Ba Lần Gặp Gỡ

Chương 49: Buông tay



Edit: Nhã Ý | Beta: Lynn

Đối với câu hỏi của Chu Noãn, Chu Diệc Mạch không trả lời.

Anh đi đến bên cạnh Chu Noãn, vuốt ve khuôn mặt cô theo thói quen rồi cúi người bế cô lên, giọng nói rất mực dịu dàng: “Chúng ta về trước đi.”

Chu Noãn không giãy giụa, chỉ cụp mắt xuống, thuận theo ý Chu Diệc Mạch, bàn tay nắm chặt bức ảnh Chu Hinh đưa cho cô.

Chu Hinh cũng không ngăn cản Chu Diệc Mạch đưa Chu Noãn đi, hai mắt cô khép hờ, vẻ mặt mệt mỏi.

Chu Diệc Mạch bế Chu Noãn vào trong thang máy, cũng không thèm quan tâm ánh mắt của những người khác, đưa cô về thẳng phòng bệnh, tay chân nhẹ nhàng đặt cô trên giường.

“Vết thương trên đùi em phải thay băng rồi, để anh đi gọi y tá.” Chu Diệc Mạch nhẹ nhàng nói.

Chu Noãn nằm trên giường, nhìn bóng lưng Chu Diệc Mạch rời đi, chờ đến khi anh ra đến cửa, cô cuối cùng cũng vùi mặt vào gối khóc nức nở.

Khi Chu Diệc Mạch và y tá vào phòng, Chu Noãn vẫn vùi mình trong chăn, lúc thay băng rất đau nhưng cô cũng không kêu một tiếng.

Sau khi vết thương trên đùi và trên tay đều đã được thay băng, y tá đóng cửa đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Chu Diệc Mạch cùng Chu Noãn.

Chu Noãn cảm nhận được có người ngồi xuống bên mép giường.

“Đừng quấn chăn quá chặt.” Chu Diệc Mạch dịu dàng nói, đưa tay ra gỡ chăn ra khỏi đầu Chu Noãn nhưng cô lại túm chặt không chịu buông tay.

Chu Diệc Mạch cuối cùng cũng đầu hàng trước sự bướng bỉnh của cô, đành chiều theo ý cô.

“Noãn Noãn…” Chu Diệc Mạch gọi tên cô.

“Chuyện của em, anh đã biết vào dịp Tết, còn chuyện của chị, vào lúc chị nằm viện anh mới biết được.” Chu Diệc Mạch chậm rãi giải thích.

“Diệc Mạch… Em không muốn nhìn thấy anh… Em nhìn thấy anh lại…” Cô không khỏi nhớ tới những gì chị Chu Hinh đã nói với mình.

“Được, anh ra ngoài trước, em đừng buồn bực trong lòng, ngoan.” Chu Diệc Mạch chiều lòng cô.

Chu Noãn cảm thấy sức nặng bên mép giường biến mất, tiếng bước chân càng lúc càng xa, sau đó là tiếng cửa mở ra rồi đóng vào.

Biết được Chu Diệc Mạch đã rời đi, Chu Noãn mới mở chăn ra, nước mắt đầm đìa làm ướt nửa chiếc gối. Cô nhìn lại tấm ảnh trong tay, chỗ bị tay cô nắm chặt đã hơi nhàu, cô đưa tay vuốt phẳng lại.

Chu Noãn nhìn chăm chú lúm đồng tiền trên gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ, miệng thì thầm: “Mẹ… mẹ ơi…”

Cô áp tấm ảnh lên ngực mình, khóc nức nở: “Mẹ ơi… Mẹ… Con phải làm sao bây giờ… làm sao bây giờ…”

Chu Diệc Mạch tựa mình lên cánh cửa, anh có thể nghe rõ tiếng khóc của Chu Noãn. Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy mình bất lực như vậy.

* * * * *

Từ sau ngày hôm đó, Chu Noãn rất ít khi cười, cô thích nhìn ra ngoài cửa sổ rồi ngây người.

Mỗi ngày cô đều ăn ngủ đúng giờ, yên tĩnh đọc sách như thói quen, tới buổi chiều sẽ đi thăm Chu Hinh, trời tối lại về phòng mình.

Cô tránh gặp mọi người, Chu Gia Danh, Quách Uyển Nghi, chú Trần, dì Lý và cả Chu Diệc Mạch.

Vương Lị tới thăm cô, Chu Noãn nói với cô ấy chuyện mình xin thôi việc, công việc đành chuyển giao cho Vương Lị. Mặc cho Vương Lị khuyên nhủ như thế nào, Chu Noãn cũng không đổi ý, Vương Lị không còn cách nào, bất đắc dĩ phải đồng ý.

