Ba Lần Gặp Gỡ

Chương 54: Chương cuối



Edit: Fi Ahn | Beta: Lynn

Mấy hôm nay, Chu Noãn đang dọn dẹp hành lý về nước, không thu dọn thì không biết, dọn dẹp một chút mới giật mình, ở lại nước Pháp này mới được một năm mà lại có nhiều đồ lặt vặt muốn mang về đến thế.

Hứa Doanh ở bên gợi ý cho Chu Noãn, bảo cô đem phần lớn hành lý gửi về nước, giữ lại vali kéo về là được, Chu Noãn giơ hai tay tán thành. Cô trở về, Hứa Doanh tất nhiên cũng về cùng, vừa vặn có thể trở lại quê hương đón năm mới.

Dọn dẹp nửa ngày, chuông cửa vang lên, Chu Noãn đi mở cửa, là Chu Diệc Mạch.

Chu Diệc Mạch sau khi đi vào, cũng không nói lời nào, chỉ ngồi ở trên ghế sofa nhíu lông mày lại, Hứa Doanh liếc nhìn bọn họ hai cái, tìm cớ chạy ra ngoài, Chu Diệc Mạch rõ ràng có chuyện muốn nói với một mình Chu Noãn.

Chu Noãn đi đến bên cạnh anh, ngồi xuống, ôn nhu hỏi: “Anh sao thế?”

Chu Diệc Mạch nói với cô bằng giọng điệu áy náy: “Noãn Noãn, xin lỗi, không thể về nước cùng em.”

Chu Noãn thấy lông mày anh nhíu chặt quá, nhịn không được vuốt nhẹ, rất bình tĩnh hỏi: “Sao lại như thế?”

Cô biết, Chu Diệc Mạch bình thường sẽ không nuốt lời, trừ khi gặp phải việc gấp.

“Cuối tháng anh phải ra ngoài chữa bệnh từ thiện.” Chu Diệc Mạch nhìn vào mắt cô nói.

“Phải mất bao lâu?”

“Hơn ba tháng.”

Lúc Chu Diệc Mạch đến nước Pháp, đồng ý lời mời từ một đơn vị từ thiện, qua biên giới các nơi nghèo khó làm khu chữa bệnh từ thiện, trước anh cũng từng trải nghiệm qua, lại có danh tiếng rất tốt ở lĩnh vực này, tất cả mọi người gọi anh Dr. Chou, anh cũng là người thích hợp nhất được chọn đi.

Chu Noãn nghe anh giải thích xong thì cười đáp: “Được, đi đi, em chờ anh.”

Chu Diệc Mạch ôm cô vào lòng: “Được”

So với việc lưu luyến không rời mà mở miệng giữ anh lại, Chu Noãn càng thích ủng hộ Chu Diệc Mạch đi làm việc anh thích làm, trước kia là vậy, sau này cũng vậy.

Một tuần sau, Chu Noãn xuất phát về nước, Chu Diệc Mạch tiễn cô ra sân bay.

Ở sân bay, hai người ôm nhau thật chặt, Hứa Doanh nhìn không được, đi trước.

“Phải bình an đấy.” Chu Noãn mỉm cười nói.

Chu Diệc Mạch hôn lên trán cô: “Nhất định.”

Lúc máy bay đáp xuống, Chu Noãn không nghĩ tới Quách Uyển Nghi sẽ tới sân bay đón.

Cô sững sờ tại chỗ, một lúc lâu mới đi tới chỗ bà, đến trước mặt Quách Uyển Nghi, Chu Noãn tỏ ra hơi chần chừ, “Cô… Cô…”

Cô cũng không biết gọi như thế có thích hợp hay không.

Quách Uyển Nghi kéo tay cô qua, nắm trong lòng bàn tay: “Con gái, là mẹ, nên gọi là mẹ…”

Giống như mùa đông năm ấy, bà sờ lên mặt Chu Noãn: “Con lớn lên thật sự rất giống Mộng Anh, so với Tiểu Hinh còn giống hơn.” Nói rồi nước mắt của bà liền chảy xuống.

Chu Noãn cúi mặt, mắt cay xè, suy tư một lát, cô cười nhạt một tiếng: “Mẹ… Mẹ… Đi thôi ạ.”

