Ba Lần Gặp Gỡ

Chương 52: Lyon [2]



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Jin | Beta: Lynn


Chu Noãn suy nghĩ về hàm ý trong câu nói kia của Chu Diệc Mạch, cô hỏi: “Anh có ý gì?”

Chu Diệc Mạch cười ra tiếng: “Anh nói, hằng ngày anh đều gặp em.”

Mất thời gian nửa năm, Chu Diệc Mạch lại một lần nữa trở thành vị bác sĩ vĩ đại của khoa nhi.

Một tháng trước, anh tới Lyon.

Vào mỗi buổi sáng, anh đều ghé tới một quán cà phê ngoài trời bên bờ sông Saône*, bởi vì hằng ngày, Chu Noãn đều sang chợ ở bên kia sưu tầm, nhìn cô do dự giữa hai món đồ, cuối cùng lại mua cả hai, rồi lại nhìn thấy dáng vẻ cô cò kè mặc cả, chỉ cần thấy cô cười là anh đã cảm thấy mãn nguyện.

*Chú thích:

Sông Saône dài 480 cây số, trong số này có 375 cây số tàu chạy được. Đây là một trong những dòng sông bận rộn và sống động nhất nước Pháp.



Sông Saône chảy trong vùng miền Đông nước Pháp, và được quan niệm như là một nhánh phải (right tributary) của sông Rhône. Nó bắt đầu từ vùng đồi núi Vosges và chảy về miền Nam xuyên qua vùng rượu nho Bourgogne (hay Burgundy), gặp sông Rhône ở thành phố Lyon. (Nguồn: lthdan05.wordpress.com)

Anh còn chưa nghĩ xong nên lấy phong thái hoàn mỹ như thế nào để xuất hiện trước mặt cô, kết quả hai người gặp lại ở bệnh viện khiến anh cũng trở tay không kịp.

“Hôm qua, em mua một bó hoa baby*.” Chu Diệc Mạch nhẹ giọng nói.

*Chú thích:

Hoa Baby (chấm bi) Hoa Baby hay còn gọi là hoa Chấm bi, tên khoa học là Gypsophila paniculata, là một loài thực vật có hoa trong họ Cẩm chướng (Caryophyllaceae), có xuất xứ từ vùng Địa Trung Hải và Đông Âu, Baby (Baby’s Breath) là tên của những hoa thơm nhỏ xíu như những bông tuyết.



Chu Noãn sửng sốt, làm sao mà anh biết được, “Anh… Anh theo dõi em à…”

Chu Diệc Mạch cười đầy bất đắc dĩ: “Theo dõi, cái từ này nghe không hay, anh là nhìn một cách quang minh chính đại.”

Chu Noãn cũng không biết nói gì, cô đẩy đẩy ngực Chu Diệc Mạch, ý bảo anh buông ra.

Chu Diệc Mạch nào có nghe theo, ngược lại anh càng ôm chặt cô hơn nữa.

Chu Noãn gọi anh: “Chu Diệc Mạch.”

Chu Diệc Mạch không quan tâm cô.

Cô lại gọi một lần nữa: “Diệc Mạch.”

Lúc này Chu Diệc Mạch mới hơi hơi nới lỏng tay ra, cúi đầu nhìn cô chăm chú.

Anh nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Chu Noãn hít một hơi thật sâu, nói: “Em muốn về nhà.”

Chu Diệc Mạch đáp: “Để anh đưa em về.”

Chu Noãn nhìn chiếc áo blouse mà anh đang mặc trên người, hỏi: “Hình như anh… còn chưa tan ca mà?”

Chu Diệc Mạch cúi đầu nhìn thoáng qua người mình, nói với Chu Noãn: “Đợi anh một chút.”

Chu Diệc Mạch chờ Chu Noãn trả lời. Một lúc lâu sau, mới thấy Chu Noãn nhẹ gật đầu.

Chu Diệc Mạch thận trọng từng bước, đi về phía bệnh viện. Đợi anh thay quần áo xong rồi đi ra ngoài lần nữa thì đã không còn thấy bóng dáng Chu Noãn đâu nữa.

