Ba Lần Gặp Gỡ

Chương 56: Thẩm Trạch & Chu Hinh (Phiên ngoại 2)



Edit: Mai Trang | Beta: Lynn


Gần đây Thẩm Trạch nhìn thấy Chu Diệc Mạch hai tay ôm ba đứa, thật là hâm mộ.

Anh cũng đã trưởng thành, trong nhà vẫn luôn thúc giục.

Anh và Chu Hinh, hai người vẫn như trước không có tiến triển gì, vài năm trước ở phòng bệnh, lần đó anh nói rõ lòng mình, anh thành thật nói yêu cô như thế, cô vẫn không có động tĩnh gì. Anh đã có suy nghĩ từ bỏ, nhưng khi gia đinh sắp xếp những người khác xem mắt với anh, anh mới cảm nhận được không phải cô thì không cưới.

Nếu có người hỏi anh lúc nào thì yêu Chu Hinh, chính bản thân anh cũng không trả lời được, cứ như vậy mà thích. Vui vẻ thích cô ngần ấy năm.

Mấy ngày này, mỗi đêm Thẩm Trạch đều gọi cho Trương Tuần, sống chết quấn quýt lấy anh ta, muốn Trương Tuần bồi mình uống rượu.

Trương Tuần không muốn để ý tới anh, nhưng lại sợ anh uống đến chết ở quán bar, vì vậy có ý tốt gọi một ly cocktail uống cùng anh.

Thẩm Trạch cầm chai rượu trong tay rót vào miệng mình, hỏi Trương Tuần: “A Tuần, cậu nói rốt cuộc là sai chỗ nào đây? Có phải là cô ấy không thích tôi một chút nào không, nếu cô ấy không thích tớ chỉ cần nói một câu, tôi lập tức không dây dưa nữa.”

Trương Tuần nghe xong nhấp một ngụm cocktail.

Thẩm Trạch lấy điện thoại từ trong túi ra, lải nhải: “Ngay bây giờ tôi sẽ gọi hỏi cô ấy, cô ấy chỉ cần nói không thích tôi, ngày mai tôi sẽ đi xem mắt.”

Thẩm Trạch vừa nói vừa tìm số điện thoại, ngón tay nhẹ nhàng nhấn một cái, cuộc gọi đã thông, “Alo?” Bên kia truyền đến thanh âm đầy vẻ mỏi mệt.

Dạo này, Chu Hinh đang mải đuổi cho kịp deadline nên thường xuyên thức khuya.

“Tiểu Hinh…” Thẩm Trạch thấp giọng gọi cô.

Đầu bên kia điện thoại không đáp lời.

Thẩm Trạch thấy cô không lên tiếng, nói tiếp: “Em hãy nói cho anh biết, không phải là em không có chút cảm giác nào với anh, em nói đi, anh…”

“Cạch” Chu Hinh đã cắt đứt cuộc gọi.

Thẩm Trạch ném điện thoại lên bàn một cái, “A Tuần, cậu xem, mỗi lần tôi hỏi cô ấy đều cúp điện thoại, cho dù tôi đứng trước mặt hỏi, cô ấy cũng xoay người rời đi.”

Trương Tuần cười cợt, “Cậu thật sự không nhìn ra được chị Hinh thích cậu sao?”

Thẩm Trạch sửng sốt, quay đầu nhìn Trương Tuần, lắc đầu: “Không nhìn ra.”

Ngón tay của Trương Tuần gõ có tiết tấu trên đầu gối, anh ta không nhanh không chậm nói: “Chẳng lẽ cậu hằng ngày ở bệnh viện mà không viết gần đây chị Hinh liên tục đến bệnh viện làm kiểm tra sao?”

Trương Tuần cũng là ngẫu nhiên phát hiện ra.

Thẩm Trạch kinh ngạc, “Cô ấy làm sao vậy? Ngã bệnh sao?”

“Không có” Trương Tuần lạnh nhạt nói, “Cậu có biết chân chị Hinh bị như vậy, chị ấy lo lắng nhất là gì không?”

“Lo gì?”

Trương Tuần thở dài, “Không sinh được con.”

Cái tay đang cầm chai rượu của Thẩm Trạch khựng lại.

Tối nay Chu Hinh có hẹn đi xem mặt, cô ra khỏi nhà hàng, không ngờ Thẩm Trạch đứng ở ngoài cửa làm cô cả kinh.

Nhà trai thấy bầu không khí giữa hai người có chút khác lạ nên thức thời đi trước, Thẩm Trạch đẩy cô đi dọc bờ biển.

Đột nhiên anh ngừng lại, vòng qua xe lăn đứng trước mặt Chu Hinh.

