Ba Lần Gặp Gỡ

Chương 55: Bảo bảo nhà họ Chu (Phiên ngoại 1)



Edit: Jin | Beta: Lynn


Lần mang thai này của Chu Noãn vô cùng cực khổ. Cô vốn đã bị thiếu máu, vấn đề này trong thời kỳ mang thai lại càng nghiêm trọng hơn nữa, phải thường xuyên đến bệnh viện truyền máu.

Lúc mới mang thai, bụng Chu Noãn so với những người mang thai bình thường khác lớn hơn một vòng. Tất cả mọi người đều đoán đây sẽ là sinh đôi, sau khi đi bệnh viện kiểm tra mới biết được, vậy mà lại là sinh ba!!!

Bác sĩ đề nghị họ nên bỏ đi một đứa bé thì sẽ tốt hơn, sức khỏe của Chu Noãn hiện tại mà mang thai ba sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa cũng sẽ không cung cấp đủ dinh dưỡng cho đứa trẻ, khiến việc phát triển của bé có thể sẽ tồn tại khiếm khuyết.

Chu Diệc Mạch vừa mới về nước đã phải vội vã cùng các bác sĩ khoa sản bàn luận về vấn đề này. Các bác sĩ đã từng hỏi qua ý kiến của Chu Noãn, nhưng là cô sống chết cũng không muốn bỏ. Lúc trước sinh non đã khiến cô mất đi một đứa bé, điều này đã làm cô vô cùng đau khổ. Vậy mà lần này lại muốn cô bỏ thêm một đứa nữa, dù thế nào cô cũng không thể làm được.

Dù bác sĩ có nói gì Chu Diệc Mạch cũng gật đầu, Chu Noãn ngồi bên phòng bệnh nhìn thấy anh như vậy liền cảm thấy vô cùng gấp gáp.

Chu Noãn đang nằm trên giường bệnh truyền máu, chậm rãi ngủ thiếp đi. Sau khi cô tỉnh lại liền nhìn thấy Chu Diệc Mạch đang ngồi ở đầu giường.

Chu Diệc Mạch nhẹ nhàng sờ trán cô nói: “Tỉnh rồi sao?”

Chu Noãn gật gật đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn anh, vừa nói vừa khóc: “Anh nghĩ như thế nào…”

Chu Diệc Mạch yếu ớt cười, đáp: “Anh biết em cũng không muốn bỏ con. Hai chúng ta đều nghĩ giống nhau.”

Chu Noãn vui vẻ hỏi lại: “Thật sao?”

Chu Diệc Mạch gật đầu, dặn dò cô: “Thật, nhưng em phải đồng ý với anh. Trong lúc mang thai không được để bị cảm, không được bị ốm, phải đúng hạn đến bệnh viện truyền máu, cho dù có gì khó ăn, em cũng phải ăn vào. Em rất cần dinh dưỡng, bảo bảo cũng rất cần, được không?”

Chu Noãn liều mạng đồng ý: “Được!!!”

Vốn mang thai là một chuyện khiến mọi người rất vui vẻ, nhưng không khí ở nhà họ Chu lúc này lại vô cùng nặng nề.

Bà nội Chu, bà nội, Quách Uyển Nghi, dì Lý đều đem mọi đồ ngon, đồ tốt đến cho Chu Noãn, thật vất vả mới ăn được một ít, vậy mà cuối cùng cô vẫn nôn gần hết. Chu Diệc Mạch phải chạy khắp cả thành phố, mua đủ loại mứt hoa quả mang về để Chu Noãn ăn trước bữa ăn mới có thể cải thiện tình hình.

Trong lúc mang thai, Chu Noãn thích ăn táo chua, thế nhưng táo chua lại phải tháng 7, tháng 8 mới vào mùa, lúc này mà muốn có táo chua ngon thì đúng là khó càng thêm khó. Chu Diệc Mạch sợ Chu Noãn ăn phải đồ không tốt, phải tìm người trồng ở tận vùng xa, vất vả suốt mấy ngày mới có thể mang về cho cô một thùng táo đầy.

Thấy bộ dáng lôi thôi, lếch thếch của Chu Diệc Mạch, Chu Noãn vô cùng đau lòng, sờ sờ mặt anh, an ủi: “Ba ba vất vả rồi.”

Chu Diệc Mạch hôn hai má Chu Noãn, sau đó hôn lên bụng cô, nhẹ nhàng đáp: “Mẹ mới vất vả.”

Chân của Chu Noãn bị phù sớm hơn so với những người có thai bình thường, hơn nữa cũng sưng to hơn rất nhiều. Mỗi đêm, Chu Diệc Mạch đều phải mát xa chân cho cô, sau đó ngâm nước nóng mới khiến cô cảm thấy thoải mái hơn một chút. Nửa đêm anh cũng phải dậy chỉnh lại vị trí cho cô vài lần, thì cô mới có thể ngủ yên được.