Chu Diệc Mạch vẫn trông chừng bên giường cô mỗi đêm, còn cô đều đi ngủ trước khi anh tới, bất kể là ngủ thật hay giả vờ, cô đều đang tránh mặt anh.

Chu Diệc Mạch cũng nhận ra việc cô đang tránh mình, để tránh làm cô buồn, anh cũng không làm trái ý cô, mỗi ngày đều rời đi trước khi cô tỉnh lại.

Anh cũng mang Tuế Tuế tới thăm cô. Chu Noãn đối với Tuế Tuế vẫn cực kỳ dịu dàng nhưng dần dần lại không che giấu được vẻ bi thương trên nét mặt. Trẻ con đều nhạy cảm, rất nhanh đã phát hiện ra, sau này Chu Diệc Mạch cũng ít đưa con bé tới.

Chiều hôm nay, khi Chu Noãn đang đọc sách thì Chu Diệc Mạch mở cửa phòng bệnh. Chu Noãn không ngờ Chu Diệc Mạch lại tới vào giờ này, cũng không thể giả vờ ngủ.

Cô quay đầu nhìn anh nói: “Diệc Mạch…”

Chu Diệc Mạch dịu dàng nói: “Noãn Noãn, có người muốn gặp em.”

“Ai vậy?”

Chu Noãn không nghĩ ra còn có ai đến thăm mình.

Chu Diệc Mạch đứng lui sang một bên, Hứa Doanh đẩy xe lăn lướt qua người anh, tiến vào phòng bệnh.

Anh giúp hai người kéo màn, sau đó bước ra ngoài rồi đóng cửa phòng.

Chu Noãn đóng cuốn sách đang đọc dở, để bên tủ đầu giường.

Hứa Doanh từ từ đẩy xe lăn tới cách giường bệnh của cô một khoảng. Chu Noãn lạnh nhạt hỏi: “Cô có việc gì?”

Hứa Doanh mím môi cúi đầu, cô cắn cắn môi rồi hạ quyết tâm, nhìn thẳng về phía Chu Noãn, trong mắt tràn ngập vẻ áy náy nói: “Thật sự xin lỗi.”

Chu Noãn lặng người, sau khoảng lặng này là sự tủi thân đã tích tụ từ lâu giờ đây bùng phát.

“Đừng nói xin lỗi với tôi… Cô có sai sao… Cô sai chỗ nào…” Chu Noãn rưng rưng đem tất cả những lời của Hứa Doanh lặp lại một lần.

Chu Noãn biết mình được tìm thấy ở sau cốp xe của Hứa Doanh, cũng biết Hứa Doanh vì xảy ra mâu thuẫn với cô mà bị người khác lợi dụng nên mới lâm vào tình cảnh này.

Chu Noãn căn bản không làm chuyện gì có lỗi với Hứa Doanh. Nếu như ngay từ đầu Hứa Doanh không nhằm vào cô thì sẽ không bị người khác nắm được nhược điểm, sẽ không…

“Thực sự xin lỗi… Thực sự xin lỗi…” Hứa Doanh cúi đầu nghẹn ngào khóc.

Sau khi Hứa Doanh tỉnh lại, việc đầu tiên cô làm là tìm cha để hỏi rõ mọi việc, không ngờ lại biết được một tin khác, do cô ngạo mạn, gây ra chuyện làm hại Chu Noãn, còn hại cả con cô ấy nhưng cô thực sự không cố ý. Cô dưỡng bệnh trên giường nhiều ngày, đến khi có thể di chuyển, việc đầu tiên cô làm chính là tới tìm Chu Noãn.

“Thực sự xin lỗi… Thực sự xin lỗi…” Hứa Doanh gạt bỏ tất cả sự kiêu ngạo vốn có, vẻ thanh cao, tính tự tôn, chỉ lặp đi lặp lại những lời này, bởi ngoại trừ câu xin lỗi, cô không biết mình còn có thể nói gì với Chu Noãn.

Chu Noãn chống tay ngồi dậy, đưa tay cầm gối sau lưng mình giận dữ ném về phía Hứa Doanh. Chiếc gối rơi trúng đầu Hứa Doanh, Chu Noãn lại nghẹn ngào khóc nấc: “Hứa Doanh, nếu ngay từ đầu khi gặp tôi cô không ngạo mạn như thế, chuyện sẽ không…”

Chu Noãn lại cầm trang phục bệnh nhân đặt trên giường ném đi, Hứa Doanh cũng không tránh, Chu Noãn lại khẽ lẩm bẩm: “Nếu cô đối với tôi tốt một chút… dù chỉ một chút… cũng sẽ không bị người khác lợi dụng…”

“Chỉ cần cô đối với tôi tốt một chút… con của tôi… con của tôi sẽ không…”

Chu Noãn cầm lấy cuốn sách trên tủ đầu giường, cô vừa khóc vừa đưa tay lên nhưng cánh tay giơ lên một lúc cũng không ném đồ xuống.

