Ba Lần Gặp Gỡ

Chương 48: Vòng xoáy (2)



Edit: Mai Trang | Beta: Lynn


Chu Diệc Mạch nhận được điện thoại của Quách Uyển Nghi, vội vàng chạy đến phòng phẫu thuật, Quách Uyển Nghi khóc không ngừng, Chu Gia Danh nhíu mày, vô cùng mệt mỏi.

Ông cụ một mình chống gậy ngồi sát mép ghế dài, bà cụ và bà Chu ngồi tựa vào nhau không ngừng thở dài.

“Bố, mẹ, sao thế này?” Chu Diệc Mạch thở hổn hển hỏi.

Quách Uyển Nghi không biết giải thích thế nào, trong miệng chỉ có một ý nghĩ, “Tiểu Hinh bị ngã xuống lầu, là mẹ sai, mẹ sai, đều là lỗi của mẹ…”

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Chu Diệc Mạch nhìn về phía chú Trần, ông thở dài liếc nhìn Chu Gia Danh, Chu Gia Danh gật đầu đồng ý.

Lúc này Trần Tuyền mới lên tiếng giải thích.

Chu Hoa Văn có hai cô con gái, một là Chu Hinh, một là Chu Noãn.

Khi đó Chu Hoa Văn và Khâu Mộng Anh đi tìm đầu tư xảy ra tai nạn tử vong tại chỗ. Lúc qua đời Khâu Mộng Anh ôm trong lòng cô con gái lớn, cô bé mạng lớn còn sống thế nhưng thương tổn đến thần kinh, chân bị tàn phế.

Chu Gia Danh biết được bạn tốt xảy ra tai nạn, không ngừng tự trách liền nhận nuôi Chu Hinh bị tàn tật.

Lúc đó Chu Noãn mới được mấy tháng tuổi ở trong nhà. Sau khi xảy ra chuyện được người thân nuôi nấng, chỉ là không nghĩ tới không lâu sau khi bố mẹ Chu Noãn qua đời, người thân lại lấy hết tiền bỏ đi, chỉ để lại một chiếc piano cũ của mẹ cô, sau đó Chu Noãn lớn lên ở cô nhi viện. Có điều những điều này Chu Gia Danh cũng mới biết gần đây.

“Tiểu Hinh biết rồi… Sau đó không kiểm soát được…” Trần Tuyền không đành lòng nói.

Hai tay Chu Diệc Mạch nắm chặt thành nắm đấm.

Rốt cuộc anh cũng biết tại sao trong nhà không có ảnh của chị mình trước bốn tuổi.

Cuối cùng cũng rõ tại sao Chu Noãn có chút giống chị mình. Anh từng cho rằng Chu Noãn giống chị mình chính là do có tướng vợ chồng cùng anh, bây giờ nghĩ lại, trong lòng vô cùng chua xót.

“Bố…” Chu Diệc Mạch gọi Chu Gia Danh, anh muốn chất vấn nhưng ngay cả mở miệng bắt đầu từ đâu cũng không biết.

Những chuyện này giống như một cọng rơm, hai cọng rơm, ba cọng rơm đặt ở trong lòng.

Ai cũng không dễ chịu.

Đèn phòng phẫu thuật nhảy thành màu xanh lục, bác sĩ đi ra, phẫu thuật kết thúc thành công.

Chu Hinh bị ngã như vậy, bị gãy mất một cái xương sườn, vết thương trên trán cũng khâu mấy mũi.

Trước giường bệnh, Quách Uyển Nghi đau lòng nhìn Chu Hinh, ba mươi năm qua bà đã sớm xem cô là con gái ruột, cô bị đụng đầu, bà so với ai khác đều đau lòng hơn.

Chu Gia Danh ôm lấy vai Quách Uyển nghi an ủi bà.  

“Gia Danh…” Quách Uyển Nghi tựa vào bả vai gào khóc, “Đều là lỗi của tôi… Nếu như tôi không có….”

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Chu Gia Danh vỗ vai bà nhẹ giọng nói.

Quách Uyển Nghi không ngừng gật đầu.

Chu Diệc Mạch đi tới bên ngoài phòng bệnh của Chu Noãn, dường như cô cảm nhận được nên chậm rãi mở hai mắt ra, cô liếc mắt bên giường không thấy Chu Diệc Mạch.

Cô lại nghiêng đầu nhìn về bên ngoài phòng bệnh, Chu Diệc Mạch đang đứng ở nơi đó, cách một tấm kính, cô và Chu Diệc Mạch nhìn nhau.

Chu Noãn khẽ mỉm cười với Chu Diệc Mạch, Chu Diệc Mạch nhìn đôi mắt mệt mỏi, lập tức dời tầm mắt.

