Ba Lần Gặp Gỡ

Chương 50: Mấy năm sau



Edit: Quyên | Beta: Lynn

Ở phía xa sân bay nhìn Chu Noãn đi rồi, Chu Diệc Mạch trở lại phòng làm việc bệnh viện, dọn dẹp từng món đồ đạc của mình.

Lục Học biết được tin tức, chạy tới phòng làm việc Chu Diệc Mạch, thở hổn hà hổn hển: “Chu Diệc Mạch!”

Chu Diệc Mạch nghiêng mặt nhìn đồng nghiệp: “Làm sao vậy?”

Lục Học chăm chú nhìn Chu Diệc Mạch thu dọn đồ đạc, hỏi: “Vì sao lại từ chức?”

Động tác trên tay Chu Diệc Mạch không hề dừng lại: “Đơn từ chức thật ra từ mấy tháng trước đã nộp rồi, chỉ là gần đây mới phê duyệt thôi.”

“Vì sao lại từ chức?” Lục Học lại hỏi lần nữa.

Chu Diệc Mạch buông đồ trên tay xuống, đi tới bên cạnh Lục Học, vỗ vỗ bờ vai của anh ta, nói với giọng điệu khích lệ: “Cậu làm cho tốt.”

Sau đó Chu Diệc Mạch lại tiếp tục sắp xếp đồ đạc.

Lục Học biết bản thân hết cách, chỉ có thể dựa vào tường nhìn anh thu xếp đồ đạc của mình, anh ta trầm thấp hỏi: “Sẽ quay về chứ?”

“Sẽ.”“Lúc nào?”“Rất nhanh thôi.”

Sau khi nghe được đáp án, Lục Học không hỏi gì nữa, sẽ quay về là tốt rồi, Chu Diệc Mạch ở phương diện y học thật sự là thiên tài, nếu như cậu ấy rời khỏi giới y học thì đúng là tổn thất. Có lúc có những thứ chỉ dựa vào cố gắng là không đủ, còn cần thiên phú, Chu Diệc Mạch là người đầu tiên khiến anh bội phục từ đáy lòng.

Chu gia sắp phá sản, Chu Diệc Mạch thu hồi cổ phiếu về trong tay, dự định giúp cha anh chống đỡ thêm. Chu Gia Danh vì chuyện xảy ra mấy tháng qua mà tâm sức quá lao lực, ngã bệnh, bây giờ người duy nhất có thể trông cậy vào cũng chỉ có Chu Diệc Mạch.

Sắp xếp xong đồ đạc, Chu Diệc Mạch gọi điện thoại cho Trần Tuyền.

“Chú Trần, cháu xong rồi ạ.”

“Được, tới đón cháu ngay.”

Chu Diệc Mạch cúp điện thoại, ánh mắt lộ ra sự lạnh lùng, anh nhất định sẽ làm cho đối thủ hoàn trả gấp đôi.

Chu Diệc Mạch xuyên qua cửa sổ thủy tinh bệnh viện, ngẩng đầu nhìn về phía điểm kia giữa bầu trời đầy sao, có hai ba chiếc máy bay bay qua trong tầng mây, anh khẽ thở dài, theo bản năng sờ lên chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái.

Noãn Noãn, làm sao bây giờ, anh đã bắt đầu nhớ em rồi.

Năm đầu tiên Chu Noãn đi, tập đoàn của Chu Diệc Mạch bắt đầu gặp khó khăn, tài chính, nhân mạch, các phương diện thế lực chưa đủ, khiến anh chịu không ít thua thiệt, nhưng dưới sự giúp đỡ của Trương Tuần đã từ từ có khởi sắc tốt hơn.

Đêm khuya, phòng làm việc ở tầng cao nhất tập đoàn, Chu Diệc Mạch lấy bao thuốc lá ra từ túi âu phục, động tác thành thạo lấy một điếu ra, châm lên.

Sau khi Chu Noãn đi rồi, thói quen hút thuốc của anh lại bắt đầu một lần nữa.