Nói rồi cô chủ động cầm tay bà.

Quách Uyển Nghi lau nước mắt, từ ái đáp: “Được, được, Tiểu Hinh, con bé ở trong xe chờ con, chúng ta về nhà đi.”

Chu Noãn cúi đầu cười nhẹ, nghĩ đến chị cố ý để cô và Quách Uyển Nghi ở chung, cũng là tháo gỡ tâm tư vì cô.

Mở cửa xe, ngồi trên ghế sau Chu Hinh cười với Chu Noãn một tiếng, cô giang hai tay: “Bảo bối, hoan nghênh về nhà.”

Chu Noãn hít mũi một cái, vươn tay ôm lấy, “Chị, em rất nhớ chị.”

Một tháng sau, Tần Quyết đưa Tuế Tuế về Chu gia.

Tuế Tuế thấy Chu Noãn, nhào tới, vài năm không gặp nhưng con bé chẳng tỏ ra lạ lẫm chút nào.

Chu Noãn cho dù ở bên ngoài, vẫn luôn nhớ con bé, sinh nhật hằng năm đều tỉ mỉ chọn lựa quà sinh nhật gửi về. Cho dù không phải sinh nhật, đi du lịch trông thấy đồ vật gì đáng yêu, cô chỉ cần cảm thấy Tuế Tuế thích thì sẽ mua rồi gửi về.

Tuế Tuế cao lên rất nhiều, bây giờ không phải ôm bắp đùi cô, mà là ôm thắt lưng của cô không buông tay.

Chu Noãn càng không ngừng vuốt đầu con bé, mặc dù biết con bé không nghe được, vẫn như cũ không ngừng nói: “Tuế Tuế ngoan.”

Tuế Tuế buông Chu Noãn ra, giơ hai tay lên khoa tay múa chân.

Chu Noãn ôn nhu cười một tiếng, ngồi xổm xuống, hôn lên gương mặt cô bé, nói: “Mẹ, cũng, rất, nhớ, con.”

Tuế Tuế nhấp máy miệng, nhìn Chu Noãn chằm chằm, cô bé há mồm, âm thanh không lưu loát phát ra từ trong miệng: “Mẹ – – Mẹ – – “

Chu Noãn khiếp sợ, Tuế Tuế có thể nói chuyện.

“Trời ơi – -“ Chu Noãn ứng, mò nàng gò má, cao hứng nói không ra lời.

Chu Noãn nhìn về phía Tần Quyết sau lưng Tuế Tuế, Tần Quyết chỉ  lễ phép gật đầu cười một tiếng.

Câu “Mẹ mẹ” này, hẳn là có người mỗi ngày mỗi đêm dạy cho Tuế Tuế: “Tuế Tuế giỏi quá, giỏi quá, giỏi quá.”

Chu Noãn không ngừng lặp lại, lần đầu tiên, cô cảm thấy từ “mẹ” này có thể êm tai như vậy.

Đêm hôm đó, Chu Noãn gọi điện thoại cho Chu Diệc Mạch, đem sự việc Tuế Tuế có thể nói cho anh, cô kìm nén không được hưng phấn của chính mình.

“Vui vẻ là tốt rồi.” Chu Diệc Mạch ở bên kia sủng nịnh nói.

“Thật sự rất vui vẻ, rất vui vẻ, rất vui vẻ.” Chu Noãn ôn nhu lẩm bẩm.

“Ừ.” Chu Diệc Mạch nghe thấy cô cao hứng như vậy, cũng không nhịn được cười ra tiếng, “Haha.”

Chu Noãn không biết rõ, những ngày cô không có ở đây, Chu Diệc Mạch mỗi ngày có thời gian rảnh sẽ dạy Tuế Tuế phát âm hai từ đơn kia, anh cầm tay của Tuế Tuế đặt ở trên cổ anh, để cho con bé cảm thụ dây thanh rung động. Cho dù anh bận rộn hơn nữa, anh cũng sẽ không quên, dạy Tuế Tuế nói câu này, bởi vì anh biết rõ, Chu Noãn nếu nghe thấy nhất định sẽ vui vẻ. Sau đó đi Pháp, Tuế Tuế qua chỗ Tần Quyết ở, Chu Diệc Mạch còn đặc biệt nhắc nhở anh ta ngàn vạn lần không thể quên, cũng để cho Tần Quyết mỗi ngày dạy Tuế Tuế nói. Trước lúc Chu Noãn về nước không lâu, Tần Quyết gọi điện thoại nói cho Chu Diệc Mạch, Tuế Tuế có thể phát âm rõ ràng hai từ kia.