Anh đi vào phòng bệnh, sửa sang lại tâm tình, miệng cười yếu ớt nhìn Chu Noãn.

Anh đi tới bên người cô nắm chặt tay cô, vuốt ve, “Cảm giác thế nào?”

Chu Noãn cười nhẹ nói: “Khá tốt…”

Thực ra sau khi thuốc gây mê tan hết, cả thân thể Chu Noãn đều có có cảm giác đau đớn nhiều hơn.

“Em có đói không?”

Chu Noãn lắc đầu, “Không đói…”

“Ngủ tiếp một chút chứ?”

Chu Noãn gật đầu, “Vâng…”

Chu Diệc Mạch thay cô sửa lại chăn, “Anh không đi, anh ở đây.” Chu Diệc Mạch nắm tay cô, Chu Noãn nhắm mặt lại gật đầu.

Chu Diệc Mạch biết vừa nãy Chu Noãn mỉm cười là giả vờ, trong lòng cô khó chịu nhưng không nói ra. Lại không muốn mang áp lực đến cho anh, vì vậy mới mỉm cười nhìn anh.

Nhưng mà… Noãn Noãn, có rất nhiều việc, anh không biết phải làm sao nói với em.

Em làm sao có thể chịu nổi.

Vài tuần sau, Chu Noãn đã có thể xuống giường đi vài bước đơn giản nhưng vẫn phải dùng gậy, vết thương trên trán, vết trầy da trên tay cũng đã tốt hơn, vết thương lớn trên cánh tay còn phải quấn băng gạc, chủ yếu là vết thương trên đùi.

Chu Noãn nằm ở trên giường bệnh nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, ánh nắng tươi sáng, là một ngày đẹp trời.  

“Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa.

“Mời vào.” Chu Noãn nhìn về phía cửa.

Quách Uyển Nghi từ ngoài cửa đi vào, cả người già đi không ít, cũng không có tinh thần gì, so với lần đầu tiên nhìn thấy bà dịu dàng tao nhã thì lần này là hoàn toàn khác biệt.

Chu Noãn không nghĩ tới Quách Uyển Nghi sẽ đến, “Dì…” Cô có chút lúng túng kêu lên.

Quách Uyển Nghi cố gắng mỉm cười một cái, bà đi tới bên giường Chu Noãn, nắm tay cô, khẩn thiết cầu xin, “Noãn Noãn, ta cầu xin con đi xem Tiểu Hinh có được không, con bé đã rất lâu không ăn gì.” Vừa nói, nước mắt liền chảy.

Chu Noãn kinh ngạc, đã xảy ra chuyện gì, Chu Diệc Mạch gạt cô không nói cho cô biết chuyện gì cả.

“Dì, có chuyện gì vậy?” Chu Noãn vội hỏi.

“Cháu đi thăm Tiểu Hinh một chút, có được không?”

Chu Noãn gật đầu, “Dạ được, trước tiên dì đừng khóc.” Chu Noãn đưa tay lau khô nước mắt cho bà.  

Quách Uyển Nghi đẩy xe lăn, dẫn Chu Noãn tới trước một phòng bệnh.

Trước cửa phòng còn có Chu Gia Danh và Thẩm Trạch đang đứng, Chu Noãn không biết xảy ra chuyện gì, thế nhưng giác quan thứ sáu nói cho cô biết, sự tình rất tồi tệ.

“Con bé đang ở bên trong.” Quách Uyển Nghi nói.

Thẩm Trạch nhìn thấy Chu Noãn, muốn ngăn cô đi vào, thế nhưng nghĩ đến Chu Hinh, anh lại đè xuống ý niệm này. Anh biết tất cả mọi chuyện, bây giờ nhìn Chu Noãn, càng thêm phần đồng cảm.

“Sao chị lại nằm viện ạ?” Chu Noãn hỏi.

Quách Uyển Nghi há miệng, không nói gì chỉ gật đầu.

Chu Noãn gõ cửa, bên trong không có câu trả lời, Chu Noãn quay đầu nhìn Quách Uyển Nghi, bà gật đầu ra hiệu cô có thể đi vào.

Chu Noãn đầy cửa ra, thế nhưng cô không biết dùng xe lăn, vì vậy xe dừng ở cửa, Chu Noãn cúi đầu nghiên cứu làm sao có thể di chuyển.

Quách Uyển Nghi thấy thế, giúp Chu Noãn đẩy vào.

Bên trong phòng bệnh, Chu Hinh nhìn thấy Quách Uyển Nghi đầu tiên lập tức quát lên: “Người đừng lại đây!”