Mỗi lần lấy một điếu ra, anh cảm thấy có thể tê liệt chính mình, nỗi nhớ sẽ vơi đi một chút.

Cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ: “Vào đi.” Chu Diệc Mạch lạnh lùng nói.

Thư ký cầm một xấp tài liệu đi vào: “Thưa sếp, tài liệu đây ạ.”

“Để trên bàn đi.”

Sau khi thư ký để tài liệu xuống bàn thì lập tức xoay người rời đi.

Chu Diệc Mạch dập điếu thuốc vào trong gạt tàn trên bàn làm việc, cầm lấy tài liệu thư ký vừa mới đưa vào.

Anh mở ra, Chu Diệc Mạch nhìn chằm chằm vào một trang giấy kia, khóe miệng nhếch lên, cười nhẹ.

Ngón tay thon dài của anh cầm lấy mấy tấm hình kẹp trong tài liệu kia, bức ảnh Chu Noãn cười đến xán lạn, phía sau tấm ảnh là vườn nho.

Chu Diệc Mạch mở ngăn kéo ra, lấy quyển sách trong ngăn kéo ra, sau đó kẹp mấy tấm hình kia vào trong, anh lại tùy ý lật sách mấy tờ trước, đều là ảnh chụp Chu Noãn.

Từ sau khi rời đi, Chu Noãn vẫn ở Pháp, từ Lyon đến Nice rồi đến Colmar.

Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, thư ký cầm iPad trên tay đi vào.

“Thưa sếp, anh nghe lịch trình ngày mai một chút xem ạ.”

Thư ký cặn kẽ nói lịch trình ngày mai, Chu Diệc Mạch vừa nghe vừa liếc nhìn trong sách, lại bỏ vào trong ngăn tủ lần nữa.

Mười ngón tay anh đan vào nhau, làm ra dáng vẻ suy tính.

“Chính là như vậy, sếp, có vấn đề gì sao ạ?” Cô thư ký nhìn về phía Chu Diệc Mạch.

“Jane, giúp tôi đặt một vé máy bay đến Colmar tối mai.”

Cô thư ký nhíu mày: “Vâng, vậy cuộc họp ngày kia phải hủy bỏ ạ?”

“Đổi thành họp video.”“Vâng, sếp, còn vấn đề gì nữa không ạ?”“Không.” Chu Diệc Mạch tựa vào phía sau ghế với dáng vẻ mệt mỏi.

Hai ngày sau, Chu Diệc Mạch thảo luận xong hợp đồng rồi trực tiếp đến sân bay quốc tế, ngồi máy bay mười mấy tiếng đến Colmar, Pháp.

Trên máy bay, anh và Jane kiểm tra số tiền sau cùng, sau khi máy bay hạ cánh, anh lại chuẩn bị cho cuộc họp video mấy giờ sau, gần như không có thời gian ngủ, trong đôi mắt cũng có tơ máu.

Jane ở bên cạnh nhìn, nhịn không được mở miệng hỏi: “Sếp, nghỉ ngơi một chút không ạ?”

“Không được, cô đi đi.”

“Sếp muốn lấy cà phê không ạ?”“Ít đường ít sữa.”“Được ạ.”

Đến ba giờ, sau khi cuộc họp video kết thúc, Chu Diệc Mạch cuối cùng cũng mệt mỏi tựa vào ghế salon ngủ.

Jane liếc nhìn tách cà phê bị Chu Diệc Mạch uống sạch sẽ, lại nhìn vào sách phật giáo viết tay bên cạnh máy tính cô không hiểu vì sao bất kể sếp có đi nơi nào đều phải mang theo quyển sách kinh phật kia, bởi vì thoạt nhìn cũng chẳng hề có giá trị.

Chu Diệc Mạch không ngủ được bao lâu, lúc tỉnh dậy để Jane chuẩn bị xe, anh phải ra ngoài cửa.