Chu Noãn thường nhìn nhìn chân mình, sau đó nói đùa với Chu Diệc Mạch: “Sưng lên giống như hai cái móng giò vậy…”

Chu Diệc Mạch thản nhiên trả lời: “Còn to hơn móng giò nữa.”

Chu Noãn: “…”

Câu chuyện cười này thật là lạnh.

Càng tới gần ngày sinh, Chu Diệc Mạch dù không nói gì nhưng lại càng lo lắng hơn, anh sợ nhất việc cô sẽ sinh non. Chu kỳ mang thai bình thường là 40 tuần, nhưng đối với thai song sinh thì là 38 tuần, tỷ lệ sinh non của sinh ba lại càng cao hơn nữa.

Kết quả kiểm tra gần nhất của Chu Noãn cũng không được tốt cho lắm.

Nửa đêm hôm đó, Chu Noãn đang ngủ bỗng hừ nhẹ vài tiếng. Chu Diệc Mạch nghe thấy tiếng động liền cảm thấy không đúng, anh đưa tay lên sờ trán cô, tất cả đều là mồ hôi lạnh. Anh mở đèn lên, lo lắng gọi cô: “Noãn Noãn, Noãn Noãn.”

Mặc kệ anh gọi như thế nào, cô cũng chẳng phản ứng lại, dường như đã không còn tỉnh táo. Anh xốc chăn lên mới biết, thì ra nước ối đã vỡ rồi.

Chu Diệc Mạch luống cuống chân tay, vội vàng đưa cô đến bệnh viện, tâm trạng vô cùng kích động. Biểu hiện này của anh chỉ mới thấy được đúng một lần, đó là khi Chu Noãn gặp phải tai nạn xe cộ.

Tám tháng, chỉ mới tám tháng thôi mà đứa trẻ đã ra đời rồi.

Chu Diệc Mạch vẫn luôn hi vọng Chu Noãn sẽ mang thai ít nhất chín tháng, như vậy thì tỉ lệ nguy hiểm lúc sinh có thể sẽ giảm đi một chút. Tình huống hiện tại của Chu Noãn không thể sinh con tự nhiên mà bắt buộc phải sinh mổ. Khi bác sĩ mang giấy đồng ý sinh mổ đến để Chu Diệc Mạch ký, tay anh run lên nửa ngày mới có thể thuận lợi ký vào tờ giấy ấy. Căn cứ vào kết quả kiểm tra mới nhất, bác sĩ đã nói trước cho Chu Diệc Mạch, dặn anh phải chuẩn bị tinh thần, tình huống không được tốt lắm, có lẽ đứa bé sẽ bị chết non.

Khi thấy bác sĩ bế ba đứa bé vào trong lồng ấm, nước mắt Chu Diệc Mạch cũng chảy xuống.

Đứa thứ nhất và thứ hai có vẻ khá khỏe mạnh, nhưng đứa thứ ba lại chỉ lớn hơn lòng bàn tay anh một chút.

Bác sĩ cũng đã báo cho Chu Diệc Mạch, mẹ tròn con vuông.

Mặc dù đứa bé kia vẫn đang trong giai đoạn nguy hiểm, có thể vượt qua được hay không thì đành phải trông chờ vào số mệnh.

Lão đại và lão nhị là nam, đứa bé nhất là nữ.

Chu Diệc Mạch cách một lớp kính nhìn con gái. Bé con nằm yên, trên khuôn mặt vẫn còn nhiều nếp nhăn. Đây là một sinh mạng nhỏ đang cố gắng vẫy vùng, bé yếu ớt đến mức Chu Diệc Mạch cảm tưởng rằng chỉ cần mình chạm vào thôi sẽ làm con bé đau.

Sau khi Chu Noãn tỉnh lại liền hỏi bọn nhỏ sao rồi, Chu Diệc Mạch cũng trả lời chi tiết, lão đại và lão nhị không tệ lắm.

Khi Chu Noãn hỏi đến đứa bé nhất, Chu Diệc Mạch lại trầm ngâm, không nói gì. Chu Noãn lúc đó đã hiểu, tình trạng của bé con rất không ổn.

Khi Chu Noãn có thể xuống giường, Chu Diệc Mạch đẩy xe lăn, đưa cô đến phòng giữ ấm. Lúc nhìn thấy đứa bé kia, Chu Noãn không nhịn được phải che miệng khóc nức lên: “Là tại mẹ không tốt… Là tại mẹ cứ ngoan cố…”

Sau một thời gian ngắn, đứa bé cũng đã lớn thêm được một chút, cũng không còn phải tiếp tục ở phòng giữ ấm nữa.

Sức khỏe của đứa lớn là tốt nhất, nhưng vẫn nhỏ hơn những đứa bé sinh đủ tháng khá nhiều.

Chu Diệc Mạch ôm lấy cô, an ủi: “Noãn Noãn, em đã làm rất tốt rồi.”

Chu Noãn chỉ dám dùng ngón tay chạm nhẹ vào bọn nhỏ. Khi đó, đứa lớn sẽ nắm chặt lấy tay cô, không để cô đi, chỉ là một đứa bé tí xíu, vậy mà lại có sức lớn như vậy.

