Ba Lần Gặp Gỡ

Chương 51: Lyon* [1]



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Quyên | Beta: Lynn

*Chú thích:

(Lyon: thành phố ở miền đông nam nước Pháp)



Chu Noãn mở cửa sổ máy bay ra, nhìn ra bên ngoài, bầu trời màu mực.

Cơ trưởng đang thông báo sắp gặp phải luồng không khí, máy bay sẽ lắc lư, xin mọi người ngồi tại chỗ, đừng đi lại lộn xộn.

Chu Noãn một tay chống đầu, trong tâm trí đều nghĩ đến tình cảnh buổi chiều gặp Chu Diệc Mạch ở Thanh Sơn.

Đôi tay kia nhè nhẹ vòng qua eo cô, gắn kết cô thật chặt bên cạnh anh.

Cô nghiêng đầu lại, đôi mắt kiều diễm kia tràn đầy nụ cười nhìn cô chăm chú, còn có lời nói nhỏ nhẹ bên tai kia.

Chu Noãn lắc đầu một cái, hơn hai năm, dù thế nào cô cũng không nghĩ tới sẽ gặp lại ở Thanh Sơn lần nữa.

Cô còn chưa chuẩn bị tốt, cho nên cô cũng chẳng dám quay đầu lại đã chạy mất.

Thật ra trong lòng vô cùng mong mỏi anh có thể đuổi theo, nhưng sau khi đuổi theo, cô cũng không biết nên phản ứng như thế nào. May mà Chu Diệc Mạch không hề đuổi theo cô, nếu không thì bây giờ cô cũng không ở trên máy bay đi Pháp.

Lần này cô trở về là đặc biệt đến gặp chị gái ở cô nhi viện của cô – Lưu San sinh con thứ hai, là một bé gái, đáng yêu vô cùng.

Thấy đứa bé, cô bế lên tay một lúc, cảm giác có chút kỳ diệu, trong lòng lại có chút thương cảm.

Khoảng thời gian này Chu Noãn đi du lịch khắp nơi, nhưng cô cũng không nhàn rỗi, cô trở thành một biên tập viên tự do, tự mình cắt ghép biên tập video du lịch các nơi, video được đăng online trên web, một số trang web đã ký kết với cô, cho nên hiện tại cô vui chơi giải trí cũng có thể kiếm được không ít tiền. Lần này trở về, Chu Noãn lại nhân tiện đem một số tiền quyên góp cho thư viện.

Vòng vòng lượn lượn, Chu Noãn vẫn thích nhất là nước Pháp, vì vậy quyết định cùng Hứa Doanh ở lại nước Pháp ít ngày.

Hứa Doanh đến Lyon trước, Chu Noãn đoán chừng chắc là cô ấy đã giải quyết xong vấn đề chỗ ở rồi, chỉ chờ cô tới thôi.

Máy bay hạ cánh, Chu Noãn kéo hành lý đi tới đại sảnh sân bay, từ xa cô đã nhìn thấy Hứa Doanh vẫy tay với mình.

Chu Noãn cười một tiếng, bước nhanh tới bên cạnh cô ấy.

Hứa Doanh cười hỏi: “Trở về cảm thấy thế nào?”

“Ừm, tạm được.” Chu Noãn suy tư nói.

Hứa Doanh nhíu mày, cười nhạo: “Không gặp được người đặc biệt nào à?”

Chu Noãn ý vị sâu xa liếc Hứa Doanh: “Cậu lén nói hành trình của tớ cho một số người phải không?”

Hứa Doanh giơ tay làm ra vẻ vô tội: “Tớ chuẩn bị phòng ở cũng mệt chết rồi, làm sao có thời gian bán đứng cậu được.”

Chu Noãn cười nhẹ, ôm lấy tay cô ấy: “Đi thôi, về nhà, tớ mệt chết đi được…”

“OK, cho cậu xem nhà mới của chúng ta một chút.” Hứa Doanh nháy nháy mắt.

Hứa Doanh chọn phòng ở không tệ, trong vùng lân cận của sông Saone ở Lyon, đẩy cửa sổ ra là có thể trông thấy dòng sông Saone, căn phòng bố trí rất có phong cách Hứa Doanh, vừa giản đơn lại tươi mát, nhưng không hề mất đi phong cách tiêu chuẩn của Pháp, trong thời gian ngắn như vậy, có thể nhìn ra cô ấy rất để tâm đến nó.

Hứa Doanh nằm trên ghế salon, liên tục nói: “Thế nào, thế nào?”

Chu Noãn xoay người, một cơn gió thổi tới, tóc tơ của cô lất phất bay: “Rất đẹp.”

Hứa Doanh nhắm mắt lại cười nhẹ: “Ừm, tớ cũng rất thích.”