“Ngủ sớm một chút.” Chu Diệc Mạch ở đầu bên kia ôn nhu nói.

Chu Noãn nhu thuận trả lời: “Dạ, ngủ ngon.”

Đầu tháng hai, lễ mừng năm mới, sau khi ăn xong mọi người ngồi ở trên ghế sofa, Chu Noãn tựa vào vai Chu Hinh, tết tóc cho Tuế Tuế.

Bởi vì ăn đến no, Chu Noãn trở nên lười biếng.

Đột nhiên, một cơn buồn nôn khó chịu ập đến, Chu Noãn che miệng chạy vào phòng vệ sinh, đem toàn bộ thức ăn nôn ra, làm mọi người ngồi trên ghế sofa sợ hãi.

Chu Noãn nôn đến lợi hại, Quách Uyển Nghi chạy tới xem cô, ở phòng vệ sinh vuốt lưng cho cô, làm cho cô nôn thoải mái hơn một chút.

Sau khi súc miệng xong, Chu Noãn mới cảm thấy cả người thoải mái hơn một chút.

“Noãn Noãn, người em có chỗ nào không khỏe sao?” Chu Hinh có chút lo lắng hỏi.

Chu Noãn được Quách Uyển Nghi đỡ ngồi xuống cạnh Chu Hinh: “Em cũng không biết… Chỉ là cảm thấy có chút khó chịu…”

Quách Uyển Nghi nghe, trong lòng thầm suy nghĩ.

“Noãn Noãn, đã bao lâu rồi con chưa có kinh nguyệt?” Quách Uyển Nghi vừa hỏi, những người khác ở phòng khách lập tức nhìn về phía cô.

Chu Noãn xua xua tay, cười nói: “Chắc là không …”

Sau đó cô cúi đầu nhẹ giọng lầm bầm: “Ở Pháp có một lần, chắc sẽ không thể nhanh như vậy đi…”

Kết quả ngày ăn tết thứ hai, Quách Uyển Nghi liền kéo Chu Noãn đi bệnh viện làm kiểm tra, sự thực chứng minh chính là nhanh như vậy.

Mang thai giai đoạn đầu.

Chu Noãn nhìn giấy xét nghiệm, giật giật khóe miệng, Chu Diệc Mạch có hiệu suất thế cơ à.

Rồi sau đó cô đưa tay sờ sờ bụng nhỏ bằng phẳng, cục cưng của cô đây.

Cùng ngày xác nhận đã mang thai, Quách Uyển Nghi liền không cho cô ở  nhà Chu Diệc Mạch, đóng gói hành lý của cô đưa cô về Chu gia, trở thành đối tượng bảo vệ trọng điểm.

Chu Hinh cũng bởi vì Chu Noãn mang thai, chuyển về Chu gia, nói là đợi đến khi Chu Noãn sinh con xong lại chuyển ra ngoài.

Chỉ cần Chu Hinh nguyện ý chuyển về nhà, cả nhà cũng đã thấy mừng lắm rồi.

Buổi tối, Chu Noãn theo thông lệ gọi điện thoại cho Chu Diệc Mạch: “Diệc Mạch…” Chu Noãn ở chỗ này thủ thỉ thù thì gọi anh.

“Ơi?” Chu Diệc Mạch cảm thấy Chu Noãn có việc muốn nói cùng anh.

“À… Cái đó…”

Chu Diệc Mạch thấy cô nói chuyện lắp bắp, ngay lập tức liền nghĩ theo hướng không tốt: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

Chu Noãn vội vàng nói: “Không phải, tất cả đều rất tốt.”

Chu Diệc Mạch lúc này mới nới lỏng được tâm tư.

“Diệc Mạch.”

“Ơi.”

“Anh sắp làm bố.”

Đầu dây bên kia không có phản ứng gì.

Chu Noãn còn tưởng rằng tín hiệu không tốt: “Chồng ơi, anh sắp làm bố, ông xã.”