Chu Noãn cúi đầu, cô bước đi mà lòng vẫn còn bồn chồn, thỉnh thoảng lại đá mấy hòn đá dưới chân. Không biết cô đã đi bao lâu mới về đến nhà, mở cửa ra thì thấy Hứa Doanh đang ngồi nói chuyện điện thoại.

Hứa Doanh nhìn Chu Noãn, vừa ăn khoai tây vừa nói: “Noãn Noãn, về rồi đó à.”

Chu Noãn ngẩng đầu, thở dài nói với Hứa Doanh: “Doanh Doanh, chúng ta chuyển nhà đi.”

Hứa Doanh lại đưa miếng khoai lên miệng, hắng giọng một cái, cười với vẻ xấu hổ, sau đó nói: “Diệc Mạch, anh cũng nghe thấy nhỉ…”

Chu Noãn nhìn về phía chiếc điện thoại mà Hứa Doanh đang cầm trên tay, sau đó chạy tới, tắt cuộc gọi.

Hứa Doanh bảo vệ gói khoai tây chiên, sau đó tựa người vào sô pha, nói với vẻ đề phòng: “Chuyện này cũng không thể trách mình được… Là do cậu tự nói mà.”

Chu Noãn ôm đầu, thật là… Cô đúng là không có biện pháp gì khác mà…

Chu Noãn ngồi xuống bên cạnh Hứa Doanh, thấp giọng hỏi: “Bữa tối sao rồi?”

Hứa Doanh đem gói khoai tây để trước mặt Chu Noãn, nói bằng giọng điệu tủi hờn: “Đây, bữa tối đây này, cậu ngược đãi tớ.”

Chu Noãn: “…”

Sau đó cô cởi áo khoác ra, đeo tạp dề vào, đi đến phòng bếp.

Làm đồ ăn xong, cô gọi Hứa Doanh tới cùng ăn cơm.

Hứa Doanh thử một miếng, sau đó để đũa xuống.

Chu Noãn nhìn cô, thắc mắc: “Sao thế?”

Hứa Doanh thật thà nói: “Cậu nhầm đường với muối rồi… Còn dấm chắc cậu nhầm thành nước tương…”

Chu Noãn nhìn chằm chằm vào thức ăn trên bàn, nói: “Để tớ đem đi đổ.”

Chu Noãn định đứng lên thì Hứa Doanh tóm cánh tay cô lại, nói: “Noãn Noãn, ngồi xuống đây, chúng ta tâm sự một chút đi.”

Hứa Doanh đi rót hai ly rượu vang, cho mình và Chu Noãn mỗi người một ly.

Hứa Doanh cứ mãi lắc ly rượu đỏ, chần chừ nói: “Rốt cuộc cậu nghĩ như thế nào, nói xem.”

Chu Noãn nhấp một ngụm rượu, lắc đầu.

Hứa Doanh hỏi: “Hai người đã ly hôn chưa?”

Chu Noãn lắc đầu.

“Chưa ly hôn sao?”

Chu Noãn gật đầu.

Hứa Doanh lắc đầu, bật cười: “Hai người các cậu giỏi thật đấy. Chưa ly hôn mà Chu Diệc Mạch cũng dám để cho cậu cùng tớ đi chơi đùa đến ba năm. Nếu tớ làm hư cậu, hay là giới thiệu cho cậu một anh chàng ngoại quốc để cậu mang về thì không phải Chu Diệc Mạch sẽ róc thịt tớ ra sao.”

Chu Noãn ngẩng đầu, không nhịn được mà lườm cô ấy một cái.

Hứa Hoanh hỏi cô: “Noãn Noãn… Cậu không buông bỏ được chuyện gì sao?”

Chu Noãn ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bầu trời đêm ở Lyon rất đẹp, còn chuyện gì không bỏ xuống được chứ… Hình như tất cả mọi thứ… đều không buông được…

Trước kia đối với cô, cha mẹ chỉ là những con người tồn tại trên lý thuyết, mãi đến sau này khi biết được mình không phải là một đứa con hoang, cô mới cảm thấy đau lòng.