Lại qua nửa năm, Chu gia và Trương gia hai nhà độc quyền trong giới kinh doanh, Chu Diệc Mạch tốn ba năm, Chu thị một lần nữa được chấn chỉnh, trở lại thời kỳ huy hoàng.

Tất cả các phương tiện truyền thông đều muốn phỏng vấn anh, anh đều tránh không gặp.

Nhưng cũng chẳng mấy chốc, Chu Diệc Mạch nhường lại vị trí chủ tịch, Chu thị lại một lần nữa do bố anh Chu Gia Danh trấn giữ.

Nhà Chu Diệc Mạch.

* * * * * *

Trương Tuần ôm Tuế Tuế, lột vỏ quả nho cho bé, anh ngẩng đầu hỏi: “Diệc Mạch, cứ như vậy từ chức à?”

“Ban đầu kinh doanh cũng không phải chủ ý của tôi.” Chu Diệc Mạch sắp xếp đồ đạc.

“Cậu thật đúng là hào hiệp.” Trương Tuần bỏ một quả nho vào miệng Tuế Tuế.

Chu Diệc Mạch khom lưng xoa đầu Tuế Tuế, lại thản nhiên nói: “Tôi không thể ngồi cái văn phòng kia cả đời.”

“Vậy bố cậu già rồi thì phải làm sao?”“Tập đoàn sẽ luôn có người thay thế.” Chu Diệc Mạch lơ đễnh.

Trương Tuần thở dài, nhưng anh ta không thể giúp anh.

“Dự tính một thời gian nữa lại quay về làm bác sĩ hả?” Trương Tuần cầm tờ khăn giấy lau miệng cho Tuế Tuế.

“Nửa năm, sau đó đi tìm Noãn Noãn.” Chu Diệc Mạch tiếp tục lật giở cuốn sách trong tay.

 

Trương Tuần khẽ gật đầu: “Vậy Tuế Tuế làm sao bây giờ?”

Chu Diệc Mạch nhìn về Tuế Tuế, dịu dàng hỏi: “Tuế Tuế phải làm sao đây?”

Tuế Tuế chỉ toét miệng cười, mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.

“Đã nói với Tuế Tuế rồi, đưa con bé đến chỗ Tần Quyết.”

“Tần Quyết? Cậu yên tâm sao?” Trương Tuần không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi Chu Diệc Mạch sắp xếp xong đồ đạc, anh đứng thẳng dậy: “Tuế Tuế rất thích ở cùng Tần Quyết, ít nhất gần đây bên cạnh Tần Quyết rất an toàn.”

Trương Tuần cầm khăn giấy xoa xoa tay: “Vậy cứ như thế đi.”

“Chị cậu gần đây sao rồi?” Trương Tuần đổi đề tài.

Nhắc tới Chu Hinh, Chu Diệc Mạch vẫn thở dài đầy khó khăn: “Vẫn như cũ.”

“Vẫn ở bên ngoài không chịu về nhà à?”

Chu Diệc Mạch gật gật đầu: “Dì Lý đi chăm sóc chị ấy, bố mẹ cũng yên tâm được một chút.”

Trương Tuần xoa tay, thật là nợ đời trước, đời sau vẫn…

Lyon, mùa đông.

Chu Noãn đẩy cửa sổ ra, gió lạnh bên ngoài thổi vào, Hứa Doanh ở bên trong phòng hắt hơi một cái: “Noãn Noãn…”

Chu Noãn quay đầu lại nhìn cô ấy: “Làm sao thế?”

“Mùa đông đấy cưng, còn mở cửa sổ, tớ sắp chết vì lạnh rồi…” Hứa Doanh quyệt miệng.

Chu Noãn bất đắc dĩ: “Nếu không thì chút nữa cậu đốt bếp lên, khắp phòng toàn là mùi khói, tớ cũng nên mở cửa sổ thông gió.”

Hứa Doanh vội vàng che miệng, ngượng ngùng ngồi trên ghế salon: “Tớ chỉ muốn tới phòng bếp làm bữa trưa thôi…”

Thời gian sống cùng Hứa Doanh, Chu Noãn xem như hiểu rõ cái gì gọi là sát thủ nhà bếp rồi.

“Cậu đừng đi, để tớ làm, cậu chỉ cần phụ trách ăn là được.” Chu Noãn vén tay áo lên, đi về phòng bếp đang mở của họ.

Hứa Doanh uống sữa nóng nói: “Noãn Noãn à, chúng ta ở Lyon được gần một năm rồi.”

Chu Noãn suy nghĩ, hình như là vậy, từ mùa xuân xuyên suốt đến mùa đông.

Ban đầu chỉ dự định ở một chút, nhưng rồi một năm nhanh chóng trôi qua.