Trở lại phòng bệnh, Chu Noãn dịu dàng hỏi Chu Diệc Mạch: “Anh đã nghĩ tên cho bọn nhỏ chưa?”

Chu Diệc Mạch gật đầu.

Trong lúc mang thai, họ không hỏi bác sĩ về vấn đề giới tính của ba đứa trẻ, vậy nên chờ sau khi bọn nhỏ được sinh ra, tên mới được đặt.

Chu Diệc Mạch cầm lấy bút, viết tên lên tờ giấy trắng.

Chu Hoài Ức, Chu Hoài Thanh, Chu Hoài Bình, Chu Hoài An.

Anh đưa tờ giấy cho Chu Noãn để cô nhìn. Sau khi xem xong, cô thản nhiên nở nụ cười, nhưng âm thanh lại nghẹn ngào: “Bốn cái tên sao…”

Chu Diệc Mạch dịu dàng ôm lấy cô dỗ dành: “Ừ… Bốn cái tên…”

Em gái nhỏ nhất là Chu Hoài Ức, đứa lớn là Chu Hoài Thanh, bé thứ hai là Chu Hoài Bình.

Còn một cái tên là để lại cho đứa bé không được sinh ra kia, Chu Hoài An, hi vọng con ở thế giới bên kia có thể bình bình an an.

Bốn chữ này ghép vào có nghĩa là cả đời bình an.

Khi lão đại và lão nhị đã được ra khỏi lồng giữ ấm thì em gái vẫn phải tiếp tục ở lại bên trong, nhưng cũng may mà bé đã sống được qua giai đoạn nguy hiểm nhất.

Vài năm sau, có mấy đứa nhỏ đang đùa nghịch trong vườn hoa của biệt thự, Tuế Tuế lúc này đã lên tiểu học.

Từ vườn hoa, một tiếng khóc truyền đến: “Huhu—“, Chu Noãn vội vã chạy tới xem, Chu Diệc Mạch cũng đi theo sau.

Hai người ra đến vườn thì phát hiện, hóa ra là Hoài Ức lại bị ngã sấp xuống. Cô bé mặc chiếc váy hồng nhạt quỳ trên mặt đất, khóe mi rơm rớm những giọt nước mắt to như hạt đậu.

Hoài Thanh lập tức chạy tới đỡ em gái dậy.

Hoài Bình cũng ngồi xổm xuống, vỗ vỗ bùn bám trên đùi em gái xuống.

Hoài Thanh an ủi cô bé: “Hoài Ức không khóc nhé, anh trai thổi cho em được không.”

Hoài Bình đưa kẹo que cầm trong tay cho Hoài Ức, non nớt nói: “Cầm lấy nè Ức Ức, ăn kẹo xong sẽ không đau nữa rồi.”

Hoài Thanh và Hoài Bình cũng có thể coi như là lớn lên mạnh khỏe, chỉ có em gái là thân thể nhiều bệnh từ bé. Chỉ cần động một chút là phát sốt, làn da cũng rất dễ bị dị ứng, khiến cho Chu Noãn và Chu Diệc Mạch lo lắng khá nhiều.

Mặc dù vẫn còn nhỏ, nhưng Hoài Thanh và Hoài Bình rất thương em gái, cũng rất hiểu chuyện, tính tình cực kỳ giống Chu Diệc Mạch, im lặng trầm ổn.

Đôi mắt của Hoài Thanh giống y hệt Chu Diệc Mạch, con ngươi màu hổ phách luôn sáng lung linh, những đường nét khác trên gương mặt thì lại thấp thoáng giống Chu Noãn.

Hoài Bình cái gì cũng giống Chu Diệc Mạch, chỉ có đôi mắt là giống của Chu Noãn, một đôi mắt màu đen sâu thẳm.

Hoài Ức lại như một bản sao thu nhỏ của Chu Noãn, đôi mắt hạnh đào vô cùng đáng yêu.

Lúc này, Tuế Tuế cũng vừa mới tan học về, thấy Chu Noãn và Chu Diệc Mạch đang đứng tựa vào cửa phòng khách, chạy lại gần mới biết được hóa ra họ đang nhìn em trai, em gái.

Tuế Tuế cười rạng rỡ, để cặp sách xuống, kéo Chu Diệc Mạch và Chu Noãn, hôn vào má hai người.

Sau đó vui vẻ chạy đến vườn hoa, kéo em trai em gái dậy xếp thành hàng, hôn mỗi người bọn họ một cái.

Chu Diệc Mạch cười nhẹ, hỏi cô: “Không đi lên à?”

Nhìn bốn khuôn mặt nhỏ tươi cười, Chu Noãn lắc đầu, dịu dàng nói: “Để cho các con tự chơi đi.”

Đây chỉ là một buổi chiều bình thường mà giản đơn, không có gì đặc biệt, nhưng lại vô cùng hạnh phúc.