Cô không biết khi mình trở về thì phải đối mặt với cha mẹ Chu Diệc Mạch như thế nào, hay là sẽ có tâm trạng gì để đối đãi bọn họ.

Chuyện của vài thập niên trước, thật ra thì chẳng có quan hệ gì với cô cả.

Nhưng muốn nói hoàn toàn không có quan hệ, thì lại không có khả năng. Người mất đi là cha mẹ của cô, người đã gián tiếp tạo nên điều này lại chính là cha mẹ của Chu Diệc Mạch, dù bọn họ hoàn toàn không mong muốn chuyện tai nạn xe cộ xảy ra.

Hứa Doanh thấy cô hết sức đau khổ, cũng cảm thấy vô cùng đau lòng, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Không nghĩ ra thì thôi vậy, đừng nghĩ nữa, uống rượu đi.”

Hứa Doanh nâng ly rượu lên, chạm cốc với Chu Noãn.

Chu Noãn nhấp một ngụm rượu nhỏ, nhíu nhíu mày, hình như mấy năm nay cô vẫn chưa học được cách uống rượu.

Hôm sau, khi Chu Noãn tỉnh lại đã thấy một người ngồi trong phòng khách.

Trương Tuần nhiệt tình chào hỏi cô: “Hi, Noãn Noãn.”

Chu Noãn vuốt cằm, thật ra trong vài năm cô và Hứa Doanh đi du lịch cùng nhau, Trương Tuần vẫn sẽ thỉnh thoảng đến thăm Hứa Doanh.

Chu Noãn hỏi: “Tiểu Doanh đâu rồi?”

Cửa bị mở ra, trên tay Hứa Doanh cầm một đống túi to túi bé, cô ấy hét lên: “Tớ về rồi đây.”

Hứa Doanh đưa một túi đồ cho Chu Noãn, bảo: “Noãn Noãn, nấu cơm.”

Chu Noãn: “…”

Cô chạy tới phòng bếp chuẩn bị nấu cơm. Bên ngoài, Hứa Doanh và Trương Tuần ngồi tám chuyện với nhau từ đông sang tây, từ cổ đại đến hiện đại.

Một lát sau, tiếng chuông cửa vang lên, Chu Noãn đang ở trong phòng bếp xào đồ ăn bỗng nhiên có một dự cảm không lành.

Hứa Doanh vui vẻ chạy ra mở cửa, quả nhiên thấy được một người đàn ông mặc áo khoác bành tô màu đen đứng ở ngoài, là Chu Diệc Mạch.

Chu Noãn nhớ tới việc hôm qua mình đã thất hứa, có chút chột dạ, không dám nhìn anh.

Chu Diệc Mạch được Hứa Doanh mời ngồi xuống ghế sô pha, Chu Noãn đang ở trong phòng bếp nấu cơm lần đầu tiên hận cái phòng bếp nhà mình… KHÔNG! CÓ! CỬA!

Cô cảm thấy dù mình đang làm gì cũng bị Chu Diệc Mạch nhìn rõ ràng.

Trước kia, khi còn ở nhà, cô cũng không thường xuyên nấu ăn, nhưng cô lại đặc biệt giỏi việc bếp núc, hầu như tất cả các bữa ăn khuya của Chu Diệc Mạch đều do cô nấu.

Chu Noãn khẽ kêu một tiếng: “A!” khiến mọi người đang ngồi trong phòng khách đều chú ý tới cô.

Hậu quả của việc không tập trung nấu ăn chính là bị bỏng rồi.

Chu Noãn mở nước lạnh ra, để ngón tay bị bỏng dưới làn nước. Khóe mắt liếc qua phía Chu Diệc Mạch, thấy anh đứng lên, trong nội tâm âm thầm cầu nguyện: “Đừng tới đây, đừng tới đây, đừng tới đây…”

Nhưng Chu Diệc Mạch đã đi tới bên cạnh cô, cầm ngón tay cô lên.