“À, Tiểu Doanh, hôm nay là thứ mấy?” Chu Noãn nghiêng đi tới hỏi.

Hứa Doanh cầm điện thoại di động lên liếc một cái: “Thứ tư.”

“Chết rồi, tớ quên mất.” Chu Noãn tháo tạp dề xuống: “Cậu trưa nay ăn bánh mì trước đi, tớ quên mất mỗi tuần ba buổi chiều phải đến Thánh đường đánh đàn.”

Hứa Doanh bắt được cái túi Chu Noãn ném tới nhanh chóng ăn bánh mì.

Chu Noãn mặc áo khoác, nhanh chóng chạy ra ngoài, Hứa Doanh còn không kịp gọi cô: “Noãn…”

“Ít nhất cũng rán cho tớ một quả trứng gà rồi hãy đi chứ…”

Hứa Doanh nhếch miệng, nếu không thì mình tự ra ngoài ăn một bữa, sau đó cô nhìn khí trời bên ngoài, run lên, hay là thôi đi.

Vương cung thánh đường Notre Dame de Fourvière* đứng vững trên sườn núi phía tây của sông Saone ở Lyon, Chu Noãn không biết lái xe, cho nên lần nào cũng ngồi xe buýt đến dưới chân núi, lại đi bộ leo lên đỉnh núi, cô không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại rất vui vẻ, cô rất thích cảm giác gió thổi trên mặt cô.

*Chú thích:

Vương cung thánh đường Notre Dame de Fourvière/ Notre-Dame de Fourvière (được gọi là Basilique de Fourvière trong tiếng Pháp) là một nhà thờ nhỏ ở Lyon. Vị trí nhà thờ nằm ngay trên một ngọn đồi Fourviere có thể nhìn toàn thành phố Lyon. Khu vực xung quanh tòa nhà là đồi Fourviere, cung cấp cảnh quan tuyệt đẹp cho các du khách đến ghé thăm thành phố. Và tại nơi đây bạn có thể ngắm toàn cảnh thành phố Lyon.



Tuy là chuẩn bị giữ ấm rồi, lúc đến nhà thờ, lỗ mũi và tai Chu Noãn vẫn bị đông cứng đến đỏ bừng.

Sống ở đây lâu như vậy, Chu Noãn cũng nói được một chút tiếng Pháp khập khiễng, trước kia Hứa Doanh đã từng bù lấp cho cô, ít nhất bây giờ giao tiếp không thành vấn đề.

Linh mục đứng ở cổng nhìn quanh, trông thấy Chu Noãn ông liền ra nghênh đón.

Chu Noãn xin lỗi nói mình tới chậm, linh mục chỉ bảo cô nhanh đi vào trong, bên ngoài lạnh.

Thánh đường vào mỗi thứ tư đều có người tới hát thánh ca, Chu Noãn tình cờ một lần có cơ hội trở thành nhạc công nơi này, đàn dương cầm đệm cho họ, trong những người này không thiếu người già, trẻ nhỏ, thậm chí còn cả vợ chồng trẻ tuổi.

Chu Noãn đệm nhạc, sau khi mọi người hát xong thánh ca, mấy đứa nhỏ đều lũ lượt chạy tới bên cạnh Chu Noãn.

Ngay cả chính Chu Noãn cũng không biết vì sao những đứa nhỏ này lại thích cô như vậy.

Soleil, bọn nhỏ gọi cô như thế, ý nghĩa là ánh mặt trời.

Ngay từ đầu lúc linh mục hỏi cô tên gì, Chu Noãn suy nghĩ cả nửa ngày cũng không biết tên mình nên phiên dịch như thế nào, thế là cô thuận tay chỉ vào mặt trời, vì vậy sau đó mọi người đều gọi cô là Soleil.

Chu Noãn lấy ra một thanh kẹo từ trong túi chia cho bọn trẻ, bởi vì nhiều bé, Chu Noãn theo thói quen trong túi lúc nào cũng để một thanh kẹo, bọn nhỏ đối với kẹo luôn là không thể kháng cự.

Chu Noãn từng chữ từng câu hỏi bọn nhỏ: “Hát cho các con nghe nhé, bài hát tiếng Trung, được không?”

Những đứa trẻ ồn ào lên nói được.

Chu Noãn đánh đàn dương cầm hát lên, bọn trẻ lập tức yên tĩnh lại, ngay cả những người khác trong giáo đường cũng nhìn sang bên này.

Âm thanh dịu dàng mềm mại, khiến người nghe thoải mái.

Chu Noãn vừa đánh đàn vừa nhìn về phía bọn nhỏ bên cạnh, cô quét mắt qua một cái, một đứa bé đứng ở sau cùng đoàn người khiến cô chú ý.