Lúc này cô chợt hiểu ra, Hứa Doanh căn bản cũng không sai, cả hai người đều bị kẻ khác hãm hại

“Hứa Doanh, cô nói gì đi… Cô cãi lại tôi đi…” Chu Noãn rơi nước mắt nhìn cô ta.

“Thật sự xin lỗi…”

Chu Noãn vừa khóc nức nở vừa từ từ hạ tay xuống, ném quyển sách trên giường. Xốc chăn lên, cô bước xuống giường, khập khiễng từng bước đi tới trước mặt Hứa Doanh. Chu Noãn đặt tay lên đầu Hứa Doanh, chỗ bị gối cùng quần áo của cô ném trúng, nhẹ nhàng xoa, lại hỏi: “Có đau không?”

Hứa Doanh lắc đầu, Chu Noãn ném đồ vào người cô ta nhưng chỉ ném quần áo và gối mềm, ngay cả quyển sách cũng không nỡ dùng để ném cô ta, khiến cô ta càng thêm áy náy.

“Chu Noãn… Cô có ngốc hay không vậy. Cô đánh tôi đi… mắng tôi đi…”

“Sao lại có thể ngốc như vậy chứ… Đến cả đánh người cũng không…”

Hứa Doanh vừa nói vừa khóc.

Chu Noãn khuỵu xuống, ôm lấy hai chân Hứa Doanh, Hứa Doanh cũng chủ động cúi người, giang tay ôm lấy Chu Noãn. Hai người ôm nhau khóc, Hứa Doanh dịu dàng xoa lưng Chu Noãn, vừa để an ủi Chu Noãn, cũng là để xoa dịu chính mình.

Chu Noãn cũng vậy, có lẽ chỉ có lúc này, mỗi người mới hiểu rõ lòng đối phương.

Khóc lóc một hồi, Hứa Doanh với Chu Noãn cùng nằm yên trên giường.

Hai người nằm sát vào nhau trên chiếc giường bệnh nhỏ bé, cùng ngước lên nhìn trần nhà.

“Chu Noãn, cô thấy có buồn cười không?”

Hứa Doanh kể cho Chu Noãn chuyện cha cô ta sai người đi hại Chu Diệc Mạch, cuối cùng lại khiến chính con gái mình bị thương nặng. Hôm đó, cô ta cũng vì biết chuyện này nên mới chạy ra ngoài.

“Tôi so với cô cũng chẳng khá hơn chút nào.” Chu Noãn cũng cười ảo não nói.

Hứa Doanh cũng biết những chuyện xảy ra trong nhà họ Chu liền nói: “Chúng ta đừng nói ai đáng thương hơn nữa, cũng đủ chua xót lắm rồi.” Hứa Doanh vừa ngẩn ngơ vừa nói.

Chu Noãn cười, đồng ý: “Uhm, không nói nữa.”

Hai người lại nằm yên lặng thêm một lúc, Hứa Doanh đột nhiên nói: “Noãn Noãn, tôi đưa cô đi đâu đó nhé.”

“Hả?”

“Tôi đưa cô ra nước ngoài, đi nhìn ngắm thế giới xung quanh.” Trải qua nhiều chuyện như vậy, Hứa Doanh cũng cảm thấy quá mệt mỏi. Cô ta khó khăn lắm mới có thể vượt qua được, đương nhiên không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa.

Im lặng một hồi, Chu Noãn cuối cùng cũng đáp lời:

“Được.”

* * * * *

Đây là lần đầu tiên Chu Noãn chủ động tới tìm Chu Diệc Mạch. Chu Diệc Mạch biết rõ, cô tới là để cho anh một câu trả lời. Trong lòng nặng trĩu, anh đi tới phòng bệnh của Chu Noãn, đứng trước cửa một lúc lâu để chuẩn bị tinh thần rồi mới đẩy cửa bước vào.

Ngay khi Chu Diệc Mạch bước vào phòng đã nhìn thấy Chu Noãn đang mỉm cười với anh, cực kỳ dịu dàng, ấm áp.

Anh chợt cảm thấy tim mình đang run rẩy.

Chu Diệc Mạch từ tốn tiến lại gần Chu Noãn, ngồi xuống bên mép giường, đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Chu Noãn.

“Noãn Noãn…”

Chu Noãn khẽ mỉm cười gọi anh: “Diệc Mạch…”

Chu Diệc Mạch thấy tóc của cô xoà xuống mặt, liền đưa tay vén tóc ra sau vành tai.

“Để em đi đi.” Chu Noãn nói.

Tay anh lập tức cứng đờ, hai mắt anh lại nhìn thẳng vào cô, bên trong cặp mắt trong trẻo đen láy tràn đầy vẻ kiên định, không chấp nhận bất cứ lời từ chối nào.