Chu Noãn rút tay về thật nhanh: “Em… Em… Không sao đâu…”, cái mồm lắp ba lắp bắp khiến Chu Noãn hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Chu Diệc Mạch thản nhiên hỏi cô: “Tại sao tối hôm qua em lại đi vội như vậy?”

Chu Noãn cúi thấp đầu, có thể đừng hỏi thẳng ra như vậy không.

Chu Noãn tìm bừa một cái cớ: “Về nhà… Để nấu ăn… Cho Tiểu Doanh…”

Chu Diệc Mạch tiếp tục hỏi: “Muốn chuyển nhà sao?”

Chu Noãn nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn trả lời: “À… Chỉ muốn đổi một hoàn cảnh sống khác thôi…”

Anh kề sát vào cô, chóp mũi cũng gần như sắp đụng vào mặt cô. Theo bản năng, Chu Noãn dịch về phía bên phải một chút, kết quả Chu Diệc Mạch lại ôm thắt lưng của cô, không cho cô di chuyển.

Hứa Doanh xấu hổ ho khan hai tiếng: “Khụ khụ khụ… Nơi này vẫn còn hai người sống sờ sờ đó nha~~.”

Trương Tuần vẫn tiếp tục thản nhiên uống trà.

Lúc này, Chu Diệc Mạch mới buông Chu Noãn ra, không nhanh không chậm trở về phòng khách, Chu Noãn thở phào một hơi.

Tim đập nhanh đến mức sắp nhảy ra ngoài rồi.

Sau khi ăn xong, không biết có phải đã bàn bạc trước với nhau hay không mà cả Trương Tuần và Hứa Doanh đều phải ra ngoài, để lại cô và Chu Diệc Mạch ở nhà.

Chu Noãn uống cốc cacao nóng, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên nhìn anh, sau đó vội vã cúi xuống.

Chu Diệc Mạch mở miệng nói, đánh vỡ không khí yên tĩnh quỷ dị này: “Tí nữa theo anh đến một nơi.”

Chu Noãn đang do dự không biết có nên đồng ý hay không thì anh đã tiến sát lại gần, cô cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh, nuốt nước miếng nói: “Em, em, em đi, đi chứ.”

Chu Diệc Mạch lúc này mới vừa lòng, lại tiếp tục ngồi thưởng trà, khóe môi cong lên.

Qủa nhiên nửa dụ dỗ nửa bắt ép là có hiệu quả nhất.

Chu Noãn ngẩng đầu hỏi anh: “Anh có xem phim không?”

Trong nhà có máy chiếu, có thể chiếu phim. Đây là sở thích của Hứa Doanh, Chu Noãn cảm thấy dùng để giết thời gian cũng không tệ lắm.

Chu Diệc Mạch gật đầu đồng ý: “Được.”

Chu Noãn chọn mất nửa ngày, hình như là vì đã nhìn thấy gì đó, nên cô quay đầu lại, hỏi Chu Diệc Mạch: “Anh muốn xem phim gì?”

Anh nhẹ nhàng đáp: “Gì cũng được.”

Rèm cửa sổ được kéo xuống, đèn cũng tắt, chỉ còn lại ánh sáng từ máy chiếu lên phông nền.

Cuối cùng hai người ngồi cùng nhau, yên lặng xem “Leon the Professional”.

Trùng hợp là, nhân vật sát thủ trong phim tên là Lyon, mà hiện tại họ cũng đang ở Lyon.

Sau khi phim chiếu xong, Chu Noãn thở dài, Chu Diệc Mạch nghiêng đầu nhìn về phía cô, hình bóng của cô phản chiếu lại trong đôi mắt sáng trong màu hổ phách của anh.

Trong lúc vô tình, Chu Noãn nghiêng người qua thì thấy được một đôi mắt đang nhìn mình chăm chú khiến, khiến người khác hít thở không thông.

Cô ngẩn người, không biết nên làm gì.

Đôi bàn tay nóng bỏng của Chu Diệc Mạch chạm vào mặt cô, anh cũng tiến sát lại. Khoảng cách của hai người lúc ấy gần đến mức có thể cảm nhận được cả hơi thở khô nóng của đối phương.