Chu Hinh ngẩng đầu lên nhìn anh, vì đưa lưng về phía đèn đường nên cô không thấy rõ vẻ mặt của anh.

“Tiểu Hinh, anh hỏi lại em một câu, em có thích anh không?” Đêm khuya, giọng nói của Thẩm Trạch vang lên có vẻ thê lương.

Chu Hinh nghe thấy anh hỏi đến vấn đề này, cầm lấy bánh xe lăn định xoay người đi, Thẩm Trạch kéo lấy cô không cho cô cử động.

“Trả lời anh.” Thẩm Trạch ép cô.

Chu Hinh cúi đầu.

“Em không nói cũng không sao, thế nhưng ngoại trừ anh, em không được phép gả cho người khác.”

Thẩm Trạch bình tĩnh nói, Chu Hinh nghe mà run sợ.

“Nếu như em gả cho người khác thì người đó phải là người đặc biệt.”

“Nhưng giờ đây, em đánh anh cũng được, hung dữ với anh cũng được, nhưng em lại giấu giếm anh.”

Giọng nói Thẩm Trạch trầm trọng hơn: “Sau này nếu anh lại dung túng cho em đi hẹn hò, thì anh là cháu trai của em.”

Chu Hinh cúi đầu nghe xong, nửa ngày mới ngẩng đầu lên, dùng âm thanh mà hai người có thể nghe được nói: “A Trạch… Em…. Chúng ta cho dù….”

Đôi mắt Thẩm Trạch âm u, “Anh biết em lo lắng cái gì, anh cũng biết rõ gần đây em tới bệnh viện làm kiểm tra.”

Chu Hinh trừng lớn hai mắt, rõ ràng cô đã nói người khác giữ kín bí mật này rồi.

“Làm sao, sợ đôi chân của em liên lụy tới anh?”

“Sợ đôi chân tàn tật của em gây trở ngại cho Thẩm gia?”

“Sợ em không sinh được con sẽ làm cho Thẩm gia không có người nối dõi?”

“Vậy anh nói cho em biết, dù cho sau này Thẩm gia đoạn tử tuyệt tôn, anh cũng phải cưới em!”

Thẩm Trạch ném ra nhiều câu nói như vậy, Chu Hinh không nhịn được lau nước mắt, “Anh nói nghe thật nhẹ nhàng…”

“Anh chỉ nói thật.” Thẩm Trạch ngồi xổm xuống nắm chặt tay cô.

“Huhu~” Chu Hinh khóc ra tiếng.

“Tiểu Hinh, em đừng khóc.” Thẩm Trạch hoảng loạn, lẽ nào anh đã nói gì đó nặng nề.

Chu Hinh không để ý tới anh, chỉ một mực khóc, vẫn khóc, khóc liên tục.

Dù anh dỗ dành cô, cô vẫn khóc như thế.

Không biết qua bao lâu sau, Chu Hinh mới dần dần kìm nén được cảm xúc nức nở nói: “Thật sự không sinh được con thì phải làm sao…..”

“Bác sĩ chỉ nói rằng có khả năng không có con, cũng chưa nói không sinh được.” Thẩm Trạch an ủi.

“Anh làm sao biết được… Rõ ràng em đã nói bác sĩ giữ bí mật…”

Thẩm Trạch lúng túng, anh cũng không dám nói là dựa vào thân phận bác sĩ của mình, dính chặt lấy, lấy cái chết ra bức thì mới hỏi được kết quả kiểm tra từ bác sĩ.

“Nhưng anh vẫn biết đấy thôi.” Thẩm Trạch cười châm biếm nói.

Qua mấy ngày sau đã xảy ra chuyện khiến mọi người mở rộng tầm mắt.

Thẩm Trạch cùng Chu Hinh đột ngột kết hôn.

Ông cụ sau khi biết chuyện, tay uống trà run rẩy không ngừng, đồng thời không chút nào hiểu được tình huống xảy ra, trên bàn trà trước mặt là hai cuốn sổ màu đỏ.

Sau một hồi lâu, ông cụ thở dài: “Làm lễ cưới đi….”

Có người hỏi Thẩm Trạch, hai người yêu cũng không yêu, lại kết hôn ngay.

Thẩm Trạch hừ nhẹ một tiếng, nói bọn họ thì biết cái gì. Bắt đầu từ ngày anh biết Chu Hinh, anh cảm thấy mỗi ngày đều là đang yêu. Tình yêu đã được hai mươi mấy năm, dĩ nhiên phải kết hôn rồi.

Sau đó mỗi lần đi cúng tổ tiên, Thẩm Trạch đều lấy thêm cho mình một vài que hương, dập đầu nhiều hơn mấy cái, tất cả đều phải nhờ có tổ tiên phù hộ.