi tới bàn trang điểm chỉnh trang lại chính mình, sau đó đẩy xe lăn ra ngoài phòng, cô đi tới ban công ở lầu hai, nhìn phong cảnh bên ngoài biệt thự bằng đôi mắt mỏi mệt.

Đột nhiên trong thư phòng cách đó không xa truyền đến tiếng cãi vã, Chu Hinh quay đầu lại nhìn về phía đó.

Trong thư phòng hẳn là bố mẹ của cô, cô lớn như vậy còn chưa thấy bố mẹ cãi nhau lần nào. Chu Hinh chuyển động xe lăn đẩy về phía thư phòng.

Tới trước cửa thư phòng, Chu Hinh đưa tay ra định gõ cửa rồi dừng lại, trong đó truyền đến giọng nói của Quách Uyển Nghi.

“Tôi đã nói rồi! Đã nói! Chuyện kinh doanh không được kéo tới trong nhà! Tại sao Chu Noãn giờ lại nằm trong bệnh viện!”

“Nếu như không phải Chu Noãn mạng lớn thì đã chết rồi, ông làm vậy thì sau này tôi qua bên kia làm sao ăn nói với Mộng Anh! Tôi phải làm sao đây!”

“Chuyện ba mươi năm trước chẳng lẽ muốn tái diễn thêm lần nữa?”

“Uyển Nghi, bà bĩnh tĩnh đi.” Chu Gia Danh khuyên vợ.

“Nếu như ba mươi năm trước, ông không rút vốn, Mộng Anh sẽ đâu vì tìm vốn đầu tư mà xảy ra tai nạn?”

“Lúc đó bên ngoài mưa lớn, Mộng Anh cứ như vậy quỳ gối trước mặt tôi, cầu xin tôi, cầu xin tôi nói ông đừng rút vốn, nhưng tôi không thể làm gì cả!”

“Uyển Nghi…” Chu Gia Danh gọi.

“Ông có biết mỗi lần Tiểu Hinh gọi tôi là mẹ, trong lòng tôi tự trách nhiều đến chừng nào…”

“Là chúng ta, chúng ta…. Là chúng ta đã gián tiếp giết bố mẹ ruột của con bé…”

Trong đầu Chu Hinh trống rỗng, mẹ cô đang nói cái gì, làm sao cô nghe không hiểu gì vậy, “Mẹ… Mẹ…”

Tay Chu Hinh run vặn khóa cửa, dùng sức đẩy cửa.

Trong thư phòng, Quách Uyển Nghi đang khóc thút thít hoang mang nhìn lại, sau khi thấy Chu Hinh, tay che miệng cả người ngã xuống, Chu Gia Danh vội đỡ lấy bà.

“Hai người đang nói gì vậy… Làm sao con nghe không hiểu…” Khuôn mặt Chu Hinh không hề có cảm xúc, giọng nói có chút run rẩy.

“Tiểu Hinh, con nghe ba nói.”

Chu Gia Danh muốn tới gần, Chu Hinh di chuyển ghế lăn lùi ra một chút.

Cô mất khống chế nói: “Hai người đang nói gì vậy! Hai người nói đi!”

Quách Uyển Nghi nửa quỳ trên mặt đất che miệng khóc, Chu Gia Danh ngẩn ra đúng tại chỗ không biết nên làm gì.

Chu Hinh di chuyển ghế lăn đến đóng cửa thư phòng lại, trong phòng chỉ còn cô, Chu Gia Danh cùng Quách Uyển Nghi, cô làm cho mình bình tĩnh lại, từng câu từng chữ hỏi: “Hai người đem những lời nói vừa rồi lặp lại lần nữa… lặp lại lần nữa.”

“Tiểu Hinh…” Chu Gia Danh đưa tay ra nhưng nhìn thấy trong ánh mắt Chu Hinh có sự phòng bị.

Quách Uyển Nghi lau nước mắt đứng lên, miệng nói liên tục: “Tiểu Hinh, mẹ sai rồi, mẹ sai rồi.”

“Hai người nói là…”

“Con không phải con gái của hai người…”

“Tại sao lại như vậy…” Chu Hinh bất lực.

Ba người giằng co ở thư phòng, bị Chu Hinh bức ép nên Chu Gia Danh đem sự việc của ba mươi năm trước nói cho cô nghe. Liên quan tới Chu Hoa Văn, liên quan tới Khâu Mộng Anh, liên quan tới cô, còn có… liên quan tới Chu Noãn.

Sau khi Chu Hinh nghe xong, đôi mắt trợn lên đầy giận dữ, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại mắc kẹt ở cổ họng.