“Nếu anh không đồng ý thì sao?” Chu Diệc Mạch lạnh nhạt nói.

Chu Noãn khẽ cười, cô đưa tay, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt có phần tiều tuỵ của anh và nói: “Anh sẽ đồng ý…”

Chu Diệc Mạch rất muốn nói rằng cô nhầm rồi, nhưng cứ nhớ tới vẻ mặt đau khổ bi thương của cô khi phải ở bên cạnh anh, nhận thấy cô dường như không bao giờ có thể vui vẻ trở lại, anh lại không nỡ.

Dù cho ngàn lần không cam tâm nhưng hơn hết, anh vẫn mong ước được nhìn thấy cô cười vui vẻ lần nữa.

Chu Diệc Mạch ôm chầm lấy cô, một cái ôm thật chặt, không buông ra, Chu Noãn cũng vòng lấy em anh, vùi đầu ở trước ngực anh, tham lam hấp thu hơi thở của anh.

Anh vuốt ve khuôn mặt cô, cúi đầu hôn lên khoé môi cô, vừa khẽ vừa dịu dàng, chỉ trong tích tắc rồi lại buông cô ra.

“Em muốn đi bao lâu?” Chu Diệc Mạch chăm chú nhìn cô và hỏi.

Chu Noãn ngơ ngác ấp úng không thốt ra lời.

Bao lâu nhỉ?

Không rõ nữa.

* * * * *

Đêm khuya, Chu Noãn chống nạng đi tới phòng bệnh của Chu Hinh, vừa nhìn thấy Chu Hinh, Chu Noãn đã cười gọi: “Chị!”

Chu Hinh vẫy tay với cô.

Chu Noãn nằm xuống bên cạnh Chu Hinh. Mấy ngày nay, Chu Noãn đều ở cạnh Chu Hinh, kể cho chị nghe những chuyện của cô lúc còn nhỏ, kể lại những kỷ niệm vui. Chu Hinh cũng vậy, hai chị em đều dùng cách này để bù đắp những khoảng thời gian đã mất.

“Chị, em tạm thời sẽ rời đi.” Chu Noãn bình tĩnh nói.

“Được, cứ đi đâu đó một thời gian, đi đâu cũng được.” Chu Hinh ôm lấy đầu cô, dịu dàng nói: “Chị vẫn còn tiền, em muốn đi đâu thì cứ đi.”

“Em còn muốn vòi vĩnh chị mua thật nhiều đồ.” Chu Noãn khoa tay múa chân.

“Được~ mua đi mua đi.” Chu Hinh yêu chiều nói.

Chu Noãn lại ôm lấy tay chị, nũng nịu gọi: “Chị à, chị, chị ơi~~~”

“Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi.” Chu Hinh xoa đầu cô.

Chu Noãn ôm lấy Chu Hinh, trong lòng thầm nghĩ: “Chị, xin lỗi chị, em để chị ở lại, một mình đối mặt với tất cả những chuyện này.”

* * * * *

Mấy tháng sau, Chu Noãn cùng Hứa Doanh đứng trong sảnh lớn của sân bay.

Không có ai đến tiễn, điều này khiến Hứa Doanh và Chu Noãn cực kỳ thoải mái. Hai người trải qua một trận sinh tử, đã biết đến cảm giác biệt ly, giờ không thể chịu thêm cảnh ly biệt nữa,

Nếu lúc này có ai đứng trước mặt hai người mà khóc, hai người chắc chắn sẽ không kìm được mà khóc theo.

Trương Tuần cùng Chu Diệc Mạch đứng ở một góc khuất trong đám đông nhìn theo bóng lưng hai cô gái.

Trương Tuần hỏi: “Không lại gần sao?”

Chu Diệc Mạch cười nhạt, tay đút túi quần, vẻ mặt cực kỳ thoải mái. Trương Tuần thấy vậy thì vỗ vỗ vai Chu Diệc Mạch, cũng chỉ đứng im tại chỗ.

Tiếng loa thông báo gọi những hành khách đi Pháp tới cửa làm thủ tục để chuẩn bị đến giờ lên máy bay. Chu Noãn và Hứa Doanh cùng quay đầu nhìn phía sau một hồi rồi đứng dậy rời đi.

Sau khi máy bay cất cánh, Chu Noãn từ trên cao nhìn xuống cảnh vật bên dưới.

Cô cùng Chu Diệc Mạch, giữa hai người họ còn có chuyện của nhà họ Chu tạo nên một khoảng cách khó có thể vượt qua. Cô cần có thời gian, một khoảng thời gian để tự do suy ngẫm.

Khoảng cách giữa hai người họ, chung quy…

Quanh đi quẩn lại, chỉ có Chu Diệc Mạch hiểu rõ.