Chu Noãn bị hù dọa, lập tức ngẩng đầu lên, “Chị…”

Chu Hinh nghe thấy tiếng kêu, sửng sốt, cô nhìn chằm chằm Chu Noãn, “Noãn… Noãn Noãn…”

“Tiểu Hinh, vậy thì mẹ đi ra ngoài…” Giọng nói Quách Uyển Nghi đau khổ, lập tức đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Bên trong gian phòng chỉ còn lại Chu Noãn và Chu Hinh.

Chu Noãn không biết Chu Hinh xảy ra chuyện gì, cô nhẹ nhàng nói: “Chị, chị chờ một chút, em dùng xe lăn không thuận tiện.”

Chu Noãn dùng sức đẩy xe lăn của mình tới gần Chu Hinh, trong mắt Chu Hinh rưng rưng, cô tựa trên giường bệnh nhìn Chu Noãn từng chút từng chút đi về phía mình.

Cuối cùng cũng đi tới trước giường Chu Hinh, Chu Noãn khẽ mỉm cười, sau đó nhìn Chu Hinh nằm trên giường bệnh, quan tâm hỏi: “Chị, chị bị sao vậy?”

CHu Hinh nằm trên giường bệnh không nhúc nhích, cả người chỉ có đầu có thể chuyển động, Chu Noãn rất lo lắng.

“Gãy xương sườn, chỉ có thể nằm tĩnh dưỡng như vậy.” Chu Hinh cố gắng mỉm cười.

“Sao lại thế…”

Chu Hinh nhìn kỹ Chu Noãn, một lúc sau rốt cuộc không nhịn được khóc lên, “Noãn Noãn… Noãn Noãn…”

Tay chân Chu Noãn luống cuống, tay cô chống trên giường vất vả đứng lên, ngồi xuống giường, đưa tay ra lau nước mắt trên má Chu Hinh.

“Chị, làm sao vậy? Chị đau chỗ nào? Có muốn em gọi bác sĩ không.” Chu Noãn hoảng loạn nói.

Chu Hinh nắm lấy tay cô, ra sức lắc đầu.

“Diệc Mạch, chờ một chút, cậu để hai chị em họ ở cùng nhau một lúc!”  Giọng nói của Thẩm Trạch từ ngoài cửa truyền đến.

“Mọi người có nghĩ tới Noãn Noãn không! Sao mọi người ích kỷ như vậy!” Chu Diệc Mạch lạnh lùng nói.

Chu Noãn quay đầu nhìn về phía cửa, lần đầu tiên cô nghe thấy Chu Diệc Mạch nói chuyện với Thẩm Trạch bằng giọng điệu dữ dằn như vậy.

“Soạt soạt…” Cửa phòng bệnh bị kéo ra.

Chu Diệc Mạch nhìn về phía giường bệnh, anh nhìn thấy khuôn mặt Chu Hinh đầy nước mắt rơi, cùng với khuôn mặt không biết làm sao của Chu Noãn.

“Diệc Mạch, xảy ra chuyện gì vậy?” Chu Noãn liếc nhìn Chu Hinh hỏi.

“Không có chuyện gì, theo anh về phòng bệnh nào.” Chu Diệc Mạch đi tới chỗ Chu Noãn.

Chu Hinh nằm trên giường bệnh nghẹn ngào gọi anh, “Diệc Mạch…”

Chu Diệc Mạch dừng chân, cổ họng khô khốc, giọng nói khàn khàn: “Chị…”

Sau tiếng gọi ấy, Chu Hinh nghiêng đầu sang chỗ khác, cố gắng kìm nén nước mắt.

“Noãn Noãn, đi nào.” Chu Diệc Mạch đưa tay hướng về Chu Noãn.

Chu Noãn nghiêm nghị, cô lắc đầu, cô không muốn mọi người coi cô là kẻ ngu si, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì, “Diệc Mạch, rốt cuộc là có chuyện gì, anh nói cho em biết đi.”

“Noãn Noãn..” Giọng nói Chu Diệc Mạch khàn khàn gọi cô.

“Để tớ nói.” Thẩm Trạch từ ngoài cửa đi vào.

“Cậu dám.” Chu Diệc Mạch lạnh lẽo nói.

“Thẩm Trạch, anh nói đi.”

Hiện tại cả người Chu Noãn bình tĩnh lạ thường, cô vô thức nắm chặt lấy tay Chu Hinh, bán đứng nội tâm đang lo sợ của cô.

“Chu Hinh là chị gái của cô.”

Chu Noãn hoài nghi rằng mình nghe lầm.

Phản ứng đầu tiên của cô là nở nụ cười, a lên một tiếng, nhưng lại không biết kế tiếp nên phản ứng như thế nào, cả người ngồi bất động nơi đó như một con rối, nụ cười vô danh vẫn còn ở đó.