Chỉ còn vài milimet nữa thôi, đôi môi của hai người sẽ chạm vào nhau. Vậy mà đúng lúc này, cửa lại bị mở ra, đèn được bật sáng.

Hứa Doanh gọi to: “Bọn mình về rồi đây.”

Sau đó, cô ấy đứng sững ở ngoài cửa, cùng Trương Tuần mắt to trừng mắt nhỏ, không biết phải làm sao.

Hứa Doanh liếc: “Không phải em đã bảo về muộn một chút rồi sao.”

Trương Tuần cũng ngại ngùng: “Anh làm sao mà biết được Diệc Mạch lại hành động nhanh như vậy.”

Chu Diệc Mạch vẫn thong dong, dửng dưng cầm tách trà lên, tiếp tục uống.

Chu Noãn xấu hổ nhìn hai người đang đứng ở cửa, tự an ủi trong lòng: chắc là không nhìn thấy nhỉ, mà có nhìn thấy cũng không sao, dù sao bọn mình cũng chưa làm gì.

Đợi đến buổi tối, Chu Diệc Mạch đưa Chu Noãn ra ngoài, để Trương Tuân và Hứa Doanh ở lại trông nhà. Trước lúc đi, vẻ mặt Hứa Doanh như muốn nói: “Cậu đi rồi thì đêm nay đừng có về đấy.”

Trên đường đi, hai người cách nhau một cánh tay.

Sau đó, Chu Diệc Mạch bỏ tay khỏi túi áo, tiến lên nắm lấy tay Chu Noãn, trong giây phút cầm tay Chu Noãn, anh cảm nhận được rõ ràng cô đang run lên.

Chu Diệc Mạch nhẹ giọng nói: “Tay em rất lạnh.”

Chu Noãn đáp: “Đúng vậy… Vẫn luôn rất lạnh…”

Mười ngón tay của Chu Diệc Mạch và Chu Noãn đan chặt vào nhau, sau đó anh cho tay cô vào trong túi áo của mình, hoàn toàn bỏ qua sự cự tuyệt của cô.

Chu Noãn dịu dàng hỏi: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”

Anh đáp: “Sắp đến rồi.”

Hai người đi vòng qua một cái ngã tư, rồi lại đi tiếp một đoạn ngắn nữa, sau đó, Chu Diệc Mạch báo: “Đến rồi.”

Chu Noãn ngẩng đầu, cảnh tượng đang hiện ra trước mắt làm cô rung động thật sâu. Ngoài cửa sổ mỗi nhà đều đang châm một ngọn nến, có những kiểu dáng khác nhau nhưng đều vô cùng rực rỡ, tựa như ánh sáng của đom đóm trong mùa hè, kéo dài vạn dặm, tỏa sáng cả con đường.

Chu Noãn nhìn không chớp mắt, cô cảm thán: “Đẹp quá.”

Chu Diệc Mạch đột nhiên nói: “Fête des Lumières.”

 

Chu Noãn ngơ ngác hỏi lại: “Huh???”

 

Anh giải thích: “Ngọn đèn của Lyon.”

 

Chu Noãn bửng tỉnh, hiểu ra: “À….”

 

Tay Chu Noãn vẫn đang đặt trong túi áo của Chu Diệc Mạch, hai tay chạm vào nhau, hơi lành lạnh. Cô muốn rút tay ra nhưng Chu Diệc Mạch lại nắm lấy, không cho cô bỏ ra.

 

Từ trong túi áo ấm áp, Chu Diệc Mạch móc ra một đồ vật nhỏ.

 

Cảm xúc lạnh lẽo truyền đến ngón tay áp út của Chu Noãn, từ đầu ngón tay cho tới tận gốc.

 

Sau khi xác định đã đeo xong, Chu Diệc Mạch mới buông tay cô ra.

 

Chu Noãn chậm rãi bỏ tay từ trong túi áo Chu Diệc Mạch ra, nương theo ngọn đèn yếu ớt, cô thấy rõ trên ngón áp út bên tay trái của mình có gì đó, đó là một chiếc nhẫn cưới có hoa văn độc đáo.