Cô ra sức đấm ngực mình, từng cái, từng cái một, lần sau lại mạnh hơn trước, những giọt nước mắt rơi xuống thấm vào quần áo tan biến.

“Các người sao có thể như vậy… Làm sao có thể như vậy…” Giọng nói của Chu Hinh thoát ra từ cổ họng.

Cô lắc đầu không thể tin được, cô đem xe lăn xoay chuyển 180 độ, động tác nhanh chóng tông cửa xông ra.

Chu Gia Danh và Quách Uyển Nghi đang thất thần, chờ khi phản ứng lại mới đuổi theo.

Chu Hinh nhanh chóng chuyển động bánh xe, nước mắt tràn đầy lớn tiếng khóc, thấy cầu thang cô cũng không giảm tốc độ, trực tiếp xông tới đi xuống.

Chu Gia Danh và Quách Uyển Nghi đuổi theo nhìn thấy Chu Hinh lao xuống cầu thang, sợ hãi kêu lên: “Tiểu Hinh!”

Cả người Chu Hinh lăn xuống từ lầu hai, mỗi một bậc thang đều đập vào xương sườn cô nhưng cô cũng không cảm giác được đau đớn. Xe lăn vượt qua người cô rơi đến chân cầu thang, cô dừng lại, đầu đập vào cạnh cầu thang, trên trán chảy đầy máu.

Máu me đầy mặt, cô vẫn còn đang bò ra phía ngoài.

“Tiểu Hinh!”

Chu Gia Danh và Quách Uyển Nghi lảo đảo chạy xuống, đi tới bên cạnh muốn nâng cô dậy nhưng bị cô gạt tay ra.

“Tiểu Hinh, đừng sợ, mẹ đưa con tới bệnh viện, mẹ sai rồi, là mẹ sai rồi.” Quách Uyển Nghi không kiềm chế được nỗi lòng muốn chạm vào cô nhưng lại sợ cô không muốn.

“Tiểu Hinh… Ba dìu con.” Giọng nói của Chu Gia Danh cũng run rẩy.

Khuôn mặt đẫm máu của Chu Hinh mơ hồ ngẩng đầu lên, giọng nói nhẹ nhàng mà đâm nhói lòng người, “Các người có phải là ba mẹ của tôi không?”

Tay chân Quách Uyển Nghi luống cuống, giọng nói năn nỉ, “Phải… Tại sao lại không phải… Con là con gái của bố mẹ…”

“Con là con gái mấy chục năm mẹ thương yêu, tại sao lại không phải.” Quách Uyển Nghi lặp lại.

“Mẹ chính là mẹ con.” Quách Uyển Nghi vỗ ngực đầy bi thương.

“Tôi là họ Chu nào… Có phải là Chu trong Chu Gia Danh không…” Chu Hinh lạnh lùng chế giễu.

Chu Gia Danh không nói gì, viền mắt đỏ ửng.

Máu và nước mắt của Chu Hinh tuôn ra đỏ cả thảm.

“Các người… là ai…” Âm thanh kêu lên đầy mê man bất lực.

Là nói cho người khác nghe, cũng là nói là cho mình nghe.

Các người gián tiếp giết bố mẹ tôi lại biến thành bố mẹ mà tôi yêu thương nhất.

Chu Hinh cắn môi, trong lòng đau đến nói không ra lời.

Động tĩnh quá lớn, ông bà cụ từ trong phòng đi ra, bà nội và thím Lý cũng từ phòng bếp hoảng loạn chạy ra.

“Đây là xảy ra chuyện gì?” Bà nội Chu sợ hãi nói.

“Tiểu Hinh!” Ông bà cụ ngớ ra không dám tới gần.

Chu Hinh hai mắt đẫm lệ nhìn về mọi người…. ông bà cụ, khàn giọng nói: “Không phải các người ai cũng biết, tôi căn bản không phải là người của Chu gia!”

“Ba!”

Chu Gia Danh giơ tay lên tát Chu Hinh một cái, trên tay lưu lại máu của cô.

Bà nội chạy tới, “Gia Danh con làm gì vậy!”

Chu Hinh ngã trên mặt đất, miệng lẩm bẩm nói: “Chu Noãn… Ấm áp…”

Chu Hinh, Chu Noãn, ai có thể nghĩ tới chứ.

Ấm áp, ấm lòng.

“Em gái… là em gái…”

Sau những từ ngữ rời rạc đó, Chu Hinh không còn phát ra âm thanh gì nữa.