Đầu dây bên kia vẫn không có phản ứng gì.

“Chồng ơi? Chồng?” Chu Noãn nhìn di động, vẫn đang nghe mà.

“Hả, nghe đây.”

Cõi lòng anh như dời sông lấp biển, Chu Noãn không biết anh ở đầu bên kia, mắt đã ửng đỏ.

“Cục cưng của chúng ta, là cục cưng đó.” Chu Noãn cười nói, không khép được miệng.

“Ừ, cục cưng của chúng ta.”

Lại tán gẫu một lát, Chu Noãn đành phải nói: “Vậy em cúp máy nhé.”

“Noãn Noãn.” Đầu bên kia điện thoại gọi cô.

“Dạ?”

“Cảm ơn em.” Giọng nói ôn nhu vang lên một cách rõ ràng ở bên tai Chu Noãn.

Ngày hôm sau Thẩm Trạch đóng gói hành lý tới ăn vạ ở cửa nhà Chu gia, liều mạng không chịu đi, nói là Chu Diệc Mạch cầu xin anh ta trước khi mình về đến Chu gia thì ở đây chăm sóc Chu Noãn. Bệnh thiếu máu của Chu Noãn tương đối nghiêm trọng, điều này thực sự không thể qua loa.

Biểu cảm của mọi người đều là “Có thật là cậu không có âm mưu gì khác”.

Giữa tháng ba, Chu Noãn nằm trên ghế salon, ngón tay gần đây cũng không biết vì sao mà bắt đầu sưng vù, cô chẳng còn cách nào khác nên phải đem nhẫn tháo xuống.

Hôm nay Quách Uyển Nghi  cầm quả táo chua đưa cho Chu Noãn, thấy trên tay cô trống trơn, hỏi: “Noãn Noãn, nhẫn của con đâu?”

“Gần đây ngón tay con có hơi sưng, đeo không thoải mái, nên tháo xuống để ở bàn trang điểm trong phòng ạ.” Chu Noãn thản nhiên nói.

Quách Uyển Nghi nghe xong gật gật đầu, sau đó nhìn cô nói: “Noãn Noãn à, chiếc nhẫn đó là của Mộng Anh.”

Chu Noãn nghe xong thì kinh ngạc: “Không phải là Diệc Mạch từ nhỏ đã đeo trên người sao?”

Quách Uyển Nghi cười: “Đúng vậy, tuy nhiên là thằng nhóc đó giành được.”

Quách Uyển Nghi cười nói, khi đó Khâu Mộng Anh mang thai Chu Noãn, Quách Uyển Nghi mang Chu Diệc Mạch đi thăm cô ấy. Chu Diệc Mạch không biết tại sao lại rất thích chiếc nhẫn của Khâu Mộng Anh, cậu bé sống chết quấn quít muốn lấy, Khâu Mộng Anh hết cách, đem chiếc nhẫn tháo xuống, đưa cho Chu Diệc Mạch, cầm được chiếc nhẫn, Diệc Mạch mới không khóc nữa. Cậu bé nghịch chiếc nhẫn, yêu thích không nỡ buông tay, lại nhìn chằm chằm bụng Khâu Mộng Anh một lúc lâu, chỉ bi bô nói: “Em gái, là em gái.”

Quách Uyển Nghi khi đó nói đùa: “Không được là em trai sao?”

Ai ngờ Khâu Mộng Anh xoa đầu Chu Diệc Mạch, ôn nhu cười nói: “Diệc Mạch, đúng là em gái.”

Chu Diệc Mạch còn chưa mọc được mấy cái răng, chỉ vỗ tay phấn khởi, bi bô kêu: ” Em gái, em gái, em gái.”

Ai cũng không biết, Chu Diệc Mạch sau khi lớn lên, lại đem chiếc nhẫn này đưa cho Chu Noãn.

Coi như là vật quy về nguyên chủ.

Lúc sau Chu Noãn trở lại phòng của mình, lập tức đi tìm chiếc nhẫn, chiếc nhẫn không ở trên bàn trang điểm, lục tung nửa ngày, cô mới tìm thấy nó đang được cô đặt ở trong hộp.

Chu Noãn lấy một sợi dây chuyền, đem chiếc nhẫn lồng vào, đeo ở cổ.