Chu Diệc Mạch ngồi ở phía sau, Jane ngồi ở ghế cạnh tài xế, lái xe hỏi đi đâu, Jane không biết, cô nghiêng đầu nhìn về phía Chu Diệc Mạch đang xoa huyệt thái dương: “Sếp?”

Chu Diệc Mạch suy tư trong chốc lát, bấm một cuộc gọi quốc tế đường dài cho Trương Tuần: “A Tuần, cậu để Tiểu Doanh bây giờ phát định vị cho cậu đi.”

Bên đầu kia điện thoại, Trương Tuần sửng sốt một chút hồi lâu mới hiểu được, Chu Diệc Mạch chắc là nhịn không được đi gặp Chu Noãn rồi.

Điện thoại cắt đứt không bao lâu, Trương Tuần đã gửi định vị về lại.

Qua hơn ba mươi phút, họ đã đến vị trí của bảo tàng d’Unterlinden, đây là một viện bảo tàng ở Colmar, một nơi thu hút khá nhiều người.

Chu Diệc Mạch ở trong xe nhìn ra ngoài, ở nơi mà người nước ngoài là chủ yếu thì người Đông Á càng đặc biệt nổi bật, nhìn thoáng qua, Chu Diệc Mạch có thể trông thấy một vài người da vàng trong đám đông.

Đợi một lúc, từ viện bảo tàng lại có một nhóm người đi ra, Chu Diệc Mạch lại nhìn về bên kia lần nữa, trong nhóm người sau cùng Chu Noãn mặc một chiếc váy hoa vô cùng dễ thấy.

Cô và Hứa Doanh một trước một sau đi ra, vừa sóng vai vừa nói vừa cười đi về phía nơi khác.

Ngón tay Chu Diệc Mạch nhẹ nhàng gõ lên đùi, khóe miệng hơi giơ lên.

Jane len lén quan sát Chu Diệc Mạch, lại nhìn về hướng mà Chu Diệc Mạch đang nhìn, quả nhiên là đến xem cô gái trong hình kia.

Jane thật ra rất tò mò, cô gái kia là ai, theo cô biết thì sếp hẳn là vẫn còn độc thân, ít nhất không nhìn thấy bên người anh có người phụ nữ nào, hơn nữa sếp ngoại trừ nhà và phòng làm việc, một đường hai điểm.

Cô còn biết sếp có một cô con gái, chẳng lẽ… cô gái kia là mẹ?

 

Jane ngạc nhiên và bối rối, trong đầu cô nảy ra một đoạn tình cẩu huyết, sau đó cho Chu Diệc Mạch một kết luận: Boss là một người đàn ông si tình.

“Được rồi, đi thôi.” Chu Diệc Mạch thu hồi tầm mắt, sau đó cầm lấy iPad, nhìn qua mọi báo cáo.

Jane đang suy tư, “Đi thôi” này có nghĩa là đi đâu.

“Sếp, đi đâu đây ạ?”

 

“Về nước.” Chu Diệc Mạch nói nhẹ nhàng.

Jane: Trở về nước???!!! Anh chẳng lẽ không phải ngồi mười mấy tiếng đồng hồ bay tới, sau đó cũng không ngủ chuẩn bị tài liệu năm giờ đồng hồ, lại mở họp thêm ba giờ nữa, ngủ hai tiếng, tới thăm nữ thần của anh, kết quả là như thế này đấy!!! Thật sự không cần xông lên hôn một cách nóng bỏng một chút à???!!!

“Trời đất ơi!” Jane không nhịn được cảm thán một câu.

Chu Diệc Mạch nhấc mí mắt lên: “Sao vậy?”

Jane trong đầu thầm phán quyết một câu: Ông chủ mình có bệnh!

“Không có gì ạ, tôi đặt vé máy bay ngay đây.” Jane bất đắc dĩ nói.

Hứa Doanh đi bên cạnh Chu Noãn, vẫn len lén quan sát xung quanh, cho đến khi nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đi từ phía bên kia, cô thở dài: Đã tới cũng không gặp mặt đã đi liền, não úng nước mất rồi.