Chu Noãn ngừng lại: “Baptiste?” Cô gọi tên đứa bé kia.

Baptiste ôm bụng, dáng vẻ rất khó chịu.

Chu Noãn đứng lên, từ giữa đám trẻ gạt đường ra, đi tới bên cạnh em: “Baptiste, tu vas bien?” Chu Noãn hỏi em có khỏe không.

Baptiste môi trắng bệch, Chu Noãn đưa tay sờ trán em, rất lạnh: “Baptiste?” Chu Noãn có phần lo lắng gọi em.

Cậu bé ngã xuống trong lòng Chu Noãn: “Au secours!” Chu Noãn gọi cấp cứu.

Mọi người đưa cậu bé tới bệnh viện, Chu Noãn cũng đi theo.

Sau một lát chờ đợi, bác sĩ vội vàng chạy tới, lực chú ý của Chu Noãn đều ở đứa bé bên cạnh, hoàn toàn không để ý tới anh ta dùng khẩu trang và cặp mắt màu hổ phách kia không ngừng liếc cô.

Bố đứa bé cầm tay bác sĩ hỏi đứa bé có khỏe không.

“Etre tranquille.” Bác sĩ mở lời an ủi bố mẹ bọn trẻ, ý nói bọn họ yên tâm.

Âm thanh này, trầm thấp, khàn khàn, vô cùng quen thuộc.

Chu Noãn cả người cứng lại, cô chậm rãi nghiêng mặt sang bên, lại là ánh mắt của cặp mắt màu hổ phách kia.

Tất cả dường như lại trở về lần đầu tiên họ gặp mặt.

Chu Diệc Mạch vừa nhìn cô một cái thật sâu, giao phó công việc phẫu thuật xong, đẩy đứa bé vào phòng phẫu thuật.

Chu Noãn nhìn bóng lưng kia, thất thần hồi lâu.

Chu Noãn đi tới bên ngoài bệnh viện, mua tách cà phê nóng trên máy bán hàng tự động.

Cô đang bưng ly cà phê nóng, ngồi trên ghế dài ở sân cỏ lớn của bệnh viện, cô nhấp một ngụm cà phê, trong miệng thở ra hơi nóng.

Chu Diệc Mạch tới nước Pháp, anh lại trở thành bác sĩ.

Chu Noãn phóng tầm mắt nhìn mặt hồ lớn phía trước, phản chiếu lên bầu trời trong vắt, một bầy thiên nga xám nhàn nhã bơi lội giữa hồ, cô uống cà phê từng ngụm từng ngụm, cùng không biết tại sao mình lại ngồi đây mà không đi.

Cứ ngồi như vậy, yên vị mấy giờ đồng hồ.

Trời cũng dần tối, Chu Noãn lúc này mới đứng lên, phủi phủi quần áo của mình, cô tin tưởng Chu Diệc Mạch, cho nên đứa bé kia sẽ khỏe mạnh thôi.

Mới đi một bước, có người sau lưng gọi cô: “Noãn Noãn.”

Chu Noãn dừng bước quay đầu lại.

Chu Diệc Mạch đang thở hổn hà hổn hển chạy về phía cô, trong lúc đó cũng không dừng lại nghỉ dù chỉ một chút.

Vừa rồi phẫu thuật xong, trao đổi công việc với cha mẹ đứa bé, sau khi xử lý xong hậu phẫu, anh mới nhìn xem cô đang ở đâu, kết quả cô không có ở trước cửa phòng phẫu thuật. Anh hỏi bác sĩ và y tá khác xung quanh có nhìn thấy cô gái châu Á trông rất xinh đẹp vừa rồi đâu không, hỏi rất nhiều người đều nói không biết.

Một cụ già đi qua, kéo lấy quần áo anh, chỉ hướng cho anh, hỏi anh có phải cô gái châu Á trên ghế dài ngoài sân cỏ kia không. Cụ già nói cho anh biết, cô gái kia ngồi ở đấy mấy giờ rồi.

Chu Diệc Mạch dừng lại cách Chu Noãn một mét, anh khom lưng chống đầu gối, thở khí nóng, khí lạnh hỗn tạp lập tức tiêu tan.

Anh từ từ đứng lên, chăm chú nhìn cô.

Chu Noãn không biết tại sao mình lại ngây ngốc đứng chờ anh chạy tới, cô lắp ba lắp bắp, sắp xếp câu nói: “Chào… Đã lâu không gặp…”

 

Chu Diệc Mạch cười nhẹ, tiến lên hai bước ôm cô vào trong ngực.

Cằm anh đặt lên đầu cô, âm thanh trầm thấp có từ tính.

 

“Còn anh thì ngày nào cũng gặp em.”