Cô sờ chiếc nhẫn, nhẹ giọng gọi: “Mẹ ơi.”

Đầu tháng tư tại sân bay quốc tế, Chu Diệc Mạch về nước, Chu Noãn đến đón anh.

Ở cửa ra nhốn nháo, Chu Noãn thấy từng người một đi ra, mở rộng hai tay ôm người thân hoặc bạn bè xa cách đã lâu. Cô không ngừng tìm kiếm, chờ đến khi thấy người trở về nhà kia.

Không biết qua bao lâu, cô khom lưng gõ gõ đôi chân tê dại, lúc đứng thẳng, thấy choáng, Chu Noãn vừa định đỡ một bên lan can, chỉ nghe thấy tiếng kinh hô xung quanh còn có tiếng bước chân vội vàng.

Một đôi tay ấm áp vội vàng ôm lấy thắt lưng của cô, Chu Noãn sững sờ, ngẩng đầu nhìn theo hướng chủ nhân của đôi tay, sáng lạn cười nói – –

“Mừng anh về nhà.”

Chu Diệc Mạch thở mạnh gấp gáp, vừa rồi là anh chạy như bay vượt qua lan can thủy tinh để tới đây, nhưng hành lý còn ở bên kia lan can thủy tinh.

“Còn choáng không?”

“Không sao.” Chu Noãn ôn nhu làm nũng.

Chu Diệc Mạch đưa hay sờ sờ bụng cô, ba tháng, về sau e là còn phải khổ hơn.

Thừa dịp Chu Diệc Mạch còn ngây người, Chu Noãn nhìn về phía trước nói quanh co: “À… Bác sĩ Chu này…”

“Hả?”

“Nhân viên bảo vệ.” Chu Noãn đưa tay chỉ phía trước.

Chu Diệc Mạch: “…”

Cuối cùng Chu Diệc Mạch đưa ra giấy chứng nhận chứng minh thân phận mình, lại tận tình giải thích nói là bà xã mang thai, bà xã suýt thì té xỉu, cho nên vượt qua hàng rào đúng là hành động bất đắc dĩ. Khóc lóc kể lể, nói đến là cảm động trời đất, người ta mới bằng lòng thả anh đi.

Chu Noãn ở bên nghe từ đầu đến cuối, cũng không biết mình vui vì cái gì, chẳng lẽ phụ nữ một lần mang thai như ngốc ba năm.

Cửa sân bay, Chu Noãn nắm tay Chu Diệc Mạch, cô cười nhẹ nhìn về phía chân trời màu da cam, hít sâu một hơi, cảm thán: “Diệc Mạch, nắng chiều thật là đẹp.”

Chu Diệc Mạch nghiêng mặt qua, ánh hoàng hôn trong vắt chiếu sáng khiến gương mặt cô càng thêm nhu hòa.

Khóe môi của anh cong lên, tay không tự giác nắm chặt bàn tay kia.

Nắng chiều đẹp nhưng…

Người còn đẹp hơn.
Hoàn Chính Văn

Mọi người ơi, vậy là Ba lần gặp gỡ đã hoàn chính văn rồi đó. Khoảng thời gian đồng hành cùng vợ chồng Chu gia cũng chuẩn bị kết thúc. Đối với mình và các chị em trong team Bác sĩ (Mai Trang, Nhã Ý, Fi Ahn, Jin và Ana) thì đây là một chặng đường nhiều niềm vui cũng có cả tiếc nuối. Truyện thì edit xong lâu rồi nhưng vì một số lý do mà đến bây giờ team mới có thể đăng hoàn được. Cảm ơn các bạn đã không rời không bỏ, cùng cười cùng khóc với các nhân vật của truyện trong thời gian qua. Có lẽ “Ba lần gặp gỡ” không phải là một tác phẩm quá xuất sắc nhưng mình quyết định chọn để edit là vì khi đọc mình cảm nhận được sự nhẹ nhàng giản đơn của nó. Tuy đoạn cuối khá nhiều chi tiết gây sốc nhưng mình đánh giá là nó vẫn ở mức chấp nhận được, và đặc biệt là ở kết cục vẹn toàn cho tất cả mọi người. Hy vọng các bạn cũng sẽ cảm nhận được những điều như mình đã nói. Tạm biệt và hẹn gặp lại mọi người.