“Noãn Noãn, đi, đi ăn kem đi.” Hứa Doanh ôm lấy tay Chu Noãn chạy về phía trước hàng bán kem tự động.

“Được ~” Chu Noãn dịu dàng đồng ý.

Năm thứ hai, Chu Diệc Mạch và Trương Tuần kết hợp, Chu thị thu mua công ty của Hứa Thành, bố của Hứa Doanh, lại bí mật thu mua cổ phần công ty đối thủ khác.

Chu Diệc Mạch và Trương Tuần uống rượu buồn ở quán bar, sở dĩ gọi là rượu buồn là bởi vì phụ nữ.

Một người là vì phụ nữ chạy mất, người kia là vì không có phụ nữ.

Thẩm Trạch cũng tới, sau khi đi vào liền ngồi xuống ghế salon, Trương Tuần đưa cho anh một chén rượu, Thẩm Trạch uống một hơi cạn sạch.

Trương Tuần nhướng mày cười trộm, người này ấy à, là bởi vì phụ nữ ở trước mặt cũng đuổi không kịp.

“Chị Hinh, thu phục được rồi à?” Trương Tuần cố ý chọc giận anh.

Thẩm Trạch liếc mắt trừng anh một cái: “Giải quyết… So với tôi bị giải quyết thì cũng không khác mấy.”

Chu Diệc Mạch nghe xong cũng cười.

“Diệc Mạch này, cậu còn nhớ chuyện tình khăn quàng cổ không?” Thẩm Trạch lại uống một hớp rượu hỏi Chu Diệc Mạch.

Chu Diệc Mạch gật đầu một cái: “Ừ, còn nhớ.

“Tớ cảm thấy chị cậu chỉ thiếu dùng cái khăn quàng cổ cô ấy đan kia siết chết tớ, lúc cô ấy đan khăn làm đổ nước ở trên bàn, nước rơi vào máy vi tính, sau đó máy tính bị hỏng, bản thảo cô ấy viết hơn nửa năm bị mất đi, ôi mẹ ơi, sau đó việc này đổ lên đầu tớ.” Thẩm Trạch là một người có oan ức.

“Cậu muốn khăn quàng, chị tớ đan cho cậu, chuyện này cậu phải gánh rồi.” Chu Diệc Mạch hùng hồn nói.

Thẩm Trạch: Hai chị em y như nhau!

Thẩm Trạch ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, nói: “Ban đầu là muốn tiết lộ nội cho cậu. Mạc, cậu không muốn nghe, vậy quên đi.”

“Nội nào? Mạc?” Chu Diệc Mạch hỏi.

Thẩm Trạch cười nói: “Liên quan tới Noãn Noãn, cậu cũng không biết tớ đây làm điệp viên 007 có mấy phần cực nhọc đâu.”

Chu Diệc Mạch nghiêm túc nhìn Thẩm Trạch, nhíu mày, ngụ ý anh ta nói mau.

“Noãn Noãn âm thầm trở về rồi, mấy hôm trước cô ấy vừa gặp Chu Hinh xong, hình như ở mấy ngày luôn, ngày mai muốn đi Thanh Sơn, sau đó buổi tối sẽ bay đi.” Thẩm Trạch cười nói với Chu Diệc Mạch.

Chu Diệc Mạch gác lại chén rượu: “Tôi đi trước.”

“Đi rồi à, nhanh thế!” Thẩm Trạch ở phía sau hô to gọi lớn, Chu Diệc Mạch khoát khoát tay.

Thẩm Trạch líu lo nói: “Hỏi thế gian tình là gì ~~~~~”

Trương Tuần đạp anh một phát: “Câm miệng.”

Hôm sau, Chu Diệc Mạch hoãn toàn bộ cuộc họp, sáng sớm ở ngay Thanh Sơn cắm sào chờ nước.