Cô đảo mắt, suy xét Thẩm Trạch, sau đó nhìn Chu Diệc Mạch, “Diệc Mạch…”

“A Trạch lừa em thôi.” Chu Diệc Mạch nhếch miệng lên cười, cất bước đi đến chỗ Chu Noãn.

Chỉ là anh không biết, nụ cười đông cứng của anh đã cho Chu Noãn đáp án.

“Noãn Noãn, cô xem dáng vẻ tôi giống đang lừa người sao?” Thẩm Trạch thu hồi dáng vẻ gây cười trước kia.

“Thẩm Trạch!” Giọng nói Chu Diệc Mạch vô cùng lạnh lẽo.

“Diệc Mạch, Noãn Noãn, xin lỗi.”

Thẩm Trạch áy náy, tầm mắt anh lại rơi trên người Chu Hinh, “Chu Hinh, ngay lúc này anh sẽ nói, anh yêu em, anh mặc kệ họ của em là gì, đều không có quan hệ tới anh.”

Thẩm Trạch nói thật sự nặng nề.

Chu Noãn quay đầu nhìn về phía Chu Hinh, Chu Hinh vẫn nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, kiềm nén nước mắt không nói gì.

Hiện tại trong đầu Chu Noãn loạn như tương hồ, cô chậm rãi lắc đầu.

Hỗn loạn, lộn xộn, rối bời.

“Mọi người để cho tôi yên tĩnh một chút.” Chu Noãn ngẩng đầu, cầu xin Chu Diệc Mạch và Thẩm Trạch đang nói.

Chu Gia Danh và Quách Uyển Nghi đứng ở cửa nghe toàn bộ cuộc nói chuyện thì rời đi trước.

Thẩm Trạch liếc mắt nhìn Chu Hinh một cái thật sâu cũng xoay người rời đi.

Chỉ có Chu Diệc Mạch đứng cách Chu Noãn một khoảng là bất động.

“Noãn Noãn…”

“Em không muốn nghe anh nói, em muốn nghe chị ấy nói.” Chu Noãn miễn cưỡng cười nói.

Con ngươi Chu Diệc Mạch buông xuống, chậm rãi xoay người, tay nắm thành quyền, khó khăn bước đi đóng cửa lại.

Chu Diệc Mạch không rời đi, anh ngồi trên băng ghế dài phía ngoài phòng bệnh, anh vỗ vỗ trán ngồi im lặng.

Trong phòng bệnh, Chu Noãn cúi đầu, “Chị…”

Chu Hinh lấy lại cảm xúc của mình, quay đầu lại.

“Chị nói cho em biết đi.”

“Noãn Noãn…”

“Nói đi.” Chu Noãn mỉm cười, trong mắt ngấn lệ, cô rất sợ hãi, cô sợ Chu Hinh nói ra điều gì đó mà mình không tiếp nhận được.

Chu Hinh lấy một tấm hình từ phía dưới gối, là mấy ngày hôm trước Quách Uyển Nghi để lại trên đầu giường cô, Quách Uyển Nghi nói rằng đây là bố mẹ ruột của cô.

Chu Hinh đưa hình cho Chu Noãn.

“Noãn Noãn…”

Ảnh chụp một nam một nữ, hai tay ôm hai người con, một đứa nhỏ thoạt nhìn khoảng bốn năm tuổi, đứa bé còn lại vẫn còn là trẻ sơ sinh.

“Đứa bé sơ sinh kia là em…”

Chu Hinh không nhanh không chậm nói, nói hết mọi thứ, Chu Noãn nhìn hình ảnh lắng nghe, yên lặng giống như những chuyện này không liên quan gì với cô cả.

Lúc đầu Chu Noãn nghe được thì thở ra, để ngăn nước mắt rơi xuống.

Đến sau, cô lại phát hiện mình không khóc được, ánh mắt khô khốc, đau đớn, không có nước mắt, trong đầu trống rỗng.

Vận mệnh đưa cô đến bên người Chu Diệc Mạch, cô tưởng rằng đó là thiên đường, nhưng giờ lại phát hiện ra đây chẳng qua là một vòng xoáy.

Chu Diệc Mạch lại bước vào, Chu Noãn đang ngồi bên giường nghe thấy tiếng động, chợt ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt cô là sự tìm kiếm, khiếp sợ.

“Chẳng lẽ anh… Đã sớm biết?” Chu Noãn run rẩy, thật cẩn thận hỏi.

Cô sợ rằng anh là cố ý tiếp cận cô, quan tâm cô, thậm chí là kết hôn với cô.

Tất cả những điều anh làm cho cô, chính là bởi vì bố mẹ ruột của cô, để bù đắp cho cô.