Không phải là mùa kinh doanh, người đến trong miếu Thanh Sơn thắp nhang cũng khá ít.

Chu Diệc Mạch trông thấy đại sư, hai tay anh chắp lại trước ngực, thành kính cúi chào, sau đó thuần thục dâng lên một nén nhang, động tác này, hai năm qua anh lặp lại vô số lần, mỗi một lần đều là vì Chu Noãn cầu bình an.

Anh trốn phía sau màn vải, nhìn mỗi một người khách hành hương sau đó.

Đứng hồi lâu, đi đứng có phần tê dại, một âm thanh xuất hiện làm cả người anh cứng đờ.

“Sư phụ còn nhớ con không ạ?” Chu Noãn mỉm cười hỏi lão hòa thượng.

Lão hòa thượng gật đầu: “Lão nạp còn nhớ, kinh phật chép suôn sẻ chứ?”

Chu Noãn hơi sững sờ, cười nhẹ gật đầu, dịu dàng nói: “Đã chép xong tặng người rồi.”

“Có phải…”

“Sư phụ, người nói người đã chết rồi sẽ lên thiên đường sao?” Chu Noãn thở dài hỏi.

“Vậy còn phải xem đó là hạng người gì.” Lão hòa thượng hai tay chắp trước ngực, chân tình nói.

Chu Noãn mím môi một cái, hơi âu sầu nói: “Cục cưng của con còn chưa được thấy thế giới này đã đi, nó sẽ đến một nơi tốt chứ ạ?”

“Sẽ, thí chủ tích đức hành thiện, sẽ.” Lão hòa thượng thanh âm già nua thành khẩn nói.

Chu Noãn cười nhẹ, cầm lấy một nén nhang, thành kính cầu nguyện.

Sau khi hết hương, Chu Noãn không lập tức rời đi, mà đến gốc cây cao chót vót cạnh vách đá trước kia cô và Chu Diệc Mạch đã tới.

Chu Noãn ngẩng đầu, nhìn chuông gió treo trên cây, thứ mà cô và Chu Diệc Mạch cùng nhau treo, đã không thấy nữa.

Cô đi tới chỗ bán chuông gió, mua một cái.

Trong tay cầm bút không thấm nước, suy nghĩ phải viết cái gì lên tấm bảng gỗ này.

Suy nghĩ hồi lâu nhưng không biết, cô để bút xuống.

Dùng sức ném cái chuông gió không viết gì trên tấm bảng gỗ lên cây, chuông gió rất dễ dàng được móc lên.

Chu Noãn cười một tiếng, nhún vai một cái, thì ra có thể dễ dàng treo lên như vậy.

Chu Noãn đi bộ xuống núi, người lên núi bỗng nhiên nhiều hơn, con đường Chu Noãn đang đi lại hẹp, bên sườn không có bảo vệ, mắt thấy cô sắp bị đẩy xuống thềm đá, Chu Noãn cũng chuẩn bị sẵn sàng giẫm lên bùn, một đôi tay vòng qua eo cô, hết sức thuần thục, tự nhiên, Chu Noãn hoảng sợ vội vàng quay đầu lại rồi ngây ngẩn cả người.

Cặp mắt màu hổ phách kia.

Chu Diệc Mạch kéo Chu Noãn về bên cạnh mình, anh ghé vào bên tai cô nói: “Người khác đẩy em, em đẩy lại luôn, cứ ngốc nghếch đứng như vậy sẽ bị người ta đẩy.”

Nghe giống như là khiển trách, nhưng lời nói hết sức dịu dàng, làm cho Chu Noãn không dám cử động.

Chờ đám người đi hết, Chu Noãn kéo đôi tay vòng ở eo mình xuống, chạy mất tăm.

Không sai, đúng là chạy trốn, cả người nhanh chóng chạy xuống núi.

Chu Diệc Mạch đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn người kia cứ như vậy chạy xuống núi, sau đó biến mất.

Khóe miệng anh cười nhẹ, hình như phải theo đuổi lại rồi.